“Cô Giang, nếu cô còn không mở cửa, tôi sẽ báo cảnh sát đó!” Thím Lý lên tiếng đe dọa.
Bà vừa dứt lời, cửa phòng vệ sinh mở ra. Một người phụ nữ đứng trước mặt bà, nhưng mà cô ta không phải là Giang Vũ Phi.
Một người còn sống rành rành đột nhiên biến thành một người khác, thím Lý ngây ngốc há hốc mồm.
"Cô là ai?"
“Nghe tôi giải thích. Hơn một tiếng trước, có một người phụ nữ cho tôi cái này, kêu tôi ở trong phòng vệ sinh giả làm cô ấy, có thể giả bao lâu thì giả bấy lâu. Cô ấy cho tôi hai ngàn, tôi nhận tiền nên mới giúp cô ấy.” Người phụ nữ quơ quơ cái máy ghi âm trong tay, rồi lại duỗi tay ra đẩy thím Lý.
Thím Lý nhìn thấy quần áo rải rác trong nhà vệ sinh, lập tức hiểu tất cả!
Giang Vũ Phi mặc quần áo khác, hóa trang rồi bỏ trốn!
Thím Lý lập tức nhớ tới người phụ nữ trung niên đi ra từ nhà vệ sinh lúc trước, khả năng lớn nhất là cô ta chính là Giang Vũ Phi.
“Rốt cuộc cô là ai!" Thím Lý nghiêm nghị hỏi người phụ nữ trước mắt.
“Tôi chỉ là người đi vệ sinh thôi, tôi không phải là ai cả! Thật sự không liên quan đến chuyện này!” Người phụ nữ quay người muốn chạy, thím Lý túm lấy tay cô ta, người phụ nữ dùng sức đẩy bà ra rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà vệ sinh.
Thím Lý đụng vào vách tường, đầu choáng váng một hồi, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Lúc bà vội vàng đuổi theo ra ngoài, người phụ nữ kia đã biến mất. Bà mau chóng lấy điện thoại di động gọi cho Nguyễn Thiên Lăng, nhưng điện thoại reo rất lâu cũng không có người bắt máy…
Mấy vệ sĩ âm thầm đi theo bọn họ lao đến, nhíu mày hỏi thím Lý: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cô Giang chạy mất rồi, không thấy đâu cả!” Thím Lý lo lắng nói.
“Lập tức chia nhau đi tìm!” Mấy vệ sĩ phân tán ra khắp nơi để tìm Giang Vũ Phi.
Lúc này, Giang Vũ Phi đã ngồi trên trực thăng.
Cô đeo kính râm, cúi đầu xem giấy tờ trong tay, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Sau này em tên là Tiêu Vũ sao?”
“Ừ, đây là thân phận mới của em, giấy tờ đều là thật. Em có thể yên tâm mà sử dụng.” Giang Vũ Phi khó hiểu hỏi: "Tại sao phải lấy họ Tiêu?"
Người đàn ông bên cạnh nhếch môi, ngũ quan đẹp đẽ, quyến rũ mê người, tựa như một chàng hoàng tử hoàn mỹ.
“Lấy họ Tiêu của anh không được sao?”
Cô chỉ hỏi thăm dò mà thôi, thật không ngờ quả thật là anh cố ý lấy họ Tiêu cho cô.
Giang Vũ Phi cất kỹ giấy tờ, không tiếp tục chủ đề này nữa. Họ không có quan hệ gì, chỉ cần cô có thể sống một cuộc sống mới là được.
“Chúng ta sẽ đi nơi nào?”
“Đến rồi sẽ biết.”
“Anh muốn đi cùng em?”
“Anh chỉ đưa em đến nơi an toàn, sau đó anh sẽ để lại mấy người âm thầm bảo vệ em, đợi một thời gian sau, khi không có người nào tìm em nữa, lúc đó vệ sĩ sẽ đi.”
Giang Vũ Phi gật đầu: “Cảm ơn anh.”
"Không cần cảm ơn, đây là chuyện anh nên làm." Tiêu Lang mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự chân thành.
“Không, anh không nên làm cho gì em cả. Tiêu Lang, lúc trước là em hiểu lầm anh, anh không nợ em cái gì cả, anh vẫn luôn giúp đỡ em, em mới là người nợ anh rất nhiều.”
Trước đây cô từng cho rằng anh vứt bỏ cô mà bỏ đi một mình, là anh đã sai. Bây giờ cô mới biết căn bản là anh không có sai, anh cũng chưa từng có lỗi với cô.
Anh là một người tốt, cô có thể gặp được anh là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.
“Vũ Phi, anh nói đây là chuyện anh nên làm cho em thì chính là chuyện nên làm cho em. Một ngày nào đó, em sẽ hiểu tất cả.”
“Em vẫn không hiểu ý của anh.” Giang Vũ Phi cảm thấy rất mơ hồ, trong lời nói của anh như có ẩn ý gì đó.
Tiêu Lang đắp kín chăn cho cô, khẽ cười nói: ”Ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”