• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tàu cao tốc chuyến R1218 Ninh Đông - Ngân Hải năm phút sau vào trạm, hành khách chuẩn bị xuống tàu." Giọng nói trong trẻo của nhân viên phục vụ vang trong toa xe.

"Cuối cùng cũng đã tới." Nhiếp Phàm duỗi lưng, thu xếp hành lý chuẩn bị xuống xe, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Ninh Đông.

Hắn 18 tuổi, cao khoảng 1m75, diện mạo không phải đặc biệt xuất chúng nhưng khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng, đôi môi có độ dày vừa phải, tóc ngắn đen tuyền, trông có vẻ sáng sủa, khỏe khoắn. Dáng người thẳng tắp, hành động lưu loát, tạo một cảm giác già giặn quyết đoán, có phần không hợp tuổi.

"Người trẻ tuổi, cậu tham gia quân ngũ sao?" Một ông cụ mặc áo sơ mi ngắn tay màu xám cười tít mắt hỏi.

"Trước đây cháu đi nghĩa vụ quân sự hai năm rồi trở về." Nhiếp Phàm cười nhẹ.

"Khó trách, nhớ năm đó ta cũng tham gia quân ngũ, là đội không quân số 27, bây giờ đã già rồi." Ông cụ lộ ra vẻ mặt hồi tưởng.

Nhiếp Phàm hiểu rõ tâm tình của ông cụ, người già luôn thích nhớ lại chuyện xưa, nhưng Nhiếp Phàm không có thời gian nghe hắn kể lại, đeo ba lô lên: "Ông à, cháu phải xuống rồi."

"Ha ha, người trẻ tuổi, thuận buồm xuôi gió."

Nhiếp Phàm cầm lấy quyển bút ký bên cạnh giường nằm, bút ký dày khoảng mấy trăm trang, mặt ngoài đã vô cùng cũ nát, nhìn vào nó, Nhiếp Ngôn bỗng cảm thấy bi thương, đây là vật mẹ giao cho hắn trước khi tới Ngân Hải, nói là vật cha để lại. Bản bút ký dày như vậy, hơn nữa chữ viết rất nhỏ, bên trong ít nhất phải có mấy trăm vạn chữ. Hắn còn chưa kịp xem hết, nhưng luôn mang theo.

Tàu hỏa vững vàng dừng lại, Nhiếp Phàm cầm va li ra ngoài toa xe, ngắm nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên hắn tới thành phố Ngân Hải. Đi suốt một đường, trên mặt đất lát đá cẩm thạch lóng lánh, không có một tí rác nào, cả nhà ga vô cùng rộng rãi sạch sẽ. Nơi Nhiếp Phàm ở trước kia là một thành phố nhỏ hẻo lánh, đột nhiên tới một đô thị phồn hoa như vậy, hắn cảm thấy không quen. Quên đi, mặc kệ như thế nào, cứ dàn xếp xong hẵng nói.

Trong nhà ga là các biển quảng cáo đặt san sát, tuyên truyền về một trò chơi giả thiết tên là "Độc tài chi kiếm", ba ngày sau sẽ thử nghiệm công khai khắp liên bang. Dọc đường, số lượng biển quảng cáo về "Độc tài chi kiếm" có thể dùng cụm từ "Tràn đầy trời đất" để hình dung.

Tại thời đại mà điều kiện vật chất vô cùng dư dả, trò chơi giả thiết là một trong những loại giải trí chủ yếu nhất, bởi vì tiến vào trò chơi, tương đương với tiến nhập một thế giới khác, xua tan áp lực trong cuộc sống hiện thực, tìm kiếm một cuộc sống khác. Trước đây liên bang đã từng thống kê, độ bao phủ của trò chơi giả thiết là 89%, mà tiêu phí của người chơi cũng đạt tới một con số đáng kinh ngạc.

Trước kia Nhiếp Phàm từng chơi vài trò chơi giả thiết nhưng không có thiên phú gì đặc biệt, chỉ có thể xem là một người chơi bình thường, sau đó vì nhiều nguyên nhân, hắn không chơi nữa.

Theo dòng người ra khỏi nhà ga, TV màn hình lớn truyền tin tức các phòng làm việc đang chiêu mộ người chơi chức nghiệp. Những phòng làm việc trong top 50 của Ngân Hải thông báo tuyển dụng người chơi chức nghiệp có kĩ thuật tốt với mức lương cao, chuẩn bị toàn diện để tiến vào "Độc tài chi kiếm". Hiện tượng đào khoét giữa các phòng làm việc cũng ngày càng nghiêm trọng, những người chơi chức nghiệp xếp hạng cao, giá trị con người đều tăng gấp bội.

Nhiếp Phàm thường chú ý tới tin tức, bởi vì hiện tại người chơi game online giả thuyết rất nhiều, những người chơi chức nghiệp cao thủ có đãi ngộ không thua gì minh tinh, tiền thưởng thi đấu hàng năm, đại diện quảng cáo và các loại tài trợ, thu nhập đều rất cao. Nhiếp Phàm nhớ lúc nhỏ, cha của hắn từng là một người chơi chức nghiệp rất có tiếng, đứng thứ ba Trung Quốc, đỉnh cao một thời. Đến khi hắn 12 tuổi, cha không làm người chơi chức nghiệp nữa, nợ một số tiền lớn, chính vì vậy nhà bọn họ ngày càng nghèo túng. Ba năm sau, cha hắn mất trong một lần tai nạn xe cộ, Nhiếp Phàm và mẹ hắn vô cùng đau buồn.

Từ đó về sau, Nhiếp Phàm bỗng trưởng thành, bắt đầu đảm đương việc nhà, bỏ học đi làm. Hắn cũng muốn giống như những thiếu niên 17 18 khác, tránh dưới cánh chim của cha mẹ, thế nhưng, hắn phải học cách gánh vác.

Lâm vào trầm tư, hắn bất giác đi tới cửa nhà ga, một tiếng gọi thanh thúy cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

"Này, cậu là Nhiếp Phàm phải không?"

Nhiếp Phàm nhìn lại, ánh mắt sáng ngời, chỉ thấy một thiếu nữ 17 18 tuổi đi về phía này. Vóc người cô không cao lắm, chỉ khoảng 1m6 nhưng đường cong lồi lõm, váy ngắn mày vàng nhạt càng làm tăng thêm vẻ yểu điệu quyến rũ. Tóc đen nhánh phủ xuống tới eo như thác nước, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, má phấn trong trắng lộ hồng, dưới bờ mi dày là đôi mắt thông minh trong trẻo, ánh mắt linh động làm lộ ra vẻ hoạt bát của cô.

"Tôi là Nhiếp Phàm, cậu là. . .?" Nhiếp Phàm không rõ vì sau vị mỹ nữ này lại biết mình, nhất thời sững sờ, sau một lúc mới mở miệng hỏi.

"Cậu không nhớ rõ tôi sao?" Thiếu nữ oán trách lườm Nhiếp Phàm, cái miệng óng ánh như thạch hoa quả chu lên. Con ngươi cô chuyển động như nghĩ gì đó, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nheo mắt cười, vẻ tươi cười ấy giống như ánh mặt trời, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Nhiếp Phàm nghe giọng nói, nhìn biểu cảm của cô, những kí ức từ lâu bỗng hiện lên trong đầu, nhìn cô trông rất quen, Nhiếp Phàm giật mình hỏi: "Cô là Lâm Hân Nghiên?"

"Cuối cùng cậu cũng nhớ ra." Lâm Hân Nghiên nhếch miệng, cười nhìn Nhiếp Phàm.

"Lâm thúc thúc không tới sao?" Nhiếp Phàm nghi hoặc hỏi, hắn còn tưởng rằng Lâm thúc thúc tới đón hắn.

"Ba tôi đi công tác rồi, chúng ta đi thôi, ba nói cậu tạm thời ở nhà của tôi." Khóe miệng Lâm Hân Nghiên hiện lên một nụ cười bí hiểm, tiểu tử đến địa bàn của ta, xem ta báo lại thù hồi nhỏ như thế nào!

Nhiếp Phàm kéo hành lý, đi đằng sau Lâm Hân Nghiên, nhìn bóng dáng yểu điệu phía trước, hắn đắm chìm trong một loại cảm giác không chân thực.

Kí ức của hắn về Lâm Hân Nghiên dừng lại ở thời điểm 6 7 tuổi, cha mẹ hai bên thân thiết cho nên hai nhà thường lui tới nhưng khi đó hắn và Lâm Hân Nghiên đối đầu, thường xuyên đánh nhau. Sau này nhà Nhiếp Phàm chuyển tới Ninh Đông, hai nhà qua lại ít hơn. Ngày lễ tết Lâm thúc thúc mới đi một hai chuyến tới Ninh Đông. Không ngờ xú nha đầu mạnh mẽ bướng bỉnh, thích dùng móng tay cào người khác bây giờ lại xinh đẹp như vậy, trong trường học chắc đã mê đảo bao nhiêu người, nhìn người đi đường đều quay về phía này là hiểu.

Nhiếp Phàm không khỏi cảm khái, thời gian trôi thật nhanh.

"Lâm thúc thúc đi ra ngoài, như vậy có phải không tốt lắm?" Nhiếp Phàm chạy vài bước đuổi theo, chần chừ nói.

"Ngoại trừ nhà của tôi, cậu còn có thể đi chỗ khác sao?" Lâm Hân Nghiên nhìn Nhiếp Phàm, xú tiểu tử này khi nào thì khách khí như vậy, hồi nhỏ cướp đồ chơi của mình cũng không chùn tay.

"Làm phiền cậu và thúc thúc, chờ tôi tìm được việc làm, tôi sẽ nhanh chóng thuê chỗ ở." Nhiếp Phàm không muốn cứ ăn nhờ ở đậu.

"Cậu chuẩn bị tìm việc ở đây, không đi học nữa sao? Cậu định làm việc gì?" Lâm Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi, cô nhớ rằng mình và Nhiếp Phàm cùng tuổi, tuổi này hẳn vẫn đến trường mới đúng. Lúc trước cô nghe cha nói Nhiếp Phàm muốn tới đây, cô còn tưởng rằng Nhiếp Phàm chuyển trường.

"Việc tôi có thể làm rất nhiều, phục vụ, bảo an hoặc bảo tiêu đều có thể." Nhiếp Phàm nói.

"Người máy trí năng đã thông dụng ở Ngân Hải từ lâu, người phục vụ và bảo an không đến phiên cậu. Về phần bảo tiêu, cậu sao? Vẫn là thôi đi." Lâm Hân Nghiên cười đánh giá Nhiếp Phàm, Nhiếp Phàm cao 1m75, mặc áo khoác rộng, thân hình lộ ra vẻ gầy yếu, không thấy cường tráng tí nào, thân thể này, căn bản không chịu nổi đòn.

"Những công việc đó tôi đều làm qua, chắc chắn không kém gì người khác." Nhiếp Phàm thấy ánh mắt của Lâm Hân Nghiên liền biết cô đang nghĩ gì, cười giải thích một chút. Công việc lúc trước của hắn là làm bảo tiêu cho một phú thương, cố chủ vô cùng vừa lòng, nhưng Nhiếp Phàm phát hiện cố chủ kia có qua lại với xã hội đen, vì vậy hắn quyết định bỏ việc.

Lâm Hân Nghiên kinh ngạc nhìn thoáng qua Nhiếp Phàm, đột nhiên nhớ tới vài năm trước cha có nói với mình, Nhiếp Phàm lúc 15 tuổi liền bỏ học đi làm, mấy năm nay ăn không ít khổ, ngẫm lại cuộc sống sung túc của mình, vừa rồi lại không tim không phổi nói như vậy, cô không khỏi đỏ mặt, áy náy nói: "Vừa rồi. . . Xin lỗi nha."

"Không có gì." Nhiếp Phàm cười nhạt, hắn biết Lâm Hân Nghiên Không có ác ý.

Nhiếp Phàm thay đổi rất nhiều, Lâm Hân Nghiên vốn định trêu cợt Nhiếp Phàm một phen, hiện tại lại thu hồi ý định.

Nhiếp Phàm nhận ra thái độ của Lâm Hân Nghiên thay đổi, hắn nhíu mày, hắn không cần sự đồng tình của người khác. Ngẫm lại trong ví mình chỉ có 700 đồng, ở đô thị lớn phồn hoa như Ngân Hải, chỉ sợ thuê nhà một tuần lễ cũng không đủ, đành phải ở tạm nhà Lâm Hân Nghiên. Lâm thúc thúc nguyện ý thu lưu hắn, phần ân tình này hắn ghi nhớ trong lòng, hắn không tin mình không tìm được việc, sau khi tìm được, hắn có thể đặt chân ở đô thị này, đến lúc đó thì trả lại ân tình.

Hai người nói xong, đi ra khỏi nhà ga, Lâm Hân Nghiên tới cạnh một chiếc Lamborghini màu đỏ, mở cửa xe nói: "Lên xe đi."

"Chiếc xe này là của cậu?" Nhiếp Phàm kinh ngạc hỏi, nhìn chiếc Lamborghini màu đỏ trước mắt, đường cong hoàn mỹ, chiếc xe sáng bóng vừa hào nhoáng vừa mạnh mẽ, đúng là hợp với Lâm Hân Nghiên.

"Ừm." Lâm Hân Nghiên thuần thục khởi động xe.

Nhiếp Phàm im lặng một lát, mở cửa xe ngồi xuống ghế phó lái.

Lamborghini màu đỏ lướt nhanh.

"Nhiếp Phàm, cậu có hứng thú làm người chơi chức nghiệp hay không, phòng làm việc của anh họ tôi đang nhận người, cậu có thể tới thử xem." Lâm Hân Nghiên bỗng nhớ tới gì đó, vừa lái xe vừa hỏi Nhiếp Phàm.

"Người chơi chức nghiệp? Chắc tôi làm không được." Nhiếp Phàm lắc đầu, dường như hắn không có thiên phú.

"Không có người nào vừa bắt đầu đã làm được, cậy có thể thử xem, ba ngày sau "Độc tài chi kiếm" mở ra, nếu lỡ mất thì không còn cơ hội nào khác." Lâm Hân Nghiên hưng phấn nói, "Cho dù làm người chơi chức nghiệp sản xuất, không cần kĩ thuật gì cũng thu vào kha khá. Vừa bắt đầu chỉ có tiền lương cơ bản, về sau làm tốt, sẽ có tiền thưởng thêm vào."

"Vậy được rồi, tôi đi thử xem." Nhiếp Phàm nghĩ một chút rồi đồng ý, thấy Lâm Hân Nghiên hưng phấn như vậy, cũng không nên cự tuyệt, dù sao nàng cũng có ý tốt, mặc dù chỉ làm người chơi chức nghiệp, cũng tốt hơn là không tìm được việc. Nghe nói người chơi chức nghiệp có thể làm vào buổi tối, không ảnh hưởng tới công việc ban ngày. Như vậy, hắn có thể làm hai công việc, hắn không muốn cứ ở lại nhà Lâm Hân Nghiên, làm thử người chơi chức nghiệp cũng không tệ.

"Tốt quá, chỗ anh họ của tôi đang thiếu người, để tôi gọi điện cho hắn." Lâm Hân Nghiên thấy Nhiếp Phàm đồng ý, cao hứng bấm điện thoại, nói, "Lúc trước Nhiếp bá bá là cao thủ đứng thứ ba Trung Quốc, Nhiếp Phàm, tôi tin rằng anh cũng có thể."

"Mong là thế." Nhiếp Phàm nhìn cảnh vật xẹt qua hai bên đường, không ngờ hắn lại đi lên con đường của cha, hắn rất muốn biết, khi đó cha xếp hạng ba có tâm tình như thế nào, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà nản lòng rời khỏi.

Ngân Hải, tầng 16 cao ốc Hoàn Cung, tổng bộ của phòng làm việc Phong Chi Dực.

"Ca, đây là Nhiếp Phàm mà em nói, anh thấy cậu ấy được không?" Lâm Hân Nghiên dẫn Nhiếp Ngôn vào một gian phòng, giới thiệu với một thanh niên phía sau bàn làm việc.

Người nọ khoảng 26 27 tuổi, mặc tây trang, ngồi ở chỗ kia nhìn không ra chiều cao, vùng trán có phần tương tự với Lâm Hân Nghiên, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra sự ổn trọng già giặn. Hắn chính là anh họ của Lâm Hân Nghiên, Lâm Quyền, là chủ của phòng làm việc Phong Chi Dực. Phòng làm việc Phong Chi Dực có một lần xếp hạng trước 20, Lâm Quyền cũng được coi như là một truyền kỳ.

Lâm Quyền dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Nhiếp Phàm một chút, gật đầu nói: "Cậu chính là Nhiếp Phàm, tôi đã nghe thúc nói về cậu, hôm nay cậu vừa đến Ngân Hải phải không?"

"Đúng vậy." Nhiếp Phàm ung dung gật đầu.

"Tuy rằng Hân Nghiên đưa cậu tới đây, nhưng muốn gia nhập Phong Chi Dực, tôi phải biết tình huống của cậu trước đã, tôi hỏi cậu một ít vấn đề, cậu trả lời thành thật là được."

"Ừm, được." Nhiếp Phàm nói, vô hình trung, Lâm Quyền làm hắn cảm thấy áp lực, nhưng vào xã hội cũng đã nhiều năm, hắn cũng không có vẻ khẩn trương.

"Cậu trước kia chơi trò chơi giả thuyết sao?"

Nhiếp Phàm gật đầu: "Có chơi."

"Chơi những trò gì?" Lâm Quyền hỏi tiếp.

"Hồng hoang, truyền thuyết Ân Trạch Tư, tín ngưỡng. . ."

"Chơi đến cấp mấy?"

"57, 51, 121."

"Cấp bậc quá thấp." Lâm Quyền lắc đầu, cấp bậc như vậy, không thể gọi là cao thủ, thậm chí ngay cả trung đẳng cũng không, "Có chơi qua chức nghiệp phụ trợ không?"

"Không có." Nhiếp Phàm thành thật lắc đầu, nghĩ rằng công việc này không được nhận rồi.

Quả nhiên Lâm Quyền lắc đầu, dựa lưng vào ghế nói: "Xem ra không chơi nhiều trò chơi giả thuyết lắm, có đạt tới cấp bậc người chơi chức nghiệp không còn phải quan sát, trong tình huống bình thường, chúng tôi sẽ không tùy tiện nhận người như vậy."

Nghe xong lời nói của Lâm Quyền, Nhiếp Phàm gật đầu tỏ vẻ lý giải, đối phương nói quả thật là tình hình thực tế, dù sao phòng làm việc là một tổ chức lợi nhuận, nếu tuyển người không có cách nào đem lại lợi nhuận cho bọn họ, vậy thì còn tuyển làm gì?

Lâm Hân Nghiên nghe Lâm Quyền nói vậy, nhất thời nóng nảy, vội vàng rót một chén trà, đưa tới trước mặt Lâm Quyền, làm nũng nói, "Ca, anh nhận cậu ấy đi. Nhiếp bá bá lúc trước rất thương em, hơn nữa hắn là người chơi chức nghiệp xếp thứ ba Trung Quốc, tin em đi, con của hắn cũng không kém đâu." Biết tình trạng hiện tại của Nhiếp Phàm, cô gái tốt bụng như nàng muốn giúp Nhiếp Phàm một phen.

"Anh biết." Lâm Quyền bất đắc dĩ nhìn Lâm Hân Nghiên, cười nói, "Tôi còn chưa nói xong, lúc trước là nói tình huống bình thường. Như vậy đi, Nhiếp Phàm, lấy thực lực hiện tại của cậu, gia nhập vòng trong phòng làm việc là không thể, về phần cậu có tiềm lực như thế nào còn phải quan sát, tạm thời cho cậu làm thành viên vòng ngoài, hàng tháng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của phòng làm việc là được. Chúng tôi sẽ không hạn chế tự do của cậu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thời gian khác làm gì cũng được, nếu cấp bậc và kỹ thuật đạt trên tiêu chuẩn là có thể làm thành viên vòng trong, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy cậu chỉ có thể rời đi. Tiền lương hàng tháng là hai ngàn đồng, ba tháng sau sẽ có tiền thưởng, thấp thì mấy trăm, cao thì mấy vạn."

Nhiếp Phàm vốn định buông tha, không ngờ Lâm Quyền vẫn quyết định nhận hắn, hẳn là xem mặt mũi Lâm Hân Nghiên mới nhận lời, có một công việc tiền lương hai ngàn đối với hắn đã là vô cùng tốt, nói: "Cám ơn."

Lâm Quyền nói: "Không khách khí, dù sao thành viên bên ngoài đối với phòng công tác mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, có thể lưu lại hay không, cuối cùng phải dựa vào chính cậu."

Có cũng được mà không có cũng không sao nghe có hơi chói tai, nhưng sự thực là thế, trừ phi Nhiếp Phàm có thể chứng minh giá trị bản thân mới không bị người coi khinh.

"Cám ơn ca!" Lâm Hân Nghiên cười đến hai mắt cong cong, trông vô cùng xinh đẹp.

Lâm Quyền vuốt chóp mũi Lâm Hân Nghiên, nói: "Nha đầu này, 'Độc tài chi kiếm' sắp mở, một thời gian sau anh bề bận nhiều việc, em chỉ cần không đến quấy rối là anh hài lòng rồi."

"Yên tâm đi ca, em hiểu rõ." Lâm Hân Nghiên cười hì hì, làm mặt quỷ nhìn Nhiếp Phàm.

"Được rồi, em ra ngoài trước đi, anh còn có chút việc muốn nói với Nhiếp Phàm." Lâm Quyền vỗ vỗ đầu Lâm Hân Nghiên.

Lâm Hân Nghiên nghi hoặc nhìn Lâm Quyền, lại nhìn về phía Nhiếp Phàm, không hiểu Lâm Quyền muốn nói gì với Nhiếp Phàm, chần chừ một chút mới gật đầu nói: "Được rồi, em đi ra ngoài trước." Cô xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang