• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Người thắng còn có phần thưởng ư?

Giang Nam run rẩy tinh thần, đây chính là phần thưởng hắn dựa vào bản lãnh thật sự để đổi lấy, là một điều tượng trưng cho vinh dự!

Song, hắn vừa lướt mắt qua lồng sắt màu đen, chợt bắt đắc dĩ thở dài.

Lồng sắt này cao chừng hai thước, bán kính cũng hơn thước, chẳng cần phải nói, phần thưởng trong đó ắt hẳn là một gia hỏa to lớn. Nếu phần thưởng này là một món đồ nhỏ, Giang Nam còn có thể lén lút mang về nông trường, nhưng thể tích nó khổng lồ như thế, nếu Giang Nam mang nó về thì sao có thể giải thích với người khác đây?

Hơn nữa, thành Thái Dương chỉ là một khu vực nhỏ, lần đấu lôi đài này lại là cuộc đấu của Hạ Phẩm Đồ Đằng Sĩ, nên thi đấu ở cấp bậc này phần thưởng chắc chắn sẽ không quý trọng cho lắm, bỏ đi cũng không tiếc.

Giang Nam khoát tay, ra hiệu mình không hề cần phần thưởng này, sau đó hắn ôm ngực rời đi.

- Ngài không cần phần thưởng?

Quản lý viên sửng sốt, bước vội đuổi theo, thấp giọng nói:
- Các hạ, có thể cho trường đấu thể diện được không? Hiện tại trong trường đấu ít nhất có ba nghìn người xem, trước ánh mắt chăm chú của bao người, ngài trả phần thưởng cho chúng tôi… Mong ngài thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nhưng nếu ngài muốn trả phần thưởng lại cho chúng tôi, người xem sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ cho rằng trường đấu của chúng tôi keo kiệt bủn xỉn, phần thưởng đưa ra quá bèo! Hơn nữa…

Giang Nam đau đến mức nổ đom đóm mắt, vung mạnh tay, cắt ngang lời quản lý viên.

- Được rồi, được rồi, lý do của ngươi đã rất đầy đủ rồi, đừng tiếp tục nữa. Gọi vài người đưa phần thưởng đến quảng trường thứ ba bên ngoài trường đấu đi.

Quảng trường thứ ba chính là nơi Giang Nam vừa rồi nhặt rác kiếm trang bị, là một con hẻm nhỏ hết sức hẻo lánh.

Ý định của Giang Nam là: thể tích phần thưởng này quá lớn, chắc chắn không thể lấy, nhưng thương thế hắn quá trầm trọng, đã không còn sức lực dây dưa với quản lý viên, hắn chuẩn bị giả bộ mang phần thưởng đi, sau đó… vứt thẳng vào đống rác.

Quản lý viên thở phào nhẹ nhõm, không còn quấn lấy Giang Nam nữa.

Nhưng đúng vào lúc Giang Nam đi tới cửa vào trường đấu, hắn bất chợt lại đuổi theo:
-Các hạ, các hạ!

-Tiên sinh, ta bây giờ là một thương binh, ta cần chữa trị gấp!

Giang Nam chỉ chỉ vào khóe miệng còn đang chảy máu của mình, tên quản lý này vẫn chưa hiểu rõ sao?

- Các hạ, xin đừng hiểu lầm, tôi.. tôi không phải muốn chậm trễ ngài chữa thương…

Quản lý viên không dám chọc Giang Nam đã đánh bại Hank, cười gượng nói:
- Chỉ là, dựa theo quy củ của Đồ Đằng Lôi Đài, bây giờ tôi buộc phải hỏi thêm ngài một vấn đề nữa.

Quản lý viên trịnh trọng lôi từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, nghiêm nghị nói:
- Quá trình chiến đấu vừa rồi của ngài đã được ghi lại, muộn nhất sáng mai, trường đấu sẽ căn cứ vào năng lực ngài biểu hiện trong chiến đấu, bình thẩm thứ hạng của ngài trên Đồ Đằng Phổ… Xin hỏi, vào lúc công bố thứ hạng của ngài, ngài có muốn công khai họ tên thực sự của mình không?

- Vấn đề này lúc báo danh ta từng trả lời rồi- ẩn danh, biệt hiệu Giáo Sư! Ngoài ra, ngươi có thể công khai cấp độ Đồ Đằng của ta đằng sau biệt hiệu.

Giang Nam chỉ cảm thấy thân thể mình dường như sắp tan rã, càng lúc càng không kiên nhẫn nổi, nhìn chòng chọc quản lý viên nói:
- Tiên sinh, bây giờ ta có thể rời đi chưa? Ta có thể đi cứu vãn tính mạng mình hay chưa?

- Hết sức xin lỗi, mời ngài, mời ngài…

Quản lý viên sợ đến mức cúi gằm đầu, thực ra hắn vẫn còn muốn giải thích với Giang Nam, các hạ, có thể ngài vừa rồi không lưu ý, đối thủ ngài đánh bại chính là Huyết Đồng Hank một trong số thập đại cường giả đó!

Nhưng vừa nhìn thoáng qua dáng vẻ của Giang Nam… Bỏ đi, tốt hơn hết để hắn mau đi chữa trị thương thế mình vậy.

Giang Nam rời khỏi trường đấu.

Từ đầu chí cuối, hắn đều không biết thân phận chân chính của Hank.

Mà quản lý viên nhìn theo bóng lưng Giang Nam, vẻ trên mặt quái dị cực độ.

Tình huống bình thường, hắn cũng sẽ không hỏi thêm vấn đề ẩn danh hay không nữa, nhưng đối thủ Giang Nam vừa chiến thắng là Huyết Đồng Hank – một trong thập đại cường giả thành Thái Dương đó!

Không chút nghi ngờ, Giang Nam đã thay thế vị trí của Hank, trở thành thập đại cường giả mới.

Mà biến động về thứ hạng thập đại cường giả, không chỉ ý nghĩa cho sự được mất về danh dự của hai người, mà còn ý nghĩa rằng, thành Thái Dương đã xuất hiện một cường giả đủ để thay đổi cục thế, thậm chí còn ý nghĩa rằng, vì để chiêu dụ vị cường giả mới xuất hiện này, các thế lực lớn thành Thái Dương sẽ có một lần tiến hành tranh đoạt ngầm!

Thành Thái Dương… Sắp biến động lớn rồi!

Vài phút sau, quản lý viên đã trở lại trường đấu, lúc này Hank đã được khiêng đi chữa trị, nhưng đám người xem thì chưa hề tản đi.

Quản lý viên biết đám người xem đang chờ điều gì, hắn tới trung tâm lôi đài, xòe hai tay, kéo dài giọng nói:
- Thưa các quý ông quý bà, vừa rồi… Các bạn đã được chứng kiến lịch sử của thành Thái Dương!

- Từ sau khi tiểu thư Welen trở thành thập đại cường giả vào năm năm trước, thứ hạng thập đại cường giả đã chưa từng có biến động… Thế nhưng hôm nay, một vị cường giả mới cuối cùng đã xuất hiện! Anh ấy đánh bại Hank, trở thành thập đại cường giả mới!

Quản lý viên kích động nói:
- Thưa các quý ông quý bà, tôi biết mọi người đang chờ điều gì: Giáo Sư các hạ mới xuất hiện tuy đã trở thành thập đại cường giả, nhưng…. hắn rốt cuộc đứng thứ mấy đây!?

- Đừng sốt ruột!

Quản lý viên gần như là gào thét nói:
- Ở lôi đài số 1, Welen tiểu thư đang khiêu chiến tiên sinh Victor, một khi họ phân thắng bại, muộn nhất chập tối ngày mai, trường đấu sẽ công bố bảng thứ hạng thập đại cường giả mới nhất!

oOo
5 giờ 7 phút sẩm tối, Giang Nam tới con hẻm nhỏ ở quảng trường thứ ba.

Thành Thái Dương khi trời vào đông trời tối đặc biệt sớm, tuy chỉ vừa qua 5 giờ nhưng trong con hẻm đã tối om.

Lúc này, vài cảnh vệ nông trường cũng đang đẩy xe ngựa đưa lồng sắt màu đen che vải đỏ đến bên người Giang Nam. Họ vừa thấy thương thế trầm trọng của Giang Nam liền không dám quấy rầy quá mức, sau khi đưa vài bình thuốc chữa thương tức thời xa xỉ thì lập tức xoay người rời đi.

- Phù!

Giang Nam liền chán nản ngã bên đống rác, lực lượng của đối thủ thật sự quá cường đại, theo mình tính thì ít nhất bị gãy ba chiếc xương sườn, khả năng còn hơi hơi bị chấn động não.

Đây vẫn chỉ là tuyển thủ bình thường ở lôi đài 3, nếu mình gặp phải cao thủ cấp bậc thập đại cường giả thì…

Giang Nam không dám nghĩ tiếp, hắn nhét dược phẩm cảnh vệ mang tới vào miệng, vừa thở đều đều vài hơi đã cảm thấy tốt hơn hẳn.

Song, Giang Nam liều đỡ chục quyền, sớm đã bị đánh bầm dập hết mặt, khắp mặt như hoa đào nở rộ, chỗ dược phẩm này tuy có thể khiến hắn giảm cơn đau nhưng lại không thể tiêu trừ máu tụ và sưng đỏ trên mặt.

Ắt phải nghĩ một biện pháp che đậy thương thế của mình. Chứ nếu không… tiểu thư Welen vừa nhìn thấy vết thương của mình, chắc chắn sẽ tra hỏi tận cùng, tra ra chuyện mình tu luyện Tử Linh Đồ Đằng.

Rốt cuộc phải làm sao mới hay nhỉ?

Giang Nam nhắm mắt hơi suy nghĩ, bỗng hắn nghĩ đến một chủ ý hết sức thú vị.

Hắn vừa muốn hành động thì đúng vào lúc này…

Cộc cộc!

Giang Nam vốn dĩ không lưu ý đến lồng sắt màu đen thì đột nhiên nó truyền ra hai tiếng gõ.

Giang Nam cả kinh, chẳng nhẽ phần thưởng mình đã chuẩn bị vứt đi này… vẫn là một vật sống?

-Ngươi là người à? Có thể hiểu những gì ta nói không? –Giang Nam khàn cổ hỏi.

Cộc cộc!

Lồng sắt không hề có người nói, song ngay tức thì lại gõ hai tiếng, hiển nhiên, cho dù trong lồng không phải một người sống thì cũng là một sinh vật có trí tuệ đủ để hiểu ngôn ngữ của Giang Nam.

Chỉ là sinh vật có trí tuệ thì không thể vút nó vào trong đống rác chờ chết.

Nghĩ đến đây, Giang Nam một lần nữa đeo mặt nạ, lại dùng y phục nô lệ đã cũ nát che lên người, sau khi hắn xác nhận không ai có thể nhận ra mình thì mới vén vải đỏ trên lồng sắt lên.

Mà trong lồng sắt không ngờ lại là một…


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK