“Các hạ xin cho hỏi! Từ đây lên đến Hoa Sơn luận võ còn cách bao xa?”
“Hoá ra các hạ cũng giống tại hạ đây lên Hoa Sơn để tranh chức minh chủ võ lâm hay sao?”
“Các hạ nói đùa! Tại hạ chỉ vì hiếu kỳ mà đến thôi! Còn về tranh giành chức vị minh chủ thì không dám!”
“Đường lên Hoa Sơn còn...”
Sau khi hỏi xong đường đi thì Nam Phong cũng chào tạm biệt vị khách qua đường này để một mình đi đến đấy. Trên đường đi hắn đã gặp anh hùng hào kiệt khắp nơi đổ dồn về đông như trẩy hội. Cũng một vài người có mời hắn gia nhập để tiện đường chiếu cố, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng từ chối.
“Mẹ nó! Sao cái chức minh chủ này thằng méo nào cũng muốn làm vậy? Nhìn sơ qua trên đường đến đây thì mình đã gặp hơn ngàn người rồi! Trong đó chủ yếu là Luyện khí kỳ và kết dịch kỳ, tự nhiên không có luyện thể kỳ nào “mặt dày mày dạn” tham gia để tự làm xấu mặt cả.”
Đi thêm được một đoạn thì Nam Phong lúc này cũng đã thấm mệt, hắn tìm một nơi sạch sẽ để ngồi xuống và nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngươi có biết gì không?” Một người A lên tiếng nói.
“Cái gì vậy?” Một người B tò mò hỏi lại.
“Có một võ giả gần đây tìm ra được một động phủ bí ẩn, trong đó mọc đầy “thanh khí thảo ba cánh” đấy!”
“Thật chứ! Vậy thì chúng ta phải nhanh chân đến đấy tìm vận may mới được!” Người B háo hức trả lời, sau đó hắn cùng người bạn kia nhanh chóng rảo bước đi đến.
Nam Phong ngồi gần nơi mà hai người này trao đổi. Sau khi nghe xong thì hắn chỉ khịt mũi khinh thường.
Cái loại “thanh khí thảo ba cánh” này thực chất có tên gọi là “thanh khí thảo năm cánh”. Sở dĩ nó có tên là như vậy vì loại cỏ này lúc còn là nụ thì không có tác dụng gì đặc biệt, nhưng khi nở hoa thì sẽ sinh ra ba cánh, khi luyện thành đan dược lại có tác dụng rất lớn đối với võ giả đang trong quá trình tụ khí.
Khi mà loại cỏ này mọc ra cánh thứ bốn thì nó có tác dụng rất lớn đối với võ giả đang trong quá trình kết dịch, phải nói là làm chơi ăn thật.
Còn khi loại cỏ này mọc ra cánh thứ năm, cánh cuối cùng thì cũng là lúc có tác dụng rất lớn đối với võ giả đang trong quá trình kết đan. Khi luyện loại cỏ năm lá này thành đan dược, nó sẽ giúp cho võ giả đó không bị toái đan trong quá trình kết.
Mặc dù, “thanh khí thảo năm cánh” không được liệt vào bảng thiên tài địa bảo, nhưng tác dụng của nó đối với võ giả từ kết đan kỳ trở xuống là không thể bàn cãi. Nhưng để loại lá này kết thành năm cánh thì phải trải qua một quá trình dài đằng đẵng.
Mà những võ giả này khi thấy “thanh khí thảo” kể cả là ba cánh thì cũng tranh nhau hái xuống, lấy gốc bỏ ngọn, vậy làm sao mà loại cỏ này có thể trưởng thành một cách hoàn chỉnh được cơ chứ.
Thế nên, thế nhân chỉ biết đến cánh thứ tư của loại cỏ này mà không biết được tác dụng kinh thiên động địa của cánh thứ năm. Cũng may là lão sư phụ của hắn ở dược viên có trồng nhiều thảo dược thất truyền. Thế nên hắn cũng hiểu rất rõ về tác dụng của cánh thứ năm loại cỏ này.
“Mặc dù mình cũng chẳng cần thiết gì phải tranh đoạt loại cỏ này với bọn họ. Thế nhưng, đi xem náo nhiệt cũng khá là thú vị đấy!” Nói xong Nam Phong quyết định luôn và nhanh chóng lên đường tiến về hướng mà hai người lúc nãy đã đi qua.
***
“Động phủ thiên nhiên này trông cũng khá là rộng và sâu đấy!” Nam Phong lúc này đang đứng trước cửa động mà hai người lúc nãy nói đến.
Thú thật thì hắn khá là lười trong môn luyện đan của lão cái bang, thế nên hắn cũng chẳng biết được mùi vị của cái loại cỏ này là như thế nào. Thế nhưng, với bộ máy siêu cấp của hệ thống, thì hắn cũng đã nhanh chóng nhớ được hình dạng và đặc điểm của loại cỏ này.
Nam Phong bắt đầu công việc tìm kiếm xung quanh của mình. Dựa vào mớ kiến thức mà hắn đã học được thì không mất quá lâu để hắn đã tìm thấy một cây “thanh khí thảo ba cánh”. Xem xét xung quanh, hắn vẫn không phát hiện ra được loại cỏ này có gì đặc biệt và bắt đầu trở nên chán nản.
Đúng là khi bạn có quá nhiều tiền thì lúc mà nhìn thấy tiền ở trước mặt, bạn cũng không có cảm giác gì đặc biệt mà chỉ thấy hơn tờ giấy bình thường một chút mà thôi. Nam Phong lúc này cũng đang trong trạng thái như vậy. Do trong dược viện của lão cái bang trồng rất nhiều thiên tài địa bảo, có loại còn thất truyền trên thế gian. Thế nên, dăm ba cái loại cỏ này cũng không đáng nhập pháp nhãn của hắn.
“Đợi một chút! Cái loại cỏ này có mùi vị gì đó khá là đặc biệt! Hình như mình đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi?” Nam Phong cảm giác mùi hương mà “thanh khí thảo” phát ra vô cùng đặc biệt, vì nó rất giống với loại hương nào đó mà hắn đã từng ngửi thấy trong quá khứ.
Nam Phong có cảm giác một cái thì bắt tay vào làm luôn. Hắn bỏ “thanh khí thảo ba lá” vào trong một cái cối nhỏ để trong nhẫn không gian và ra sức dằm nát nó.
“Nhìn kìa mọi người! Cái người kia đang làm cái gì vậy? Thanh khí thảo mà hắn dám huỷ hoại một cách không thương tiếc thế sao? Đúng là không có thiên lý mà!” Người A qua đường này nhìn thấy hành động của Nam Phong thì vô cùng tức giận. Hắn đấm ngực dậm chân để biểu đạt sự bất mãn của mình đối với Nam Phong.
Người B đứng kế bên nghe thấy vậy thì chỉ khịt mũi khinh thường, sau đó hắn nói: “Ngươi không tự xem mình là ai đi mà lại đi phê phán người khác! Nhìn người đó xem, còn trẻ như vậy mà khí tức không hề tầm thường chút nào rồi!”
Người A nghe thấy vậy thì giật mình để ý, sau đó cũng không nói gì nữa mà lẳng lặng bỏ đi. Kết dịch cảnh thực chất cũng không hề hiếm gặp gì, vì chính hắn cũng đã đạt đến cảnh giới này. Nhưng để so với một người thanh niên trẻ tuổi tiền đồ vô lượng và một lão trung niên hơn tứ tuần, thì nhìn sơ qua thôi cũng đã có thể đoán được rồi.
Nam Phong giã vụn “thanh khí cỏ” ra, sau đó hắn vân vê nó lại thành một viên nhỏ và nhét vào trong cái tẩu thuốc làm bằng gỗ mà một lần khi nhàm chán hắn đã chế tạo ra.
Nam Phong châm một ngọn lửa lên đầu tẩu thuốc rồi cho lên miệng và rít một hơi thật sâu vào họng, sau đó hắn thả một ngụm khói trắng ra ngoài với vẻ mặt vô cùng phè phỡn.
Đúng rồi! Đúng cmnr! Cuối cùng thì hắn cũng đã nhớ ra được cái mùi vị quen thuộc này là gì! Mùi vị của nó không khác gì với loại cỏ Mỹ mà hắn đã từng ngửi thấy trong một vài quán cafe.
Nam Phong cũng vô cùng bất ngờ về tác dụng của loại cỏ này mang lại. Hắn đã đạt đến kết dịch kỳ đỉnh phong rồi, mà vẫn bị ảnh hưởng của loại cỏ này khiến cho có cảm giác nâng nâng, phê phê. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Không được! Quá là ít! Mình phải kiếm thật nhiều hơn nữa mới được.” Trong đầu hắn lúc này chợt nẩy ra một ý tưởng vô cùng bá đạo. Hắn nhanh chóng tìm kiếm xung quanh động phủ để tìm ra càng nhiều “thanh khí thảo” càng tốt.
...
Mất một hồi lâu, cuối cùng Nam Phong cũng đã thu thập được kha khá “thanh khí thảo ba lá”. Nhìn đổng cỏ này trong túi mình thì Nam Phong cảm thấy vô cùng hí hửng và chạy đến nơi tập trung đông người nhất trong động phủ này.
Khi nhìn thấy một tên thiếu niên với khuôn mặt non choẹt đang hí hửng chạy tới, thì mọi người đều cảm thấy tên này có bệnh về đầu óc.
Lúc mà mọi người còn đang không hiểu thằng nhóc này muốn làm gì, thì đã thấy hắn dừng lại và đổ ra từ trong một chiếc nhẫn trữ vật quý giá một đống “thanh khí thảo ba lá”.
Một số người nhìn thấy nhẫn trữ vật của hắn thì nổi lòng tham, vì nhẫn trữ vật cũng được liệt vào hàng truyền thuyết, không phải ai cũng có thể sở hữu chúng. Nhưng sau khi nhìn thấy một đống “thanh khí thảo ba lá” được chất đầy dưới đất, thì ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.
Sau đó ánh mắt tham lam lại càng thể hiện rõ hơn bao giờ hết. Người xưa có câu “Người không có tội nhưng hoài bích có tội” không hề sai mà.
Mọi người còn đang chuẩn bị vì tham niệm của mình mà ra tay, thì không biết từ bao giờ Nam Phong đã lôi ra một ngọn đuốc sỳ và châm lửa lên ném vào đống “thanh khí thảo ba lá” nằm dưới đất.
Mọi người nhìn thấy hành động của Nam Phong thì vô cùng choáng váng và ngơ ngác đứng nhìn. Sau đó có một người lên tiếng hô hào đã khiến cho bọn họ cũng tỉnh lại và nhanh chóng tiến đến dập lửa. Tất nhiên những người này sẽ không đạt được mục đích của mình, vì Nam Phong đã tẩm một loại nước đặc biệt có khả năng bén lửa siêu hạng lên trên “thanh khí thảo ba lá”.
Thanh khí thảo sau khi bị bốc cháy thì toả ra xung quanh một mùi hương vô cùng nồng nặc.
“Mọi người có ngửi thấy mùi gì đặc biệt không?” Một người đã vô tình phát hiện ra mùi hương lạ này.
Lúc này, thanh khí thảo đã bốc lên càng lúc càng dữ dội hơn, vậy nên mùi hương của nó lại càng lan toả ra xung quanh và rất nhiều người đã hít một lượng lớn chúng vào trong cơ thể.
“Cái thứ mùi này là gì vậy? Nhưng cũng thật là dễ chịu, khiến cho ta lại càng muốn hít thêm nhiều hơn nữa!” Một người A đứng khựng lại và liên tục hít hà mùi hương của “thanh khí thảo” phát ra.
“Đúng vậy! Cái mùi vị này có thứ gì đó khiến cho ta cảm thấy vô cùng thích thú và nâng nâng hơn bao giờ hết!”
Liên tục có người bỏ qua cho Nam Phong mà dừng lại hít hà thứ mùi hương này. Có người đã phát hiện ra điều bất thường trong đó và bắt đầu ngừng hít thở. Thế nhưng, do mùi hương quá nồng nặc khiến cho họ không thể không hít vào và cũng nhanh chóng tham gia vào đoàn người đang phê pha ở kia.
“Cái gì thế kia? Bọn họ đang bị làm sao thế vậy? A! Cái mùi gì thế này, nó thật là thơm...”
Càng lúc càng nhiều người tiến lại gần phía này và tất cả đều bị mùi hương của “thanh khí thảo” làm cho đầu óc mụ mị, sau đó tiến vào trạng thái vô thức và lắc lư thân người.
Nam Phong lại càng không phải nói, hắn đang đứng giữa tâm điểm của sự việc, thế nên sự phê pha lại càng nhiều hơn người bình thường. Hắn lúc này đang múa chả quạt vina house thần thánh và quẩy theo điệu nhạc phát ra trong đầu.
“Say oh year!!! Quẩy lên nào các bạn ơi!” Nam Phong lúc này chỉ tay lên trời và làm động tác “Thuglife” vô cùng thần thánh. Giờ chỉ thiếu mỗi cái kính dâm nữa thôi là hắn hoàn toàn hoá thân vào hình tượng “Thuglife” rồi.
“Trong hoàn cảnh thơ mộng thế này mà không hát bài nào thì quả thật quá là phí phạm a!” Nói xong Nam Phong bắt đầu cất giọng ca của mình lên, trông hắn ta cà lơ phất phơ thế thôi mà cũng hát hay phết.
“Người theo hương hoa mây mù giăng lối.
Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi!
Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn.
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi.
Đường xưa nơi cố nhân từ giã biệt li.
Phận duyên mong manh rẽ lối trong mơ ngày tương phùng.
Ohhhh....!!!”
Nam Phong cất lời bài hát hoàn toàn bằng tiếng Việt, nhưng khi phát ra ngoài thì đã được hệ thống tự động phiên dịch thành tiếng Trung. Những người xung quanh cảm thấy giai điệu của bài hát này vô cùng dễ nghe, thế nên cũng ngân nga hát theo. Mặc dù, đa số chỉ là ngân theo âm điệu mà không hát thành lời nhưng cũng chẳng hề hấn gì, vì bây giờ mọi người đang rất là PHÊ Ê Ê Ê... rồi!
***
Khi mà Nam Phong tỉnh lại thì hắn nhìn thấy xung quanh là một hàng người nằm la liệt ở dưới đất. Có người còn đang ngáy to khủng khiếp, có người thì vắt chân, vắt tay lên kẻ khác.
Nam Phong cũng biết điều mà lẳng lẳng rút lui, hắn biết một khi những người này mà tỉnh dậy thì việc đầu tiên bọn họ làm chính là tính sổ với hắn.
Trước khi đi, hắn cũng không quên hốt trọn chỗ “thanh khí thảo ba lá” của những người này. Hắn dự định sẽ một lần nữa tổ chức party phê pha hơn lần này.
...
Một lúc sau, có lác đác người bắt đầu tỉnh dậy trong cơn mê màng. Đây chính là lần sảng khoái nhất của họ từ trước đến giờ. Nhưng sau khi mò xuống túi dược thảo của mình thì xong rồi, tất cả những “thanh khí thảo” mà bọn họ mất công tìm kiếm đã không cánh mà bay.
“KHỐN KHIẾP! ĐỪNG ĐỂ CHO ÔNG MÀY BẮT ĐƯỢC NGƯƠI, TÊN TRỘM THỐI THA KIA!!!”
Dần dần cũng có nhiều người tỉnh dậy và biểu hiện của họ cũng như trên.
“Này huynh đệ ngươi có thấy thằng nhãi lúc nãy đâu không?” Một người A nhìn dáo dác xung quanh nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Nam Phong đâu nữa.
“Tại hạ cũng không biết nữa, hay là...” Người này vẻ mặt trở nên hoang mang và có phần nghi hoặc.
“Hay là cái gì, ngươi đừng có ấp úng nữa?” Kẻ này cũng không cho người khác mặt mũi, vì lúc này hắn cũng mất trắng số “thanh khí thảo” mà hắn đã mất công tìm kiếm.
“Tại hạ chỉ là nghĩ thế thôi! Có thể kẻ nhân lúc chúng ta bất tỉnh và lấy trộm đi thanh khí thảo chính là...”
Bây giờ, Nam Phong đã đi rất xa nơi này và tiếp tục cuộc hành trình của mình tiến về nơi tổ chức đại hội võ lâm. Vừa đi hắn vừa ngân nga những câu hát và nói: “Thật mong chờ vào đại hội sắp tới lần này a!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK