• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi tỉnh lại trời vẫn còn tối đen như mực, vẩng trăng sáng vẫn treo trên khóm cây.

Đầu đau như búa bổ, tôi loạng choạng ngồi dậy day day hai huyệt thái dương. Mất một lúc để nhướn đôi mi nặng trĩu, tôi mới vô cùng chậm rãi đảo mắt nhìn quanh.

Là phủ tướng quân. Chính là điều tôi không dám nghĩ, lại đang ở trong phòng của Lê Cát Thuần.

Dòng ký ức như cơn lũ bỗng nhiên ùa về, sống lưng tôi một trận lạnh lẽo. Nhìn bộ y phục mới tinh trên người, tôi khẽ siết chặt nắm tay. Dù biết sẽ có ngày này, nhưng tôi không ngờ thời điểm này mình vẫn còn sống, lành lặn mà không phải bị băm vằm xác ra từng mảnh.

Tôi lảo đảo bước xuống giường, run rẩy rót một chén trà trên bàn đã nguội ngắt. Cảm giác mát lạnh chậm rãi đi xuống vòm họng, xua tan cái bỏng rát ban nãy, cũng như khiến tôi tỉnh táo trở lại nhiều hơn.

Đẩy cánh cửa phòng của Lê Cát Thuần, tôi thở dài đưa mắt nhìn ra lương đình xa xa. Bóng dáng nam nhân vẫn trong trang phục xuất trận, đang ngửa cổ tu từng vò rượu lớn. Dưới chân đã không biết bao nhiều vò rỗng bị đập nát, ánh trắng vằng vặc rọi lên khuôn mặt tuấn tú kia một vẻ đau thương.

“Lục Tiếu Trình, ngươi giỏi thật.” Dù không quay đầu lại, nhưng Lê Cát Thuần hiển nhiên vẫn biết sự xuất hiện lặng lẽ của tôi.

Tôi không tới gần, chỉ cúi đầu đứng sau bóng lưng anh. “Thực xin lỗi…”

Không gian rơi vào tĩnh lặng, lại khiến tim tôi như vỡ ra ngàn mảnh. Khi tôi nghĩ Lê Cát Thuần sẽ mãi ngồi uống rượu như vậy, thì giọng nói của anh lại vang lên: “Muội ấy… đã phát hiện từ khi nào?”

Bàn tay tôi đã siết chặt đến mức trắng bệch, tôi chỉ biết chậm rãi đáp lời: “Ngay từ thời điểm đầu tiên quen biết.”

Lê Cát Thuần không nói gì, chỉ ngửa cổ uống rượu. Từng dòng rượu chảy qua yết hầu của nam nhân, làm ướt bộ áo giáp bị tôi làm cho dơ bẩn vẫn mặc trên người.

“Ngươi nghĩ chúng ta đều là lũ ngốc, bị ngươi lừa gạt hay sao?”

Tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh hai người sẽ bình tĩnh nói chuyện như thế này, nên việc mà tôi có thể làm chỉ là cúi đầu thừa nhận mọi điều Lê Cát Thuần nói.

“Nữ nhân với nữ nhân, sao lại có thể… Loại tình cảm này, ngươi có hiểu là không thể nào chấp nhận?”

“Vì sao giữa hai nữ tử lại không thể có tình yêu?” Tôi ngẩng đầu, cảm thấy đôi môi mình bắt đầu run rẩy, “Ta đối với Hinh nhi là thực lòng, chưa từng bao giờ lừa dối…”

“Thật lòng? Vì ngươi làm cho muội ấy mù quáng, đã không còn phân biệt được đao lý nữa rồi!”

Lê Cát Thuần bỗng dưng quay người lại mà gầm lên ngắt lời tôi. Khóe mắt anh đỏ ngầu, có lẽ vì rượu, cũng có thể vì kiềm chế ý định giết tôi.

“Nàng ấy không bao giờ muốn cùng ta nói đạo lý. Thực sự ban đầu ta đã thấy mình rất sai, có lẽ con đường chúng ta chọn chưa bao giờ đúng.” Tôi thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đầy tia đau đớn của Lê Cát Thuần, lòng cũng mang theo bao thương tâm, “Nhưng rồi một ngày, nàng cho ta nhận ra, tình yêu thì chẳng có gì là sai trái cả. Nếu có sai thì chúng ta vẫn muốn thử, thử một lần được hạnh phúc, thử một lần được đau đớn, thử một lần được cùng nhau trải qua sinh tử hiểm nguy… Dù chỉ là một khắc được bên nhau, nhưng đều thành những ký ức đáng trân trọng nhất.”

Lê Cát Thuần vẫn đứng đó, dưới ánh trăng sáng mà lặng lẽ nhìn tôi. Lần đầu tiên tôi dám gọi tên anh, như tình cảm huynh đệ với một người bằng hữu cổ đại: “Cát Thuần, cũng giống như tình cảm anh dành cho Hương Liên, ta đối với Hinh nhi cũng vậy. Ta vui khi nàng cười, ta đau khi nàng khóc… Ta đủ mạnh mẽ để chở che cho nàng. Không phải điều mà chỉ nam nhân mới có thể làm được, là ta, Lục Tiếu Trình, ta muốn chứng tỏ rằng, ta yêu nàng bằng chính thân phận nữ nhi. Nếu một ngày nàng không còn cần ta nữa, lúc đó sinh mạng này, ta sẽ tự mình trả lại cho huynh.”

Tôi vừa dứt lời, ‘Xoẹt’ một tiếng, thanh đao nặng nề đã kề ngay sát trên cổ. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thanh đao phảng phất mùi máu tanh lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Lê Cát Thuần lạnh lùng nhìn tôi, anh cất giọng khàn khàn: “Ngươi có mười cái mạng cũng không đủ để trả cho chúng ta, Lục Tiếu Trình. Tội của ngươi là tội đáng muôn vàn lần chết.”

Biết không thể lay chuyển được trái tim của nam nhân trước mặt, tôi chỉ còn có thể mỉm cười mà nhẹ nói: “Hinh nhi đã từng nói, ta là người có tội. Nhưng tội của ta không phải vì ta là nữ nhân mà dám cả gan yêu nàng. Mà chính là đã khiến nàng yêu ta nhiều đến thế.” Nói rồi tôi nhắm mắt, mường tượng ra gương mặt cùng nụ cười dịu dàng đầy ôn nhu của người con gái mà mình yêu. Trong lòng tôi, nàng vĩnh viễn là người đẹp nhất. “Gặp nàng, hãy nói với nàng giúp ta rằng: Nương tử, ta yêu em, kiếp này, kiếp sau, mãi mãi chỉ là em. Tâm nguyện cuối cùng của ta, hi vọng huynh hãy đáp ứng.”

Nhưng thật lâu vẫn không thấy đầu lìa khỏi cổ, nhưng thanh đao vẫn thế, lành lạnh cứa nhẹ vào da thịt. Giọng Lê Cát Thuần lại trầm thấp vang lên: “Lục Tiếu Trình, món nợ này, ngươi vĩnh viễn không bao giờ trả được cho ta. Nhưng mạng này của ngươi, ta không cần!”

Tôi kinh ngạc mở mắt, nhưng chỉ kịp thấy thanh đao đã thu lại cho vào trong bao, dáng lưng thẳng tắp nhưng vô cùng kiên định của vị Tướng nổi tiếng trong lịch sử như tạc vào lòng tôi một tượng đài khó phai.

“Ngươi chỉ có một mạng nhỏ thôi, hãy trân trọng mà giữ lấy.” Tôi nghe ra giọng của Lê Cát Thuần khẽ run lên, chỉ là không ngờ anh cũng có một ngày phải xúc động đến không kiềm được lòng. “Đem muội ấy rời xa khỏi đây, hãy làm muội ấy vĩnh viễn là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này. Nếu không, ta sẽ tự mình thu lại món nợ này của ngươi.”

Món nợ ân tình này, Lục Tiếu Trình tôi mãi mãi không thể trả nổi cho anh. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, tình thương của người nam nhân ấy dành cho em gái của mình chính là điểm tựa giúp chúng tôi đi nốt quãng đời còn lại bên nhau.

“Ta nhất định sẽ mang lại cho nàng hạnh phúc.” Tôi lặng lẽ quỳ xuống dưới đất, khấu đầu cảm tạ ân tình.

Chỉ nghe Lê Cát Thuần ‘hừ’ một tiếng, sau đó khàn khàn mắng: “Đứng lên cho ta, ta không phải cha ngươi…” Dừng một chút, anh lại ôm vò rượu lên, mi tâm khẽ nhíu lại, “Mà là thê huynh của ngươi.” Sau đó ngửa cổ, tu một hơi.

Tôi khẽ mỉm cười, một tiếng anh vợ đối với nam nhân khó nói đến vậy, nhưng rốt cuộc Lê Cát Thuần vẫn chấp nhận tôi. Mặc dù tôi biết dù anh có thể bỏ qua thân phận nữ nhi của tôi vì em gái mình, nhưng cũng sẽ vì nàng mà đoạt mạng tôi bất cứ lúc nào.

“Ta uống cùng huynh.”

Lê Cát Thuần chỉ khẽ nhíu mày không bài trừ, sau đó liền đưa vò rượu trên tay cho tôi. “Đừng uống nhiều, dù sao cũng là…”

Hai chữ ‘nữ nhân’ còn chưa kịp nói, tôi đã lắc đầu mỉm cười: “Ta uống với huynh, không phải vì hôm nay huynh kề dao lên cổ ta nhưng không xuống tay, mà là vì huynh cần một bằng hữu.”

Nói rồi, tôi cũng giống anh mà ngửa cổ tu rượu. Mặc dù rượu có cay nồng, nhưng dường như xuống họng rồi lại ngọt ngào thơm phức. Giống như tình bằng hữu của chúng tôi, có đắng cay, có đau đớn cách mấy, thì vĩnh viễn vẫn mãi là huynh đệ.

[c]~o0o~[/c]

Tôi trở về phủ đã là quá giờ Ngọ ngày hôm sau. Quận chúa lo lắng đứng trước cổng ngóng về phía tôi, trong khi tôi vẫn chỉ mỉm cười với nàng mà thong thả dạo bước. Tôi không ngồi xe ngựa của Lê Cát Thuần mà nói mình muốn tự đi dạo, anh cũng không ngăn cản, chỉ dặn tôi đi đường cẩn thận.

Đợi đến khi tôi bước về phía Lê Hinh, nàng đã sốt ruột mà nắm lấy tay tôi: “Ta nghe nói hôm qua ngươi lại quá chén phỏng? Có cảm thấy khó chịu hay không? Sao giờ này ngươi mới trở về?”

Dường như trên người tôi vẫn còn mùi rượu nồng nặc sau trận uống bê xê lết cùng Cát Thuần idol đêm qua, nàng chun mũi nghi hoặc: “Ngươi cùng ca ca uống rượu tới canh mấy? Cổ ngươi sao lại bị thương như vậy? Y phục của ngươi…”

Nàng khựng lại khi nhận ra điểm khác biệt của tôi so với hôm qua, từ y phục màu trắng đã đổi qua một thân xanh lục. Tôi mỉm cười, ngược lại nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng mà đáp: “Là ca ca của ngươi lột đồ của ta.”

Sắc mặt của nàng đã trắng nay còn hơi tái đi, khóe môi khẽ run lên. Nàng nhìn tôi đầy sợ hãi: “Tiếu Trình, chuyện này… Thuần ca…”

Tôi nựng gò má trắng bệch của nàng, liền mỉm cười trấn an: “Vào nhà hẵng, rồi để ta kể ngươi nghe.”

Sau đó tôi chậm rãi kể lại cho nàng nghe chuyện xảy ra vào đêm qua, thi thoảng ngừng lại nhấp một chút trà. Đương nhiên, chính tôi căn bản còn không dám nghĩ việc kia lại là sự thật, chứ không phải một giấc mơ hoang đường.

Nàng từ đầu tới cuối đều không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào lồng ngực của tôi. Nghe tiếng nàng thở dài, rốt cuộc ngực áo vẫn một trận ẩm ướt. Nàng khẽ lên tiếng: “Ca ca nói chúng ta rời đi là để giữ mạng sống cho ngươi, Tiếu Trình.”

Vòng tay tôi ôm nàng thêm chặt hơn, lại cúi xuống hôn lên mi mắt nàng.

“Huynh ấy thực sự rất yêu thương ngươi. Hinh nhi, đêm qua Thuần huynh đã khiến ta nhớ đến một người, một người luôn nói ta không ra gì cả, nhưng lại hết mực dành những thứ tốt nhất cho ta…”

Anh trai tôi, người đàn ông lúc nào cũng nhăn nhó càu nhàu em gái, nhưng lại luôn luôn che chở cho tôi suốt mười mấy năm qua…

“Có phải ngươi đang rất nhớ nhà?”

Giọng nàng khẽ hỏi, nhưng tôi nghe ra thanh âm run rẩy kia. Tôi không đáp nàng, nhưng thâm tâm đã luôn tự trả lời rằng, tôi có, thực sự tôi rất nhớ gia đình của tôi. Nhưng trái tim tôi lại đang đặt nơi nàng, tôi không cam tâm rời xa nàng vĩnh viễn.

“Nếu có thể, hãy trở về nhà, nơi ngươi thực sự thuộc về.”

Tiếu Trình, ở lại hay rời đi…

Trong lòng tôi luôn bị giằng sé giữa hai sự lựa chọn ấy. Tôi biết rồi sẽ đến lúc tôi phải quyết định một trong hai. Tôi không thể mang nàng theo được, tôi hiểu điều đó. Nhưng phần đời còn lại của tôi, tôi cũng không thể sống mà thiếu nàng.

“Ngươi yêu ta thì hãy nghĩ đến việc đúng đắn cho bản thân mình.” Từng lời nói nghẹn ngào của nàng như lưỡi dao cứa vào tim tôi, làm rỉ xuống những giọt máu và đọng lại vết thương vĩnh viễn không lành sẹo. “Ta không thể đi cùng ngươi, Tiếu Trình. Dù ngươi ở nơi nào, trái tim và tình yêu của ta luôn thuộc về ngươi. Chỉ là… chỉ là đừng quên ta…”

“Đừng nói nữa, Hinh nhi, ngươi đừng nói gì nữa.”

Tôi hạ giọng thành khẩn van xin nàng, không tự chủ mà tìm đến bờ môi căng mọng ẩm ướt kia. Nàng nhu thuận hé mở đôi môi, đón nhận sự quấn quýt cuồng nhiệt của tôi trong khoang miệng. Tôi cắn lấy môi dưới của nàng, khẽ khàng mà nút lấy hương vị ngọt ngào ấy.

Vì sao? Tại vì sao ông trời lại đem nhân duyên của tôi dệt thành một bức tường chắn ngang dài cả hàng trăm năm như vậy?

Nếu như tôi và nàng cùng thời mà sinh ra, nếu như nàng cũng giống tôi là một sinh viên đại học của thế kỷ hai mươi mốt… liệu số phận của chúng tôi có khác đi? Tôi trong lòng thầm phủ nhận, sẽ không có gì thay đổi. Tình yêu của chúng tôi không vì sự cách biệt thời đại, không vì cách biệt khoảng không gian dài đằng đẵng vài trăm năm. Nó tồn tại, tồn tại vĩnh cửu trong trái tim chúng tôi.

Từ sau ngày hôm đó, chúng tôi không nói với nhau lời nào về vấn đề này, nhưng tôi hiểu rõ, chính là tâm trạng của mình ngày càng mơ hồ bất an. Nhiều lúc tôi chính là sẽ thơ thẩn mà suy nghĩ, đến mức nàng đứng cạnh lúc nào mà chẳng hay, để rồi chỉ biết nhoẻn miệng cười trừ.

Rõ ràng vốn dĩ đã cương quyết muốn ở lại bên nàng, nhưng trong lòng vẫn không yên khi nghĩ đến gia đình ở cuộc sống hiện đại đó.

“Tiếu Trình, thời gian không còn nhiều nữa.” Rốt cuộc Hạ Vy không nhịn được, đành gằn giọng mà nói, “Ngày mai xuất phát tới sông Hoàng Liêu may ra còn kịp. Chúng ta nhất định phải thử!”

Tôi thơ thẩn ngẩng mặt nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm đen kịt, mơ hồ hỏi: “Hôm nay đã là ngày bao nhiêu?”

“Ngày mười hai tháng năm rồi.”

Chưa bao giờ tôi thấy trống rỗng như lúc này. Bản thân liền không kiềm lại được câu hỏi: “Hạ Vy, nếu tớ mang theo quận chúa…”

“Không được, cậu hiểu mà Tiếu Trình. Làm như vậy, nàng chắc chắn sẽ chết! Cậu tưởng tượng một bà lão mấy trăm tuổi, liệu có thể tồn tại được hay không? Không thể nào, Tiếu Trình a. Tỉnh lại đi!”

“Thế này không được, thế kia cũng không xong. Rốt cuộc tớ phải làm thế nào đây?”

Bao nhiêu ngày bất an lo lắng, cuối cùng tôi không nén được bất lực mà giận dữ hét lên. Giọng tôi tuy lớn, nhưng đã chẳng còn chút khí thế nào của con cháu họ Lục.

Hạ Vy đương nhiên hiểu tâm trạng của tôi. Con bé thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ vỗ vai tôi rồi nói: “Cậu còn gia đình, Tiếu Trình…”

Tôi nghe tiếng lòng mình gào thét đầy mệt mỏi. Sống mũi cay ngắt, cổ họng dường như quá đau rát mà không thể thốt nên lời. Thật lâu sau, khi ánh trăng sáng rọi xuống mi mắt, tôi mới lên tiếng: “Nàng ấy cũng là gia đình của tớ.”

Lần này Hạ Vy không đáp lời tôi, nhưng bàn tay vẫn để trên bờ vai tôi mà vỗ về. Tôi biết dù chính mình không trở về, thì Hạ Vy vẫn phải đi. Nếu ngày mai còn không xuất phát, thì chắc chắn sẽ không kịp đến vào thời điểm cánh cổng kia mở ra.

Chính xác là tôi chẳng thể an lòng mà để Hạ Vy một mình rời khỏi. Huống chi, đến giờ phút này thần trí tôi vẫn rối như tơ vò. Lần đầu tiên, tôi thấy mình bất lực đến như vậy. Ép tôi phải lựa chọn, tôi không thể làm nổi…

“Tiếu Trình, dù thế nào sớm mai tớ cũng phải xuất phát.” Hạ Vy cũng giống tôi, ngửa đầu nhìn ánh trăng treo trên ngọn cây mà thơ thẩn nói, “Tớ không thể kéo dài được nữa rồi, tớ nên quay về nơi tớ phải thuộc về.”

Chúng tôi ngồi bên nhau, lặng lẽ không nói thêm với nhau lời nào. Tôi như trước để cho Hạ Vy tựa đầu vào vai, bàn tay khẽ vuốt sợi tóc rối tinh mù của con bé.

Thực tế, Dương Hạ Vy cũng là gia đình của tôi. Cùng bên nhau từ nhỏ mà lớn lên, cùng nhau nô đùa, cùng nhau trải qua cảm giác cô độc ở nơi xa lạ, cùng nhau vượt ranh giới sinh tử hiểm nguy… Nếu có cho tôi mười sự lựa chọn, tôi vẫn sẽ chỉ chọn con bé ngốc nghếch này là bằng hữu.

Tuyệt đối, không hối hận.

“Mai tớ cùng cậu đi.”

Tôi biết chính mình khó khăn như thế nào mới thốt ra lời này. Trái tim tôi dường như cũng vỡ nan ngay thời điểm đó.

Hạ Vy kinh ngạc nhìn tôi, sau đó lặng lẽ cúi đầu, siết chặt lấy bàn tay tôi. Khóe môi nó khẽ mấp máy: “Cậu có chắc không, Tiếu Trình?”

Trái tim tôi không hề chắc, nói đúng hơn là không muốn dù chỉ một chút. Nhưng lý trí đã mách bảo tôi đáp lại: “Ừ, nghỉ sớm đi. Mai chúng ta khởi hành.”

Tôi trở về phòng cũng đã là canh ba nửa đêm. Ánh nến leo lét cháy lại giống như thiêu đốt nốt phần linh hồn tôi còn sót lại. Tôi biết nàng chưa ngủ, nàng còn đang đợi tôi.

Kẹt ---- Tôi đẩy cửa phòng bước vào. Khi đó nàng đang chăm chú viết, cây bút lông nghiêng nghiêng cùng nét chữ trải đầy mặt giấy. Nàng thấy tôi ngồi xuống bên cạnh, liền không đợi mực khô, vội gấp tờ giấy lại làm tư phần.

“Hinh nhi, ngươi đang làm gì vậy?” Tôi cũng chỉ là trong vô thức mà hỏi ra. Ánh mắt không ngừng rót lên gương mặt diễm lệ trước mặt.

Gương mặt này, vĩnh viễn tôi không bao giờ quên.

Nàng không đáp trả, chỉ lặng lẽ nâng tay, cất tờ giấy mình vừa viết vào ngực áo của tôi. Không để tôi lên tiếng, nàng nhẹ vuốt ve từng chút, từng chút trên gương mặt tôi. Ngón tay nàng lành lạnh khẽ chạm xuống, mang theo bao nhiêu nỗi đau không ngừng quặn lại trong lòng.

“Hứa với ta, sau khi trở về nơi đó mới mở thư ra xem nhé?”

Nụ cười hiền nở trên khóe môi xinh, nhưng đôi mắt kia đã không nén được mà nhỏ lệ xuống. Tôi đau đớn ôm chặt nàng vào trong lòng, tham lam tận hưởng hương thơm ngọt ngào mà có lẽ từ mai tôi sẽ chẳng thể chạm tới. Nàng biết, nàng đủ thông minh để nhận ra được quyết định của tôi. Tất cả những điều nàng muốn, chỉ là tôi đừng bao giờ quên nàng, quên đi tình yêu của chúng tôi…

“Phải sống thật tốt, được không Tiếu Trình?”

Nàng nâng cằm, nhẹ hôn lên đôi môi khô rang của tôi. Khẽ nhắm đôi mắt nhòa đi vì lệ, nàng tỉ mỉ hôn từng chút lên gương mặt tôi. Vòng tay tôi vẫn ôm nàng thật chặt, chặt tới mức dường như chính mình cũng không thể thở nổi.

Tôi không đáp lời nàng, nhưng đôi môi đã không kiềm được mà nấc lên những tiếng nghẹn ngào. Như một ngốc hài tử, tôi rúc sâu vào trong lòng nàng, để mặc cho nàng vỗ về âu yếm. Chỉ nghe giọng nàng nhẹ như gió thoảng qua: “Ngoan, chúng ta đi ngủ thôi, đêm đã thực khuya rồi.”

Chỉ nốt đêm nay, đêm nay nữa thôi…

Tôi như người mất đi thần trí, hung hăng bế nàng đặt lên giường. Mặc cho nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, tôi điên cuồng hôn xuống vành tai, xuống đôi môi xinh hé mở, rồi trượt xuống nút lấy xương quai xanh mê hoặc của nàng.

Người con gái ngọt ngào này, tôi vĩnh viễn đặt trong tim.

Nàng không bài trừ hành động có phần hung hãn của tôi, mà hoàn toàn phụ thuộc quấn chặt lấy tôi không rời. Chỉ khi những mảnh vải cuối cùng ngăn cách hai thân thể được tháo xuống, nàng mới bật khóc nức nở, cắn thật mạnh vào vai tôi.

Tôi cảm nhận trên vai một trận đau buốt cùng những giọt máu ấm nóng đang trườn nhẹ xuống làn da, nhưng tôi không thốt lên một lời, vẫn điên cuồng chiếm lấy cơ thể mềm mại của nàng.

Tôi hôn xuống bầu ngực căng tròn, không nén được mà cắn lấy nụ hoa xinh xắn. Nàng khẽ run rẩy, tiếp tục đả thương trên cánh tay tôi. Tôi biết chính nàng đang làm mình chảy máu, nhưng tôi mặc kệ, bàn tay chạm xuống vùng ẩm ướt mê hoặc kia, không kìm được mà bắt đầu du ngoạn.

Lê Hinh rên nhẹ lên một tiếng, sau đó gắt gao ôm chặt lấy lưng tôi. Nàng bật khóc nức nở, như vậy lại càng khiến lòng tôi đau đớn không thôi. Tôi cúi đầu, hôn lên đôi môi của nàng. Hai thứ trơn trượt trong khoang miệng quấn lấy, tôi mút mát như kẻ thiếu khát mật ngọt lâu ngày.

Nương tử của tôi, quận chúa của tôi…

“Tiếu Trình… Lục Tiếu Trình…”

Chúng tôi rốt cuộc cũng tới thời điểm cao trào, nàng siết chặt lấy tôi, không ngừng gọi tên của tôi. Mà tôi đáp lại nàng chỉ là những nụ hôn cuồng nhiệt trên gương mặt, trên cơ thể nàng. Khi dòng ẩm ướt đã rơi đầy trên ngón tay, tôi siết chặt nàng vào lòng mà bật khóc.

Tôi yêu em, thật sự rất yêu em…

Lê Hinh thu mình nép vào lòng tôi, hơi thở thơm mát ngọt dịu của nàng phảng phất bên sống mũi. Nàng lau khóe mắt tôi mà thì thầm: “Tướng công, ta yêu ngươi!”

Ông trời ơi, vì sao người tàn nhẫn đến như vậy? Vì sao mang nàng đến bên tôi, rồi rốt cuộc bắt tôi phải lựa chọn?

“Tàn nhẫn quá Hinh nhi, tàn nhẫn quá…”

Tôi bất lực thốt lên, lại nghẹn ngào nức nở ôm lấy nàng. Dù nàng không hiểu tôi muốn nói gì, nhưng bàn tay đặt trên vai tôi bắt đầu ôn nhu xoa những vết thương mà mình để lại. “Tiếu Trình, đừng quên ta.”

Sẽ không, sẽ không bao giờ như vậy.

Sớm hôm sau thức dậy, tôi nặng nề nâng khóe mi. Cảm giác bên cạnh trống trải, đầu óc tôi liền thanh tỉnh, sau đó hốt hoảng bước xuống giường cất tiếng gọi nàng: “Hinh nhi, ngươi đang ở đâu?”

Không có tiếng trả lời, tôi thật nhanh mặc lại y phục. Lại phát hiện ra vết thương đêm qua đã được băng lại cẩn thận, tôi biết nàng đã vì tôi mà chu đáo đắp thuốc. Tôi nâng vạt áo, chạy một lượt quanh phủ, rốt cuộc vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.

Quay lại căn phòng của chính hai chúng tôi, tôi phát hiện một phong thư vẫn còn chưa khô mực để trên mặt bàn. Lòng tôi đau đớn, bàn tay run run khẽ nâng niu từng nét chữ xinh đẹp.

“Tướng công, thực xin lỗi vì không thể tiễn ngươi được. Ta không đủ can đảm để nhìn ngươi rời đi, vĩnh viễn rời xa khỏi ta như vậy. Đừng lo lắng cho ta, ta chỉ tránh mặt một chút, rồi sẽ lại trở về phủ, về nhà của hai chúng ta.

Ta biết lần này ngươi đi sẽ không cần mang theo bên mình thứ gì nữa, nhưng ta vẫn chuẩn bị một ít kẹo lạc, ngươi trên đường nếu mệt hãy dùng nó. Tình yêu của ngươi, ta không trả nổi, xin hãy để ta giữ lại cho riêng mình ta. Đừng bận lòng nữa, vì ta biết, ngươi cũng yêu ta.

Dù ngăn trở cách mấy, dù ở hai thế giới không cùng thời gian, ta chỉ muốn ngươi biết rằng, ta chưa từng hối hận vì đã gặp ngươi.

Tiếu Trình, dù ngươi có là nữ nhi, thì ta vĩnh viễn mãi chỉ yêu một mình ngươi.

Dừng lại ở đây thôi, ta sợ lòng mình sẽ không muốn để ngươi rời khỏi. Ta không đủ can đảm nói lời ly biệt cùng ngươi, nên hãy để ta nói yêu ngươi thêm một lần nữa.

Lục Tiếu Trình, ta yêu ngươi.”

Mắt tôi nhòe đi vì lệ, trái tim như vỡ vụn thành trăm mảnh, cứa vào da thịt đau buốt. Tôi gấp gọn lá thư giữ lại trong người, rồi xoay người lặng lẽ rời đi.

Xe ngựa Hạ Vy chuẩn bị sẵn đã đợi ngay trước cổng, tôi lần nữa đưa mắt nhìn phủ quận mã – ngôi nhà của tôi và Lê Hinh. Biết là đã lựa chọn thì không nên hối hận, nhưng đôi mắt tôi vẫn nhỏ xuống những giọt nước mặn đắng.

Hạ Vy ngồi trước xe, yên lặng chờ đợi tôi. Rốt cuộc không biết đã qua bao lâu, khi người trong phủ thức giấc, bắt đầu chuỗi ngày làm việc như mọi khi, tôi kiên định bước lên xe ngựa, hô một tiếng cho phu ngựa biết: “Khởi hành!”

Lần này Hạ Vy không ngồi đằng trước, mà chui hẳn vào trong xe ngựa ngồi cùng tôi. Tôi dù quay mặt nhìn ra ngoài ô cửa nhỏ, nhưng vẫn không giấu nổi hai hàng nước mắt lăn dài. Bánh xe ngựa lăn ngày một nhanh, cũng như đưa con tim tôi lạnh băng mà dần rời xa khỏi nàng.

Hạ Vy không nói gì, nhưng cô nàng đưa tay ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của tôi mà thì thầm: “Sẽ ổn thôi, Tiếu Trình, sẽ ổn cả thôi.”

Tôi nhắm mắt lại, hộp kẹo lạc trong tay vẫn tỏa một mùi ngọt ngào thơm phức.

Rời khỏi nàng, cuộc sống của tôi đã chẳng còn ý nghĩa nữa rồi.

Xe ngựa chạy liên tục không ngừng nghỉ, mang theo bản mặt vô hồn của tôi đi. Chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian, khi chúng tôi đứng cạnh ngôi nhà lụp xụp của thầy Lưu thì dáng chiều đã buông xuống, phủ một màu đỏ óng ánh lên mặt sông Hoàng Liêu êm đềm.

Hạ Vy ngồi thụp xuống mặt đất, không ngần ngại mà giật lấy ngọn cỏ đưa lên miệng ngậm: “Đợi đêm nay, chắc chắn cổng thời gian sẽ mở.”

Tôi không đáp lời, chỉ lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Hạ Vy.

“Giả như không thành công, chúng ta bơi lại vào bờ nhé.” Cô nàng tần ngần hỏi tôi, phá tan bầu không gian yên tĩnh chiều hoàng hôn.

Tôi vẫn nhắm mắt, nhưng khóe miệng đã kéo kéo lên để đáp lời: “Chắc chắn sẽ thành công.”

Thầy Lưu đã làm được, thì chúng tôi không lý nào mà không thể. Nghe tôi khẳng định chắc nịch, Hạ Vy mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. “Ai nga, về nhà rồi tớ sẽ tắm rửa, rồi lăn lộn trên cái giường thân yêu…”

Tiếc rằng sự hào hứng của Hạ Vy không tài nào xua tan được cơn mệt mỏi của tôi. Tôi nâng tay che lên mắt, trực tiếp gối đầu lên đùi Hạ Vy mà tiến vào giấc ngủ.

Tôi chẳng muốn nghĩ, thực sự không muốn nghĩ gì nữa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi tiếng gọi đầy phấn khích của Hạ Vy vang lên bên tai, tôi mới hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạch trên cao, nhưng bầu trời vẫn lóe lên những tia sấm sét rạch ngang trước mặt.

“Tới rồi, chính nó, Tiếu Trình.”

Tôi kinh ngạc đứng bật dậy, lại phải nheo mắt vì thứ ánh sáng chói lòa phát ra mặt sông. Đúng như thầy Lưu miêu tả, nhưng giờ đây trực tiếp chứng kiến, tôi mới thấy ‘cánh cổng thời gian’ này lớn tới cỡ nào.

Choán gần hết tầm nhìn cả con sông, vòng xoáy sáng bừng lên trong đêm tối, thỉnh thoảng một vài tia sét nện xuống, cánh cửa sẽ thu nhỏ lại một chút so với kích cỡ ban đầu. Tôi há hốc mồm vì cảnh tượng trước mắt, trong lòng thầm kinh hãi một phen.

“Tiếu Trình, nhảy thôi. Cánh cửa này đang ngày một thu nhỏ dần lại.”

Tôi đưa tay cản bước nhảy của Hạ Vy: “Khoan đã!”

Cô nàng nhìn tôi đầy khó hiểu. Dù tôi biết thầy Lưu đã tự mình kiểm nghiệm, thế nhưng vẫn không nén nổi lo sợ, cầm một tảng đá to ném xuống cánh cổng.

Tảng đá dường như không hề rơi xuống mặt nước, mà bị hút vào bên trong vòng xoáy sâu hun hút kia. Tôi biết thời điểm đã tới rồi, nếu không đi lúc này sẽ chắc chắn không kịp nữa.

Hạ Vy chạy lên một bước ngó xuống vòng xoáy, sau đó hô lên: “Đi thôi, cứ mỗi lần sấm sét nổi lên thì cánh cửa sẽ một thu nhỏ lại… Tiếu Trình?”

Tôi nhìn lại phía sau, nhìn lại một lần nơi mà tôi đã có một mối tình tuyệt đẹp.

Lê Hinh…

[c]***[/c]

Trích đoạn suy nghĩ của quận chúa Lê Hinh.

Rốt cuộc nàng ấy cũng rời đi, đem theo trái tim ta đã vụn nát. Ta đứng trông theo chiếc xe ngựa ngày một lăn bánh đi xa, không nén được mà bật khóc nức nở.

Ta không biết chính mình đã đứng bao lâu dưới cái nắng gay gắt, chỉ khi nghe tiếng Mạch Ly hốt hoảng bên tai, ta mới ý thức rằng, Tiếu Trình đã vĩnh viễn rời xa ta rồi.

“Quận chúa, người sao lại đứng ngẩn ngơ ở đây như vậy? Hại nô tì tìm người suốt thôi!” Mạch Ly nâng cánh tay vô lực của ta, dìu ta chậm rãi bước vào trong phủ.

Nơi đây đã từng là nhà của hai chúng ta.

“Quận mã gia đâu rồi ạ? Từ sớm đã nô tì đã không thấy ngài ấy và Dương công tử…”

Lòng ta quặn đau, chỉ miễn cưỡng ngắt lời: “Mạch Ly, ta muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Có lẽ đứa nhỏ này theo ta đã lâu, cũng nhạy cảm nhận ra lòng ta bất ổn. Sau đó liền không nói gì mà lặng lẽ đưa ta trở về phòng.

Ta khép cửa lại, như cũng chính thức khóa chặt lại trái tim. Nàng ấy đi rồi, nhưng hình bóng vĩnh viễn lưu lại trong lòng ta.

Ngả lưng trên chiếc giường nàng thường ôm ta vào mỗi tối, cho ta gối lên đầu tay và dựa vào lồng ngực ấm áp, hương thơm nhàn nhạt của nàng vẫn còn lưu lại đây. Ta biết mình không nên khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi thấm đẫm chiếc gối trắng.

Ta biết mình đã quá yêu nàng, yêu nàng ấy đến phát điên.

Tiếu Trình đã rời đi được bốn ngày.

Ta lặng lẽ như người mất hồn mà thả bước trong sân. Gia nhân đi ngang khẽ kính cẩn cúi chào, ta cũng chỉ vô thức mà gật nhẹ một cái.

Giờ này chắc nàng đang ở nơi đó, cách ta hàng trăm năm, đã đoàn tụ cùng gia đình, người thân. Ta thở dài, trái tim khẽ nhói đau. Ta nhớ nàng ấy, nhớ nụ cười lấy lòng, nhớ ánh mắt nhìn ta trìu mến…

Nơi này như trước vẫn là phủ quận mã, nhưng thiếu đi bóng hình nàng, ta đã không còn cảm giác đây là nhà, nhà của chúng ta.

Không ai dám hỏi ta quận mã gia đang ở nơi nào, đã đi đâu mấy ngày qua, nhưng ta biết chính là nhìn vào biểu hiện của ta, mọi người sau lưng chắc cũng già non bàn tán. Thực sự ta không quan tâm, dù cả đời còn lại sống một mình tới già, ta vẫn chỉ như cũ, đem bóng hình nàng mà khóa chặt trong tim.

Ta biết bọn Mạch Ly rất lo cho ta, nhưng ta không thể nào mở lời. Chỉ là ta tự nhiên cũng không muốn nói chuyện, không muốn cùng người khác dây dưa. Ta muốn được quan tâm, nhưng là ham muốn ấy từ nàng.

Đem bước chân mình định rời về phòng nghỉ. Ta thực sự mệt quá, chỉ muốn nhốt mình ở nơi lưu giữ đầy ắp bóng hình nàng.

“Nương tử!”

Chắc chắn ta nằm mộng, vì nhớ nàng nhiều quá nên mộng tưởng tới giọng nói ấm áp ấy. Ta lắc đầu, lần nữa đem sự hoang tưởng vừa rồi cất đi, không xoay lưng mà tiến về phía trước.

“Hinh nhi…”

Lần này ta thực sự nén không nổi nữa. Dù cho là ảo giác, ta vẫn muốn được nhìn thấy nàng, dù chỉ một khắc thôi, cũng sẽ đủ rồi.

Ta xoay người, đôi mắt không biết từ lúc nào đã nhòa lệ. Hình bóng người con gái mà ta nhớ mong từng ngày, như vì dòng lệ của ta mà càng thêm mơ hồ, mờ ảo. Ta chớp khóe mi, vẫn không dám tiến lại, mà chỉ đứng nguyên một chỗ nhìn nàng ấy.

Ta sợ khi mình tới gần, nàng sẽ lập tức tan vào hư không.

“Sao mới có mấy hôm mà trông ngươi lại gầy đến thế này?”

Liệu có đúng không? Ta thấy giọng nói nàng quá mức chân thật, thanh âm không che giấu được nỗi đau xót. Nàng đứng đó, vẫn trong bộ y phục màu trắng giản dị như lúc rời đi, dưới ánh nắng nụ cười kia lại càng thêm ấm áp. Ta ngờ nghệch hỏi, mặc cho giọng mình đã nghẹn lại: “Tiếu Trình, là Tiếu Trình đấy ư?”

Khóe mắt nàng hoe đỏ, nhưng thanh âm dịu dàng như khẳng định với ta: “Là ta, tướng công của nàng đây.”

Ta bật khóc nức nở, vội chạy thật nhanh tiến vào vòng tay của nàng.

Hơi ấm quen thuộc bao phủ, hương thơm nhàn nhạt bủa vây, ta biết mình không hề nằm mộng. Cánh tay nàng ôm lấy ta không ngừng vỗ về an ủi, giọng nói thật ấm áp như sưởi ấm trái tim ta: “Đừng khóc Hinh nhi, là ta đây, ta đã trở về nhà rồi.”

Ta mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của gia nô chiếu tới, tựa vào lồng ngực vững vàng kia mà nở nụ cười: “Tiếu Trình, ngươi đã về, đã về với ta thật rồi.”

“Hinh nhi, ta thực xin lỗi.”

Ta nhận ra trong ánh mắt nàng vô cùng đau đớn, nhưng ta lại quan tâm đến vẻ ngoài nàng vô cùng bơ phờ mệt mỏi. “Đừng nói như vậy nữa. Ta không biết, Tiếu Trình… Ngươi ôm ta lúc này cứ như một giấc mơ. Ngươi mệt lắm không, vì sao nhìn người lại hốc hác thế này?”

Lúc đó ta nói mà không quan tâm chính mình bộ dáng cũng vô cùng đáng thương.

Nàng lắc đầu, bàn tay ấm áp liền đưa lên vuốt ve mái tóc ta. Nàng thì thầm: “Ta đã đi liền mấy ngày đêm, chỉ mong muốn về thật nhanh để ôm lấy ngươi. Hinh nhi, ta không hối hận.”

Ta bật khóc nức nở, trong lòng như có một chút gì đó vỡ òa. Ta nâng cằm, cướp lấy lời nàng mà hôn xuống môi.

Bên nàng, chỉ cần là một chút, ta cũng mãnh liệt cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.

Khóe môi nàng khẽ cong lên thật tuyệt đẹp, ta ngơ ngẩn ngắm nhìn không bao giờ muốn chán. Chỉ thấy nàng nhẹ rút trong ngực áo một phong thư gấp làm bốn, ta chợt nhận ra do chính mình viết cho nàng trước khi nàng rời đi. Nàng không quan tâm tới ánh nhìn của ta, liền trực tiếp đem bức thư đó sé vụn.

Ta kinh ngạc không thốt nên một lời. Đổi lại người kia đã kịp ôm lấy ta rồi cười rạng rỡ: “Bức thư này không cần đọc nữa. Vì từ giờ khắc này, ta vĩnh viễn ở bên ngươi, mãi mãi chẳng xa rời.”

“Vậy Dương tỷ, tỷ ấy…”

“Đã đi rồi, ngươi đừng lo lắng.”

Ta không đáp lời, chỉ cảm thấy nàng ấy đã khó khăn như thế nào khi lựa chọn trở về bên cạnh ta.

Rất lâu về sau, khi ta hỏi lại rằng, nàng có muốn biết nội dung trong bức thư ngày đó hay không. Nàng vẫn một mực lắc đầu, sau đó chính là lại đem ta ép xuống giường mà làm loại chuyện biến thái kia.

Thực ra cũng không cần thiết, vì ước nguyện trong thư của ta đã hoàn toàn thành hiện thực.

“Tiếu Trình, nếu thực sự có một điều ước, ta chỉ nguyện cầu được vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi…”

[c]***

[/c]

Thấm thoắt cũng đã ba năm trôi qua.

Tôi vừa bốc thuốc, miệng vừa rống lên gọi: “Từ Vệ, huynh để ô mai của ta ở đâu rồi? Vì sao ngăn tủ của ta lại không có lấy một viên nào thế này?”

Có lẽ người dân trong làng cũng quá quen với việc đôi co giữa chủ tớ hai người chúng tôi, liền yên lặng chờ đợi đến lượt xem bệnh.

Một lát đã thấy kình phong quét tới, Từ Vệ nhíu nhíu khóe mày, vô cùng kinh hãi mà bẩm báo với tôi: “Cái này, ta cũng không rõ a, hình như ta trộn lung tung vào đâu đó mất tiêu rồi. Thiếu gia, hay để ta nói Mạch Ly…”

Tôi hận không thể vung một quyền tới mặt tên đầu gỗ này.

“Thôi dẹp!” Tôi khoát khoát tay, sau đó quay lại nói với vị đại nương đang chờ đợi, “Thực ngại ngùng quá. Thuốc ho mấy ngày nữa đại nương hẵng quay lại lấy, giờ dùng tạm chút dược cho khỏe thân thể.”

Xem mạch kê đơn cho hết những người dân đang ngồi trong căn nhà nhỏ cũng đã hết cả buổi sáng. Tôi đấm đấm vai, thong thả bước ra ngoài sân.

Mặt trời đã lên cao, rọi những ánh nắng nhàn nhạt xuống lũy tre xanh đầu làng. Tôi nheo mắt, lặng lẽ tận hưởng không khí bình an của cuộc sống chốn làng quê.

Từ cái ngày dứt khoát trở về bên quận chúa, chúng tôi đã lui về một làng quê nhỏ ở ngoại thành Đông Kinh để sinh sống. Ban đầu không được tướng quân Lê Cát Lợi chấp thuận, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Cát Thuần, rốt cuộc chúng tôi cũng được rời phủ quận mã mà tìm đến cuộc sống giản dị bình an.

Chỉ là Từ Vệ cùng Mạch Ly một mực đòi theo, tướng quân cũng không hề phản đối, tôi hết cách liền mang theo hai người họ.

Lê Hinh thực sự thích nghi rất nhanh với cuộc sống của một người dân bình thường. Nàng sớm dậy quét tước nhà cửa, cùng tôi chăm vườn rau, rồi lại nhận dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo…

Tôi trông theo dáng người mảnh khảnh của nàng đang cầm sách, dịu dàng chỉ từng con chữ cho đứa nhỏ đọc theo, không kiềm được mà nhoẻn miệng cười. Thế mà nàng cũng đã cùng tôi thành thân được ba năm rồi.

Tôi ôm thùng nước nhỏ, đứng ngoài vườn lặng lẽ tưới cây. Thẩn thơ nghĩ lại chuyện cũ, khóe miệng cứ cong dần lên, rốt cuộc lại trở thành nụ cười toe toét.

Không biết từ bao giờ lũ nhỏ đã ùa ra ngoài sân chơi đùa nghịch ngợm, nàng cũng đã tiến đến bên cạnh tôi, nghi hoặc nhìn nụ cười ngớ ngẩn của tôi mà hỏi: “Tiếu Trình, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Tôi nheo mắt, khe khẽ hỏi lại chuyện mà chính mình ngày đó cũng còn ngờ vực: “Ngươi ngày đó đã biết ta là nữ nhi, sao vẫn quyết định…”

Quyết định đâm đầu vào vậy a~~?

Lê Hinh đảo mắt nhìn quanh, hạ giọng để lũ trẻ hoặc người dân xung quanh không nghe được: “Vì sao tướng công là nữ nhi, ta lại không thể cưới? Nếu không phải ta làm vợ của ngươi, thì đừng hòng là người khác.”

“…”

“Còn chuyện gì thắc mắc?”

Bất quá, khóe miệng tôi chỉ có thể vương lại nụ cười ngọt ngào. Tôi hôn nhẹ lên mi mắt nàng, cúi đầu khẽ thì thầm vài tiếng.

“Nương tử, ta yêu em!”

[c]_Chính văn hoàn_[/c]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK