• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ đạc của Trung thành thu dọn không có gì nhiều, bọc hành lý của hắn nhẹ tênh, cái áo bông bằng sợi cây tầm ma Merlin đan cho đã chiếm quá nửa. Nhìn cái áo này, Trung Thành bất chợt nghĩ xem có nên qua chào cô ấy một tiếng không !? Dù sao một năm này, người đối xử với hắn tốt nhất vẫn là cô gái có vẻ hơi nhu nhược, nhưng tâm tính vô cùng hiền dịu này.

Có điều đã nửa đêm, hắn đến nơi nhưng không vào, chỉ đứng ở cửa, vác bọc hành lý lên vai, bần thần một hồi trước cửa chính.

Một năm nay hắn vô thức đã coi chỗ này như ngôi nhà khác của mình, trước đây còn ở trong quân đội, liên tục phải di chuyển theo những nhiệm vụ khác nhau, thật lâu rồi hắn không ở cố định một chỗ nào quá một tháng cả. Nhất thời, anh lính trẻ chìm trong dòng suy nghĩ mất mác, sau này đi đâu, làm gì, ở cái đại lục người người coi mình như đường tăng, chỉ trực ăn sống hắn thế này. Nghĩ tới tương lai như cái tiền đồ chị Dậu, và mấy câu đe dọa đáng ghét vừa rồi, quả thực hắn thấy không thoải mái lắm.

Nghĩ lại có chút luyến tiếc, nhưng theo thói quen tránh xa những việc phiền toái và không liên quan đến mình, hắn vẫn quyết định ra đi.

Thở dài một hơi, hắn chăm chú nhìn cánh cửa gỗ đơn sơ một lần cuối, tận lực hít lấy mùi hương gỗ thơm quen thuộc, lẳng lặng xoay người bước đi.

Ấy thế mà cửa sổ phòng Merlin đột ngột vang lên một tiếng động nhỏ. Về cơ bản, trực giác của Trung Thành rất nhạy cảm, tiếng mảnh gỗ bị quyệt qua nhẹ nhàng này cũng làm hắn chú ý.

Vòng qua căn nhà, đi đến chỗ cửa sổ phát ra tiếng động nhỏ, Trung Thành nhíu mày, dưới ánh trăng đêm, cảnh vật có phần hơi mờ ảo, nhưng cũng đủ rõ để nhìn thấy bóng dáng một con người, với mái tóc xanh kéo dài trông cực kỳ bắt mắt.

Trộm !?

Dân làng Mu Lu sống rất hòa thuận, dù thỉnh thoảng hơi mắc bệnh sĩ, chán ghét nói chuyện về thế giới bên ngoài, nhưng về cơ bản thì không có quá nhiều xung đột xảy ra, tiên tộc chú trọng hình thức, có hơi tự cao tự đại, nhất định sẽ không làm cái trò trộm vặt như thế này.

[Người bên ngoài tới !?]

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua cũng làm Trung Thành cảm thấy phiền não, nhưng cũng không ngăn cản hắn nhẹ nhàng bước vào, rút nhanh ra khẩu Air gun tùy thân, tận tình dí nó lên trán đối tượng khả nghi.

...

“Đứng im.” Trung Thành trầm giọng có hơi trúc trắc. Hắn nói ngôn ngữ đại lục này không giỏi, nhưng hai từ thì vẫn cố gắng được. Hắn liếc quanh nhanh chóng, không thấy bóng dáng Merlin đâu, hiếm khi cô ấy về muộn như vậy. Nhưng thế cũng tốt.

“Bình tĩnh, ta không có ác ý.” Cô gái tóc xanh nói. Giọng cô ta thanh thúy, khá dễ nghe, nhưng ẩn ẩn có chút kiêu ngạo.

Trung Thành dĩ nhiên không tin, nửa giờ trước hắn vừa viết một câu y hệt. Khẩu súng trên tay vẫn dí sát gáy đối phương.

Dù không biết thứ vũ khí gì đang áp lên sau gáy mình, nhưng thái độ của Trung Thành và sự lạnh lẽo của khẩu súng vẫn làm cho nữ đạo tặc tóc xanh nhíu mày, cô ta từ từ xoay người lại. Ánh mắt trong như pha lê, không chút kiêng dè nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trung Thành khẽ ngây người.

Cô gái này quá đẹp. Đẹp như yêu quái. Dưới ánh trăng, làn da trắng muốt càng tô điểm thêm đôi môi hồng thuận, đôi mắt tuy kiêu ngạo nhưng ẩn chứa sự cao quý hoàn mỹ, sống mũi nhỏ như người châu á, hắn thề rằng đây là cô gái giống người châu á nhất hắn gặp từ khi đến đại lục này. Chỉ riêng điểm này đã làm cho vẻ đẹp của cô hơn đứt bất cứ phụ nữ nào khác nơi đây. Mái tóc màu xanh rất kỳ lạ, nhưng hợp cách đến lạ kỳ với khuôn mặt tinh xảo này, giống như tuyệt phối, chỉ có hai thứ này mới xứng với nhau vậy.

Chỉ trong một thoáng Trung Thành ngây người, nữ đạo tặc này đã nhanh tay lấy ra một thứ gì đó dưới gối của Merlin, ngay khi đó gió bỗng nổi mạnh.

Dường như có một dòng chảy kỳ diệu trong không khí đang quy tụ về căn phòng nhỏ này, đúng hơn là về vật thể dưới lòng bàn tay của cô ta.

Khí tức của cô gái bỗng đột ngột thay đổi, khiến Trung Thành lập tức hồi phục từ lúc thất thần. Bản năng sinh tồn làm hắn cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, hắn có cảm giác, nếu như để luồng gió này tiếp tục hội tụ, sinh mạng của hắn sẽ không còn thuộc về hắn nữa.

Không do dự đến một giây, ngay khi cảm thấy nguy hiểm, Trung Thành lập tức bóp cò.

Bùm.

Xinh hay xấu cũng mặc, an toàn là quan trọng nhất.

Hiển nhiên nữ đạo tặc cũng không ngờ hắn tuyệt tình và dứt khoát như vậy. Cô ta càng thêm sơ hở vì không đề phòng khẩu súng của Trung Thành, vốn nghĩ nó là một loại ma pháp khí nào đó, chỉ cần là ma pháp khí, muốn phát động tấn công phải huy động Aether xung quanh làm công tác chuẩn bị, cô ta vẫn dư sức tránh né.

Viên đạn bắn ra từ chốt gõ và thuốc nổ, nằm ngoài tầm hiểu biết và đề phòng của cô ta.

Súng dí sát đầu, đạn bay dứt khoát. Hiển nhiên, người đẹp này không kịp kêu lên một tiếng đã bể gáo vỡ sọ, thân hình bật ngửa ra đằng sau, bàn tay vẫn còn co giật liên tục, cũng vì thế mà vật thể nằm trên tay cô ta văng ra.

Trung Thành nhanh tay bắt lấy, vừa cầm vào, hắn đã thấy toàn thân như được refresh, cảm giác sảng khoái vô cùng, giống như có một nguồn sức mạnh khổng lồ xung quanh liên tục ào vào, tẩm bổ cho cơ thể. Thiếu chút nữa hắn phải rên lên một tiếng.

Đột nhiên, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng, cảm giác nguy hiểm lại lần nữa mạnh mẽ kéo đến, cắt ngang cái sự sung sướng của hắn lại. Trung Thành theo bản năng đưa tay lên đỡ trước ngực ( vì vừa mới bị người ta đấm vào đó, còn rất đau). Viên đá trên tay đột nhiên phát sáng, quanh người hắn bất ngờ xuất hiện một lớp sáng xanh lục bao phủ, giống như một vòng bảo vệ năng lượng.

Không có một tiếng động nào sau đó, nhưng Trung Thành thề rằng hắn đã nhìn thấy một làn chớp lóe qua, mục tiêu mới đầu là nhằm vào hắn, nhưng bị lớp năng lượng xanh kia đổi chiều, thành ra hai vách tường bên cạnh đã trở thành vật thế mạng.

Trung Thành đứng đó, mồ hôi lạnh tuôn chảy. Công kích không tiếng động này làm vách tường bên cạnh trực tiếp bốc hơi. Nếu như bắn vào người thì hắn có thể sẽ được xuyên việt tiếp. Càng làm hắn phát lạnh hơn là, cái thi thể đã phòi óc kia đột ngột đứng dậy, bàn tay vẫn còn đưa ra với tư thế tấn công, rõ ràng là hung thủ sát hại hai vách tường bên cạnh.

Bể gáo cũng không chết !? Zombie cũng chẳng lợi hại như vậy.

“Nó trung hòa ma thuật của ta !? Elf stone còn có tác dụng như vậy sao !?” Từ thây ma kia vang lên tiếng ngạc nhiên không ngớt. Giọng cô ta vẫn hết sức dễ nghe, nhưng Trung Thành chỉ cảm thấy lạnh gáy. Hắn sợ quỷ hồn, và có một nỗi ác cảm không tên với thây ma và xác sống.

[Elf stone !? Thứ này là linh vật của ngôi làng, không phải nằm trong tay các bô lão sao !?] Trung Thành nhìn vào hòn đá nhỏ trên tay, ù ù cạc cạc.

“Con người, đưa thứ đó cho ta !” Cô gái kia thấy hắn không đáp, trực tiêp ra lệnh.

Trung Thành làm mặt ngầu, ung dung bỏ viên đá vào túi áo.

Đùa sao !? Vừa rồi không có hòn đá suýt chút nữa thì hắn đã về chầu ông bà. Giờ giao nó cho đối phương, khác gì đưa súng cho cướp rồi bảo hắn: “Đừng bắn em.”

Nếu đây là Elf stone thật thì trả Merlin sau cũng được. Dù sao hắn giữ hộ vẫn an toàn hơn nữ quỷ này giữ.

“Ngươi...” Giọng nói nữ thây ma này ngập lửa giận, cô ta nhấc tay lên, một hỏa cầu thật lớn nhanh chóng thành hình, nhưng nghĩ đến viên đá còn ở chỗ Trung Thành, lại bực bội thu tay về.

Sau đó nhanh như chớp nhào tới.

Trung Thành không khách khí, nhấc súng lên bắn thêm vài phát. Một phát vào tim, một phát vào cổ, một phát vào xương bánh chè ở chân đối phương.

Đối với người bất tử, vị trí quan trọng nhất chính là đôi chân, chỉ cần vô hiệu hóa khả năng di chuyển của đối phương, bất tử cũng chỉ là cục thịt cho chúng ta tập bắn mà thôi. Đây là bài học sơ đẳng nhất từ khi Trung Thành mới nhập ngũ đã được học.

Thế giới cũ của hắn có chiến tranh với một vị diện khác gọi là tiên giới, người ở thế giới đó toàn là những yêu quái sống trăm ngàn năm, muốn giết chết cực kỳ khó, vì vậy vô số những cách vô hiệu hóa bọn họ được nghiên cứu và ứng dụng. Là lính thuần chất, Trung Thành nắm rõ những điều khoản ấy như lòng bàn tay, và nhuần nhuyễn áp dụng.

Nhưng viên đạn bắn vào chân bị hụt, do hắn bắn quá nhanh, đối phương lại cực kỳ linh hoạt.

Tim với cổ nở hoa máu, nhưng cũng chẳng ngăn cản cô gái kia được chút nào, bàn tay vung lên đã chộp được mảnh áo trước ngực Trung Thành, cô ta túm lấy, dứt mạnh.

Xoẹt...

Túi áo bị xé rời, nữ đạo tặc có chút đắc ý, lấy mặc kệ cổ và tim vẫn đang trào máu, não còn đang phơi ra ngoài không khí, ung dung móc lấy tảng đá trong túi áo ra.

Viên đá màu cổ đồng, hơi có ánh vàng, thon thon dài dài, đầu nhòn nhọn, hình trụ, và có hơi nặng hơn bình thường nữa.

Nếu ai đó ở thế giới của Trung Thành đến đây sẽ thương tình mà giải thích cho nữ đạo tặc rằng đấy không phải viên đá, mà là viên đạn. Nhưng cô ta chẳng cần ai dạy cũng hiểu, mình vừa bị lừa, bởi một thủ thuật che mắt đơn giản của phàm nhân.

“Tên khốn kiếp, ngươi...”

Trừng mắt lên dữ tợn nhìn sang, Trung Thành đã mất hút sau vách tường bốc khói nghi ngút.

Nắm tay siết lại vang lên tiếng răng rắc dữ dội, nữ đạo tặc tóc xanh bùng lên lửa giận, cả người như đạn pháo bắn ra ngoài.

“AI, đối tượng là người bất tử, cao cấp hơn zombie, chuẩn bị sẵn lưới bắt, khóa khớp xương, thông qua ống phóng số 12 gửi đến cho tôi !.”

“Xác nhận, ống phóng đang được nạp, xin hãy chờ 90 giây.”

“Làm trong 30 giây thôi ! Và chuẩn bị sẵn súng laze – chuyển chế độ quét hình quang học về tần nổi 3D.”

“Xác nhận, ưu tiên việc phóng vũ khí, quá trình chuyển sang quét hình 3D hoàn tất, mục tiêu – đã khóa !”

Trung Thành mới chạy được hơn trăm mét, núp sau một cây cổ thụ lớn ở rìa làng, chưa kịp thở lấy một hơi đã phải chật vật lăn vài vòng trên mặt đất.

Bùm.

Nửa thân của cây đại thụ bị phạt bay, cũng giống như trước, trực tiếp biến mất, làm chim chóc bay toán loạn.

Nữ đạo tặc chưa đầy một nhịp thở đã đuổi tới chỗ hắn. Thấy hắn còn đang lồm cồm bò dậy, lại nhào tới, túm lấy cổ áo hắn, rồi quăng vút lên trời.

“A...”

Trung Thành tá hỏa, hắn không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Cảm giác đột ngột bay cao rất kích thích, nhất là khi gió lạnh thổi qua mặt, và quần áo bay phần phật khi hết đà rơi xuống.

Rất không may, đầu hắn đang hướng xuống đất, cú này ngã xuống không chết cũng trọng thương.

Hình như xủi xẻo cả năm nay dồn hết vào ngày này, Trung Thành ấm ức thầm nghĩ. Nhưng đột ngột phát hiện, trong cái rủi có cái may, vì hắn lại đang lơ lửng trên không trong tư thế treo ngược.

Không phải vì hòn đá lại hiển linh ban cho phép lạ, mà là có người đang nắm lấy chân hắn giữa trời.

“Ta nói lần chót, đưa viên đá đây, không có ta buông tay.” Nữ đạo tặc kia chẳng biết đã lơ lửng phía trên hắn từ bao giờ, cô ta cũng không quá kiên nhẫn, dốc dốc hắn lên như người ta dốc túi, thầm hi vọng viên đá rơi ra.

Trung Thành trán nổi gân xanh, cha sinh mẹ đẻ mới có người đối xử với hắn như vậy, lập tức lại nhấc súng lên, bóp cò.

Hắn dĩ nhiên biết bắn chẳng được tích sự gì, nhưng không bắn thì không hết giận. Quan trọng hơn là, hắn phát hiện, đối phương không dám giết hắn. Nếu không quăng hắn xuống cho chết giấc rồi lục xác tìm đá có phải nhanh hơn không.

Bụp.

Toác.

“Bắn đi, ngươi có bắn gãy tay cũng chẳng được tích sự gì đâu. Nơi này rừng hoang sương muối, có chạy đằng giời.” Không quan tâm đến một phần cơ thể vừa nở hoa máu, cô gái kia đắc ý nói.

“Cho ngươi biết, ta là tử thần, mà tử thần thì đã chết từ lâu rồi hiểu...”

Bụp.

Viên đạn này rất ác, nhắm vào miệng.

“Ặc... ng...”

Bụp

"Á..."

Viên này nhắm vào hốc mắt, lực bắn rất mạnh, thổi bật đầu khổ chủ ra phía sau, xương cổ vang lên tiếng kẽo kẹt không ngớt.

Trung Thành bắn không ngừng nghỉ, khẩu súng của hắn giương lên liên tục, trùng kích từng nhát từng nhát vào cơ thể thiếu nữ, tàn phá không chút thương tiếc, hoa máu bay tung tóe. (TG: nghe có giống cái gì đó không !? =)) )

Hắn căn giờ, liếc nhìn, từ xa có một chấm đen nhỏ đang bay đến với tiếng xé gió.

Trung Thành một tay tháo thắt lưng, một tay tiếp tục bắn.

Khi một đầu đạn to như bắp chân từ xa bay đến ngang qua, hắn vung tay, thắt lưng như một con rắn quấn quanh thứ này. Đây chính là ống chứa vũ khí hắn yêu cầu AI phóng đi ba mươi giây trước, anh lính trẻ căn giờ cực chuẩn.

Khẩu súng trên tay còn lại giương lên, nhằm vào cổ tay nữ đạo tặc, bóp cò.

Bụp.

Cổ tay đứt lìa, Trung Thành rơi tự do, thắt lưng quấn quanh ống chứa vũ khí vừa bay ngang qua kéo hắn đi một đoạn khoảng 100m rồi mới cắm xuống đất.

Trung Thành lăn lông lốc vài vòng, cạp liền mấy miếng đất, rồi ôm ống phóng vũ khí chạy miết.

Coi như an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK