Đây không phải là đụng phải đại vận sao?
Giác ngưu số lượng không nhiều lắm, bình thường có đốt lồng đèn tìm kiếm cũng không thấy, nhưng lần này đối phương lại chủ động tìm tới cửa.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh liếm môi, đưa tay điểm ra Tạp phiến lấy ra hai thẻ từ trong đó.
Một cái tự nhiên là A mỗ. Nó là kẻ trợ giúp săn bắn giỏi nhất, không chỉ nhanh nhẹn mà còn có thể bay. Mặc dù Ngô Minh có thể đối phó với Giác ngưu đơn độc nhưng có nhiều giúp đỡ sẽ an toàn hơn. Giác ngưu có hình thể to lớn, nặng hơn một tấn, có thể dễ dàng lật nhào một chiếc xe chỉ với một cú húc.
Không mất chút nguyên khí nào để triệu hồi A mỗ, đó là một lợi thế rất lớn, ngay sau đó A mỗ đã biến đổi từ một lá bài thành một thực thể, trực tiếp bay lên lao thẳng tới tấn công Giác ngưu từ trên không.
Về phần thẻ kia mà Ngô Minh lấy ra, đó là thẻ vũ khí.
“ Phế thổ quân đao, vũ khí cấp một, chất lượng xuất xắc màu xanh lam, độ cứng 2, tỷ lệ truyền nguyên khí 8%, lần đầu tiên trang bị cần mười hai điểm nguyên khí, sau này sẽ không tốn nguyên khí để hiện thực hóa thẻ. Đây là một lưỡi đao sắc bén được làm từ nhiều loại kim loại vụn khác nhau, điệu thấp, thực dụng và tràn đầy túc sát chi khí!"
Trên tấm thẻ ghi những văn tự chú thích, đương nhiên là do Thiết tượng chế tác. Trên đường trốn thoát khỏi Vũ Thành đến nơi này, Ngô Minh đã triệu hồi Thiết tượng hai lần trong tình huống gặp nguy hiểm.
Lần đầu tiên Ngô Minh sửa chữa bộ áo giáp hợp kim nguyên khí trên người mình, và lần thứ hai đã ủy nhiệm cho Thiết tượng chế tạo vũ khí này.
Giống như áo giáp hợp kim nguyên khí, không cần vật liệu quý hiếm nào khác để tạo ra loại 'Phế thổ quân đao' này, chỉ cần có thép là có thể chế tạo được, không có hiệu quả đặc thù gì nhưng thắng ở sắc bén, cứng rắn, thanh đao có thể chém hoặc đâm, chỉ dài có 2 thước, sử dụng phi thường thuận tay. Ngô Minh có thể giải quyết tất cả các mối nguy hiểm trên đường đi ở vùng đất hoang dã này thì A mỗ và thanh đao đã góp phần rất lớn.
Lúc này, A mỗ đang liên tục tấn công vào hậu môn của Giác ngưu bằng những móng vuốt sắc nhọn, đây là một trong những điểm yếu của nó, thật kỳ lạ khi nói A mỗ này không giống một con quái vật chút nào, cực kỳ thông linh, có những thời điểm không cần Ngô Minh chỉ đạo nó vẫn có thể làm tốt mọi việc.
Cũng giống như lần này, A mỗ đánh lạc hướng sự chú ý của Giác ngưu rất tốt, khiến con trâu khổng lồ này bôn tẩu kiệt sức nhưng lại không làm gì được. Mặt khác, Ngô Minh đang cầm Phế thổ quân đao từ từ đến gần con Giác ngưu.
Sau đó, Giác ngưu nhận thấy không thể tấn công gia hỏa đang bay trên không trung đành chuyển sự chú ý của mình sang Ngô Minh.
Lúc này, hậu môn của con Giác ngưu đã bê bết máu, nó trừng đôi mắt trâu đỏ bừng, từ miệng phun ra bọt trắng, nó cào trên mặt đất vài cái sau đó lao thẳng húc vào Ngô Minh. Không thể nghi ngờ, bốn sừng trên đầu nó húc trúng thì cho dù Ngô Minh có mặc áo giáp hợp kim nguyên khí cũng không chịu nổi.
May mắn thay, Ngô Minh đã có kinh nghiệm đối phó với những con quái vật như vậy ở kiếp trước, đầu tiên anh ta cúi người và co chân lại, sau đó vụt sang một bên. Khi con Giác ngưu lao qua, anh ta nhanh như chớp nhắm vào một bộ phận của giữa cổ và chân trước, đâm thẳng thanh Phế thổ quân đao vào.
Thanh đao sắc bén dễ dàng xuyên thủng lớp da bên ngoài cứng rắn của con Giác ngưu, lưỡi đao cắm ngập lút cán, sau một kích đắc thủ Ngô Minh nhanh chóng vọt ra xa.
Tuy rằng lần này đâm trúng trọng điểm của Giác ngưu, nó sẽ phát điên trong một khoảng thời gian, Ngô Minh không muốn bị con Giác ngưu sắp chết húc ngã nên vội vàng né tránh khắp nơi.
Ba người trên xe lúc này vừa leo ra ngoài đã thấy một con quái vật khổng lồ chạy loạn khắp nơi tự nhiên kinh hãi vô cùng, muốn đón Ngô Minh để chạy trốn nhưng ngay sau đó họ phát hiện ra nơi con quái vật khổng lồ chạy qua đầy máu, chuyển động của nó ngày càng chậm hơn và cuối cùng đứng đó nhìn chằm chằm vào Ngô Minh vài giây, mới từ từ ngã xuống đất đi đời nhà ma.
Ngô Minh mỉm cười bước tới, anh ta thầm nói kỹ năng sát ngưu của mình cũng không mới lạ, anh ta rút thanh Phế thổ quân đao ra sau đó nắm lấy một mảnh cỏ khô lau sạch vết máu trên đó.
Quách Ngọc Cường và Dư lão hán tròn xoe mắt nhìn xung quanh, bây giờ là họ mới biết được sức mạnh của Ngô Minh. Con Giác ngưu này quá to lớn nên muốn đi qua nhìn thử thì bị A mỗ đang bảo vệ thức ăn giương nanh múa vuốt đuổi đi.
“A mỗ, bọn họ là bằng hữu!” Ngô Minh vội vàng nhắc nhở A mỗ kiềm chế một chút, nhưng dù vậy A mỗ vẫn giống như có thể tấn công bất cứ lúc nào, điều này khiến cả ba người bọn họ sợ hãi.
Đối với những người bình thường thì họ chưa bao giờ nhìn thấy Thạch tượng quỷ nghìn năm tuổi như A mỗ. Đối với họ, sinh vật này đã là một tồn tại huyền thoại.
Ngô Minh biết A mỗ tính tình ngông cuồng, sợ gia hỏa lỡ tay làm bị thương ai đó nên đã dùng đao cắt một miếng thịt to còn dính máu tươi từ con Giác ngưu ném cho nó, sau khi ăn hết ba kg thịt trâu, theo lệnh của Ngô Minh A mỗ liếm môi hài lòng và tự hành hoá thẻ.
“Ngô Minh, vừa rồi đó có phải là thẻ sinh vật của cậu không?” Dư lão hán lớn tuổi có nhiều kiến thức, lại biết về thức tỉnh giả có thẻ sinh vật nên rụt rè hỏi.
Ngô Minh gật đầu, sau đó lão nhân họ Dư không hỏi thêm câu nào nữa, thay vào đó, ông và Quách Ngọc Cường giúp Bằng Phong xử lý vết thương trên đầu. Sau đó Quách Ngọc Cường đi nhìn chiếc xe tải bị húc đổ liên tục thở dài: "Không được, động cơ bị hỏng rồi, xe này không chạy được!"
"Phải làm sao đây? Chúng ta không thể đi xe, vậy còn thịt và lông làm sao bây giờ?" Bằng Phong lo lắng nói, động chạm đến vết thương lại đau toét miệng.
Thịt và da của những con chuột lông gai trong thùng xe rơi vãi khắp nơi, nếu không có xe thì không đem đi được.
Quách Ngọc Cường cho biết trước đây anh làm nghề sửa chữa ô tô được một thời gian, cách đây chưa đầy một cây số có một con đường, anh ta tình nguyện đến xem có xe nào chạy về được không.
Chờ một hồi, cùng lắm là một giờ, Quách Ngọc Cường thật sự lái xe trở về.
Đây là chiếc xe tải do một hãng tốc hành nào đó sơn lên xe, nó bị bỏ bên đường, tuy thiếu một số bộ phận nhưng hầu hết các bộ phận điện vẫn còn nguyên vẹn. Quách Ngọc Cường từng làm việc trong một cửa hàng sửa chữa ô tô, và anh cũng là một thợ sửa xe giỏi.
Đương nhiên tất cả mọi người đều vui vẻ, Ngô Minh chỉ vào Giác ngưu trên mặt đất nói: "Chúng ta cũng đem gia hỏa này lên xe, đem đi bán cũng được giá tốt!"
Đương nhiên, không ai phản đối nhiều thêm một kiện hàng hóa, nhưng rõ ràng, ngay cả lão nhân họ Dư cũng không biết giá trị của con Giác ngưu này, chỉ nghĩ rằng nó đắt hơn con chuột lông gai một chút.
Mặc dù con Giác ngưu nặng nề nhưng Ngô Minh là một thức tỉnh giả, và anh ta được cộng 1 điểm sức mạnh gắn liền với bộ áo giáp nguyên khí bằng hợp kim. Với ba lao công mạnh mẽ Dư lão hán, Quách Ngọc Cường và Bằng Phong, không khó để nhấc xác con Giác ngưu lên xe.
Không bao lâu, sau khi trải qua một chút nhạc đệm, xe bắt đầu gầm rú tiếp tục đi về phía trước, lão nhân gia họ Dư càng coi trọng Ngô Minh, quá trình Ngô Minh giết chết con Giác ngưu vừa rồi thật sự là mở rộng tầm mắt.
Mấy phút sau, xe lên một con đường, đi thêm mười phút nữa, Ngô Minh rốt cục nhìn thấy xa xa có một điểm tập kết đông đúc.
Ít nhất một nơi tập hợp một vạn người.
"Nơi này từng là một thị trấn nhỏ, thiên thạch không rơi ở gần đó, rất nhiều người đã chạy trốn đến đây, nhưng vì có quá nhiều người nên người quản lý không cho phép sống trong đó, mua bán đồ vật thì được, nhưng muốn an cư trong đó phải trả một lượng lớn vàng, còn phải có quan hệ, ai…. Thế đạo này quả thực là không cho người sống mà! " Dư lão hán nhìn nơi tập trung trước mặt được bao quanh bởi những hàng rào, bức tường và nhà bằng gỗ lớn, liền oán giận than thở.
Chỉ có một lối vào điểm tập kết, đã có vài chiếc ô tô xếp hàng dài ở đó chờ vào. Lúc này, lão hán họ Dư từ sau lưng lấy một miếng thịt chuột to đầy lông và một đôi da chuột, nói: "Muốn vào được thì phải cho người gác cổng một ít lợi ích. Thật là Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ khó chơi."
Dọc theo đường đi, lão Dư đều oán giận không ngừng, Ngô Minh và Quách Ngọc Cường chỉ cười nhạt, nhưng Bành Phong lại nhìn chằm chằm: "Lão Dư, ngươi nói chuyện này có ích lợi gì? Còn không phải ngươi thành thành thật thật cho lợi ích, nếu ngươi cứng rắn, có bản lĩnh thì đừng cho a! "
Lão nhân họ Dư cười nói:" Tiểu tử ngươi đừng có mạnh miệng, lão già ta chỉ oán giận có hai câu, không hẳn là không cho, này nha, nam nhân sống trên đời, làm cháu cả đời cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần ngươi có thể sống sót! ”
Nói xong xe của bọn họ đã tới trạm kiểm soát đầu vào.
Liền thấy có hai ba người đi tới ra hiệu dừng xe, xe dừng lại, lão nhân họ Dư cầm đồ trên tay xuống nói vài câu rồi đưa đồ cho người lính phụ trách, chiếc xe đã được thông qua một cách suôn sẻ.
Lão nhân họ Dư lên xe nói: "Đã xong, nhưng phải đi ra trước khi trời tối, người ngoài không được phép qua đêm trong đó."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK