Làm sao có thể như thế! ?
Mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn vết máu trên mi tâm của Cổ Dịch, thần sắc khó có thể tin.
Tiên đạo đại năng là gì chứ? Đó là những người đã siêu thoát khỏi thế tục hồng trần, chính là những vị cường giả tuyệt thế đã đặt nửa bước chân vào trường sinh đại đạo, trong mắt thế tục, tiên đạo đại năng chính là vô địch, làm sao có thể bị thương, thậm chí chỉ thêm chút nữa liền mất mạng!
Thấy cảnh này, Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh đám người cảm thấy tâm tình lạnh lẽo! Bọn họ có thể tưởng tượng nếu như một đao vừa rồi nhằm tới chính mình, tuyệt đối không thể nào còn sống.
Dĩ nhiên, Cổ Dịch cuối cùng vẫn là tiên đạo đại năng, bản thể tiên cương đã hòa vào lực lượng trong thiên địa, phòng ngự có thể sánh với cực phẩm hồn bảo, sao có thể giết chết dễ dàng như vậy.
Sau một thoáng bình phục tâm tình, con ngươi trong mắt Cổ Dịch co rút lại, cố nén kinh sợ, vung tay chộp về phía mi tâm .
"Ba !"
Vân Phàm tâm niệm khẽ động, phi đao được hắn thu hồi trong nháy mắt, cho dù là thiên địa lực lượng cũng không thể nào trói buộc.
Thiển Y hai mắt tuy không nhìn thấy, nhưng tinh thần của nàng lại nhanh nhạy hơn người thường rất nhiều, vì vậy nàng cũng hiểu rõ vừa rồi diễn biến ra sao. Ngắn ngủi hai năm không gặp, nàng không thể nào ngờ Vân Phàm lúc này có thể chống lại được đại năng, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến làm sao nàng có thể tin! ?
...
"Ngươi... phi đao của các hạ cũng không phải hồn bảo bình thường! Đây rốt cuộc là dạng hồn bảo gì?"
Cổ Dịch không bị cơn tức làm cho mất tỉnh táo, ngược lại hít một hơi dài cố gằng bình phục tâm tình.
Thân là ninh chủ của Tiên Đạo Tổng Minh, Cổ Dịch nắm giữ tài nguyên tu luyện vô cùng phong hậu, coi như cực phẩm hồn bảo cũng có tới ba món. Cũng chính vì như thế, hắn càng thấu hiểu sự lợi hại của cực phẩm hồn bảo, không có thần hồn lực khổng lồ, căn bản không thể nào hoàn toàn khống chế cực phẩm hồn bảo, cũng không thể phát huy toàn bộ lực lượng của món bảo vật này.
Mà Vân Phàm vừa rồi phóng thích phi đao, phẩm chất tuy chỉ vượt trên thượng phẩm, nhưng cường độ công kích lại không thua kém cực phẩm hồn bảo, không thể không làm cho Cổ Dịch sinh nghi.
Nghe thấy Cổ Dịch hỏi, Vân Phàm chỉ khẽ vuốt ve ngón tay: "Bổn mạng hồn bảo... Thốn Mang!"
Mặc dù Vân Phàm không hề biểu lộ ra ngoài, nhưng nội tâm lại cảm thấy hơi thất vọng. Chẳng qua hắn biết, cũng không phải bổn mạng hồn bảo của mình phong mang còn chưa sắc bén,mà chỉ vì thần hồn lực của hắn so với tiên đạo đại năng mà nói, vẫn yếu kém hơn không ít, căn bản không thể nào phát huy uy lực chân chính của 【 Thốn Mang 】.
Như vậy có thể ví như một đứa trẻ con cầm lấy cây dao găm sắc bén đâm vào trên ván gỗ, chỉ có thể lợi dụng sự sắc bén của cây dao kia làm rách tấm gỗ thôi, nhưng không thể nào chân chính đâm thủng ván gỗ được.
Trừ phi cảnh giới có thể tăng thêm, hoặc là thần hồn lực biến hóa, nếu không rất khó phá vỡ hộ thể tiên cương của tiên đạo đại năng.
Nhưng dù như thế, thần hồn Vân Phàm hôm nay tuyệt đối vượt xa tu sĩ cùng giai, dù sao dõi mắt khắp thế tục, tiên đạo đại năng không xuất hiện, có mấy người có thể tiếp một đao của hắn đây?
Không khoa trương mà nói, thực lực bây giờ của Vân Phàm đã đủ tư cách để đàm phán với tiên đạo đại năng.
...
Quả nhiên, nghe được bốn chữ "bổn mạng hồn bảo", Tô Vô Kế đám người sắc mặt đại biến, cho dù là võ đạo đại tông sư như Túc Không, cũng nhịn không được nữa lộ ra nét kinh dị.
"Ngươi... Ngươi đã ngưng luyện bổn mạng hồn bảo! ? Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy!"
Cổ Dịch đầu tiên sửng sốt, ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ, chẳng qua là trong mắt vẻ phức tạp chợt lóe lên rồi biến mất.
Chân chính bổn mạng hồn bảo phẩm chất cao, cường đại hơn nhiều so với cực phẩm hồn bảo, thậm chí còn dễ dàng khống chế hơn nhiều.
Cổ Dịch mặc dù thống ngự Tiên Đạo Tổng Minh đã nhiều năm, nhưng hắn vẫn chưa ngưng luyện ra bổn mạng hồn bảo của mình, cũng không phải không thể, mà là không có tài liệu thích hợp với mình. Cổ Dịch vốn định lần này hoàn thành nhiệm vụ trở lại thánh địa, nhận được Thánh chủ ban thưởng, cộng thêm nhiều năm tích lũy, hẳn là có thể luyện chế một món bổn mạng hồn bảo đi, không ngờ đến hôm nay lại bị thương dưới bổn mạng hồn bảo của người khác thiếu chút thì bỏ mình.
Không thể không nói, chuyện này quả thật là có chút châm chọc.
...
"Thốn Mang sao, quả nhiên là cái tên rất hay!"
Cổ Dịch mở miệng tán dương, nhưng vẻ mặt dần dần âm trầm, thầm nghĩ Vân Phàm người này hẳn là họa lớn, tuyệt không thể lưu, hôm nay vô luận thế nào cũng muốn bắt lấy đối phương, thậm chí là tru diệt!
"Bạch Hổ vương, Túc Không lão đầu nhi, người này đại nghịch bất đạo, chính là kẻ địch chung của Đại Càn, các ngươi một đám võ đạo tông sư đúng là khắc tinh của hắn, còn không ra tay thì đợi đến khi nào?"
Nghe thấy Cổ Dịch thúc giục và khích tướng, Bạch Hổ vương mặt mày ngưng trọng, nếp nhăn trên mặt Túc Không cũng co rúm thành một mớ.
Đến lúc này, Cổ Dịch đám người cũng chẳng quan tâm đến việc quy củ gì nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn từ trong ngực lấy ra một cái trận bàn, tùy thời chuẩn bị tế ra vây khốn Vân Phàm cùng Thiển Y đám người.
Bên kia, Bạch Hổ vương cùng Túc Không sóng vai mà đứng, còn lại võ đạo tông sư riêng mình dàn trận, đem trọn cả Cực Đạo võ quán bao quanh, cho dù bọn họ biết rõ Cổ Dịch là muốn lợi dụng chính mình, hết lần này tới lần khác không thể nào cự tuyệt.
Nơi này là Đại Càn cổ quốc, một quốc độ rất trọng quy củ, một quốc gia coi danh nghĩa cao như núi, nếu như võ giả bọn họ giờ phút này cự tuyệt phối hợp với tiên đạo, tất nhiên sẽ phải gánh tội danh bất trung bất nghĩa.
Dĩ nhiên, Bạch Hổ vương cùng Túc Không đám người cũng rất rõ ràng, Cổ Dịch nói cũng không phải hư ngôn, võ đạo tông sư đối với phi đao của Vân Phàm quả thật có mấy phần khắc chế tác dụng. Dù sao tiên đạo tu sĩ khí lực yếu đuối, nếu như đổi lại là võ đạo tông sư, thể chất siêu cường, tự nhiên có thể chống được phong mang của phi đao.
Huống chi, võ đạo tông sư đồng loạt ra tay, Vân Phàm phi đao vẻn vẹn có một thanh, có thể đối phó với bao nhiêu người chứ?
...
"Chuyện này sợ rằng gánh không được ."
Thiển Y đôi mi thanh tú cau chặt , tâm tình vô cùng trầm trọng , Vân Mục cũng đầy vẻ lo lắng.
Ngoài dự tính chính là, Vân Phàm không nhúc nhích chút nào, ánh mắt trầm tĩnh nhìn hướng Túc Không mấy người: "Các ngươi là người của Võ Đạo Tổng Minh ?"
"Lão phu Túc Không, minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh."
Túc Không một mực đánh giá đối phương, ấn tượng của hắn đối với Vân Phàm không thể nói quá xấu, chỉ là phi thường tò mò, đối phương còn nhỏ tuổi, hơn nữa tiên vũ đồng tu, lại đột phá trói buộc trở thành võ đạo tông sư. Trong chuyện này cố nhiên có nguyên nhân nhờ tu luyện « Đại Diệt Thần Văn » , nhưng đối phương một phần kiên nghị lại càng làm người ta động dung.
"Vân Phàm tông sư, ngươi hay là..."
Túc Không đang muốn khuyên Vân Phàm buông bỏ ý định chống cự, chỉ thấy đối phương lật tay từ càn khôn trạc lấy ra một mặt huyền thiết lệnh bài, tiện tay ném cho chính mình.
Nhận lấy lệnh bài, Túc Không hai mắt trợn tròn mãnh liệt, kích động nhìn lệnh bài trong tay, ngay cả Bạch Hổ vương bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ!
Ngay sau đó, Vân Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Món đồ vật này, tiền bối có biết không?"
"Cái đó chính là... Huyền Vũ Lệnh! ?"
Sau đó vang lên tiếng mấy vị võ đạo phó minh chủ kinh hô, hiển nhiên không chỉ riêng Túc Không cùng Bạch Hổ vương biết vật này, mấy vị võ đạo tông sư khác cũng biết.
Chung quanh võ giả nghe được "Huyền Vũ Lệnh" ba chữ kia, nhất thời vang lên một mảnh xôn xao.
Đối với tiên đạo tu sĩ mà nói, thánh địa là địa phương cao nhất.
Nhưng đối với võ giả mà nói, Cấm Tiên Cốc mới là thánh địa trong lòng bọn hắn.
Không sai! Tấm lệnh bài này chính là 【 Huyền Vũ Lệnh 】 ban đầu Dương Tiếu Thiên tặng cho Vân Phàm, đại biểu cho thân phận cùng uy nghiêm của Cấm Tiên Cốc.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK