Tiếp nhận chi phiếu mà Hạ Văn Thao đưa, Đường Vũ cẩn thận nhìn một chút, cười nhạt, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường. Sau đó, tại ngay trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Vũ trực tiếp xé tấm chi phiếu kia thành mảnh nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, đừng nói Hạ Văn Thao, ngay cả mọi người trong phòng đều há hốc mồm, giống như nhìn thấy quái vật vậy.
Mọi người đều thấy được, Đường Vũ ăn mặc giản dị như vậy khẳng định là không giàu có gì, có lẽ là nghèo mạt rệp. Một triệu này đối với hắn không thể nghi ngờ là một khoản tiền kếch sù, bỏ ra năm trăm, sáu trăm ngàn đồng có thể mua được một căn hộ, sau đó lấy tiền còn lại làm điểm bán lẻ, cả đời này cũng không cần sầu lo rồi.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Đường Vũ thậm chỉ không cả nháy mắt, dĩ nhiên lại xe tấm chi phiếu một triệu vừa tới tay, điều này cần sự quyết đoán lớn cỡ nào chứ.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong lòng tự hỏi. Nếu như bọn ở vào vị trí của Đường Vũ, thì có thể làm được cái việc mà Đường Vũ vừa làm hay không?
hồ đức thắng lắc lắc đầu, Vương Tú Hòa trong lòng thở dài, liền ngay cả Hạ Văn Thao sắc mặt cũng biến hóa một hồi, ba người đều cảm giác mình không làm được sảng khoái như Đường Vũ vậy.
Mà cùng lúc đó, Hạ Băng cùng Vương Hân Đồng hai người trong mắt sáng lên lạ thường, các nàng cũng không ngờ tới, Đường Vũ lại có cốt khí như thế, thực sự khiến các nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, đây mới thực sự là nam nhân mà.
"Tiểu tử, một triệu đã không ít, ngươi lại còn không hài lòng?" Hạ Văn Thao lạnh lùng nói: "Làm người cũng không nên quá tham lam, nếu không thì đừng nói một triệu, ngay cả một đồng ngươi cũng đừng hòng có được."
Hạ Văn Thao vẫn không từ bỏ ý định như trước, nhìn chằm chặp vào Đường Vũ, hắn cũng muốn xem xem đối phương có thật sự không để ý tới một triệu kia hay không.
Đường Vũ lại nhìn Hạ Văn Thao như nhìn một thằng hề vậy, thản nhiên nói: "Không có mười triệu, trăm triệu thì ngươi tinh tướng cái gì? Ngươi có tiền thì ngon hả? Ngươi cảm thấy mình hơn người một bậc sao?"
Nghe lời này, sắc mặt của mọi người nhất thời biến đổi.
Chỉ thấy Đường Vũ nói tiếp: "Phải, ta thừa nhận ta không có tiền, thế nhưng ta cũng không cần ngươi bố thí cho mấy cái đồng tiền bẩn thỉu như ăn mày. Ta có tay có chân, không có tiền ta có thể tự mình kiếm, ngươi cầm mấy đồng tiền bẩn thỉu ra dọa ta à? Ta cứu con gái ngươi chỉ là vô tình gặp phải thôi, cũng không nghĩ tới cần báo đáp gì cả, cũng chỉ có loại thương nhân dơ bẩn như ngươi mới nhìn người khác như vậy, coi tất cả đều có thể trao đổi được bằng tiền."
Dứt lời, Đường Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn Hạ Văn Thao rồi cầm mảnh vụn chi phiếu ném vào thùng rác, sau đó hắn bước nhanh ra ngoài phòng không hề lưu luyến.
"Đường Vũ, ngươi đừng đi mà." Nhìn thấy tình cảnh này, Hạ Băng nhất thời cuống cả lên, thế nhưng thân thể của nàng đang suy yếu, căn bản không thể gượng dậy được, chỉ có thể tức giận nhìn cha mình mà nói: "Ba, ngươi xem ngươi đã làm điều gì, sao ngươi có thể như vậy chứ."
Hạ Văn Thao sắc mặt biến ảo không ngừng. Chẳng lẽ mình cả nghĩ rồi?
Không thể.
Cho dù tiểu tử này không phải do đối thủ của mình phái tới, nhưng mà những người bên ngoài ai mà không muốn tiếp cận con gái mình chỉ vì gia tài của mình cứ, nào có ai không có ý đồ gì? Đúng, tiểu tử kia nhất định là đang giả bộ, đến chết mà còn sĩ diện.
Nhìn thấy Đường Vũ bỏ đi, Vương Hân Đồng vội vàng đuổi theo: "Đường Vũ, ngươi chờ một chút..."
"Ồ, hóa ra là chuyên gia Vương, ngươi có chuyện gì sao?" Nhìn thấy Vương Hân Đồng đang đuổi theo mình, Đường Vũ cười hỏi.
"Cái gì chuyên gia với không chuyên gia, ngươi gọi ta là tiểu Đồng là được."
Nghe danh xưng này, Vương Hân Đồng khuôn mặt đỏ chót, nhìn Đường Vũ nói: "Việc này, chuyện của Hạ thúc thúc ngươi chớ để trong lòng, hắn vì quá quan tâm đến Băng Băng mà thôi. Còn nữa, cảm tạ ngươi lúc trước, nếu như không có ngươi ... ta ..."
"Không cần khách khí, ngươi cũng đã cảm ơn rồi mà?" Đường Vũ không để ý nói.
Vương Hân Đồng kéo vạt áo của mình, xoắn xuýt nói: "Vậy thì cảm ơn ngươi, có thời gian ta mời ngươi ăn cơm có được hay không?"
Đây chính là lần đầu tiên nàng mời một nam sinh, vì lẽ đó mà nàng thực sự rất mắc cỡ.
"Việc này à, không thành vấn đề, lúc nào có thời gian là được." Đường Vũ cười cười, nhìn khuôn mặt kích động của Vương Hân Đồng, hai người trao đổi số điện thoại rồi sau đó Đường Vũ tiêu sái rời đi.
Phòng làm việc của Viện trưởng bệnh viện Trung Tâm.
Vương Tú Hòa thở dài, nhìn Hạ Văn Thao mà nói: "Văn Thao à, lần này ngươi làm đúng là quá đáng,ta khuyên ngươi tốt nhất nên mau chóng tìm Đường Vũ tiểu hữu mà xin lỗi, biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu không thì sau này ngươi sẽ hối hận."
"Vương lão, ngươi nói có chút nghiêm trọng chứ?"
Hạ Văn Thao lắc lắc đầu, nói: "Tiểu tử kia vừa nhìn có thể thấy là không có bối cảnh gì, làm sao ta có thể hối hận? Hơn nữa, gần đây xác thực không yên ổn, có người lại nhằm vào ta. Hơn nữa, thời đại này người ham muốn sắc đẹp của con gái ta, muốn bắt quan hệ với ta quá nhiều, ta không thể không đề phòng."
"Văn Thao, ngươi vẫn luôn dùng ánh mắt đó định nghĩa người khác là không đúng."
Vương Tú Hòa nói: "Ta nói thật với ngươi, vị Đường Vũ tiểu hữu này có kiến giải về y thuật mức độ rất cao thâm, cho dù ta cũng theo không kịp, bệnh của con gái ngươi là chính hắn nhắc nhở ta, sau đó do ta thi châm. Nếu như không có hắn, hiện tại con gái ngươi e rằng đã sớm thành một bộ thi thể."
"Cái gì, ngươi nói tiểu tử kia ..."
Nghe Vương Tú Hòa nói vậy, Hạ Văn Thao cả người chấn động, hắn khó có thể tin được "Vương lão, ngươi không gạt ta chứ? Tiểu tử kia trẻ tuổi như thế, làm sao có khả năng là cao thủ y đạo chứ?"
"Ai, cái này gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo bằng đấu, đạo lý này ngươi còn không hiểu sao?"
Vương Tú Hòa chậm rãi nói: "Bởi vì có biện pháp của Đường Vũ tiểu hữu, hiện tại bệnh của con gái ngươi đã được hóa giải, sau này nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì, chỉ cần nửa tháng đến bệnh viện một lần là được. Thế nhưng một khi xuất hiện bất ngờ như ngày hôm qua, nếu không được cứu trị đúng lúc, vậy thì tuyệt đối là sẽ chết."
"Vương lão, ngươi đừng có dọa ta mà, ta phải làm sao bây giờ." Nghe lời này, Hạ Văn Thao nhất thời cuống lên, vừa cao hứng vừa lo lắng, hỏi.
Vương Tú Hòa bất đắc dĩ: "Cái này ta cũng không có biện pháp gì, nhưng mà ta kiến nghị ngươi mời Đường Vũ tiểu hữu làm nhân viên chăm sóc cho con gái ngươi, cho dù con gái ngươi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hắn cũng có thể bảo vệ tính mạng của con gái ngươi."
"Chuyện này ... ta ..."
Hạ Văn Thao xoắn xuýt. Vừa nãy mình đã đắc tội với đối phương rồi, giờ muốn đi cầu đối phương, không phải là vô nghĩa sao? Nhưng mà vì con gái, hắn không thể không làm. Đây có coi như là dẫn sói vào nhà không?
Về đến nhà, ánh mắt Hạ Văn Thao trở nên trầm tư, quay sang hộ vệ của mình nói: "Hàn Phong, ngươi cảm thấy tiểu tử kia thế nào?"
Hàn Phong lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Tiểu tử này thật sự rất thú vị, không nghĩ tới tính khí quật cường như thế. Thật không nghĩ tới, Vương lão lại đánh giá hắn cao vậy, ta cũng nhìn nhầm rồi. Lần sau, ta cũng không tiếp tục đóng vai kẻ ác nữa .."
"Ta cũng không nghĩ tới, thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà."
Hạ Văn Thao thở dài, chậm rãi nói: "Ngươi thay ta làm hai việc. Việc thứ nhất, ngươi tự mình đi tìm người trẻ tuổi kia, tìm được thì lập tức báo cho ta, hơn nữa nhất định phải lấy lễ tiếp đón, mặc kệ phải cung kính thế nào cũng được. Chuyện thứ hai, mau chóng phái người tìm ra kẻ đã ra tay với con gái ta, chuyện tối hôm nay tuyệt đối không thể quên đi như thế, lại có người dám hạ thuốc mê với con gái ta, đúng là to gan mà."
Nói tới đây, Hạ Văn Thao rất tức giận.
"Vâng" Nghe thấy vậy, Hàn Phong trong lòng cũng rùng mình. Đường Vũ được vị thần y Vương Tú Hòa đánh giá rất cao, sau này tiền đồ tuyệt đối không thể đo lường được.