Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở mắt, trần nhà màu trắng xám hiện ra cùng với một làn gió lạnh lướt qua, Bologo nhìn thấy một thiên sứ trắng muốt giáng xuống từ trên trời và đưa tay về phía mình.

Mình đang... ở vương quốc thiên đàng?

Bologo bối rối mất mấy giây, rất nhanh sau đó liền nhận ra một chuyện, với những gì mình đã làm, dù không xuống địa ngục thì cũng không thể đến được cái gọi là vương quốc thiên đàng?

Với sự hiểu biết đầy đủ về bản thân, Bologo gắng sức mở mắt ra nhìn những tấm rèm đang múa theo gió.

Quả nhiên, bình thường mình nên đeo kính hoặc thứ gì đó.

Mình không chết, cũng không lên cái gì mà vương quốc thiên đường, chỉ là do ngủ quá lâu nên đầu óc bị chây ì, ý thức trở nên chậm chạp.

Một cảm giác mệt mỏi khó mà giải tỏa lan khắp người, Bologo thử đưa tay lên dụi mắt thì một cơn đau ập đến từ cánh tay khiến hắn không thể cử động nổi.

Những lúc như này đáng lẽ nên thành thật nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn cố chấp nhịn đau để giơ tay lên, chỉ thấy cánh tay bị quấn nhiều vòng băng và cắm một dây truyền dịch.

"Đau quá... Amy, chuyện gì đã xảy ra?"

Bologo hỏi, hắn đã quen hỏi thăm tình trạng với Amy, lúc mình hôn mê, Amy vẫn có thể giữ tỉnh táo, chuyện này cực kỳ có lợi cho Bologo.

Sau khi nhận ra Amy không có ở đây, Bologo cảm thấy hơi khó chịu, theo bản năng, hắn nghĩ Amy sẽ luôn ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với mình.

Bologo thành thật nằm xuống giường bệnh, bắt đầu cẩn thận nhớ lại những gì mình trải qua trước khi hôn mê. Là một kẻ bất tử, sau khi tỉnh lại khỏi cái chết, Bologo không thể kiểm soát được bản thân sẽ xuất hiện ở đâu. Giống như một người say rượu, hắn sẽ phải cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó và xâu chuỗi các câu chuyện lại với nhau.

Chẳng mấy chốc, vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt của Bologo biến mất, hắn lo lắng ngồi dậy và hoảng sợ nhìn xung quanh.

Căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình Bologo, theo lý thuyết thì sau khi sống lại, hắn nên khôi phục trạng thái sung mãn mới đúng, nhưng giờ đây hắn vẫn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, không còn chút sức lực kèm với cảm giác đói cồn cào trong lòng.

Có rất ít thứ có thể ảnh hưởng đến Bologo sau khi sống lại, nóng nảy phệ chứng có thể coi là một trong số đó.

Cố nén cơn buồn nôn trong lòng, Bologo đẩy cửa ra và tìm kiếm thứ gì đó trên hành lang.

...

"Đó là lý do tại sao ta thực sự ghen tị với tên khốn đó! Chết đến vậy rồi mà vẫn có thể sống lại!

A, các ngươi nên xem hắn trông như thế nào vào thời điểm đó, như kiểu vừa bị một con quái vật ăn thịt, sau đó tiêu hóa đến một nửa thì bị bài tiết ra ngoài."

Trong hành lang của Viện điều dưỡng Biên giới, Palmer ngồi trên xe lăn và trò chuyện với y tá phía sau.

Lần trước vào Viện điều dưỡng Biên Giới, Palmer đã trò chuyện hết sức vui vẻ cùng các y tá, giờ khi vào lại lần thứ hai, Palmer cảm thấy như được trở về nhà.

"Thật ghen tị với những kẻ bất tử này a..."

Palmer vừa nói vừa sờ vào lớp thạch cao trên cánh tay. Ngọn giáo của Bologo đã đâm xuyên qua cánh tay của Palmer. Mặc dù nó đã cứu sống hắn, nhưng cũng kéo dài kỳ nghỉ của Palmer trong Viện điều dưỡng Biên Giới thêm vài tuần.

Palmer là một Người thăng hoa, nhưng không phải là kẻ bất tử. Ngay cả khi có sự trợ giúp của thuốc giả kim thì vết thương của hắn vẫn mất một thời gian để khỏi hẳn.

Tổn thương gian khổ, nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì Palmer coi như là được nghỉ dài ngày.

Một kỳ nghỉ hiếm hoi và có phần đau đớn.

"Nói đến..."

Palmer đột nhiên nói với vẻ bí ẩn.

Chưa đợi Palmer nói xong, y tá đã gật đầu với một nụ cười, sau đó thì cũng ra vẻ bí ẩn, rồi đưa tay luồn vào trong áo.

Palmer thở gấp, hắn nhìn tay y tá đầy mong đợi, trong ánh mắt đầy phấn khích của Palmer, y tá lấy ra hai cuộn băng từ trong ngực của mình ra.

"Đây, nhớ vặn nhỏ thôi, nếu làm phiền người khác sẽ bị tịch thu." Y tá dặn dò.

"Ô ô ô!"

Palmer cầm lấy cuộn băng và hét lên đầy phấn khích.

Mọi thứ của Viện điều dưỡng Biên Giới đều ổn, ngoại trừ việc thiếu tính giải trí.

Khoảng thời gian này niềm vui chính của Palmer là trò chuyện với các y tá ngoài việc ngủ. Mặc dù Palmer thích kể những câu chuyện dở khóc dở cười, khiến người nghe chẳng hiểu những gì hắn đang nói, nhưng với sắc thái diễn viên hài xuất sắc của mình, hắn vẫn thành công chiếm được tình cảm của mọi người.

Dựa trên đánh giá của Palmer về bản thân, thì hắn đã hoàn thành nền tảng của tình bạn, và bước tiếp theo là bắt đầu ươm mầm tình yêu.

Tất nhiên, bất cứ khi nào nụ tình yêu sắp chớm nở, Palmer sẽ thốt lên đầy tiếc nuối.

"Thật đáng tiếc a, tiếc là ta đã có vị hôn thê. Ta cần phải một mực chung thủy với vị hôn thê của mình, nếu không chúng ta có thể đã có một câu chuyện xưa."

Palmer cảm thấy mình giống như một dân chơi phóng đãng bị ràng buộc bởi hôn ước, nhưng trong mắt các y tá, thì đây là một bệnh nhân tội nghiệp có vấn đề về não bộ luôn quấn lấy họ hàng ngày để kể những câu chuyện cười kỳ quái.

"Hiện tại nhân viên Thực địa đều thế sao? Tuổi tâm lý của hắn có thể coi là người trưởng thành a?"

"Suỵt, ta nghe có bác sĩ nói rằng hắn vốn không phải như này. Một tai nạn đã xảy ra trong một lần làm nhiệm vụ khiến não hắn gặp một số vấn đề."

"A? Thật đáng thương a."

Sau khi trò chuyện với nhau xong, các y tá nhìn Palmer với cùng một ánh mắt tiếc nuối.

Sự chăm sóc của họ dành cho Palmer hoàn toàn xuất phát từ mối quan hệ hài hòa giữa bác sĩ - bệnh nhân và tinh thần cao cả cống hiến hết mình cho sự nghiệp của Palmer. Vì lý do này, hai bên vẫn rất hợp nhau đến lạ thường cho đến tận bây giờ mặc dù nói chuyện trên hai tần số hoàn toàn khác nhau.

Palmer nghịch cuộn băng trong tay. Nó được hắn nhờ y tá mua giúp, trong thời đại mạng lưới thông tin kém phát triển này, ngươi có thể nghe được bài hát gì hoàn toàn phụ thuộc vào những gì đang phát trên radio, hoặc thứ được các cửa hàng gần nhà ngươi bán.

Vì thế, Palmer có một thói quen kỳ lạ, mỗi khi đến một nơi xa lạ, hắn sẽ dạo quanh các cửa hàng ở gần đó để xem liệu có thứ gì mới mà hắn chưa từng thấy hay không.

Ngay khi Palmer cảm thấy cuộc sống nhàm chán của mình sắp được cải thiện thì tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cuối hành lang.

Chỉ thấy một tên tóc tai bù xù lao ra, bước chân trần trên nền đất lạnh như băng, vừa đi còn vừa run nên phải lấy giá truyền dịch làm nạng.

Bất cứ ai nhìn thấy thì đều sẽ nghĩ đây là một vẻ ngoài ốm yếu, nhưng những người quen biết hắn đều biết rằng thứ trông giống như một chiếc nạng này có thể trở thành một vũ khí chết người khi ở trong tay hắn bất cứ lúc nào.

Palmer sững sờ mất một lúc, rồi nhận ra người cộng sự của mình.

"Sống! Sống!"

Palmer nói năng có vẻ hơi lộn xộn, ngay sau đó Bologo bước đến gần hắn.

"Chào buổi sáng, Palmer."

"Buổi sáng... chào buổi sáng, Bologo."

Câu trả lời của Palmer khô khốc, hắn cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không ổn.

"Xin lỗi", Bologo nhìn cánh tay bó bột của Palmer, "Khi ấy ta không nghĩ ra cách nào khác".

"Không có... không có gì."

Palmer cảm thấy khá khó chịu bởi Bologo có hơi… khách sáo. Hắn vẫn thích điệu bộ nghiêm túc, kiệm lời của Bologo trong quá khứ hơn, như thế có nghĩa là Bologo vẫn ở trong trạng thái bình thường.

Một tên sát nhân biến thái ngày nào cũng ra đường chém người đúng giờ, sau khi chém người còn nhớ thu dọn hiện trường và mang cơm tối về cho ngươi, đây là chuyện hết sức bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Nhưng nếu một ngày, tên sát nhân biến thái này đột nhiên trò chuyện với ngươi về ý nghĩa của cuộc sống, như làm mấy chuyện này có ý nghĩa hay không... thì nó quá kỳ quái, chắc chắn có gì đó không ổn!

"Vậy... đã bao lâu rồi kể từ khi ta rơi vào Khe nứt lớn?"

Bologo thở dài, nếu không phải vì không gặp được ai khác trên đường đi thì hắn thực sự không muốn hỏi cái tên Palmer không đứng đắn này.

"Khoảng gần nửa tháng."

Palmer chớp mắt, "Dù sao thì ta cũng đã ở đây được gần nửa tháng. Mấy ngày trước ngươi được đưa tới. A, lúc đó trông ngươi thật thảm hại, cứ như thể bị một con quái vật nào đó bài tiết ra ngoài..."

"Chỉ mình ta? Vậy còn Amy?" Bologo tự động bỏ ngoài tai mấy lời vô nghĩa của Palmer.

Bologo rất lo lắng về một chuyện, khi rơi xuống Khe nứt lớn thì Amy đang ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với hắn.

Nên theo góc nhìn của Jeffrey thì mình là người duy nhất rơi xuống, mà Amy về sau lại bị mình cắt bớt, nếu không để ý thì nàng rất có thể sẽ bị bỏ quên ở đó.

Càng nghĩ lại càng thấy lo, Bologo luôn có ý thức trách nhiệm với Amy, chính mình là người đã lôi Amy vào cuộc tranh chấp này và dùng Cơ Thể Cộng Hưởng của nàng để tăng cường sức mạng, vì vậy mình phải chịu trách nhiệm với Amy. Nếu Amy chết theo cách vô lý như vậy, Bologo sẽ cảm thấy tội lỗi và hối hận vô cùng...

Bologo cực ghét cảm giác tội lỗi này, nó như một lời nguyền không thể hóa giải, luôn đeo bám ngươi cả ngày lẫn đêm. Khi ngươi dễ bị tổn thương nhất, nó sẽ nhắc nhở ngươi về những gì ngươi đã làm sai, mà ngươi thì đã không còn khả năng để sửa chữa, mọi thứ đã được quyết định ngay từ đầu.

"Amy?"

Palmer ngắm nghía Bologo một lúc. Sau đó hắn đột nhiên lộ ra vẻ bừng tỉnh với một nụ cười nhếch mép, như thể đoán được Bologo đang nghĩ gì.

"Thả lỏng, cộng sự, đừng căng thẳng như vậy."

Giọng điệu của Palmer rất chậm rãi, giống như một ông già đang phơi mình trong nắng.

Ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào người Palmer, một cơn ớn lạnh ập đến, Palmer rùng mình, tốc độ nói của hắn bắt đầu tăng gấp đôi, nhưng ngay cả trong tình huống này, Palmer vẫn không quên trò đùa chết tiệt của mình.

Hắn thích những câu chuyện dở khóc dở cười đến phát điên rồi.

"Đoán câu đố, Bologo. Khi ốm đau thì người ta thường đến bệnh viện, vậy nếu máy móc hỏng sẽ được đưa đi đâu?"

Ánh mắt của Bologo vẫn giữ vẻ sắc bén, hắn không có tâm trạng để đoán những câu đố.

"Tất nhiên là được đưa đi sửa chữa a!"

Tiếng hét thảm thiết của Palmer vang lên.

"Cho nên hiện giờ nàng đang ở Lõi lò thăng hoa?" Bologo hỏi.

"Bailey đang phụ trách chế tạo lại cơ thể cho nàng, làm sao! Làm sao!"

Palmer giải thích một nửa, hắn có thể cảm nhận được sắc mặt của Bologo không đúng cho lắm.

"Bailey à..."

Bologo gọi tên của Bailey với vẻ mặt phức tạp, hắn vẫn còn nhớ đánh giá của Amy về Bailey, nhưng hiện tại xem ra ngoài Bailey thì không thể giao cho ai khác sửa chữa Amy.

Bởi vì...

"Vậy Nhà ảo tưởng... Taida đâu?" Bologo hỏi lần nữa.

Đến chuyện này, Palmer ngừng cười, nói một cách nghiêm túc.

"Ông ta đã biến mất cùng với Trái tim bất diệt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
philipkaka
10 Tháng bảy, 2023 19:14
làm đi bro. bộ này hay mà ko ai làm
Hunghpll
08 Tháng bảy, 2023 23:39
bọn trung cẩu này tư tưởng nô lệ mà bạn . ko như việt nam mình đâu :))
Nghiant
08 Tháng bảy, 2023 07:42
Đọc đến chương 378 chưa b, có lý do cả đấy
nhin j
08 Tháng bảy, 2023 05:29
y chang bộ á Nhân của tụi Nhật viết, 1 đám nhà khoa học thí nghiệm mổ sẻ mình nhưng vẫn chấp nhận làm chó, đúng là 1 đám nô lệ
nhin j
08 Tháng bảy, 2023 05:26
truyện rất hay, nhưng có tư tưởng nô lệ, main là thằng nô lệ, có ng bị bắt làm nô lệ họ ko phản phán ko có nghĩa là họ ko có suy nghĩ phản kháng, còn thằng main tư tưởng nô lệ
RyuYamada
07 Tháng bảy, 2023 02:06
Bận quá để mai đky nhé
soccerrec28
05 Tháng bảy, 2023 21:06
Mới đọc tới chương 10 thôi nhưng mà phải nói là hay quá hay. Tình tiết chậm rãi nhưng nuốt từng chữ =))
Phương Nam
05 Tháng bảy, 2023 03:42
tự nhiên hôm nay xem lại phim constantine, thì nhớ đến bộ truyện này, bộ này mà dựng làm phim bộ như harry potte thì đúng đỉnh.
Nhã Nguyễn Kts
04 Tháng bảy, 2023 18:33
Làm đi người ae ơi
cuongcon234
03 Tháng bảy, 2023 06:45
Thanks bác
RyuYamada
01 Tháng bảy, 2023 12:37
Để tui đky làm
Phương Nam
17 Tháng sáu, 2023 17:30
kinh thật, truyện hay ntn ko ông nào nhận cv, ko làm gần dịch đc như ông cvt đầu thì cv bình thường thôi là được mà, anh em đọc cv cũng quen rồi ko cần phải kĩ quá đâu.
Phuc9177
14 Tháng sáu, 2023 08:42
cho ai đói chương lên reawn.com ghi endless debt hơn 700 chưởng rồi
Phuc9177
30 Tháng tư, 2023 10:56
sao lại drop rồi ai có link raw ko
Nhã Nguyễn Kts
26 Tháng tư, 2023 21:19
Dịch tiếp đi bác cvt ơi :(((
hasting61993
17 Tháng tư, 2023 14:53
đói thuốc, kíuuuuuu
Nhã Nguyễn Kts
17 Tháng tư, 2023 13:09
Làm tiếp đi đh ơi
Thích Vặn Vẹo
19 Tháng ba, 2023 17:18
Bận quá mấy lão. Để tối ta quăng 1 bản convert lên, lão nào thấy đọc như thế cũng được thì để lại 1 tim ha.
Nhã Nguyễn Kts
19 Tháng ba, 2023 15:51
Truyện hay mà ko ai cv à :(
Long Nguyen
19 Tháng ba, 2023 12:42
tưởng mấy lão bỏ cơ
Spamgod
18 Tháng ba, 2023 12:22
đói chương quá
kicakicuc
09 Tháng ba, 2023 11:11
Móa, làm như truyện khác main chết á. Main khác cũng bất tử mà. Bl tào lao....
lolqwer12
05 Tháng ba, 2023 23:57
Web nào?
cyv97
04 Tháng ba, 2023 13:33
Hix con mực ra đều lắm ngày 2 bi không có sức lão ạ, đợi xong bộ quỷ bí đó chắc ta mới quay về làm tiếp đc @@
Thích Vặn Vẹo
03 Tháng ba, 2023 12:57
về dịch free lại truyện này đi lão :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK