Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở mắt, trần nhà màu trắng xám hiện ra cùng với một làn gió lạnh lướt qua, Bologo nhìn thấy một thiên sứ trắng muốt giáng xuống từ trên trời và đưa tay về phía mình.

Mình đang... ở vương quốc thiên đàng?

Bologo bối rối mất mấy giây, rất nhanh sau đó liền nhận ra một chuyện, với những gì mình đã làm, dù không xuống địa ngục thì cũng không thể đến được cái gọi là vương quốc thiên đàng?

Với sự hiểu biết đầy đủ về bản thân, Bologo gắng sức mở mắt ra nhìn những tấm rèm đang múa theo gió.

Quả nhiên, bình thường mình nên đeo kính hoặc thứ gì đó.

Mình không chết, cũng không lên cái gì mà vương quốc thiên đường, chỉ là do ngủ quá lâu nên đầu óc bị chây ì, ý thức trở nên chậm chạp.

Một cảm giác mệt mỏi khó mà giải tỏa lan khắp người, Bologo thử đưa tay lên dụi mắt thì một cơn đau ập đến từ cánh tay khiến hắn không thể cử động nổi.

Những lúc như này đáng lẽ nên thành thật nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn cố chấp nhịn đau để giơ tay lên, chỉ thấy cánh tay bị quấn nhiều vòng băng và cắm một dây truyền dịch.

"Đau quá... Amy, chuyện gì đã xảy ra?"

Bologo hỏi, hắn đã quen hỏi thăm tình trạng với Amy, lúc mình hôn mê, Amy vẫn có thể giữ tỉnh táo, chuyện này cực kỳ có lợi cho Bologo.

Sau khi nhận ra Amy không có ở đây, Bologo cảm thấy hơi khó chịu, theo bản năng, hắn nghĩ Amy sẽ luôn ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với mình.

Bologo thành thật nằm xuống giường bệnh, bắt đầu cẩn thận nhớ lại những gì mình trải qua trước khi hôn mê. Là một kẻ bất tử, sau khi tỉnh lại khỏi cái chết, Bologo không thể kiểm soát được bản thân sẽ xuất hiện ở đâu. Giống như một người say rượu, hắn sẽ phải cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó và xâu chuỗi các câu chuyện lại với nhau.

Chẳng mấy chốc, vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt của Bologo biến mất, hắn lo lắng ngồi dậy và hoảng sợ nhìn xung quanh.

Căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình Bologo, theo lý thuyết thì sau khi sống lại, hắn nên khôi phục trạng thái sung mãn mới đúng, nhưng giờ đây hắn vẫn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, không còn chút sức lực kèm với cảm giác đói cồn cào trong lòng.

Có rất ít thứ có thể ảnh hưởng đến Bologo sau khi sống lại, nóng nảy phệ chứng có thể coi là một trong số đó.

Cố nén cơn buồn nôn trong lòng, Bologo đẩy cửa ra và tìm kiếm thứ gì đó trên hành lang.

...

"Đó là lý do tại sao ta thực sự ghen tị với tên khốn đó! Chết đến vậy rồi mà vẫn có thể sống lại!

A, các ngươi nên xem hắn trông như thế nào vào thời điểm đó, như kiểu vừa bị một con quái vật ăn thịt, sau đó tiêu hóa đến một nửa thì bị bài tiết ra ngoài."

Trong hành lang của Viện điều dưỡng Biên giới, Palmer ngồi trên xe lăn và trò chuyện với y tá phía sau.

Lần trước vào Viện điều dưỡng Biên Giới, Palmer đã trò chuyện hết sức vui vẻ cùng các y tá, giờ khi vào lại lần thứ hai, Palmer cảm thấy như được trở về nhà.

"Thật ghen tị với những kẻ bất tử này a..."

Palmer vừa nói vừa sờ vào lớp thạch cao trên cánh tay. Ngọn giáo của Bologo đã đâm xuyên qua cánh tay của Palmer. Mặc dù nó đã cứu sống hắn, nhưng cũng kéo dài kỳ nghỉ của Palmer trong Viện điều dưỡng Biên Giới thêm vài tuần.

Palmer là một Người thăng hoa, nhưng không phải là kẻ bất tử. Ngay cả khi có sự trợ giúp của thuốc giả kim thì vết thương của hắn vẫn mất một thời gian để khỏi hẳn.

Tổn thương gian khổ, nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì Palmer coi như là được nghỉ dài ngày.

Một kỳ nghỉ hiếm hoi và có phần đau đớn.

"Nói đến..."

Palmer đột nhiên nói với vẻ bí ẩn.

Chưa đợi Palmer nói xong, y tá đã gật đầu với một nụ cười, sau đó thì cũng ra vẻ bí ẩn, rồi đưa tay luồn vào trong áo.

Palmer thở gấp, hắn nhìn tay y tá đầy mong đợi, trong ánh mắt đầy phấn khích của Palmer, y tá lấy ra hai cuộn băng từ trong ngực của mình ra.

"Đây, nhớ vặn nhỏ thôi, nếu làm phiền người khác sẽ bị tịch thu." Y tá dặn dò.

"Ô ô ô!"

Palmer cầm lấy cuộn băng và hét lên đầy phấn khích.

Mọi thứ của Viện điều dưỡng Biên Giới đều ổn, ngoại trừ việc thiếu tính giải trí.

Khoảng thời gian này niềm vui chính của Palmer là trò chuyện với các y tá ngoài việc ngủ. Mặc dù Palmer thích kể những câu chuyện dở khóc dở cười, khiến người nghe chẳng hiểu những gì hắn đang nói, nhưng với sắc thái diễn viên hài xuất sắc của mình, hắn vẫn thành công chiếm được tình cảm của mọi người.

Dựa trên đánh giá của Palmer về bản thân, thì hắn đã hoàn thành nền tảng của tình bạn, và bước tiếp theo là bắt đầu ươm mầm tình yêu.

Tất nhiên, bất cứ khi nào nụ tình yêu sắp chớm nở, Palmer sẽ thốt lên đầy tiếc nuối.

"Thật đáng tiếc a, tiếc là ta đã có vị hôn thê. Ta cần phải một mực chung thủy với vị hôn thê của mình, nếu không chúng ta có thể đã có một câu chuyện xưa."

Palmer cảm thấy mình giống như một dân chơi phóng đãng bị ràng buộc bởi hôn ước, nhưng trong mắt các y tá, thì đây là một bệnh nhân tội nghiệp có vấn đề về não bộ luôn quấn lấy họ hàng ngày để kể những câu chuyện cười kỳ quái.

"Hiện tại nhân viên Thực địa đều thế sao? Tuổi tâm lý của hắn có thể coi là người trưởng thành a?"

"Suỵt, ta nghe có bác sĩ nói rằng hắn vốn không phải như này. Một tai nạn đã xảy ra trong một lần làm nhiệm vụ khiến não hắn gặp một số vấn đề."

"A? Thật đáng thương a."

Sau khi trò chuyện với nhau xong, các y tá nhìn Palmer với cùng một ánh mắt tiếc nuối.

Sự chăm sóc của họ dành cho Palmer hoàn toàn xuất phát từ mối quan hệ hài hòa giữa bác sĩ - bệnh nhân và tinh thần cao cả cống hiến hết mình cho sự nghiệp của Palmer. Vì lý do này, hai bên vẫn rất hợp nhau đến lạ thường cho đến tận bây giờ mặc dù nói chuyện trên hai tần số hoàn toàn khác nhau.

Palmer nghịch cuộn băng trong tay. Nó được hắn nhờ y tá mua giúp, trong thời đại mạng lưới thông tin kém phát triển này, ngươi có thể nghe được bài hát gì hoàn toàn phụ thuộc vào những gì đang phát trên radio, hoặc thứ được các cửa hàng gần nhà ngươi bán.

Vì thế, Palmer có một thói quen kỳ lạ, mỗi khi đến một nơi xa lạ, hắn sẽ dạo quanh các cửa hàng ở gần đó để xem liệu có thứ gì mới mà hắn chưa từng thấy hay không.

Ngay khi Palmer cảm thấy cuộc sống nhàm chán của mình sắp được cải thiện thì tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cuối hành lang.

Chỉ thấy một tên tóc tai bù xù lao ra, bước chân trần trên nền đất lạnh như băng, vừa đi còn vừa run nên phải lấy giá truyền dịch làm nạng.

Bất cứ ai nhìn thấy thì đều sẽ nghĩ đây là một vẻ ngoài ốm yếu, nhưng những người quen biết hắn đều biết rằng thứ trông giống như một chiếc nạng này có thể trở thành một vũ khí chết người khi ở trong tay hắn bất cứ lúc nào.

Palmer sững sờ mất một lúc, rồi nhận ra người cộng sự của mình.

"Sống! Sống!"

Palmer nói năng có vẻ hơi lộn xộn, ngay sau đó Bologo bước đến gần hắn.

"Chào buổi sáng, Palmer."

"Buổi sáng... chào buổi sáng, Bologo."

Câu trả lời của Palmer khô khốc, hắn cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không ổn.

"Xin lỗi", Bologo nhìn cánh tay bó bột của Palmer, "Khi ấy ta không nghĩ ra cách nào khác".

"Không có... không có gì."

Palmer cảm thấy khá khó chịu bởi Bologo có hơi… khách sáo. Hắn vẫn thích điệu bộ nghiêm túc, kiệm lời của Bologo trong quá khứ hơn, như thế có nghĩa là Bologo vẫn ở trong trạng thái bình thường.

Một tên sát nhân biến thái ngày nào cũng ra đường chém người đúng giờ, sau khi chém người còn nhớ thu dọn hiện trường và mang cơm tối về cho ngươi, đây là chuyện hết sức bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Nhưng nếu một ngày, tên sát nhân biến thái này đột nhiên trò chuyện với ngươi về ý nghĩa của cuộc sống, như làm mấy chuyện này có ý nghĩa hay không... thì nó quá kỳ quái, chắc chắn có gì đó không ổn!

"Vậy... đã bao lâu rồi kể từ khi ta rơi vào Khe nứt lớn?"

Bologo thở dài, nếu không phải vì không gặp được ai khác trên đường đi thì hắn thực sự không muốn hỏi cái tên Palmer không đứng đắn này.

"Khoảng gần nửa tháng."

Palmer chớp mắt, "Dù sao thì ta cũng đã ở đây được gần nửa tháng. Mấy ngày trước ngươi được đưa tới. A, lúc đó trông ngươi thật thảm hại, cứ như thể bị một con quái vật nào đó bài tiết ra ngoài..."

"Chỉ mình ta? Vậy còn Amy?" Bologo tự động bỏ ngoài tai mấy lời vô nghĩa của Palmer.

Bologo rất lo lắng về một chuyện, khi rơi xuống Khe nứt lớn thì Amy đang ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với hắn.

Nên theo góc nhìn của Jeffrey thì mình là người duy nhất rơi xuống, mà Amy về sau lại bị mình cắt bớt, nếu không để ý thì nàng rất có thể sẽ bị bỏ quên ở đó.

Càng nghĩ lại càng thấy lo, Bologo luôn có ý thức trách nhiệm với Amy, chính mình là người đã lôi Amy vào cuộc tranh chấp này và dùng Cơ Thể Cộng Hưởng của nàng để tăng cường sức mạng, vì vậy mình phải chịu trách nhiệm với Amy. Nếu Amy chết theo cách vô lý như vậy, Bologo sẽ cảm thấy tội lỗi và hối hận vô cùng...

Bologo cực ghét cảm giác tội lỗi này, nó như một lời nguyền không thể hóa giải, luôn đeo bám ngươi cả ngày lẫn đêm. Khi ngươi dễ bị tổn thương nhất, nó sẽ nhắc nhở ngươi về những gì ngươi đã làm sai, mà ngươi thì đã không còn khả năng để sửa chữa, mọi thứ đã được quyết định ngay từ đầu.

"Amy?"

Palmer ngắm nghía Bologo một lúc. Sau đó hắn đột nhiên lộ ra vẻ bừng tỉnh với một nụ cười nhếch mép, như thể đoán được Bologo đang nghĩ gì.

"Thả lỏng, cộng sự, đừng căng thẳng như vậy."

Giọng điệu của Palmer rất chậm rãi, giống như một ông già đang phơi mình trong nắng.

Ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào người Palmer, một cơn ớn lạnh ập đến, Palmer rùng mình, tốc độ nói của hắn bắt đầu tăng gấp đôi, nhưng ngay cả trong tình huống này, Palmer vẫn không quên trò đùa chết tiệt của mình.

Hắn thích những câu chuyện dở khóc dở cười đến phát điên rồi.

"Đoán câu đố, Bologo. Khi ốm đau thì người ta thường đến bệnh viện, vậy nếu máy móc hỏng sẽ được đưa đi đâu?"

Ánh mắt của Bologo vẫn giữ vẻ sắc bén, hắn không có tâm trạng để đoán những câu đố.

"Tất nhiên là được đưa đi sửa chữa a!"

Tiếng hét thảm thiết của Palmer vang lên.

"Cho nên hiện giờ nàng đang ở Lõi lò thăng hoa?" Bologo hỏi.

"Bailey đang phụ trách chế tạo lại cơ thể cho nàng, làm sao! Làm sao!"

Palmer giải thích một nửa, hắn có thể cảm nhận được sắc mặt của Bologo không đúng cho lắm.

"Bailey à..."

Bologo gọi tên của Bailey với vẻ mặt phức tạp, hắn vẫn còn nhớ đánh giá của Amy về Bailey, nhưng hiện tại xem ra ngoài Bailey thì không thể giao cho ai khác sửa chữa Amy.

Bởi vì...

"Vậy Nhà ảo tưởng... Taida đâu?" Bologo hỏi lần nữa.

Đến chuyện này, Palmer ngừng cười, nói một cách nghiêm túc.

"Ông ta đã biến mất cùng với Trái tim bất diệt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
26 Tháng năm, 2022 18:03
bác dịch giả ném cái tk lên mình donate ít xem như ủng hộ bộ truyện hay
Sơn Dương
26 Tháng năm, 2022 15:13
thấy câu dưới dễ đọc, dễ hiểu hơn. bối cảnh Phương Tây thì nên để Thuần Việt đọc nó nuột hơn Hán việt. Trừ mấy cái Danh Từ thì nên để T.A
Nghiant
26 Tháng năm, 2022 06:30
trên thì bro kêu sượng, dưới thì lại kêu là ko hết ý, tui đọc rõ là câu dưới dễ hiểu. dễ nghe hơn câu trên mà nhỉ, còn nếu ko thì bro giải thích thử "tia ý cười" với "lạnh" là cgi xem nào
Thiên Hoàn
26 Tháng năm, 2022 03:21
K phải văn phong tàu mà là văn phong của tác. Thêm bớt từ k hợp lý sẽ k hết ý. Kiểu như này: “Nhắc tới nàng, bá Lạc qua mờ mịt khuôn mặt hiện lên một tia ý cười, nhưng thực mau liền lại lần nữa lạnh xuống dưới.” “Khi nói về người ấy, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt mờ mịt của Bologo, nhưng rất nhanh đã biến mất.” Chỉ là ý kiến góp ý thôi, dù sao thì cũng cảm ơn cvt.
quangheo
25 Tháng năm, 2022 22:30
truyện bối cảnh phương Tây mà văn phong Hán Việt nó mới gọi là kém
Nguyễn Minh Công
24 Tháng năm, 2022 23:26
đọc sượng không phải lỗi của thuần việt mà do lỗi của bạn đã nhiễm văn phong tàu nhiều rồi.
Thiên Hoàn
24 Tháng năm, 2022 14:41
văn phong tự sửa thuần Việt nhiều quá, đọc hơi sượng
Nghiant
21 Tháng năm, 2022 18:26
Không biết có phải tác giả cố ý hay không, nhưng Lazarus, trong Kinh Thánh, mang ý nghĩa là kẻ trỗi dậy từ cái chết; còn trong y khoa thì hiện tượng Lazarus là hiện tượng người chết sống lại :v
springlight1
20 Tháng năm, 2022 21:27
Truyện hay, nhưng quan trọng là convert dịch luôn truyện khiến đọc cảm nhận đúng chất truyện, thanks bác converter nhiều. Chẳng bù cho mấy ông convert làm truyện hay nhưng convert qua loa
yggdrasill
19 Tháng năm, 2022 17:36
cháy quá đúng là huyền thoại có khác
Ruiiia
19 Tháng năm, 2022 12:08
bố lô gô và la za (đa) rút thì khác qué gì nhau .
yggdrasill
11 Tháng năm, 2022 19:49
Bray nay không đi rap nữa à mà chuyển qua đóng kịch rồi :))
Hieu Le
07 Tháng năm, 2022 14:33
khá thích kiểu PvP vừa dùng sức vừa trí tuệ như thế này.bo này xứng đáng siêu phẩm
dearmysir
04 Tháng năm, 2022 17:09
Cách hành văn của tác này cảm giác giống giống của mấy tác âu với mỹ ấy :))) Nó miêu tả hơi nhiều, hơi rườm rà, khác khá nhiều so với lối miêu tả chú trọng vào tình tiết thay vì bối cảnh của truyện Trung Quốc hiện đại. Nhưng cũng khá thú vị :))) Cảm giác như kiểu đang đọc Harry Potter vậy
cyv97
01 Tháng năm, 2022 23:07
nay nhậu phê quá, ae thông cảm, mai up bù nhé
Nhất Cá Thành Thần
01 Tháng năm, 2022 09:59
Bộ này mà làm phim hoặc game đều được :)).
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 16:28
bộ này có nhiều đoạn đối thoại nội tâm và các nhân vật với nhau đọc hay vãi
ttonline1
24 Tháng tư, 2022 23:33
chờ 300c nhảy hố . lâu rồi mới thấy 1 tác giả khác biệt trong truyện mạng tq
Hieu Le
24 Tháng tư, 2022 17:39
công nhận cái tên bologo chuối vãi . lazarus nghe ngâù ***
cyv97
23 Tháng tư, 2022 13:29
kaka, gọi theo họ Lazarus thì có phải nghe đã oách hơn không
Hieu Le
23 Tháng tư, 2022 12:21
hóa thân của nỗi sợ hãi - bologo, má quả tên vẫn thấy hài th :))
cyv97
20 Tháng tư, 2022 16:31
cuối tuần hoặc dịp lễ mới có thời gian làm bác ơi, tui làm 1c bộ này gần 1 tiếng lận
Hieu Le
20 Tháng tư, 2022 16:17
bạo chương bác ơi
cyv97
20 Tháng tư, 2022 13:18
Tác nói rằng nvc được lấy cảm hứng từ phim Taxi Driver (1976) nhé :V
quangheo
20 Tháng tư, 2022 12:57
lão tác giả này là fan của Kinsman chắc luôn
BÌNH LUẬN FACEBOOK