• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu nữ ấy dùng sức giật lại túi tiền nhưng chợt nhận ra Lục Trần giữ rất chắc nên không thể thu lại được. Sau khi biến đổi sắc mặt vài lần thì loại mềm yếu ban nãy của nàng đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ tức tối nóng giận.

Nàng hừ lên rồi chợt giơ cao cánh tay còn lại lên, sau đó có một bao giấy từ trong ống tay áo đó bay thẳng lên mặt Lục Trần.

Lục Trần động tay nắm lại bao giấy đó, tay kia thì thả lỏng ra.

Thiếu nữ lùi lại vài bước rồi lập tức cất túi tiền vào trong ngực áo, sau đó lại quan sát thật kĩ Lục Trần rồi lạnh giọng mắng: “Không nhìn ra là ngươi cũng biết mấy trò thấp kém này đấy!”

Lục Trần cười tươi đáp trả: “Hồi trước dựa vào nó để kiếm ăn thôi.” Nói xong hắn chăm chú nhìn lên gương mặt xinh xắn động lòng người của thiếu nữ rồi nhíu mày hỏi: “Tiểu cô nương, cô đã có dung mạo thế này, làm gì không được mà phải làm nghề này chứ? Đừng trách ta không nhắc rằng đám người trên con đường hèn hạ này chẳng có ai là người tốt nhé, cô đã có gương mặt xinh đẹp thế này rồi mà không cẩn thận thì sẽ bị kẻ khác ăn sống đó.”

“Uhm..” Trông thiếu nữ này không lớn tuổi lắm, cũng chỉ quẩn quanh mười tuổi mà thôi, ấy thế mà sau khi bỏ đi tầng ngụy trang lúc nãy thì trên người lại bỗng nhiên có thêm một làn hơi già nua thành thục. Gương mặt trẻ măng ấy dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn Lục Trần rồi nàng lại cất lời: “Nói vậy thì ngươi có phải người tốt không?”

Lục Trần đáp: “Người tốt thì không nói, nhưng nhắc nhở cô một chút thì cũng không phải chuyện xấu gì, cô nói xem phải không? ”

“Câm!” Thiếu nữ lạnh lùng quát: “Ngươi chỉ tiện miệng nói nhăng cuội thôi. Ít nỏi nhảm đi, còn chuyện gì không, không có thì ta đi!”

Cô gái đi làm giặc lừa người này lại có thể hiên ngang khẳng khái thế này thật chẳng giống như không trộm được đồ của Lục Trần mà Lục Trần mới là người làm gì sai với nàng vậy.

Lục Trần chỉ thấy buồn cười. Trước hết tiểu cô nương này còn quá nhỏ tuổi, thứ hai, gương mặt măng tơ ấy lại thực có vài phần tư sắc, khiến người ta không thể nào nhẫn tâm làm gi fheets, cuối cùng y đành vung tay bảo: “Cô đi đi, nhưng nếu lần sau còn bị bắt được thì sẽ không thoải mái thế này đâu.”

“Cái cửa hàng rách nát này, nếu không phải ta quá rảnh rỗi đ ingang qua thì có cho tiền cũng không vào đâu!” Thiếu nữ ấy hậm hực bỏ lại một câu rồi cũng quay người đi ra bên ngoài.

Chó đen A Thổ bên cạnh lắc đuôi chạy lại rồi cực kì nhiệt tình nhảy quanh người thiếu nữ.

Thiếu nữ nhìn con chó đen ấy một lần, đặc biệt là cái chân què của nó thì chợt ngẩn ra giây lát, ánh mắt nàng cũng theo đó thoáng lên nét hiền hòa, tay lại xoa lên đầu A Thổ, hơn nữa còn nói thêm: “Con chó này đúng là đáng yêu hơn chủ nhân của mày nhiều!”

A Thổ lay đầu, thè lưỡi như cực kì thân thiết. Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng Lục Trần ở đằng sau mắng: “Chó đần! Đó là người xấu muốn trộm đồ của chúng ta.”

A Thổ nhất thời không kịp phản ứng mà chỉ ngơ ngác quay lại nhìn Lục Trần.

Lục Trần nghiêm mặt quát: “Sủa cô ta! Cắn cô ta!”

A Thổ bật dậy như vừa hiểu ra. Lông trên cổ nó bỗng xù lên, miệng lại phát ra tiếng gầm gừ, lại còn nhe cặp răng sắc nhọn với thiếu nữ ấy, trông chẳng khác nào một con sói đói sẽ lập tức lao tới cắn người vậy.

“A!!” Thiếu nữ ấy bị giật mình nên lùi lại như vừa bị sét đánh, rồi nàng vội vàng bước hai bước như ba bước lao ra ngoài cửa rồi mới mắng vọng vào trong cửa hàng: “Cả nhà toàn quái vật, người xấu, chó đần.”

“Gâu gâu gâu gâu…”

A Thổ sủa vang rồi thoăn thoắt lao tới. Thiếu nữ sợ hãi ré lên rồi cũng nhanh chân chạy gấp, thoáng cái đã biến mất khỏi con ngõ nhỏ.

A Thổ mới đuổi theo vài bước thì đã bị Lục Trần ở đằng sau gọi lại. Nó tiu ngỉu quay đầu nhưng liền lập tức vui vẻ chạy quanh chân Lục Trần, lại còn kêu thêm vài tiếng như đang khoe công vậy.

Lục Trần thờ dài nhìn nó. Hắn ngồi xuống giữ đầu con chó trước mặt, nhéo nhéo tai, vuốt ve lông chó, lại nhìn quanh quẩn một vòng rồi nhíu mày tự hỏi: “Lạ thật, ta nhớ rằng Tuyết Lang và Sài Cẩu đều là lại yêu thú thông mình gian trá, sao mày lại luôn trông đần tehes này nhỉ…”

“Gâu gâu gâu…” A Thổ thè lưỡi ra liếm Lục Trần như đang rất vui mừng.

****

Đến khi chạng vạng thì lão Mã đã quay lại.Vừa vào phòng hắn đã baor Lục Trần đóng cửa để đi sang hậu viện rồi cười hỏi: “Chuyện kia coi như đã đã làm xong.”

Lục Trần gật đầu hỏi lại: “Vậy thì tốt rồi, lúc nào thì lên núi?”

Lão Mã đáp: “Ba ngày nữa. Mấy ngày trước phái Côn Luân mới vừa làm Giám Tiên đại hội mỗi năm một lần, cũng thu được một nhóm đệ tử mới nhập môn, mấy ngày gần đây là khoảng thời gian tuyệt vời để những kẻ vô duyên nhập môn thi triển thần thông, ngươi chen vào đó thì sẽ chẳng hề bị chú ý.”

Lục Trần nhìn y rồi cười bảo: “Ngươi nói thi triển thần thông là có ý gì?”

Lão Mã ha hả cười rồi nhỏ giọng bảo: “Ngoài sáng là phái Côn Luân muốn thu nhiều đệ tử thân truyền, nhưng thực tế thì sau đó lại có ít nhiều kẻ muốn tìm đường khác để gửi gắm nhân tình hòng đưa con cháu họ vào trong, chuyện này ngươi đừng có nói là không hiểu nữa đi.”

Lục Trần nhín vai đáp: “Nghe ngươi nói thì xem ra cũng có không ít kẻ lén lén lút lút chui vào trong sơn môn như ta có phải không?”

Lão Mã vừa cười vừa trả lời: “Cũng không phải thế, Giám Tiên đại hội thu nhận năm trăm người, mấy trò ngầm này cũng chỉ có thể đưa vào hai ba trăm người mà thôi.”

“Cái gì!” Lục Trần cả kinh thốt lên: “Nhiều như vây!”

Lão Mã hừ lạnh tiếp lời: “Thu thêm một người thì cũng thêm được ít nhiều linh thạch chứ sao, vụ làm ăn này tốt hơn bất cứ thứ gì!”

Lục Trần cảm khái rằng: “Ngươi nói đúng!”

***

Đến đêm, hai người một chó lại ngồi trong tiểu viện. Lão Mã uống một hớp rượu rồi lại cau mày hỏi Lục Trần: “Ngươi cứ để tiểu cô nương đó đi như thế sao?”

Lục Trần chán nản trả lời: “Không vậy thì ta còn có thể làm gì đây, dù sao cũng không thể thật sự bắt cô ta lại chứ?”

Lão Mã nghĩ ngợi giây lát rồi cũng đáp lại: “Chí ít ngươi cũng phải hỏi thân phận, lai lịch, và danh tính của cô ta chứ?”

Lục Trần lắc đầu: “Hỏi cũng hỏi không ra, đều là giả thôi.”

Lão Mã tặc lưỡi rồi dùng ánh mắt khác lạ nhìn Lục Trần hỏi: ”Sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi như vậy nhỉ, cũng không thấy ngươi học điều đó từ vị kia thì phải?”

Lục Trần cười cười nâng chén rươu lên rồi bình thản bảo: “Đó là trước khi gặp ông ta, ta đã phải lăn lộn cầu sinh trong thành, ngoại trừ việc lục lọi rác rưởi thì sau đó cũng học được đôi trò trộm cắp lừa gạt.”

Lão Mã kinh ngạc nhìn Lục Trần chẳng nói. Rất lâu sau y lại nói nhỏ: “Mấy trò đó không hề dễ dùng, năm ấy ngươi lại còn nhỏ vậy, chắc là đã chịu rất nhiều khổ phải không?”

“Ừ.”

Nghe câu trả lời quá đơn giản ấy của Lục Trần thì lão Mã cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Mãi sau hắn cười cười xòa rồi chuyển đề tài câu chuyện: “Ha ha, nói đến thì tiểu cô nương kia thật là đen đủi, đúng lúc trùng hợp đi qua chỗ này định kiếm một món, kết quả là gặp ngay hành gia (kẻ trong nghề), chắc rằng đã bị chọc đến tức chết rồi…”

“Không phải.” Lục Trần bỗng mở miệng ngắt lời lão Mã.

Lão Mã đờ ra hỏi lại: “Sao?”

Lục Trần vừa cười vừa nhìn về màn đêm lạnh lẽo chốn xa xăm rồi lại uống thêm một ngụm rượu xong mới nói: “Ngày đó khi ta là những chuyện lừa người ấy thì luôn luôn tra xét rất cẩn thận, chưa bao giờ có có chuyện trùng hợp cả.”

“Còn nàng có phải là thực sự trùng hợp đi ngang qua không thì ta không biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK