Hắn vừa nói ra, cả ba người đều lộ vẻ kinh ngạc, con dơi có thể nuốt được con hổ, nó phải to lớn đến mức nào chứ.
"Ngươi tận mắt nhìn thấy con dơi đó sao?" A Cửu hỏi.
"Ta chưa từng thấy, đống Dạ Minh Sa là do người Miêu đem tới, chỉ cần tìm được người nọ, là có thể biết y từ nơi nào phát hiện được Dạ Minh Sa." Mạc Vấn lắc đầu nói, năm đó hắn đã từng hỏi kia gã đàn ông chừng bốn mươi tuổi kia, đối phương chỉ mơ hồ nói là ở phía bắc, cũng không nói vị trí cụ thể.
"Ngươi chắc chắn gã người Miêu kia biết chỗ ở của nó chứ?" A Cửu vẫn chưa yên tâm.
Mạc Vấn gật đầu, hồi ấy lúc gã người Miêu đem Dạ Minh Sa tới đã từng nói chỗ phân này có thể đổi được mười lượng vàng, như vậy tức là trước đó y đã từng nhiều lần đem đi bán rồi, nói cách khác y biết chỗ ở của con dơi, cũng đã nhiều lần đến đó trộm.
"Có thể nuốt được hổ báo, hẳn cũng có thể biến hình thành người, đáng dùng đấy." A Cửu gật đầu nói.
"Thế nhưng Man hoang cách nơi này quá xa, dù có ngay lập tức lên đường, cũng không thể nào đến trước khi hồn phách lão Ngũ quay về được." Mạc Vấn cau mày nói, mặc dù đã nghĩ ra phương án khả thi, nhưng làm cách nào tới kịp mới là vấn đề. Có thể tìm được con dơi lớn đó không, có thể hàng phục được nó hay không, có thể thuận lợi chuyển hồn không, những việc này đều rất khó nói trước.
"Chỉ có thể để gã chịu đựng vài ngày đau khổ vậy." A Cửu giơ tay chỉ lão Ngũ.
Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ gật đầu, ý của A Cửu là đợi đến khi hồn phách lão Ngũ bay về thì đem hồn phách tạm nhập vào bản thể, đợi đến khi tìm được con dơi kia lại đem hồn phách chuyển ra. Biện pháp này có thể thực hiện được, do bản thể sẽ không bài xích hồn phách lão Ngũ, thế nhưng hồn phách lão Ngũ lại nhập vào khi mà thân thể đang bị thương, chắc chắn sẽ rất thống khổ, lại thêm thần trí hỗn độn, trong vòng bảy ngày phải đem hồn phách chuyển ra, nếu không hồn phách sẽ bị đồng hóa với bản thể, hoàn toàn trở thành kẻ đần độn.
"Chuyện rất khẩn cấp, bỏ qua mấy điều cấm của sư môn đi, để ta chuẩn bị ngựa, đợi đến khi hồn phách lão Ngũ trở về, chúng ta lập tức đi Man hoang." Liễu Sanh đứng dậy nói.
"Không cần, phía Tây đường xá không nhiều, lại còn vòng vo hiểm trở, cưỡi ngựa ngược lại sẽ bị chậm." Mạc Vấn giơ tay ngăn cản Liễu Sanh.
"Vậy ta đi chuẩn bị lương khô." Liễu Sanh nói.
"Vẫn còn hai ngày, tạm thời không vội, đợi đến trời sáng đi cũng không muộn." Mạc Vấn lại lắc đầu.
Liễu Sanh nghe vậy gật đầu, lại cùng Thiên Tuế đi chuẩn bị củi, đốt lửa chống lạnh về đêm.
"Mạc Vấn, cứu được lão Ngũ rồi, ngươi có tính toán gì không?" A Cửu hỏi, lúc này bốn người ở chung một chỗ, tình hình lão Ngũ lại không lạc quan, cho nên nàng không muốn nói mấy chuyện tư tình.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, lúc này trong lòng hắn đang rất mê mang, đã cùng nước Tấn trở mặt thành thù, đương nhiên sẽ không còn cơ hội thực hiện hoài bão. Tây Lương quá yếu, nếu không phải do nước Triệu tập trung đối phó phía Băc, thì nước Lương bây giờ sợ rằng đã bị nước Triệu thâu tóm rồi. Ngoài ra Lưu Thiếu Khanh còn có quan hệ thân cận với nước Lương, nếu hắn đến đó sợ sẽ bị nghi là tranh công. Ngược lại, nước Triệu đang ra sức mời mọc hắn, nhưng nước Triệu là do người Hồ cầm quyền, người Hồ lối sống hành xử giống như loài dã thú, tàn nhẫn hung ác, trợ giúp nước Triệu không khác nào “trợ Trụ vi ngược”. Nước Yên phía Đông Bắc cũng là ngoại tộc, không phải người Hán chính thống, trợ giúp bọn họ so với trợ giúp nước Triệu cũng chẳng khác gì nhau, ngoài ra Bách Lý Cuồng Phong đang ở nước Yên, hắn nếu đến cũng sẽ bị nghi tranh công mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, thật là chẳng còn chỗ nào có thể đi.
"Theo quan điểm của ngươi, ta nên làm thế nào?" Mạc Vấn quay đầu nhìn ba người.
Lời vừa nói ra, Liễu Sanh cùng Thiên Tuế đều quay đầu nhìn về phía A Cửu. Thiên Tuế trước đã bày tỏ thái độ, mà Liễu Sanh vì tránh hiềm nghi nên không có ý kiến gì.
"Thượng Thanh truyền thụ cho bọn ta các loại pháp thuật, là muốn chúng ta thay mặt trời cao, diệt trừ thiên tai yêu nghiệt." A Cửu nói đến đây hơi dừng lại, rồi lại lên tiếng, "Ba người bọn họ đều xem người Hồ là kẻ thù, kì thực nơi nào chẳng có chiến tranh, không chỉ có mỗi người Hồ, cho dù người Hồ không có xuôi Nam thì người Hán các ngươi cũng sẽ tự tranh đấu chém giết. . ."
"Ý ngươi nói là muốn ta tiếp nhận Hộ quốc Kim ấn nước Triệu, giúp người Hồ bình định thiên hạ?" Mạc Vấn cau mày, cắt đứt lời A Cửu. A Cửu nói y hệt Thiên Tuế, đều là người ngoài đứng xem mà nói chuyện.
A Cửu nghe vậy khoát tay lắc đầu, "Ta mặc dù sống một mình ở Vô Danh Sơn, tin tức cũng không hề bế tắc, theo ta được biết nước Triệu hiện đang loạn trong giặc ngoài, trăm công nghìn việc, giống như người ta bị bệnh vậy. Nếu là bệnh nan y, vậy thì cứ mặc hắn đi, nhưng nước Triệu mắc bệnh cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu đợi bệnh tình của hắn tự chuyển biến tốt, chỉ sợ sẽ còn ngựa quen đường cũ, hung ác gấp đôi."
"Đáng tiếc Hoàng đế nước Tấn chỉ thích ăn chơi hưởng lạc, nếu nhân cơ hội tốt này tiến quân ra bắc, Trung Nguyên nhất định sẽ thống nhất." Mạc Vấn thở dài.
"Ngươi làm sao biết được Hoàng đế hắn không phải là tọa sơn quan hổ đấu, muốn làm ngư ông đắc lợi?" A Cửu hỏi ngược lại.
"Lời ngươi nói vừa nãy ta không hiểu lắm, có thể nói rõ hơn không." Mạc Vấn nói.
"Nhà Mộ Dung nước Yên ở Đông Bắc chỉ chiếm cứ một vùng ven, đất đai không lớn bằng một thành của nước Triệu, cho dù có yêu quái tương trợ, nếu muốn thâu tóm nước Triệu là vô cùng khó, huống chi nhà Mộ Dung cũng không phải người Hán. Cho dù thay thế nước Triệu, e là cũng sẽ không đối xử tử tế với người Hán. Theo ý ta, không bằng thừa dịp nước Triệu đang có bệnh, nhân cơ hội đổi lấy bình yên cho trăm họ." A Cửu nói rõ.
Mạc Vấn nghe vậy nghi ngờ nhìn về phía Liễu Sanh, Liễu Sanh khoát tay lia lịa, "Ta với A Cửu không cùng một phe." Ý gã là A Cửu nói những lời này không phải gã xúi giục, mà là suy nghĩ của bản thân nàng.
Mạc Vấn cúi đầu trầm ngâm. A Cửu mặc dù trông còn trẻ, kì thực nàng đã sống rất lâu rồi, kiến thức rất rộng. Nàng kết luận lại là nhà Mộ Dung nước Yên quá yếu, nước Triệu dẫu có bị bệnh nặng cũng không có khả năng bị thâu tóm, mà nước Tấn lại có ý “tọa sơn quan hổ đấu”, chỉ nhìn mà không xuất binh. Nếu như chiến tranh kéo dài, nước Triệu ắt sẽ thắng thảm nước Yên, trong suốt cuộc chiến này trăm họ sẽ chết vô số kể, chiến tranh lại dẫn đến sưu cao thuế nặng, nhìn qua thì là hai nước giao chiến, kỳ thực chịu khổ nhiều nhất là trăm họ. Đã như vậy, không bằng ra tay trợ giúp nước Triệu, dĩ nhiên sự trợ giúp này không phải miễn phí, mà là nhân cơ hội yêu cầu người Hồ làm những chuyện có lợi cho bách tính.
"Nếu thật trong lòng có bách tính thì chẳng cần sợ người đời hiểu lầm, trời xanh có mắt, sẽ không bạc đãi người tốt." Thiên Tuế ở bên cạnh chen vào.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, nếu làm Hộ quốc Chân nhân nước Triệu, không thể nghi ngờ trong mắt người Hán hắn chính là Hán gian quên nguồn quên gốc, trăm họ sẽ quay ra mắng chửi kẻ "Hán gian" đã mưu cầu bình yên cho bọn họ. Một người hiểu lầm thì không đáng sợ, đáng sợ chính là cả thiên hạ đều hiểu lầm ngươi, hắn không dám tưởng tượng khắp thiên hạ người người đều coi hắn là gian tặc sẽ là tình cảnh nào.
"Ta đưa toàn bộ đan dược bổ khí cho ngươi, chính là hy vọng ngươi có thể công đức viên mãn, Kim thân chứng đạo, nếu muốn thiên hạ thống nhất, đất nước không có chiến tranh loạn lạc thì cần phải làm kế lâu dài. Nước Tấn nếu đối đãi ngươi tử tế, ngươi có thể hy vọng được dẫn quân ra bắc đuổi người Hồ, nhưng hiện tại nước Tấn đã coi ngươi là địch. Thượng sách đã không còn, chỉ có thể làm hạ sách." A Cửu khuyên nhủ.
"Các ngươi có biết, nếu ta làm Hộ quốc chân nhân nước Triệu, thì chính là coi lão nhị, lão tam, lão tứ là địch không." Mạc Vấn lại lắc đầu. Trong bảy người Thiên Tuế lớn tuổi nhất, là lão đại, Bách Lý Cuồng Phong là lão nhị, Dạ Tiêu Diêu lão tam, Lưu Thiếu Khanh lão tứ, Liễu Sanh lão ngũ, Mạc Vấn là lục đệ. A Cửu con gái, là út.
"Không thể để huynh đệ tương tàn, phải nghĩ cách báo cho bọn hắn biết chuyện, tìm cách hòa giải." Thiên Tuế quay đầu nhìn Liễu Sanh.
Liễu Sanh thấy vậy, biết Thiên Tuế muốn bảo gã đi làm trung gian, vội vàng khoát tay lắc đầu, "Các ngươi cũng biết tính tình ba người bọn họ rồi, muốn bọn họ bỏ dở giữa chừng, e là không thể."
"Nếu không thì thông báo tin tức, tránh để bọn hắn hiểu lầm. Ba người bọn hắn sở trường pháp thuật không tầm thường, ngộ nhỡ gây khó dễ cho ngươi, ngươi sẽ khó lòng phòng bị." Thiên Tuế nghiêm nghị nói, mặc dù hy vọng Mạc Vấn có thể tạo phúc chúng sinh, nhưng hắn không muốn đồng môn hiểu lầm.
"Đốt phù gọi bọn họ còn chẳng tới, biết báo tin tức thế nào đây?" A Cửu vẫn còn tức giận chuyện đám người Bách Lý Cuồng Phong không đến trợ giúp Mạc Vấn.
"Chuyện này gác lại sau đi, làm phiền ba người các ngươi bảo vệ nơi này, ta vào trong thành gặp bằng hữu." Mạc Vấn nói với ba người. Thiên Tuế với A Cửu là người ngoài cuộc, quan điểm bất đồng, hắn vẫn không thực sự đồng tình với ý của hai người. Liễu Sanh quan hệ thân mật với người Hồ, lời gã nói cũng không thể nghe được. Nhưng Hộ quốc Pháp sư nước Triệu sắp chết rồi, bất kể nước Triệu có tìm được người thay thế không, chiến sự cũng sẽ phát sinh biến cố, cho nên có tiếp quản Kim ấn nước Triệu quốc hay không, phải mau chóng quyết định.
Ba người gật đầu đáp ứng, Mạc Vấn bay về phía Nam, vượt qua tường thành vào trong thành. Lúc này trong thành phòng thủ hết sức nghiêm ngặt, phải nhờ bóng đêm che chở, Mạc Vấn mới có thể đến doanh trại cung binh gỡ bỏ bùa chú, xong ẩn giấu thân hình, lặng lẽ lẻn vào Vương phủ của Chu Quý nhân.
Lúc này đã là canh ba, trong Vương phủ đèn đuốc thưa thớt, Mạc Vấn từng ở đây nhiều ngày, rất quen thuộc kết cấu Vương phủ, hắn nhẹ nhàng tránh được lính canh, lẻn vào nội viện.
Chính phòng lúc này vẫn sáng đèn, Mạc Vấn đẩy cửa vào, thấy trong phòng không có người ngoài, hai vị vương tử cũng không ở đây, chỉ có Chu Quý nhân đang ngồi dưới ánh đèn.
Tiếng mở cửa kinh động Chu Quý nhân, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Vấn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía hắn, nhưng đi được mấy bước thì ngừng lại.
(Dịch: Sức kiềm chế tốt thật, đọc đến đây là hiểu nàng này không có kết quả gì rồi :( )
"Thấy ngươi bình yên quay về, ta cũng an tâm." Chu Quý nhân nói, giọng run run.
"Lúc trước quý nhân không nên sai người đưa nước uống cho ta." Mạc Vấn nhìn Chu Quý nhân, Chu Quý nhân hốc mắt hõm sâu, khuôn mặt cực kỳ tiều tụy.
"Ta đã không thể ở bên cạnh ngươi." Chu Quý nhân sợ người ngoài nghe được tiếng khóc, nói xong liền đưa tay bưng kín miệng.
(Dịch: Cảm động)
"Sau khi ta đi có xảy ra chuyện gì không?" Mạc Vấn đứng bên cạnh cửa, để tránh ánh đèn hắt bóng.
Chu Quý nhân che miệng lắc đầu. Người sống trên đời, có bao nhiêu người có thể đủ sức làm theo ý mình, đa số là phải tự kiềm chế, tự trói buộc bản thân, không thể tùy tâm.
"Ta lần này đến đây, là có chuyện muốn hỏi ý quý nhân, Vương phủ tai vách mạch rừng, ta không thể ở lâu, tránh để quý nhân mất mặt." Mạc Vấn nhỏ giọng nói.
"Ngồi xuống nói chuyện." Chu Quý nhân rót nước cho Mạc Vấn rót nước, rồi thổi tắt đèn.
Mạc Vấn đi đến ngồi đối diện Chu Quý nhân, kể lại cho nàng nghe chuyện bốn người lúc trước. Sở dĩ hắn muốn cùng Chu Quý nhân thảo luận là bởi muốn chắc chắn ý định sau này của nàng, hai vị vương tử ngày sau có lên ngôi không sẽ quyết định việc hắn có thể trở về được nước Tấn hay không.
"Nếu ngươi đảm nhận vị trí quốc sư nước Triệu thì có thể nhanh chóng dẹp yên chiến sự, có thể tạo phúc cho trăm họ, cũng có thể âm thầm tương trợ huyết mạch Tiên hoàng trong sự nghiệp thống nhất đất nước. Chỉ là người ngoài sẽ nhiều kẻ hiểu lầm ngươi, e là sẽ phải lưng đeo tiếng xấu." Chu Quý nhân yên lặng hồi lâu rồi lên tiếng.
"Hiện tại không thể so với khi trước, ta không tiện ở lâu, quý nhân phải chú ý bảo vệ mình nhiều hơn." Mạc Vấn đứng dậy nói, hắn đã hiểu ý Chu Quý nhân rồi.
"Ta chỉ là phụ nữ, kiến thức nông cạn, ngươi nên cẩn thận cân nhắc." Chu Quý nhân nói.
Mạc Vấn không đáp lời, xoay người đi ra khỏi phủ, đi đường vòng trở về.
Hai ngày sau đó, cửa thành phía bắc một mực đóng chặt, không người dám đi tới. Giờ Tý bảy ngày sau, hồn phách lão Ngũ xuất hiện. . .