Dưới màn đêm, trong giáo đường sáng trưng, ánh nến lặng lẽ cháy, sáp dầu bị hòa tan chảy dọc theo cầu thang xuống, ngưng kết, theo gió đêm phất qua, như là mặt biển dưới ánh chiều tà, nổi lên gợn sóng, sóng nước lấp loáng.
Trong một phòng xưng tội chật hẹp, Bologo cúi thấp đầu, thì thầm.
"Cha xứ, linh hồn người tốt sẽ lên Thiên đường, linh hồn kẻ ác sẽ xuống Địa ngục, đúng không?"
Sau đó không lâu, một giọng nói hiền hòa truyền đến từ bên kia.
"Đương nhiên rồi, hài tử."
Bologo và cha xứ bị ngăn cách bởi một lớp màn đen mỏng, trong bóng tối, khuôn mặt hai người mơ hồ, không cách nào phân biệt được diện mạo của nhau.
"Vậy sao? Thế thì quá tuyệt rồi."
Nghe thấy lời khẳng định của cha xứ, Bologo khẽ gật đầu, như trút được gánh nặng.
"Ta có một người bạn."
Khi nói về người ấy, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt mờ mịt của Bologo, nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Không phải kiểu 'bạn bè' để che giấu bản thân, mà bà ấy là một người thực sự tồn tại, là người bạn duy nhất của ta.”
“Ra tù cách đây một năm, ta đứng ở cổng trại giam, lạc lõng một lúc lâu, chẳng biết đi đâu, rồi ta gặp bà ấy, mặc dù ta đã không gặp bà ấy từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn nhận ra bà ấy trong nháy mắt. Bà ấy đưa ta về nhà và một mực chăm sóc, trước kia bà ấy rất hay cằn nhằn... Sau khi có tuổi, bà ấy lại càng hay cằn nhằn hơn, ngày nào cũng sẽ không ngừng nói với ta... "
Bologo như mở máy hát, bắt đầu liên miên lải nhải, cha xứ thì ngồi tại một bên yên lặng lắng nghe.
“Đi ngủ mà không đắp chăn sẽ bị bà ấy lầm bầm, không ăn sáng cũng sẽ bị lầm bầm, thậm chí là thức khuya cũng thế, đôi khi ta còn vặn lại ‘Bà là mẹ của ta à’, bà ấy sẽ vừa cười, vừa lộ ra bộ dạng như vừa chiếm được tiện nghi và tiếp tục lảm nhảm.”
Nói đến đây Bologo không khỏi bật cười, nghe thấy vậy cha xứ ngồi bên kia cũng cười theo, trong không gian chật hẹp vang lên tiếng cười của hai người.
"Ta ở nhà bà ấy một thời gian, ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, các con bà ấy thỉnh thoảng sẽ về thăm nhà, chắc do thời gian ta ở tù, các con bà ấy không thích ta, cộng thêm bà ấy cũng đã nhiều tuổi rồi, tổng sẽ hoài nghi rằng ta đang âm mưu điều gì đó sai trái, chẳng hạn như âm mưu gia sản của bà ấy.”
Nói đến đây, Bologo lắc đầu.
"Để không ảnh hưởng đến hòa khí của gia đình họ, sau này ta đã dọn ra ngoài. Ta đến thăm bà ấy bất cứ khi nào có thời gian. Bà ấy nói rằng ta giống như đứa con không cùng dòng máu của bà ấy... lại chiếm tiện nghi của ta."
Khuôn mặt của người phụ nữ dần hiện ra trong tâm trí của Bologo, đó là một khuôn mặt già nua, năm tháng đã tàn phá nhan sắc của bà, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ đẹp của quá khứ qua làn da teo tóp và những nếp nhăn.
Nghe những gì hắn nói, cha xứ cũng khẽ gật đầu và mỉm cười.
"Bạn vong niên sao? Nghe rất không tệ."
"Đúng vậy, bà ấy thực sự là một người tốt, vào thời khắc ta không nơi nương tựa, nguyện ý thu lưu ta, lúc trước ta còn nói đùa với bà ấy, nói muốn cho bà ấy đương tình nhân đến hoàn lại phần ân tình này, bà ấy lắc đầu, nói ta đứng cùng một chỗ với bà ấy, so với tình nhân, càng giống mẹ con."
Bologo ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng tối sâu thẳm, hắn tự lẩm bẩm một mình.
"Người tốt như vậy nên có một kết thúc yên lành mới đúng chứ, vào một buổi sáng đầy nắng nào đó..."
Hắn hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt dần dần trở nên lạnh lùng, như là đeo lên một lớp mặt nạ, mặt không chút cảm xúc.
"Cha xứ, ta muốn sám hối với ngươi về cái chết của bà ấy, cùng với những việc hung ác ta đã làm sau cái chết của bà ấy."
Giọng nói của hắn bình tĩnh, không mang theo một chút tình cảm nào.
Lời nói tựa như ma chú, hàn ý vô danh dâng lên trong lòng cha xứ, hắn khẩn trương nhìn về phía bên kia của tấm màn đen, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mơ hồ.
Trong thoáng chốc, hắn có một cảm giác khó mà giải thích nổi, phảng phất như Bologo ở bên kia phòng xưng tội không còn là một con người nữa, mà là một tồn tại không thể giải thích được.
Đầy rẫy sự xấu xa, hung dữ, lừa lọc...
"Khoảng một tháng trước, vào một buổi sáng đầy nắng, bà ấy vẫn ra ngoài đi dạo như mọi khi, nhưng lần này thì không trở về. Khi được tìm thấy thì bà ấy đã chết, xác nằm trong ngõ tối, đồ trang sức và tiền bạc bị cướp sạch."
Niềm vui vừa rồi bỗng biến mất, đôi mắt Bologo trống rỗng, vô hồn, như thể hắn đang nói về một chuyện gì đó không liên quan đến mình.
"Một vụ cướp bình thường... đó là những gì quan trị an nói. Cha xứ, ngươi cũng biết tại cái thành phố Opus quỷ quái này, trật tự và hỗn loạn luôn cùng tồn tại. Cướp giật là chuyện rất bình thường. Bà ấy chỉ hơi xui xẻo một chút mà thôi. Gặp phải chuyện không may như vậy trong một buổi sáng đầy nắng.
Lúc đầu ta cũng nghĩ chuyện là như vậy, trên đường đến nhà xác, ta đã nghĩ đến rất nhiều thứ, chẳng hạn như làm thế nào để tìm ra tên cướp khốn kiếp ấy, làm thế nào để hắn nhận ra rằng cái chết cũng là một thứ xa xỉ trong một số thời khắc...”
Giọng nói của Bologo dừng lại một chút, rồi tiếp tục.
“Ta nhìn thấy thi thể bà ấy trong nhà xác, thân thể lạnh ngắt, vẻ mặt nhu hòa, giống như đang ngủ say, bác sĩ nói bà ấy già quá rồi, đập vào đầu là chết, rất nhiều người già cũng chết như vậy.
Lúc đầu, ta cũng chấp nhận nguyên nhân này, nhưng ngay sau đó ta phát hiện ra một chuyện, trên cơ thể bà ấy có dấu vết 'thăng hoa', linh hồn của bà ấy... bị người khác lôi ra ngoài.”
Vẻ mặt của vị cha xứ đông cứng lại, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá băng, trong khi Bologo thì thấp giọng cười. Phòng xưng tội chật hẹp lúc này giống như một nhà giam, nhốt hắn và cha xứ ở cùng một chỗ.
Hay đúng hơn là cha xứ bị ép nhốt cùng với hắn.
"Biết không? Cha xứ, ông chủ của ta nói rằng linh hồn là có thật, bởi vậy trong những câu chuyện, đám ma quỷ khao khát linh hồn cũng có thật. Chúng ẩn mình trong những góc tối, hứa hẹn đủ điều tốt đẹp để cám dỗ phàm nhân dâng ra linh hồn của mình."
Bologo đột nhiên nói sang chuyện khác, giọng nói của hắn rất nhỏ, như thể đang kể một bí mật không thể nói ra.
“Một số người trao toàn bộ linh hồn của họ cho ma quỷ trong cuộc giao dịch, sau đó sẽ xuất hiện một lỗ hổng trong nội tâm của hắn, rồi nó không ngừng sụp đổ - đó là vị trí vốn có của linh hồn.
Trống rỗng giống như một cơn lốc nuốt chửng mọi thứ, từng bước ăn mòn lý trí của con người.
Trong nỗi đau không thể nguôi ngoai, họ càng trở nên điên cuồng và đói khát, cho đến khi ăn tươi nuốt sống linh hồn người khác, từ đó lấp đầy trống rỗng trong nội tâm và tạm thời xoa dịu đi sự giày vò của cơn đói."
Chẳng biết từ lúc nào mà phòng xưng tội đã hoàn toàn im ắng, chỉ còn lại giọng kể chuyện của Bologo, ngoài ra không còn gì nữa.
"Thăng hoa là một phương thức ngưng tụ linh hồn, biến một linh hồn hư vô ngưng kết thành một thực thể, để rồi tiến hành can thiệp từ đó, giống như cái gọi là hòn đá triết gia, thuốc trường sinh... Đây không phải là một vụ cướp bóc bình thường, đây là một vụ mưu sát nhằm cướp đoạt linh hồn, và đồng thời có sự tham gia của siêu phàm."
Giọng Bologo run lên, đây không phải do sợ hãi, mà là do phấn khích, sự phấn khích của bạo lực.
"Ta tìm được thành viên băng nhóm xã hội đen lêu lổng quanh khu vực này, nhổ sạch răng, nện gãy xương, chặt từng đốt ngón tay... Công việc này mệt lắm, cũng may mà tìm được một cái tên, lần theo cái tên này thì tìm được một cái tên khác.
Hắn là một dược sĩ bán đủ thứ thuốc cấm trên chợ đen. Tra tấn hắn, khảo vấn hắn, sau đó thì nhận được cái tên tiếp theo.
Tay chân, ông trùm, buôn lậu, quan trị an nhận hối lộ...
Cái tên tiếp theo, tiếp theo...”
Đi kèm với lời kể của Bologo trong im lặng là âm thanh kim đồng hồ.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc... Tốc độ ngày càng tăng dần, như rơi vào trong một vòng nước xoáy đen, mọi người yếu ớt kêu gào, bị lôi kéo, nhấn chìm, trở về với bóng tối.
Áp lực trong lòng cha xứ ngày càng lớn, mồ hôi lạnh dày đặc trên trán hắn.
Cho đến một lúc nào đó, Bologo cuối cùng cũng dừng lại, hắn mỉm cười thản nhiên, kết thúc cuộc nói chuyện điên rồ này.
"Quên đi, ta sẽ không đi vào chi tiết. Tóm lại là nó có vẻ hơi nhàm chán và máy móc. Cuối cùng, ta nhận được danh sách từ một kẻ đã chết."
Bologo từ từ di chuyển ánh mắt của mình vè phía bên kia của tấm màn đen.
"Cha xứ, ngươi biết Adele Doveland không?”
Không có âm thanh nào sau tấm màn đen, chỉ có một tiếng vang trầm và nhẹ, giống như sự sụp đổ của một vết nứt trên sông băng, hay sự xao động của những chồi non đang đâm trồi qua đất.
Bologo lặng lẽ chờ đợi, không hiểu sao trong giáo đường luôn có một mùi hương rất nồng, thậm chí trong phòng xưng tội cũng vậy, nhưng chẳng mấy mà hắn đã ngửi thấy một hương vị tanh tưởi bên trong mùi hương này.
Tiếng rít vang lên.
Xương ngón tay sắc bén xé toạc máu thịt, giống như một con dao dính máu, xé toạc tấm màn đen đang ngăn cách ra, rạch dọc theo khuôn mặt Bologo và đóng nó vào tấm gỗ phía sau hắn.
Bologo quay đầu lại và nhìn về phía cha xứ, một đường mỏng màu đỏ chạy dọc theo má hắn, sau đó thì máu chảy xuôi ra từ đó.
Mùi hôi tanh của máu tràn ngập trong không khí, tựa như một loại thuốc kích thích nào đó, từng tràng thở dốc khò khè vang lên.
Bologo một bộ không thèm để ý chút nào tư thái, mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào cha xứ trước mặt này, hay còn có thể gọi là ác ma.
"Ngươi không nên đến đây."
Bóng tối bao trùm cơ thể của cha xứ, rồi một âm thanh méo mó phát ra từ cổ họng hắn.
Cha xứ có thể ngửi thấy mùi của linh hồn, cái mùi đầy ngọt ngào, khiến người ta mê say và điên cuồng ấy tỏa ra từ máu, chỉ cần ngửi thấy cái mùi vị thơm ngon này thôi là cơn đói đến từ cảm giác trống rỗng trong nội tâm đã có thể được giải tỏa đi rất nhiều.
Nhưng sau xoa dịu, chính là khát vọng càng lớn.
"Ác ma thế nhưng không làm nổi cha xứ."
Bologo lạnh lùng nói.
Cha xứ không trả lời, mà chỉ phát ra một tiếng cười khàn khàn đầy quái dị.
Nó cũng không lo lắng bí mật bị tiết lộ, chỉ cần giết chết Bologo là xong.
Ăn hết linh hồn Bologo, sau đó thì băm nát cơ thể thành nhiều mảnh và ném vào sương mù xám bên trong khe nứt lớn... như mọi khi.
"Doron cha xứ, vì sao tên của ngươi lại xuất hiện trên danh sách ấy?"
Bologo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc và đáng sợ của cha xứ, ngũ quan hoàn toàn bóp méo, không còn chút hiền hòa nào. Hắn giống như một con dã thú đang tàn sát con mồi, hơi thở dồn dập và kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên vệt máu.
"Thật sao? Thật đáng tiếc."
Bologo nói như vậy.
Móng vuốt sắc bén lại đánh tới, chỉ nghe thấy tiếng kim loại chạm vào nhau, sau đó, trong bóng tối chật hẹp, Doron cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, rồi thân thể bị kéo ra, không tự chủ bị đánh văng ra khỏi phòng xưng tội.
Chân nến đang cháy bị lật ngược, sáp dầu nóng rực và ngọn lửa quấn vào người nó, đốt cháy quần áo. Lửa bùng lên và tiếng gầm rú vang dội, Doron giống như dã thú tắm trong biển lửa.
Trong căn phòng xưng tội mờ tối, Bologo chậm rãi bước ra, trên tay cầm một chiếc cán dài bằng kim loại với những vết xước do móng vuốt để lại. Hắn lắc mạnh chiếc cán dài, với một vài âm thanh giòn giã, chiếc cán dài bằng kim loại kéo dài ra từng đoạn, cuối cùng thì con dao sắc nhọn chết người trượt ra, phản chiếu ngọn nến đang cháy.
Dao gấp sắc bén được nắm trong tay.
"Cũng có một vài người không vứt bỏ toàn bộ linh hồn trong giao dịch với ma quỷ, đồng thời còn nhận được ‘ban ân’ đến từ chúng."
Bologo nói xong, một tay sờ về phía vị trí trái tim trên ngực.
"Ông chủ nói rằng những người như vậy đã mất đi một phần linh hồn, linh hồn không còn trọn vẹn, thiếu mất một góc, lộ ra một phần trống rỗng, vì vậy đôi khi họ bị cơn đói hành hạ, thôi thúc họ đi tìm lại phần linh hồn đã mất và lấp đầy những khoảng trống một lần nữa, nhưng họ vẫn sẽ bảo trì tỉnh táo và không đói tới mức bất chấp tất cả như ngươi, hay như ác ma."
Bologo từng bước tới gần, ánh nến đem thảm dấy lên, ánh lửa chiếu sáng lên mặt hắn.
Đó là một khuôn mặt còn khá trẻ, mái tóc đen dài xõa rối, đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối, hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, áo lót sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt đen.
Người rất bình thường, tựa như viên chức tan tầm, người kiểu này có thể thấy được khắp nơi trong Opus.
"Ma quỷ là một lũ gian xảo, đáng chết, đúng không?"
Bologo oán trách.
"Loại người này không thể sinh hoạt như một người có đầy đủ linh hồn, nhưng cũng không thể bị cơn đói thúc đẩy, hoàn toàn sa đọa và mất trí, giống như ác ma các ngươi.
Nửa vời.
Bôn ba khắp nơi vì phần linh hồn đã mất của mình, cố gắng chuộc lại nó từ tay ma quỷ vào một ngày nào đó và trả xong món nợ nặng nề này."
Doron bỗng nhiên lao vào, nó đang hóa thú.
Móng vuốt sắc nhọn giống như những lưỡi kiếm dài, nhỏ, cơ bắp phồng lên xé toạc quần áo, trong hàng loạt những tiếng gầm thét mang theo không thể ngăn cản chi thế bạo khởi.
Bóng người vặn vẹo thành một bóng đen mơ hồ, thoáng chốc sau đó, cuồng phong nổi lên, thổi bay ngọn lửa đang cháy.
Tiếng kim loại chạm vào nhau chói tai vang vọng, tia lửa bắn khắp nơi.
Doron không thể tin được cảnh tượng trước mặt mình. Bologo dùng một tay nâng con dao gấp lên và dễ dàng chặn được cú đập của nó, rồi hất nó ra xa. Nó lại vung bộ móng sắc nhọn của mình lên một lần nữa và cố gắng giết Bologo, nhưng tốc độ Bologo vung dao nhanh hơn nó nhiều, thân ảnh đó biến mất như một bóng ma ngay lập tức.
Gió vần vũ, khi Bologo xuất hiện trở lại, đi kèm là một ánh sáng lạnh như sắt thép.
Con dao phản chiếu ngọn lửa đang cháy, một tia sáng chói lòa lóe lên trong mắt Doron.
Thất thần chỉ kéo dài trong chưa đầy một giây, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, dao gấp tránh khỏi bộ móng vuốt cứng rắn và chém xuống từ bên hông, một đòn chặt đứt bàn tay phải của Doron.
"Cho nên đây là vì cái gì? Cha xứ."
Câu hỏi tới cùng với ánh dao, mỗi một âm thanh đều để lại một vết thương dữ tợn trên cơ thể Doron.
"Người tốt nên được lên thiên đường, nhưng tại sao linh hồn của bà ấy lại không ở trong thiên đường?"
Bologo không hiểu hỏi, dao gấp lướt qua Doron bắp chân, cắt nó làm đôi, cơ thể Doron trực tiếp khuỵu xuống.
Doron thở hổn hển, hoảng sợ, ác ma gây ra nỗi sợ hãi cho người khác, giờ phút này lại hoảng sợ vạn phần.
"Kẻ ác nên xuống địa ngục, vì sao linh hồn của ngươi, lại không ở trong địa ngục?"
Giọng nói vang lên từ phía sau, Bologo đứng đằng sau nó với một con dao gấp, giống như một đao phủ hành quyết tội nhân.
Doron run rẩy, một giây sau, tiếng gào rít đột khởi, xé nát lời nói.
Nó phản công vào đúng thời khắc sống còn này, đột nhiên đứng dậy, vặn người và vung móng vuốt, nhưng thứ duy nhất chào đón Doron là những ánh dao càng dữ dội hơn.
Móng vuốt vỡ nát, cánh tay duy nhất dễ dàng bị xuyên thủng và xé nát, thậm chí ngực cũng bị ảnh hưởng, để lại một vết dao mảnh, máu me đầm đìa.
Hàn mang giao thoa, cơn gió gào rít, cuộn lên bởi dao gấp thế mà lại thổi tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong nháy mắt, từng đám khói trắng cuồn cuộn bay qua.
Cơ thể Doron cứng đờ tại chỗ, một vệt đỏ nhỏ bé dọc cổ họng hắn rất nhanh kéo dài ra, chạy dọc nửa cái cái cổ, ngay sau đó giống như một con đập vỡ, máu tươi tuôn ra từ trong đó, trút xuống như mưa.
Dưới vết thương chí mạng, Doron nháy mắt đã mất hết sức lực, quỳ rạp xuống, vung tay loạn xạ, cố gắng chặn vết thương ở cổ họng, nhưng tất cả chỉ là vô ích, máu vẫn không ngừng phun ra, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một vũng máu lớn dưới người hắn.
Bologo không tiếp tục chém, mà chỉ lẳng lặng đứng đó, cùng với những ánh sao phản chiếu trong mắt.
Không chỉ có máu tươi trào ra, mà còn có những đốm sáng màu xanh lam thoát ra khỏi cơ thể cùng với máu. Chúng giống như bụi, lãng đãng phiêu du ở bốn phía xung quanh.
Dường như chỉ có Bologo mới có thể nhìn thấy thứ này, còn Doron hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của nó, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh hãi.
"Mảnh vụn..."
Bologo thì thào, đưa tay lên vén mớ tóc lòa xòa sau đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đã nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, cùng với cặp mắt xanh biếc.
Hắn không kinh hãi trước cảnh tượng tàn khốc này, mà ngược lại, như bị đánh thức bởi một thứ gì đó, một vòng xoáy tà dị nhấp nhô trong đôi mắt xanh biếc của hắn.
Cùng lúc đó, những đốm sáng màu xanh lam rải rác, như thể được triệu hoán, đổ dồn về phía Bologo, dễ dàng xuyên qua lớp da, rồi hòa vào trong cơ thể của hắn.
Một cảm giác thỏa mãn xông lên đầu.
"Ồ! Xin lỗi."
Cảm giác thỏa mãn khiến hắn có chút thất thần, sau khi định thần lại, lúc này chợt nhớ tới điều gì, vươn tay về phía Doron và ung dung nói.
"Bologo."
Bologo nói.
"Bologo Lazarus, một người đi vay."
Dâng linh hồn cho ma quỷ để nhận về một ban ân bí ẩn và gánh trên lưng một món nợ nặng nề.
Doron ngã xuống vũng máu, đồng thời, khi lời nói của Bologo vang lên, nó thấy vết thương trên má Bologo đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Máu đọng trên mặt trở về, làn da một lần nữa khép lại, giống như dòng thời gian bị quay ngược.
Bologo nhận thấy ánh mắt của Doron ánh mắt, giải thích.
"Đúng, đây chính là 'Ban ân' của ta, cũng là 'Món nợ' mà ta thiếu."
Nói xong, nụ cười có chút bệnh hoạn xuất hiện trên mặt hắn, con dao gấp lại rơi xuống, bẻ gãy hết những móng vuốt sắc nhọn, khiến cho Doron chỉ còn tứ chi biến thành một cục thịt bùn, nhìn như một con giòi, dựa vào ý chí sinh tồn cuối cùng, khó nhọc di chuyển trên mặt đất, để lại một vết máu đỏ kéo dài, giống như một tấm thảm đỏ được trải ra.
Những bước chân kinh hoàng theo sau như một cái bóng, từ góc khuất tầm mắt, chỉ thấy hình bóng của Bologo, tay cầm dao gấp, miệng ngân nga một giai điệu kỳ lạ, con dao gấp vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, chơi những nhịp điệu vui tươi và giàu tiết tấu.
Nhẹ nhàng bộ pháp, giẫm lên vũng máu, tựa như đang nhảy múa, Bologo đi vòng quanh Doron.
"Ta... Ta..."
Doron cố gắng nói điều gì đó để cầu xin lòng thương xót, nhưng cục máu đã chặn cổ họng nó lại, chỉ còn phát ra hàng loạt những tiếng rên rỉ vô nghĩa.
Bologo nắm lấy tóc Doron và kéo nó đang trong trạng thái bê bết máu dậy.
"Không thể cầu xin lòng thương xót a, cha xứ, ngươi đã nói, linh hồn của kẻ ác nên xuống địa ngục."
Nói xong, Bologo ném phần cơ thể còn sót lại của cha xứ về phía trước, thẳng vào phòng xưng tội đang cháy, ngọn lửa bùng lên, luồng không khí nóng bỏng quanh quẩn, vô số tia lửa bắn ra.
Có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thê lương, cùng với ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra từ máu thịt bị ngọn lửa thiêu đốt.
Nhấc quyển kinh đang cháy lên, tùy tiện lật một trang, chữ viết trên đó cũng biến thành màu vàng chói mắy do ngọn lửa.
Bologo lớn tiếng tụng niệm những từ trên đó.
"Dưới ánh mắt của Thần, dãy núi chấn động, đại địa rung chuyển!"
Ném cuốn kinh nặng nề lên, con dao gấp cắm xuyên qua trang giấy đang cháy, Bologo sải bước về phía trước. Lưỡi dao đâm xuyên qua cuốn kinh, đâm thẳng vào trái tim của ác ma và ghim chặt nó vào trong phòng xưng tội rực cháy.
Bologo không hề rời đi, hắn và ác ma cùng đứng trong lửa giận. Lửa xé rách da thịt hắn, nhưng ngay sau đó da thịt được phục sinh, những vết thương bỏng rát cứ thế được chữa lành.
Dưới ánh mắt của hắn, sự giãy dụa của ác ma dần dừng lại, cái xác đen như mực không bị ngọn lửa nuốt hết, mà giống như than cháy, biến thành một bức tượng chết chóc màu xám.
Xác chết của ác ma biến thành bụi trắng xám và rơi xuống, sau đó thì những đốm sáng màu xanh lam tràn ra từ đống hài cốt, tất cả đều hòa vào cơ thể của Bologo. Hắn mở hai tay ra, nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ khoảnh khắc tử vong và hủy diệt này, nụ cười mãn nguyện hiện ra trên khuôn mặt, ánh sáng xanh nóng bỏng tiếp tục tràn ra từ khe hở nơi khóe mắt.
Rút con dao gấp ra, cuốn kinh vỡ vụn, cơ thể đổ ập xuống, những trang sách bay tung tóe như tuyết lớn màu vàng, rơi lả tả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
20 Tháng tư, 2022 10:54
truyện hay, kiểu như k dính dáng gì mấy cái tư tưởng hay kí ức tiền kiếp. Tỉ lệ đại háng là vô hạn đến 0%.
18 Tháng tư, 2022 16:38
cầu bạo chương
16 Tháng tư, 2022 00:39
2 chương vèo cái hết
13 Tháng tư, 2022 22:13
lại thiếu thuốc
13 Tháng tư, 2022 14:21
yên tâm bác ơi, vài chương nữa sẽ có đoạn nói về thiên địch của Bologo, với lại bố cục bộ trước của tác tui thấy viết cũng ổn lắm
13 Tháng tư, 2022 13:17
hy vọng tác giả cứng tay.Bolozo đã bất tử còn lấy đc sức mạnh chúa tể.
12 Tháng tư, 2022 22:11
Cảm nghĩ lên giá của tác giả, nguyên raw nhé mình lười edit cái này, tận 5k chữ lận :V
"Lên khung cảm nghĩ
Mọi người tốt, nơi này là, ngài muốn lên khung trung thực bằng hữu.
Ta trước đó một mực đang nghĩ, lên khung cảm nghĩ nên viết chút gì, đàm luận tác phẩm khởi nguyên? Vẫn là một chút kịch bản nguyên do? Nhưng ta cảm thấy những việc này, có thể lưu đến quyển mạt cảm nghĩ bên trong viết.
Cho nên nghĩ nửa ngày về sau, cảm thấy không bằng tâm sự ta sáng tác mạch suy nghĩ.
Quen thuộc ta độc giả hẳn là đều biết, tác giả ta tại gõ chữ trước đó, là cái học mỹ thuật... Cũng không thể nói là mỹ thuật, ta cái này trường học thứ đồ gì đều dạy, bọn hắn thậm chí dạy ta Wechat công chúng hào vận doanh (vận doanh thủ đoạn chính là chui vào các loại group chat phát quảng cáo).
Cá nhân ta là yêu thích mỹ thuật, nhận những này ảnh hưởng, ta viết văn lúc, kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ một chút mỹ thuật cảm giác... Cái này nghe có chút nói nhảm, dù sao ta bây giờ nghĩ pháp vật dẫn là văn tự, mà không phải bức hoạ.
Nhưng ta liền muốn dạng này có khuynh hướng đây, đang động bút viết quyển sách trước đó, ta cũng cùng người thảo luận, ta chỗ viết cố sự, bị ta tự thân Logic có hạn chế, tỉ như ta liền tương đối quan tâm mỹ thuật phong cách thống nhất dạng này, điều này sẽ đưa đến ta tại viết sách lúc, ta sẽ cực lực phòng ngừa những cái kia, cùng cố sự họa phong không hợp đồ vật.
Tương ứng, ta cũng nghĩ viết ra một chút mới lạ đồ vật, một chút có thể để cho mọi người cảm thấy "Mới lạ" đồ vật.
Tỉ như trong tiểu thuyết thường gặp một chút vũ khí, đao thương kiếm kích, mọi người đã tập mãi thành thói quen, vì mang đến một chút mới lạ cảm giác, một loại "Quen thuộc vừa xa lạ" cảm giác, ta lựa chọn gãy đao cái này một vũ khí, toàn bộ Opus tạo dựng bên trên, ta cũng thử càng tới gần tại thiết kế cảm giác.
Nhìn qua ta quyển sách trước độc giả, hẳn là có thể cảm giác được, quyển sách trước cũ thật thà linh hoạt là như vậy, cả tòa thành thị hiện ra một loại đại thụ cảm giác, trên bầu trời tuần tra lấy phi thuyền, to lớn thật thà Linh Tháp xông thẳng tới chân trời, đỉnh tháp chính là trung tâm chỉ huy vỡ vụn mái vòm, dưới thân tháp là to lớn hơi nước hệ thống lò luyện chi trụ, dưới đất chỗ sâu còn có nghiên cứu khoa học trung tâm, phức tạp đường ống cùng đường sắt trải rộng mặt đất cùng dưới mặt đất, tại hắc ám cuối cùng, còn có ai rơi chi địa vì kết thúc công việc.
Quyển sách trước bởi vì chuyện xưa thiên về, ta không có viết quá nhiều liên quan tới kiến trúc bộ phận, cá nhân ta vẫn là rất thích kiến trúc thiết kế, hoàn cảnh loại hình, cho nên tại bản này bên trong, ta nghĩ ta sẽ tốt hơn tạo dựng tòa thành thị này, cũng đem nó dung nhập kịch bản bên trong.
Trước đó tại tấu chương nói, thấy có người đề « song thành chi chiến », kỳ thật Opus cùng lớn kẽ nứt tạo dựng cũng không phải là tổ an cùng da thành.
Tổ an địa phương quỷ quái này mặc dù rối bời, nhưng ít nhiều vẫn là cái lẽ thường hạ thành thị, ta tưởng tượng bên trong bàng hoàng lối rẽ, càng giống là một cái tiền tiêu căn cứ, phía trước chính là vực sâu khổng lồ, bên trong cất giấu đếm không hết ác mộng, một đám kẻ liều mạng ở chỗ này sống tạm, hướng về trong vực sâu không biết tồn tại hiến tế, đổi được sinh tồn không gian.
Ta đây trình độ nhất định là nhận lấy « đến từ vực sâu » dẫn dắt, một tòa xây dựng ở phế tích phía trên thành thị, tại trung tâm của nó có một đạo vết rách to lớn vực sâu, bên trong ẩn giấu đủ loại quái dị, đồng thời không người biết được nó cuối cùng, tất cả âm mưu cùng bí mật, đều chờ đợi hậu nhân đi dò xét.
Đó là cái phi thường chữa trị tác phẩm, mọi người có hứng thú có thể đi nhìn xem, có sao nói vậy, ta còn đặt trước cái bình minh khanh đồ chơi, từ năm trước kéo dài thời hạn đến 3 tháng, tê.
Ta thích vô cùng Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi, tỉ như « trống rỗng kỵ sĩ » «ori » các loại, ta thích loại kia, theo kịch bản thúc đẩy, không ngừng thăm dò mới địa đồ, loại kia thăm dò cảm giác, tại ta thiết kế bên trong, lớn kẽ nứt cũng là chỗ như vậy, theo kịch bản thúc đẩy, nó biết chun chút hiện ra ở độc giả trước mắt.
Càng quan trọng hơn là, hoành bản hình thức, để nó có minh xác trên dưới trái phải, có minh xác chỉ tiêu, người chơi liền sẽ nghĩ sai bên cạnh cuối cùng là cái gì, bên phải cuối cùng là cái gì, trên cùng là cái gì, phía dưới cùng lại là cái gì.
Cho nên ta muốn đem loại này cuối cùng cảm giác, cũng dung nhập trong chuyện xưa, khiến thành thị trở nên có "Thọc sâu" cảm giác.
Đương nhiên, ta hi vọng ta những này thiết kế ở giữa, tương hỗ là có liên quan liên, mà không phải làm việc không kế hoạch, tỉ như « con sói » bên trong vi danh thành cùng xung quanh địa khu liên hệ, cũng rất không tệ,
Bọn chúng tương hỗ ở giữa liên quan, đồng thời chặt chẽ liên hệ.
Ta thích loại kia trạng thái bình thường hạ vặn vẹo, loại kia quái đản cảm giác, cho nên Opus tại lẽ thường dưới, lại sẽ có lấy đủ loại kỳ dị, cái này đến cái khác kỳ diệu truyền thuyết đô thị.
Kỳ thật từ nơi này mọi người cũng hẳn là có thể cảm giác được, viết quyển sách này lúc, ta nghĩ càng nhiều hơn chính là, nếu như đây là một cái trò chơi, ta sẽ làm thế nào, cho nên kịch bản thúc đẩy, tựa như Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi, không ngừng đạt được năng lực mới, kiến thức mới, từ đó đi thăm dò mới khu vực, khu vực ở giữa lại tương hỗ liên quan, sẽ không xuất hiện đổi chỗ đồ cái chủng loại kia đột ngột cảm giác.
Sau đó nói về một cái khác mọi người xách tương đối nhiều, Cục Trật tự nguyên hình.
Cái này ban đầu đến giảng đến có một đêm, ta đang nghe bọn Tây sau bằng khắc, không biết là lịch sử nhân tố, vẫn là cái gì, ta cảm giác bọn Tây sau bằng khắc đều rất có vị, đang nghe một bài «Клетка » lúc, ta nhìn album trang bìa rất tán.
Lúc ấy ta chính khổ vì làm như thế nào vì sách mới tăng thêm "Cảm giác mới lạ", mặc dù là văn tự, ta cũng nghĩ để nó có thể hiện ra có chút hình tượng cảm giác, ta nhìn thấy album trang bìa là một cái lỗ mãng chủ nghĩa kiến trúc, lại nhìn mấy trương đại biểu đồ về sau, lúc ấy ta liền khai ngộ.
Lúc này đúng vị.
Cục Trật tự chủ yếu mỹ thuật phong cách chính là lỗ mãng chủ nghĩa, mọi người tương đối quen thuộc trò chơi « khống chế » chính là cái này phong cách, cái trò chơi này thiết kế cho ta cực lớn dẫn dắt.
Cái trò chơi này so với nó cái gì kịch bản vẫn là trò chơi tính, ta cảm thấy nhất tán chính là, nó nghệ thuật thiết kế.
Vô luận là hội ngân sách quái đản phong cách, vẫn là siêu năng lực xạ kích, mọi người hẳn là đều chơi qua không ít, nhưng dạng này thú vị, hoàn toàn lối kiến trúc, ta còn là lần thứ nhất ở trong game trải nghiệm.
Nó đem rất nhiều danh gia thiết kế chỉnh hợp ở cùng nhau, tỉ như an dây leo trung hùng quang chi giáo đường, hoa phu bánh cách, ở chỗ này ta liền không báo tên món ăn, xách những cái kia đại lão tên.
Bản thân cái trò chơi này nguyên hình, chính là hiện thực tồn tại, nước Mỹ dây dài cao ốc, kia là một tòa không có bất kỳ cái gì cửa sổ bê tông cao ốc, đứng vững tại trong thành thị thành lũy.
Tại lật xem tương quan mỹ thuật phân tích về sau, ta chỉ bằng mượn cảm giác đến, dùng mọi người dễ dàng cho lý giải, đại khái chính là to lớn, quái dị, nguội lạnh, cường quyền, bê tông, bê tông vẫn là mẹ nó bê tông.
Chỉ đùa một chút, thứ này còn rất phức tạp, theo ta hiểu rõ cũng là tương đối dễ hiểu, hứng thú độc giả mình xâm nhập tìm hiểu một chút.
A, đúng, lúc ấy còn vừa xem hết « cồn cát », ta cảm thấy lỗ mãng chủ nghĩa lại phối hợp cự vật sợ hãi, không nên quá tốt, cuối cùng Cục Trật tự liền biến thành một tòa dựng đứng tại Opus khổng lồ phương bia, tựa như trong thần thoại tháp Babel, ngươi ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy nó, phảng phất nó là không thuộc về loài người tạo vật.
Nói đến, ta lúc ấy đi học trong phòng trang trí nội thất giống như không dạy qua cái đồ chơi này a.
Cuối cùng ta quyết định đem Cục Trật tự miêu tả thành dạng này, một cái để ngươi khi làm việc cảm giác tại ngục giam ngồi tù địa phương, rõ ràng là an toàn nhất đại bản doanh, nhưng ngươi nhưng dù sao cảm thấy, sát vách trong văn phòng cất giấu quái vật.
Trang nghiêm, kiềm chế, quyền lực, phế tích phía dưới trần trụi ra cốt thép, ta cảm thấy loại này cực độ lý tính phong cách cùng siêu phàm sắc thái thần bí tập hợp lại cùng nhau, loại mâu thuẫn này cùng cắt đứt cảm giác rất không tệ.
Trừ ra lỗ mãng chủ nghĩa bộ phận này, để cho ta đối kiến trúc thiết kế sinh ra rất hưng thịnh thú, còn có nhị bình miễn « », hắn manga bên trong, thường xuyên sẽ xuất hiện loại này cự vật, lạnh lùng kiến trúc, tăng thêm nhân vật trầm mặc ít nói, nhiều khi nhìn hắn manga, càng giống là nhìn một cái tương lai kiến trúc bản thiết kế tập.
Bí mật, bí mật cùng bí mật, cái này đến cái khác gạch đỏ, đem chân tướng gắt gao phong tại bụi bặm bên trong.
Mọi người có hứng thú, có thể giải một chút lỗ mãng chủ nghĩa, loại này hiện đại không thấy nhiều lối kiến trúc, tại trò chơi chờ vật dẫn dưới, toả sáng mới sinh cơ.
Cá nhân ta rất thích mới chuyện lạ, quái hạch, quắc hạn không gian loại hình đồ vật, tóm lại càng quái càng tốt, thậm chí nói có chút "Hiếu kỳ" .
Loại này tồn tại ở gần hiện đại đồ vật, thường để chúng ta ở lại thành thị trở nên không có như vậy an toàn, tựa như từng cái hỏng bét truyền thuyết đô thị, ngươi tại diễn đàn bên trên tùy ý miệng này lấy những thứ này thật giả, sau đó có một ngày đi tại trong hành lang, phát hiện ánh đèn tắt hết...
Quỷ xui xẻo, ngươi thật giống như đi vào trong đó.
An toàn thành thị không an toàn nữa, lại hoặc là nói, chúng ta cùng quái dị cộng đồng sinh hoạt chung một chỗ, chỉ là bình thường nhìn không thấy đối phương mà thôi.
Tập hợp trở lên yếu tố, ta dựa theo trò chơi như thế, làm cái danh vọng hệ thống, cũng chính là truyền thuyết đô thị, đến tiến một bước bổ sung thành phố này.
Một cái tràn ngập các loại loạn thất bát tao quái dị thành thị, nhưng may mắn là ngươi sẽ không chết, đồng thời còn có được siêu năng lực.
Đúng vậy a, quyển sách trên thực tế do ta viết thời điểm, dự đoán chính là một cái, các loại quái dị hoành hành đô thị dị năng.
Dùng mọi người dễ dàng cho lý giải phương thức tới nói, chính là cơ động đặc khiển đội thành viên ngày làm việc thường.
Có chuyện lạ loại hình yếu tố, như vậy cũng hẳn là có San giá trị loại hình thiết kế, nhưng ta không muốn trực tiếp thô bạo làm cái gì San giá trị rãnh, đến biểu thị nhân vật trạng thái tinh thần.
Tại xác định miêu tả Opus tòa thành thị này lúc, ta cảm thấy chẳng bằng từ chung quanh hoàn cảnh vào tay.
Cục Trật tự khắp nơi đều tồn tại tuyệt đối lý tính khối hình học, góc cạnh rõ ràng trật tự cảm giác kéo căng, nhưng theo quyền hạn tăng lên, mọi người trong mắt "Khẩn thất" cũng phát sinh biến hóa, tuyệt đối lý tính khối hình học bắt đầu trở nên mềm mại, đường thẳng đầu không còn, thay vào đó thì là một đống quỷ dị đường cong, tựa như quái vật vặn vẹo dữ tợn bộ dáng.
Đây là ta tại viết sách lúc nảy mầm một cái mới ý nghĩ, dùng lý tính khối hình học đại biểu ổn định trật tự, nhưng khi khối hình học bắt đầu sụp đổ, trở nên mềm mại vặn vẹo lúc, chính là điên cuồng bắt đầu, từ khía cạnh biểu hiện San đáng giá chập trùng.
Cho nên trạng thái bình thường dưới, Cục Trật tự là tuyệt đối lý tính khối hình học, mà bàng hoàng lối rẽ thì là vặn vẹo uốn lượn khu kiến trúc.
Bất quá Opus chung quy là một tòa phàm nhân thành thị, siêu năng lực giả lẫn nhau đại chiến cũng không thể biến thành thành thị phá dỡ, cho nên có "Miền ảo" một loại thiết kế, tựa như từng cái phó bản , chờ lấy đại gia hỏa hạ bản.
Bề ngoài thoạt nhìn là tòa căn phòng, bên trong trên thực tế là cái cự đại mê cung, loại này không gian đảo lộn cảm giác ta rất thích, tỉ như « khống chế » bên trong Thái Cổ phòng, hội ngân sách một cái hạng mục "Gặp quỷ Nghi gia đồ dùng trong nhà thành", cái nhà này cỗ thành lớn đến khủng khiếp, đem rất nhiều người đều vây lại đi vào, cùng Nghi gia nhân viên đấu trí đấu dũng, còn có một cái hạng mục ta không nhớ rõ lắm, hẳn là "Cửu Long thành trại", miêu tả cùng "Nghi gia ở không thành" không sai biệt lắm, cũng là nội bộ không gian vặn vẹo, lớn đến khủng khiếp.
Quen thuộc Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi độc giả hẳn phải biết, làm ngươi đem một cái khu vực thăm dò không sai biệt lắm lúc, ngươi thường thường sẽ mở ra một cái "Đường tắt", nhường đất mưu toan ở giữa liên hệ tới, cũng tỷ như "Phòng khai hoang" "Khu phế tích" bên trong, sẽ có hay không có cánh cửa, thông hướng một chút kỳ quái địa phương.
Ta rất thích kỹ càng miêu tả một tòa thành thị, tựa như quyển sách trước bên trong cũ thật thà linh, ta đang nhìn rất nhiều tác phẩm lúc, bọn chúng sẽ rất ít đi miêu tả những này, ta nhớ được ta khi còn bé nhìn « Naruto » lúc, liền rất hiếu kì Naruto nhà đến cùng là cái gì cấu tạo, những ninja này cùng trên cây khỉ, kiến trúc cũng biến thành loạn thất bát tao, ở đâu đều có thể treo người, ta đã cảm thấy, loại cảm giác này mười phần mới lạ.
Đương nhiên, cũng có người hỏi "Thành thị này cùng ca đàm, làm sao yêu ma quỷ quái tất cả cái này" .
Đừng hỏi, hỏi chính là phục bút, ta người này từ trước đến nay đào hố tất lấp, đến lúc đó sẽ cho các vị một cái hài lòng đáp án.
Sau đó mọi người cũng có thể cảm giác được, ta đang cố ý thiết kế một chút ký hiệu, Cục Trật tự bản thân, cùng từng cái bộ môn, ta đều tại tưởng tượng một chút hoàn thiện ô biểu tượng , liên đới lấy Ngã Ba Vô Định Mammon đồng vân vân.
Bộ phận này ta nhận Robert lan trèo lên ảnh hưởng tương đối lớn, hắn là đan Blanc dưới ngòi bút hư cấu nhân vật, một vị khoa học giáo sư, mỗi lần nhìn thấy hắn đối một cái ký hiệu chậm rãi mà nói, giảng phía sau hàm nghĩa cùng lịch sử lúc, ta đều cảm thấy "Cỏ tốt huyễn khốc a", từ sau lúc đó, ta liền bắt đầu vô tình hay cố ý thiết kế những thứ này.
Xiềng xích cùng kiếm, rắn độc quấn quanh trái cây, trượng kiếm vân vân.
Phim phương diện đối ta gần đây ảnh hưởng khá lớn chính là « tập kích », ta cảm giác cái này phim nhựa thật đổi mới phim hành động, huyết tương, quyền quyền đến thịt, từ đầu đánh tới đuôi.
Kịch bản? Cái gì là kịch bản, kịch bản chính là thời gian, địa điểm cùng muốn đánh mấy người, là đánh cho tàn phế vẫn là đánh chết.
Thật quá khen, các vị có hứng thú nhất định phải nhìn xem, thụ này phiến ảnh hưởng, ta trở thành một cái "Hành lang chiến thần" kẻ yêu thích.
Căn cứ vào trở lên đây hết thảy, tăng thêm ta trước đó làm mỹ thuật, có thể là bệnh nghề nghiệp nguyên nhân, ta luôn luôn muốn tận khả năng mà hiện lên loại kia hình tượng cảm giác, nếm thử đem chuyện xưa của ta phong cách hóa.
Tựa như một đoạn trò chơi khúc chủ đề, mặc dù thay đổi triều đại, nhưng khúc chủ đề giai điệu sẽ không thay đổi, nhiều nhất chỉ là biến tấu mà thôi.
Giá rẻ huyết tương cùng chói tai âm nhạc, còn có hai cái táo bạo lão ca, chuyện trò vui vẻ cạy mở đại môn...
Ta rất thích loại này màu đen hài hước, còn có một số kỳ dị, khó mà dùng miêu tả quái đản cảm giác, cho ta loại cảm giác này sâu nhất, ấn tượng đại khái là khinh nhờn ba bộ khúc bên trong « Thánh Sơn », phần cuối bên trong hình tượng kéo dài, camera xuất hiện trong hình, một nháy mắt đầu óc đều cảm giác muốn nổ.
Trở lên đại khái chính là trước mắt độc giả hiếu kì một vài vấn đề, tựa như ta tại "Thời gian qua đi 11 7 ngày đi làm" bên trong viết như thế, viết sách là cái rất huyền học sự tình, tư duy là có liên quan liên tính, cái này đến cái khác ý nghĩ đụng vào nhau, không chừng ngay tại cái nào bị dẫn dắt.
Nói đến, giảng cái cười lạnh, ban sơ có quyển sách này ý nghĩ lúc, cố sự hoàn toàn không giống.
Quyển sách thời đại bối cảnh ước là thế kỷ 20, mà ban sơ nguyên trạng, là cái sau khải kỳ lục, nhân vật chính cũng cái kẻ bất tử, nhưng trên bản chất là cái vận hành không biết nhiều năm người máy, mà dẫn dắt ta ban sơ ý nghĩ tác phẩm, là « dị chủng tộc xx cửa hàng ».
Về phần làm sao dẫn dắt, ta liền không nói.
Không nghĩ tới đi, các vị, ta cũng không nghĩ tới, A ha ha ha, chết cười, lúc ấy cùng bằng hữu trò chuyện, ta ban sơ ý nghĩ lúc, hắn hỏi ta là cái gì nghĩ tới, ta là thật là không có có ý tốt nói ra, cũng may cuối cùng đổi hoàn toàn thay đổi.
Lại tỉ như "Trạm trung chuyển" bên trong san sát tại trong bóng tối rất nhiều đại môn, kỳ thật tấu chương nói bên trong một cái lão ca đoán đúng, ta lúc ấy viết vật này lúc, nghĩ chính là « quái vật công ty điện lực ».
Ta tưởng tượng qua như thế một cái tình huống, « quái vật công ty điện lực » bên trong, mỗi một cánh cửa đều thông hướng thế giới nhân loại, bọn quái vật thì phải xâm lấn trong đó, nhưng nếu bọn hắn nhân vật trao đổi đâu?
Nhân loại đối mặt với đếm không hết đại môn, mà phía sau cửa cất giấu cái này đến cái khác những thứ không biết, những này cửa khả năng thông hướng quán bar, viên công túc xá, cũng có thể là thông hướng một loại nào đó điên cuồng tử cảnh, hoặc là ngủ say quái vật.
Càng hỏng bét chính là, có rất nhiều cửa đã bị người quên lãng, bọn chúng liền giấu ở trong bóng tối, không chừng ngày nào liền bị từ một chỗ khác mở ra.
Cũng tỷ như Ngôi nhà hướng mặt trời mọc.
"Chìa khoá" cùng "cửa", tựa như đặc biệt truyền tống môn, để thành thị không gian trở nên càng thêm phức tạp.
Còn có chính là "Tràng cảnh động thái", tựa như ta trước đó đề cập thành thị kiến trúc thiết kế, ta rất để ý loại này không khí cảm giác, loại hoàn cảnh này biến hóa.
Trước đó tại cùng người trò chuyện sáng tác ý nghĩ lúc, ta liền nói, một chút tiểu thuyết Boss chiến, tựa như lôi đài chiến, giống như ở đâu đánh nhau cũng không trọng yếu, chỉ là hai người lẫn nhau đánh nhau, sau đó kết thúc.
Ta liền muốn vì cái gì không cho tràng cảnh, cũng gia nhập chiến đấu bên trong đâu? Tỉ như chiến trường bị thiết trí tại một cái động thái hoàn cảnh bên trong, tỷ như phi nhanh xe lửa, hỗn loạn chiến trường, cuồng hoan đám người, mất khống chế phi thuyền... Những này là ta ở trên trong quyển sách dùng đến Boss chiến trường cảnh, tại các nhân vật chính đại sát tứ phương đồng thời, tràng cảnh cũng tại cấp tốc biến hóa.
Càng quan trọng hơn là cùng hoàn cảnh hỗ động, cũng tỷ như thành rồng tiến vào đồ dùng trong nhà thành dạng này, lợi dụng hoàn cảnh đánh ra các loại xử quyết, lại hoặc là nhặt đạo cụ, sau đó chặt chặt chặt dạng này.
Sau đó tâm sự, ta là thế nào đi đến gõ chữ con đường, chuyện này ta trước đó cũng đề cập qua mấy lần, tỉ như ta từ sơ trung lúc kỳ thật liền bắt đầu viết chút loạn bảy tám đồ vật.
Ta cảm giác thúc đẩy ta viết làm, càng nhiều hơn chính là ta tự thân chia sẻ muốn, ta là rất nóng lòng tại chia xẻ người, dùng mọi người quen thuộc nói tới nói, chính là Amway cuồng nhân, ta thường thích đem ta thích đồ vật một mạch kín đáo đưa cho người khác.
Sơ trung lúc ta ngược lại huyễn tưởng qua, tương lai ngày nào đó ta có thể hay không trở thành một cái gõ chữ công, nhưng đối với ngay lúc đó ta mà nói, quả thật có chút không thực tế, loại này không thực tế cảm giác một mực kéo dài đến đại học.
Thẳng đến viết xong « tro tàn chi súng » lúc, ta mới có loại giật mình cảm giác.
Dựa vào, ta giống như thật thành gõ chữ công.
Nói như thế nào đây? Có loại không quên sơ tâm cảm giác, liền rất quái lạ, cũng rất may mắn, dù sao không quên sơ tâm chuyện này còn rất khó khăn.
Sau đó là một chút thiết lập bên trên sự tình, ta thích phế vật lợi dụng, một chút không thể triển khai thiết lập, ta nghĩ tại sau này tác phẩm bên trong, đem bọn nó kỹ càng triển khai.
Nếu có vị kia độc giả nhìn qua ta tất cả tác phẩm, hẳn là đối với sách bên trong một chút thiết lập từ ngữ cũng không lạ lẫm, tỉ như Thanh kiếm bí mật của Đức Vua là ta ban đầu một quyển sách « tro tàn chi dực » bên trong tổ chức, lúc ấy ta bút lực non nớt, viết đồ vật đơn giản không có mắt thấy a, nhưng dầu gì cũng là xuất đạo làm, ngoại trừ có chút xấu hổ bên ngoài, cũng không có cảm giác gì.
Cục Trật tự là « bẻ cong người » bên trong, chỉ toàn trừ cơ quan cũng là « bẻ cong người » bên trong, nhưng « tro tàn chi súng » dùng qua, liền không lại dùng.
Năng lượng bí mật hệ thống là trực tiếp đào « bẻ cong người » quyền năng hệ thống, còn có một số nhân vật mô bản, là từ trước đó trong chuyện xưa đẩy ra ngoài, xây một chút sửa đổi một chút đạt được, đem một vài ta rất thích, nhưng không thể tại trong chuyện xưa kỹ càng miêu tả nhân vật, để bọn hắn từ vai phụ biến thành diễn viên chính đoàn đội dạng này.
Tỉ như may mắn đỏ chim cắt.
A ha ha ha.
Đây là ta tại viết « tro tàn chi súng » lúc chuyện, lúc ấy ta nghiên cứu làm như thế nào để một cái đè nén cố sự trở nên thú vị chút, bằng hữu nói, vì cái gì không thêm cái hài kịch nhân vật đâu?
Dạng này đã tránh khỏi nhân vật chính liên tiếp khôi hài, để cho người ta xuất diễn, lại có thể gia tăng cố sự thú vị, cuối cùng ta liền chọn trúng đỏ chim cắt nhân vật này.
Rất nhiều sách đều thêm vào tác giả "Việc tư", đối với ta mà nói, ta việc tư đại khái chính là một chút hài kịch, ta thích vô cùng màu đen hài hước, một bên cầm cưa điện cưa ác ma, một bên giảng cười lạnh, nghiên cứu ban đêm ăn cái gì, sau đó đối phương nhìn xem một chỗ huyết tương nói, cái này nhan sắc không tệ, nếu như ban đêm ăn nấu canh đi.
Như vậy ta đem rất nhiều ta ý nghĩ gia nhập nhân vật bên trong, cũng bởi vì hài kịch nhân vật là vô địch, đỏ chim cắt ở trên quyển sách trong chuyện xưa sống đến cuối cùng.
Nói đến, ta nhiều khi so với nhân vật chính càng thiên vị một chút vai phụ, đại khái là những nhân vật này không cần gánh chịu nhân vật chính "Chủ ống kính" áp lực, có thể để cho ta tùy ý phát huy.
Ngươi hỏi ta chơi hỏng làm sao bây giờ?
Ngươi nghe nói qua lĩnh cơm hộp sao?
A ha ha ha.
Nhân vật chính đoàn trước mắt liền biến thành dạng này, suy nghĩ kỹ một chút, chính là không có đầu não cùng không cao hứng a.
Sau đó trở lên mặc dù hàn huyên nhiều như vậy thiết lập vấn đề, nhưng các vị không cần lo lắng cái gì đọc cánh cửa, ta các quyển sách cố sự ở giữa không có cái gì liên quan, đều là độc lập.
Chí ít hiện tại vẫn là độc lập.
Trước mắt ta tưởng tượng năm cái lớn nhỏ không đều kịch bản, UU đọc sách có là một đoạn, có là nguyên một quyển, ở chỗ này liền không nói nhiều cái gì, tiếp tục hướng xuống viết, mọi người kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy.
Lên khung về sau, ta hẳn là sẽ bảo trì mỗi ngày hai canh, ít nhất canh một, bởi vì ta nghĩ càng chăm chú đối đãi quyển sách, ta cần một chút tốt đẹp tồn cảo lượng, đến cam đoan mình có thời gian suy nghĩ, sửa đổi.
Cho nên ta thời khắc cam đoan mình có chút 6w tả hữu tồn cảo, đến làm giảm xóc.
Cũng tỷ như mọi người bây giờ thấy lên khung bộ phận này kịch bản, ta là ban đầu viết mấy bản, đại khái đến sửa lại bảy lần, cuối cùng bản cho vận doanh quan nhìn về sau, vận doanh quan cho ta đề ý gặp, ta lại lấy hay bỏ, sửa chữa, sau đó tại tuyên bố trước đó, chính ta lại sẽ lại nhìn một lần, đang tiến hành một lần sửa đổi.
Nói đến, cũng coi là tinh tu nhiều lần, làm sao ta liền phát hiện không được chữ sai đâu?
Ân, không sai biệt lắm chỉ chút này, còn lại, liền lưu đến quyển mạt cảm nghĩ bên trong viết.
Mọi người cũng có thể là phát hiện, ta người này chia sẻ muốn tương đối mãnh liệt, cho nên ta chương tiết cảm nghĩ cái gì, đều ngoài ý muốn dài, trở lên nâng lên một vài thứ, mọi người có hứng thú, có thể đi giải một chút, đều rất không tệ.
(những này cũng không phải là một hơi viết xong, đứt quãng viết cao minh có tầm một tháng, con người của ta viết cảm nghĩ, trên thực tế là nghĩ đến cái gì, liền viết chút gì , chờ cần phát thời điểm, liền phát hiện toàn một đống cảm tưởng, sau đó một hơi phát ra tới. )
Hôm nay thật là một cái ngày tốt lành, lão đầu vòng cũng đem bán, ta đi trước xoa biết bơi hí.
Không huynh đệ, phạm pháp vòng, ta toàn 15w tồn cảo, nhưng tiêu hao 6w tồn cảo, hẳn là có thể nhận đến ta đánh xong trò chơi.
Hôm nay lên khung bạo càng cái gì, đã định thời gian ban bố, đều sẽ thả ra.
Hôm nay rốt cục 12 điểm, cũng liền sau một giờ, chưng bài, cảm tạ các vị đặt mua."
12 Tháng tư, 2022 00:05
đang hay thì hết.
09 Tháng tư, 2022 20:41
Đợt nghỉ lễ này mình rỗi nên sẽ làm ngày 2-3c cho ae nhé ^^
09 Tháng tư, 2022 19:04
đói thuốc quá rồi
06 Tháng tư, 2022 23:49
đọc mấy trương đầu thấy nội dung hay nhưng main lại bị quản lý thế nên chán chả đọc nữa
03 Tháng tư, 2022 00:47
truyện hay lắm bác.co gắng lên bác oi
31 Tháng ba, 2022 07:49
tình hình là mình mới nghịch dại cài lại Win nên mất sạch dữ liệu, chắc phải đến cuối tuần mới convert bù lại được nhé, mong mn thông cảm :((
28 Tháng ba, 2022 17:52
mới tập tành convert nên làm chậm lắm bác ơi, với tui còn dịch 1 bộ nữa nên thế này là nhanh hết cỡ ùi @_@
28 Tháng ba, 2022 16:32
ước gì đc bao chương
25 Tháng ba, 2022 23:49
hay
25 Tháng ba, 2022 17:53
truyện càng lúc càng hay
02 Tháng ba, 2022 10:33
02 Tháng ba, 2022 10:33
mình đọc thấy hay mà nhỉ
01 Tháng ba, 2022 17:40
thông tin này ở đâu nhỉ b, có link thì cho m xin với, m cám ơn
01 Tháng ba, 2022 16:10
Cảnh báo cho ai nhảy hố
Cuốn này bên tàu ít phiếu quá, nên tác giả nản muốn drop viết cuốn khác
Mà thật ra nên bỏ bố cục tệ quá
01 Tháng ba, 2022 09:29
truyện hay . mà ít chương quá . cầu Chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK