HUYỀN NỮ KINH – Quyển I. Chương 53: Ngô Dụng Hữu Dụng
Tác giả: Vương Thiểu. Dịch: Vmvm
Tiểu Lục Tử từ phòng Cửu phu nhân đi ra thì trời đã sang canh ba, ngoài đường lúc này có tiếng chém giết truyền tới. Hắn biết mình đã kinh qua một trường náo nhiệt vui nhộn, nhưng không hề hối hận, chí ít đêm nay cũng đã thỏa mản phi thường, những nữ nhân này đều có đặc điểm riêng, Cuồng Bạo đã tống tiển họ lên tầng không gian cực lạc, bản thân gã cũng thu hoạch không ít nguyên âm.
Huyền Tử lúc này ở trong không gian của tiên thư tức mình nói: "Trời ơi, chủ nhân người sao ấy!? Ta phí lực cải tạo thân thể của người, lại nhường cho người ngự nữ, cảm thụ được sự hấp thu biến hóa của Tử phủ nguyên âm, người lại lấy Dục vọng Thủy tinh ra để phách nhiếp âm tượng. Ài, kẻ hữu tình hữu dục thì tinh vừa thuần vừa nhiều, Vô Tình Hữu Dục thì tinh đạm khí quả, Vô Tình Hữu Hận thì tinh tạp và lạ. Giải thích với người nhiều thế mà thành vô dụng, chỉ cần tu tập pháp môn đó là tự kỷ đã thu hoạch được nhiều điều rồi, không biết chủ nhân lúc nào mới có thể lãnh hội được!"
Huyền Tử đã sớm thiết lập sự liên hệ tinh thần với Tiểu Lục Tử sau lần đả khai Huyền Nữ Kinh lần đầu tiên, giờ thấy nguyên âm hấp thu được của Tiểu Lục Tử ngày càng gia tăng, mối liên hệ giữa họ càng lúc càng mật thiết. Hiện tại Tiểu Lục Tử còn chưa biết điều này, vẫn yên ta nói nhiều quậy nhiều, không biết rằng tư tưởng của mình đang bị Huyền tử len lén điều khiển.
Tiểu Lục Tử tùy tiện lấy từ trong Giới chỉ một bộ quần áo mới, rồi phóng vút mình thoát khỏi nội trạch đầy hương phấn, thân người giống như con chim ưng lượn lờ rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất cách mười trượng ngoài tường. Tiểu Lục Tử thầm cả kinh cho sự phát triển nhanh chóng của công lực bản thân, tín tâm càng gia tăng gấp bội. CHỉ nhoáng một lúc, gã đã nhẹ bước trên đường.
___o0o___
Nguyên tối nay có một thanh niên đến kỹ viện bị ngộ nhận là Tiểu Lục Tử. Y cũng không phải là lương dân bình thường, vốn là định ước cùng Đồng Hỏa Thượng đêm nay tiềm nhập vào Triệu phủ để ăn cắp tài vật, không ngờ bị người nhận lầm, lại không giải thích sao cho ổn, hai bên bèn trở mặt động thủ. Đạo tặc Đoàn Hỏa bị kinh động, phát hiện mưu kế bị người phát hiện, bèn vội vả lủi trốn vào nội thành.
Tại tổng đàn Tế Bần bang, tân bang chủ A Tinh cùng quân sư Ngô Dụng vô cùng cung kính đứng hầu một nam tử còn rất trẻ. Nam tử trẻ tuổi này có vẻ trắng trẻo và tuấn tú của một quý tộc phổ thông, đôi mày nhăn tít trên làn da vàng vọt lộ ra vẻ mặt vô cùng bất lương. Y thống khổ nhìn mớ sổ sách ngổn ngang trên bàn. Người này là thân tín của Cao Cầu, họ Cao tên Vệ, còn gọi là Nha Nội. Nhân vật danh nỗi như cồn Cao Nha Nội ở Trung Châu Thành chính là hắn.
Ngô Dụng dùng giọng the thé, cười cầu tài nói không ngớt miệng: "Bẩm báo trưởng lão, cái này là sổ sách của Tế Bần bang, toàn bộ khoản thu chi đều ghi chép trong này, từ khi lập bang cho đến giờ, nhất nhất đều ghi lại không sai điểm nào."
Cao Vệ khổ não dụi dụi mắt cố gắng tập trung tinh thần nhìn đống sổ sách. Những văn quyển ghi chép chi chít những con số, nhìn như những bức họa phù trừ tà đuổi ma, khiến hắn xem đến ba canh giờ rồi mà không hiểu được tí gì. Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, quay sang Ngô Dụng hét lớn: "Ngô quân sư, chúng ta nói thẳng ra cho rồi, Tế Bần bang của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền? " Hắn khổ não bổ sung thêm: " Cái đó, ... cái đống sổ sách này ta coi không hiểu!"
Ngô Dụng và A Tinh cùng nhìn nhau, đồng thời lùi về phía sau một bước. Vị quân sư đầu cho này còn dùng một thanh âm eo éo chói tay lên tiếng thuyết giảng: "Tế Bần bang chúng ta không có một đồng nào. Hơn nữa còn nợ Quế Thương Mễ Hành ba nghìn thạch gạo, nợ Trung Châu bố trang mười vạn tấm vải bố, nợ...."
"Cái gì?!" Cao Vệ vỗ bàn, ném các quyển trúc ở trên bàn văng khắp phòng, nổi giận đùng đùng quát: "Sao lại thế được? Tiền đâu hết rồi?"
Tân bang chủ A Tinh cùng Ngô Dụng đồng thời kêu thảm: "Bẩm báo Trưởng lão đại nhân, bao nhiêu tiền của bang đều bị Tiểu Lục Tử mang đi hết rồi, khi chúng tôi phát hiện thì ngân khố đã rỗng không."
"Vậy... bây giờ phải làm thế nào?" Cao vệ giống như lá sen vào tiết thu, nhất thời ỉu xìu, thần tình thất sắc nói: "Thúc phụ cho ta quản lý Kim Tiền Bang, bay giờ không có tiền, ta làm sao hiếu kính lão nhân gia đây. Hơn nữa, làm sao trả tiền nợ người ta đây, cái tiệm gạo và tiệm vải đó không thể quỵt được đâu, con gái của chưởng quỹ chính là thiếp thân của thành chủ đại nhân đấy..."
Ánh mắt gian xảo của Ngô Dụng khẽ chuyển, tiếng nói the thé giống như Lan Hoa Chỉ, như cười như không bước lên một bước, nắm chéo áo của Cao Vệ hiến kế: "Trưởng lão, Tế Ban Bang hiện giờ có chút khó khăn, sao không mượn chút ít tiền riêng của Kim Tiền Bang Cao bang chủ, đợi đến khi chúng ta tai qua nạn khỏi thì báo đáp gấp đội lão nhân gia người!"
Tay áo của Cao Vệ bị Ngô Dụng nám lấy, hắn lạnh người, ớn lạnh tránh khỏi tên quân sư đầu chó đầy ác tâm, lòng đầy bấn loạn đáp: "Đành phải vậy thôi, cùng là là ta đem châu bảo của ta đem bán hết, hỵ vọng thú phụ đại nhân không quở trách tội ta không có năng lực xử sự cho tốt."
A Tinh và Ngô Dụng nghe thế lập tức mừng rỡ cười nói: "Ha ha ha, không thể nào không thể nào, tiểu đệ đảm bảo bằng sự anh minh thần vũ của Cao bang chủ, nhất định sẽ biết rõ nỗi khổ tâm của Trưởng lão đó thôi."
"Hừm, ta quyết định trước hết đem bán tài vật trong nhà một ít, rồi...." Cao Vệ vừa quyết định xong, lập tức biết chuyện phiền nhiễu không còn đáng gì nữa, bèn khôi phục thần thái anh tuấn, ra lệnh cho A Tình cùng Ngô Dụng lui ra.
A Tinh và Ngô Dùng đóng cửa, cùng nhìn nhau cười tinh quái, đồng thời gio8 ngón tay cái lên, cùng tán thưởng cho kế mưu thành tựu. Ở bên ngoài tiếng chém giết thật lớn, ánh mắt vàng khè như chuột lang của Ngô Dụng chớp chuyển lia lịa, ra dấu nên mau li khai. A Tinh hội ý, chuyển người đi về phòng của mình.
Ngô Dụng vận quần áo lòe loẹt, yểu điệu ra khỏi tổng đàn của Tế Bần Bang. Vừa ra khỏi cổng, y đã phát hiện có người theo dõi mình. Ngô Dụng biết rằng Cao Cầu chẳng tin ai ngoài chính bản thân lão, nếu không thì Kim Tiền Bang không có được cục diện phồn thịnh như ngày nay.
Ngô Dụng cười âm hiểm, cước bộ chợt nhoáng lên, thoáng cái đã biến mất vào trong hắc ám giống như đám u linh tiêu thất trong trời đêm.
"Ôi? Người đâu rồi?" Một hán tử thô kệch nghi hoặc bước tới nhìn quanh quất, không cam tâm bị mất dấu người nên dấn bước vào trong bóng tối.
"Chích chích chi chi!" Đột nhiên, một tiếng kêu kỳ quái nổi lên, y mẫn tiệp rút chủy thủ phóng ra, trợn mắt định thần nhìn khoảng không phía trước, thấy một con chuột lông vàng cực lớn đang trừng mắt nhìn y.
"Yêu... Yêu quái!?" Hán tử thô kệch cứng người run lậm cập, thanh chủy thủ phóng ra đã rớt xuống đất không có tác dụng gì.
Chuột lông vàng nhe rang cười quái, cơ thể lớn gần bằng nửa thân người, thân dài hai trượng có dư, lại giương lông vàng nhu nhuyễn mịn màng, rõ ràng là cuộc sống sinh hoạt không tệ. Nó tặc lưỡi kêu chinh chít: "Chích chích chích, lâu quá không ăn thịt người, ghiền quá! Hà hà, nam nhân này cường tráng quá đây, người ta thích chết đi được!"
Chuột lông vàng không chết, hán tử thô kệt phải chết!
Gã bị chuột lông vàng nuốt một cái ọt, ngay cả y phục cũng bị nuốt trọng luôn. Chuột tinh sau khi ăn xong còn chép miệng, thò cái lưỡi đỏ hồng ra liếm môi nói: "Chách chách, thượng đế vạn ác đáng chết, ta không để ý lại phạm giới nữa rồi. Nếu để bang chủ phát hiện, nhất định sẽ trừng phạt lão nô mất! Ôi, nhưng mà mùi vị quả thật không tệ!"
Cái đuôi dài của nó khẽ quét ra, phát xuất một đạo hoàng quang âm sâm, chấn thanh trủy thủ của hán tử thô kệch thành bụi.
"Ai, bên ngoài có tiếng hô chém giết lớn quá, khẳng định là đang vây bắt bang chủ. Lão nô phải đến giúp người thoát hiểm mới được!" Chuột lông vàng kêu lên một tiếng, một đạo hoàng quang lóe lên, biến trở lại thành Thái y Ngô Dụng
Nguyên Ngô Dụng [1] không phải là người vô dụng!
[1] Ngô Dụng = đọc trại thành Vô Dụng
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK