"Lão bản —— "
Sắc mặt Tô Khả Phương biến thành quẫn, có loại cảm giác nghe góc tường bị bóc mẽ, tuy rằng nàng không cố ý.
"Trong nhà xảy ra chút chuyện, làm cho cô nương chê cười." Lão bản cũng cảm thấy xấu hổ, dừng một chút, nói: "Cô nương, không còn sớm sủa rồi, chúng ta giao hàng đi."
"Cũng tốt." Nói xong Tô Khả Phương cởi bao vải trên vai xuống đưa cho lão bản: "Lão bản, ta mang theo hai mươi ba cây trâm qua đây, ngài nhìn xem."
Vụ làm ăn này là nàng nhấc lên trước, không có đạo lý lật lọng, vậy tạm thời cung cấp cho hắn một lần hàng trước đi.
"Ta họ Triệu, gọi Triệu Kính, cô nương nếu không để ý có thể gọi ta là Triệu thúc." Có lẽ vì Tô Khả Phương không lắm miệng hỏi chuyện vợ hắn, thái độ đối với nàng càng thân thiết hơn rất nhiều.
"Triệu thúc, ngài có thể gọi cháu là Tiểu Phương." Chẳng qua là xưng hô, Tô Khả Phương không quá để ý, thiện ý gọi một tiếng.
Triệu Kính ước chừng 34-35 tuổi, gọi hắn một tiếng "Đại thúc" cũng không quá đáng, nhưng vì lý do an toàn, Tô Khả Phương cũng không nói tên đầy đủ của mình.
Triệu Kính gật gật đầu, đem bao vải mở ra.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý cây trâm trong bao vải chất lượng sẽ không kém, nhưng khi hắn nhìn đến hơn hai mươi cây trâm trong bao vải điêu công đều tinh mỹ, kiểu dáng mộc trâm mỗi cái một vẻ không cái nào giống nhau, Triệu Kính vẫn nhịn không được vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Tiểu Phương, cháu để ta nhập hàng giá 8 văn tiền thật là quá đáng giá."
Triệu Kính đếm, hai mươi ba chiếc không sai.
"Tiểu Phương, trước vào nhà uống ly trà, ta bảo tức phụ ta đi lấy tiền." Triệu Kính vui vẻ mời Tô Khả Phương vào nhà, nụ cười so với thời điểm ở trên đường thân thiện hơn nhiều.
Tô Khả Phương theo hắn tiến vào sảnh phòng, thấy trong phòng một phụ nhân chừng 20 tuổi đã sớm đem nước trà châm tốt.
Từ hai mắt còn hơi hơi sưng đỏ có thể đoán ra, đây chính là phụ nhân vừa rồi ở trong phòng khóc thút thít —— Tức phụ Triệu Kính.
Phụ nhân thấy Tô Khả Phương, mặt đỏ tới mang tai hướng phía nàng cười một, hiển nhiên tại vì mới luống cuống mà ngượng ngùng.
Là người hiện đại, dạng mỹ nữ gì Tô Khả Phương chưa từng gặp qua, nhưng vẫn bị ngũ quan nho nhỏ diễm lệ của phụ nhân trước mắt làm kinh diễm một phen.
Không sai, là diễm lệ, mà không phải thanh lệ!
Nữ tử dung mạo bậc này chiêu người ngấp nghé cũng không kỳ quái.
"Tiểu Phương, đây là tức phụ của ta Dương Xảo Lan, cháu gọi nàng là Triệu thẩm cũng được." Triệu Kính nhìn Dương Xảo Lan ánh mắt nhu đến mức sắp chảy ra nước: "Tức phụ, đây là Tiểu Phương. Trên tay cô nương này có mộc trâm chế tác tinh xảo, chúng ta vừa kiểm hàng, cần 184 văn tiền, nàng mau đem tiền cầm ra cho người ta."
"Tiểu Phương cô nương ngồi trước, ta đi lấy tiền." Dương Xảo Lan thướt tha xoay người vào phòng, mọi cử động đều mang hương vị đủ để làm cho nam nhân.
Nếu không phải là vừa rồi lúc thấy nàng, trên mặt Dương Xảo Lan mơ hồ ngượng ngùng và không biết làm sao, Tô Khả Phương còn cho rằng nàng từ loại địa phương kia ra.
Tô Khả Phương rất hiếu kì, lấy tuổi Triệu Kính làm sao có thể cưới được tức phụ trẻ lại xinh đẹp như vậy?
Dương Xảo Lan rất nhanh từ trong nhà lấy ra một chuỗi tiền đồng giao cho Triệu Kính, Triệu Kính lại đếm, xác định số lượng không sai mới giao cho Tô Khả Phương: "Tiểu Phương, nơi này là 184 văn tiên, cháu đếm xem."
Tô Khả Phương cười tiếp nhận đếm một lần: "Đã đủ rồi ạ."
"Tiểu Phương, mộc trâm bán xong ta đi đâu tìm cháu lấy hàng?" mới đó Triệu Kinh đã nghĩ lấy hàng tiếp.
Tô Khả Phương ngẫm nghĩ, nói: "Triệu thúc, không nói dối ngài, lượng hàng trong tay cháu không đủ, cháu cũng không xác định được lần sau hàng đến là bao giờ."
Tô Khả Phương dừng một chút, lại nói: "Nếu không như này đi, chờ trong tay cháu có hàng, trước tiên đưa tới cho Triệu thúc ngài, ngài xem được không?"
Nàng không dám chắc về sau có lúc cần dùng tiền gấp hay không, cho nên tự lưu lại cho mình con đường sống.
Nghe vậy, Triệu Kính có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh hắn lại nói: "Cũng được! Tiểu Phương, đến lúc đó cháu nhân tiện xem xem có thể kiếm một ít kiểu dáng trâm bạc mới lạ hoặc hoa và trang sức cài đầu hay không nhé, như vậy chúng ta cũng có thể kiếm nhiều hơn một chút."
"Triệu thúc, trâm bạc và hoa những thứ đó cháu không có biện pháp lấy được." Tô Khả Phương như có điều suy nghĩ, lời Triệu Kính nói làm cho nàng có ý tưởng mới.
"Còn trang sức cài đầu thì sao?" Triệu Kính chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
"Triệu thúc, để cháu xem một chút." Tô Khả Phương trầm ngâm.
Nàng vừa nãy con đang nghĩ ngợi có nên truyền thụ cho hắn một ít phương pháp tiêu thụ của thế kỷ 21 để bù vào quyết khiếu của hắn hay không, không nghĩ tới hắn cũng tự biến thông, chắc hẳn là do hôm nay tâm tình hắn không tốt nên lúc ở sạp khuôn mặt mới căng cứng.
Triệu Kính nóng lòng đem các loại mộc trâm mới ra bán, liền cùng Tô Khả Phương trở về đường cái.
Tô Khả Phương thấy sắc trời còn sớm, mang theo tiền bạc tiến vào tiệm tạp hóa, mua 20 cân gạo lức cùng non nửa túi muối ăn và non nửa bình dầu nành.
Nàng vốn là muốn mua chút gạo trắng, hỏi giá một chút mới biết là 30 văn tiền một cân, cuối cùng đành phải mua gạo lức thô 15 văn tiền một cân. Thanh toán xong, Tô Khả Phương đem đồ để nhờ ở tiệm tạp hoá, sau đó đi qua tiệm kẹo mua mấy văn tiền kẹo để mang về cho Hạo Nhi.
Từ tiệm kẹo đi ra, Tô Khả Phương ngửi được mùi thơm của quán mì bay tới, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, hỏi một chút giá tiền, một chén mất 5 văn tiền, cuối cùng không cam lòng bỏ được ăn.
Bây giờ có thể tích một văn thì tích một văn, chờ góp đủ tiền còn phải mua thuốc bổ cho Hạo Nhi, còn có cơ thể bà bà cũng không tốt lắm, cần phải bồ bổ thêm dinh dưỡng.
Nàng đến sau phố tìm một nơi không người vào không gian nướng con cá ăn, nhìn trong suối đầy những con cá lớn, ánh mắt Tô Khả Phương sáng lấp lóe, bắt hai con cá trắm cỏ lớn, sau đó ra khỏi không gian đi thẳng đến quán thịt.
Cá này một con nặng khoảng chừng 10 cân, nghe nàng muốn dùng hai con cá lớn để đổi hai cân thịt, hai cái xương lớn, lão bản quán thịt cảm thấy bản thân được hời rồi, lập tức đem hai cân thịt và hai cái xương lớn dùng dây thừng cột chắc, ngoài ra còn tặng thêm một bộ lòng heo.
Khách đến mua thịt trông hai con cá lớn mà thèm, hỏi: "Tiểu cô nương, con cá lớn như vậy vớt ở đâu được thế?"
"Thân thích tặng, trong nhà còn mấy con cá nhỏ, người nhà của ta nói cá to có thể đổi thịt, cho nên không cam lòng bỏ được ăn." Tô Khả Phương mặt không đỏ hơi thở không gấp nói láo.
"Ha ha, cô nương, về sau ngươi thân thích lại đưa cho nhà ngươi đưa ca, cứ ra chỗ ta đổi thịt" Lão bản quán thịt vui vẻ nói.
"Được!" Tô Khả Phương xách thịt cười híp mắt rời khỏi quán thịt.
Thật ra, trước đây nàng muốn vớt chút cá đưa đến tửu lâu trên trấn bán lấy tiền, nhưng nàng là một tiểu cô nương nông thôn có thể tiến vào tửu lâu hay không còn chưa nói, nhỡ đâu bị người ta để mắt tới hoặc hoài nghi thì phiền toái, cho nên nàng mới không dám mạo hiểm.
Vì không để người chú ý, Tô Khả Phương đem thịt bỏ vào không gian sau đó mới quay lại tiệm tạp hoá lấy gạo đi đến đầu trấn ngồi xe bò.
Sau khi Tô Khả Phương xuống xe ở cửa thôn thấy bốn phía không người, vội trở về không gian đem thịt, xương lớn, thuận tay bắt hai con cá lớn mang về nhà.
Tô Khả Phương quay về nhà mẹ đẻ trước, đem mấy thứ chia hai phần, một phần đặt trong phòng bếp, một phần để ở dưới mái hiên chuẩn bị đợi lát nữa mang về Phó Gia.
Hạo Nhi nghe được tiếng vang từ trong nhà đi ra, vừa thấy Tô Khả Phương liền vui vẻ hướng nàng nhào tới: "Cô cô, nương nói ngài lên trấn rồi, trên trấn náo nhiệt không?"