- Ta không tin, xem ta phá Xích Cấp Chiến Thân.
Phương Liệt Hải giậm chân mạnh xuống mặt đất, thân hình như lợi tiễn bắn tới Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần cũng có ý định phá Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam cùng Thiết Cương Thân của Phương Liệt Hải, không lùi lại mà tập trung lực đạo cường hãn vào quyền trái, xé rách không khí đánh tới.
Đùng!
Một âm thanh trầm muộn như sấm rền, làm lòng người kinh sợ.
Đùng đùng đùng đùng...
Sau đó, hai người không còn lo phòng thủ nữa mà toàn lực tấn công.
Phương Liệt Hải là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, năng lực thực chiến mạnh mẽ, cho dù tốc độ phản ứng hay tốc độ xuất thủ, đều là nhất lưu, thế nhưng năng lực thực chiến của Lý Phù Trần càng biến thái, tốc độ phản ứng cùng tốc độ xuất thủ còn trên cả Phương Liệt Hải.
Phương Liệt Hải đánh ra mười quyền, tối đa chỉ có hai quyền đánh trúng Lý Phù Trần.
Mà Lý Phù Trần đánh ra mười quyền, ít nhất trúng Phương Liệt Hải ba lần.
Một lúc sau, Phương Liệt Hải có chút không chịu nổi.
Phòng ngự của hắn mạnh mẽ, nhưng không đến trình trạng không nhìn công kích.
Thông thường, một quyền vạn cân lực, có thể làm khí huyết của hắn sôi trào.
Nếu như bị trúng nhiều lần, khí huyết không tản mất là chuyện không thể nào.
- Bạo Vũ Thiên Hạ, dừng lại cho ta!
Phương Liệt Hải hít sâu một hơi, đánh ra một chiêu trong quyền pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Bạo Vũ Quyền Pháp.
Quyền ảnh rậm rạp như mưa rào, thế không thể đỡ, trong nháy mắt, Lý Phù Trần cảm thấy mình đã trúng ba bốn quyền.
Nhưng quyền ảnh quá nhiều, lực đạo phân tán, mỗi quyền chỉ có bảy tám ngàn cân lực, ngay cả đánh lui Lý Phù Trần cũng không được.
Mà Lý Phù Trần căn bản không có suy nghĩ né tránh, trực tiếp dùng chưởng đánh vào ngực của Phương Liệt Hải.
Một chưởng này là Phách Sơn Chưởng.
Phách Sơn Chưởng chỉ là chưởng pháp Hoàng cấp Trung giai.
Nhưng không nên xem thường uy lực của Phách Sơn Chưởng.
Sau khi đem Phách Sơn Chưởng tu luyện đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, Phách Sơn Chưởng đã thoát ly hạn chế vốn có.
Một chưởng đánh ra, kình đạo cộng hưởng, thương tổn Phương Liệt Hải tới phế phủ.
Phốc!
Phương Liệt Hải phun ra một ngụm máu, hoảng sợ.
Hắn liều mạng giật lại khoảng cách, rút ra Tinh Cương Kiếm.
Đối phó những người khác, Phương Liệt Hải sẽ không vận dụng kiếm thật, một khi sai lầm có thể đánh chết đối phương.
Tông quy của Thương Lan Tông, giết người đền mạng, cho dù là thiên kiêu cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng đối phó với Lý Phù Trần thì không giống, Tinh Cương Kiếm không thể nào đánh chết đối phương, tối đa chỉ làm đối phương bị thương mà thôi.
Lý Phù Trần cũng không tự cao tự đại, đồng dạng rút ra Tinh Cương Kiếm.
Đang đang đang đang!
Hai người giao chiến với nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Phương Liệt Hải dùng kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Kinh Đào Kiếm Pháp.
Hắn từ lâu đã đem Kinh Đào Kiếm Pháp tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, kiếm pháp giống như sóng to gió lớn, một tầng lại một tầng, kiếm kình khởi động không có kẻ hở nào.
Lý Phù Trần không thi triển Hồng Ngọc Kiếm Pháp, cũng không thi triển Xích Hỏa Kiếm Pháp, mà thi triển ra Thiếu Thương Kiếm Pháp.
Thiếu Thương Kiếm Pháp đại khai đại hợp, kiếm thế hùng hồn, mỗi kiếm đều có uy lực phá sơn trảm nhạc.
Khi Lý Phù Trần đem Thiếu Thương Kiếm Pháp tu luyện đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, Thiếu Thương Kiếm Pháp nâng cao thêm một bước.
Nếu chỉ luận về uy lực, Hồng Ngọc Kiếm Pháp còn kém hơn, chỉ có Xích Hỏa Kiếm Pháp mới có thể so sánh.
Chân khí dồi dào, Lý Phù Trần chém một chiêu Lực Phách Sơn Hà tới Phương Liệt Hải.
Trận chiến này của hai người, như cây kim đối cọng râu, kinh tâm động phách.
Năng lực thực chiến của Lý Phù Trần tuy kém một chút, nhưng tốc độ xuất thủ lại nhanh hơn.
Phương Liệt Hải cũng không phải hạng người tầm thường, căn cốt tứ tinh Kim Cương làm các phương diện tố chất của hắn đều đứng đầu.
Lý Phù Trần muốn chiến thắng đối phương tức khắc là chuyện không dễ dàng gì.
- Kinh Đào Hãi Lãng!
Phương Liệt Hải đánh không lâu, trước tiên nóng nảy, thi triển ra một chiêu mạnh nhất trong Kinh Đào Kiếm Pháp, nguyên khí ẩm ướt trong không khí xung quanh bị hút tới, tăng thêm uy thế của kiếm pháp.
- Thanh Phong Nhất Kiếm.
Người nóng nảy sẽ lộ sơ hở, Lý Phù Trần thay đổi kiếm thế, một chiêu cuối cùng trong Thanh Phong Kiếm Pháp đánh ra như thiểm điện.
Một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức Phương Liệt Hải không thấy được.
Chỉ cảm thấy làn gió thổi qua mà không thấy kiếm.
Phốc!
Vai trái của Phương Liệt Hải tê dại, giống như bị độc trùng cắn.
Kiếm chiêu Kinh Đào Hãi Lãng không thể thi triển ra mà chấm dứt.
Phương Liệt Hải cúi đầu nhìn qua, vai trái lúc này mới có máu tươi chảy ra.
Bởi vì hắn tu luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam cùng Thiết Cương Thân mạnh mẽ hơn, nên máu tươi chảy ra nhanh chóng dừng lại.
- Ngươi muốn gãi ngứa cho ta sao?
Phương Liệt Hải hét lớn một tiếng, lại một chiêu Kinh Đào Kiếm Pháp tấn công Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần thở dài một hơi, Thanh Phong Kiếm Pháp đúng là rất nhanh, nhưng uy lực quá kém, đối phó với người có phòng ngự thân thể không mạnh, một chiêu đủ trí mạng, nhưng đối phó Phương Liệt Hải, chỉ làm đối phương trầy chút da mà thôi.
Mà Thiếu Thương Kiếm Pháp đại khai đại hợp, chỉ có thể cứng đối cứng với Phương Liệt Hải, không cách nào đánh trúng đối phương.
- Đã như vậy, nhận một kiếm này của ta đi!
Tinh Cương Kiếm trong tay Lý Phù Trần đột nhiên đâm ra, trong nháy mắt gia tốc, giống như tiến nhập vào thế giới khác.
Tức khắc, tia lửa lóe lên.
Kiếm của Lý Phù Trần, lướt qua kiếm của Phương Liệt Hải đâm sâu vào vai phải của đối phương.
Loảng xoảng keng!
Tinh Cương Kiếm trong tay phải của Phương Liệt Hải văng ra, nên xuống mặt đất đầy nham thạch.
Kiếm chiêu chung cực của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Thương.
Một chiêu này đem sức bật tăng lên cực hạn trong nháy mắt, kiếm pháp gia tốc lần thứ hai, đủ đề xuyên qua phòng ngự thân thể của đối phương.
- Phương Liệt Hải, ngươi nên may mắn là đệ tử Ngoại Tông của Thương Lan Tông, nếu ta là địch nhân, ngươi hiện tại đã chết.
Lý Phù Trần khiêng Xích Đồng Khoáng Thạch lên, lạnh lùng nói.
Phương Liệt Hải đến lúc này còn chưa tin mình bại bởi Lý Phù Trần.
Bại bởi một căn cốt phổ thông.
Hắn trời sinh tính tình kiêu ngạo báo đạo, không cách nào tiếp thu sự thật này.
Phải biết rằng, hắn là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, là thiên tài trăm năm khó gặp của Sơn Hải Thành, được phụ thân cùng gia tộc ký thác kỳ vọng rất cao.
- Không có khả năng!
Phương Liệt Hải vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Lý Phù Trần liếc nhìn Phương Liệt Hải, xoay người rời đi về phía xa.
Một lúc lâu sau, Phương Liệt Hải mới lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng phía xa của Lý Phù Trần, gầm nhẹ nói:
- Lý Phù Trần, chuyện này vẫn chưa xong đâu, trên Ngoại Tông Đại Tái, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.
Lý Phù Trần trở lại Nhiệm Vụ Đại Điện của Thương Lan Tông, Xích Đồng Khoáng Thạch mà hắn mang về, cho hắn một vạn bốn ngàn điểm cống hiến.
Trưởng lão nhiệm vụ từ lâu đã không có ý kiến gì, hơn nữa hắn cũng không muốn trêu chọc Lý Phù Trần.
Người như thế, cho dù là căn cốt phổ thông, thành tựu trong tương lai khẳng định cũng hơn hắn.
Trưởng Lão Ngoại Tông không phải Trưởng Lão Nội Tông, hầu như đều là Võ giả Địa Sát cảnh mà thôi.
Có hơn mười vạn điểm cống hiến, Lý Phù Trần lần thứ hai dư thừa, lập tức đổi sáu mươi viên Long Hổ Đan, tốn chín vạn điểm cống hiến.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Tin tức Lý Phù Trần đánh bại Phương Liệt Hải vẫn chưa truyền ra ngoài.
Toàn bộ Ngoại Tông, biết chuyện này chỉ có ba người tại đó.
Lý Phù Trần không thích khoe khoang.
Phương Liệt Hải lại không có khả năng vạch sẹo cho người khác xem.
Thôi Thiết là phụ tá đắc lực của Phương Liệt Hải, cũng không đi tuyên dương chuyện này ra.
Dù sao hắn cũng bại bởi Lý Phù Trần.
Kể từ đó, một trận chiến này, chỉ là một trận chiến không có danh tiếng gì, biết đâu cả đời này cũng không lộ ra.