• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm hôm đó, Lôi Thuần và Ôn Nhu dùng trăm phương ngàn kế “trốn” ra.

Ôn Nhu vốn là đi đến Lục Phân Bán đường, cùng Lôi Thuần ngồi kề tâm sự đêm khuya. Ôn Nhu thấy Lôi Thuần yếu ớt đáng thương, nhất thời lại sinh lòng muốn bảo vệ. Nàng kể về những chuyện khi mình lưu lạc giang hồ, oai hùng như thế nào, khiến cho đám ác bá trộm cướp nghe tên đã sợ mất mật vân vân… Lôi Thuần chỉ ngồi nghe Ôn Nhu nói, chờ nàng nói đến khô cả cổ, liền nâng chén chè hạt sen lên, mỗi người một chén cùng ăn. Một đêm mưa thu dần trôi qua.

Ôn Nhu nói đến mệt lả người, liền lăn ra ngủ.

Lôi Thuần nhìn hai gò má của nàng giống như quả đào chín, ngủ rất ngon như đang mơ một giấc mơ đẹp, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve bên miệng nàng, rũ rũ mái tóc của nàng, bỗng nghe Ôn Nhu kêu lên một tiếng:
- A Phi chết tiệt, ta không để ý tới ngươi nữa!

Nàng bỗng đánh hai quyền vào không trung, khiến cho ánh nến chập chờn, nhưng vẫn tiếp tục ngủ.

Lôi Thuần nhìn thấy, trong lòng thở dài một hơi, đang muốn tắt nến đi, chợt thấy bên khe cửa có bóng đen nhoáng lên.

Lôi Thuần thầm nghĩ: “Người nào lại dám xông vào trọng địa của Lục Phân Bán đường?”

Lập tức thấp giọng quát lên:
- Ai đó?

Chỉ nghe người nọ đáp:
- Tiểu thư! Là ta!

Lôi Thuần mở cửa ra, trông thấy người đứng trước cửa là Địch Phi Kinh áo trắng, ánh mắt dường như có vẻ phức tạp.

Lôi Thuần khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Địch huynh, đêm đã khuya, huynh đến đây có gì chỉ giáo?

Địch Phi Kinh nhìn vào bên trong, thấy Ôn Nhu đang ngủ trước bàn, trên người còn khoác tấm chăn do Lôi Thuần đắp cho, vì vậy nói:
- Đại tiểu thư, đã quấy rầy rồi! Tổng đường chủ muốn mời cô qua một chuyến.

Lôi Thuần nghiêng đầu, ẩn ước cảm giác được có chỗ không đúng:
- Đi đâu?

Khóe miệng Địch Phi Kinh khẽ động, nói:
- Trước tiên hãy tránh đi một chút đã.

Lôi Thuần ngang bướng nói:
- Tránh à? Tại sao ta phải tránh?

Địch Phi Kinh dùng tay chỉ vào trong, nói:
- Không chỉ có cô phải tránh, ngay cả cô ấy cũng phải tránh.

Lôi Thuần theo ngón tay của y nhìn vào bên trong, Địch Phi Kinh liền thừa dịp này điểm huyệt đạo của nàng. Lôi Thuần chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền mềm nhũn ngã xuống.

Ôn Nhu bị tiếng kêu này làm bừng tỉnh, trông thấy Lôi Thuần ngã xuống đất, vội vớ lấy đao muốn chạy đến bảo vệ. Chợt thấy bóng người nhoáng lên, gió lớn đập vào mặt, mắt mũi vẫn đang lèm nhèm không kịp chống đỡ, đã bị Địch Phi Kinh từ phía sau không chế huyệt đạo.

Địch Phi Kinh điểm huyệt hai người, sau đó nói với đám Lâm Ca Ca, Lâm Kỳ Kỷ, Lâm Kỷ Tâm đang ở bên ngoài:
- Trước tiên đưa bọn họ đến Phá Bản môn, chiêu đãi thật tốt.

Lôi Thuần và Ôn Nhu cứ như vậy bị đưa đến tòa nhà lớn ở Phá Bản môn. Lâm Ca Ca là phân đường chủ của Lục Phân Bán đường, dĩ nhiên phải toàn lực tham dự cuộc quyết chiến với Kim Phong Tế Vũ lâu, còn Lâm Kỳ Kỷ và Lâm Kỷ Tâm đều là hương chủ của Lục Phân Bán đường, phụ trách trông coi Lôi Thuần và Ôn Nhu.

Sau khi Lôi Thuần và Ôn Nhu được giải huyệt đạo, trong lòng rất nghi hoặc, làm sao cũng không giải thích được.

- Tên khốn kia sao lại điểm huyệt đạo của chúng ta?

- ……

- Tên đáng ghét kia sao lại nhốt chúng ta ở đây?

- Ta… không biết.

- Tên chết tiệt đó rốt cuộc muốn làm gì?

- Không biết…

- Tỷ là con gái bảo bối của Tổng đường chủ Lục Phân Bán đường, sao cái gì cũng không biết vậy?

- Chỉ sợ không chỉ có ta không biết
Lôi Thuần thở dài xa xăm nói:
- E rằng ngay cả cha ta cũng chưa chắc đã biết.

- Không được, ngày mai là lúc đại sư huynh và cha tỷ quyết phân thắng bại.
Ôn Nhu gấp đến độ giậm chân:
- Chúng ta không thể ở lại đây, nên ra ngoài chủ trì đại cuộc mới phải.

Nàng mặc dù nói như vậy, nhưng đến buổi tối canh đầu vẫn không trốn ra được.

Người nhốt các nàng, ngoại trừ việc không để các nàng ra ngoài, còn lại vẫn đối đãi với các nàng rất lễ độ cung kính, chuẩn bị thức ăn cũng rất cẩn thận, thậm chí còn đưa tới quần áo và đồ dùng hàng ngày, lược chải trâm cài, son phấn bột nước, bút mực thư tịch.

Điều này khiến Lôi Thuần càng không hiểu được.

Rốt cuộc bọn họ có ý đồ gì?

Xem ra bọn họ còn muốn nàng ở lại nơi này một thời gian.

Có điều những người trông coi này dè dặt như vậy, ngược lại khiến Lôi Thuần nghĩ đến phương pháp chạy trốn.

Ngày mai là lúc Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu quyết chiến sinh tử tồn vong, mình quyết không thể phí thời gian ở đây, nhất định phải nhắc nhở phụ thân đề phòng cẩn thận.

Vì vậy Lôi Thuần hỏi Ôn Nhu:
- Muội có nghĩ ra biện pháp nào hay không?

Ôn Nhu sững sốt:
- Biện pháp gì?

- Biện pháp chạy trốn đấy.

- Chuyện này…
Ôn Nhu trầm tư nói:
- Ta đang suy nghĩ, chỉ một chút nữa sẽ nghĩ ra.

- Có thể chạy thoát hay không phải nhờ vào muội rồi.

- Chuyện này đương nhiên. Ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ, cứ yên tâm đi.

- Thật ra cũng không có gì phải lo lắng, bọn họ đối với chúng ta vẫn rất khách khí.

- Ai biết bọn chúng có mưu đồ gì.

- Chỉ cần bọn họ vẫn xem trọng chúng ta, nếu chúng ta có gì không ổn, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm…

- Đúng. Bản cô nương lỡ may có chuyện gì, bọn chúng đều không thoát khỏi trách nhiệm.

- Bụng của muội có đau không?

- Cái gì?

- Bụng ta hơi đau một chút.

- Bụng của tỷ đau à? Vậy làm sao đây?

- Nếu như bụng của ta đột nhiên đau lên…

- Tỷ đừng dọa ta, sao lại như vậy được chứ?

- Nếu đồ ăn có độc thì sẽ như vậy.

- Bọn chúng lám dám hạ độc à? Ta…

- Ta sẽ giả bộ như trúng độc, dẫn bọn họ đến, muội…

- Đúng vậy!
Ôn Nhu vui mừng nhảy dựng lên, xoa tay nói:
- Đây chính là một trong những biện pháp mà ta nghĩ đến. Tỷ thì giả chết, còn ta sẽ lần lượt đánh gục bọn chúng.

- Tốt.
Lôi Thuần cũng cười:
- Đều nhờ muội thông minh.

- Cứ giao cho ta!
Ôn Nhu hào hứng ngẩng đầu nói:
- Cho bọn chúng biết sự lợi hại của bản cô nương.

- Có điều bọn họ cũng không mạo phạm gì đến chúng ta. Mặc dù muội võ công tuyệt đỉnh, nhưng tốt nhất đừng nặng tay quá.
Lôi Thuần cẩn thận nói:
- Lỡ may không thành công, còn có đường lui.

- Tỷ cũng quá lo lắng rồi.
Ôn Nhu tự tin nói:
- Bản cô nương mà ra tay, không có chuyện gì không thành.

Vì vậy Lôi Thuần liền làm ra vẻ đau đớn, còn Ôn Nhu thì kêu trời kêu đất, quả nhiên có người chạy đến. Ôn Nhu đang muốn ra tay, bỗng nhìn thấy sắc mặt của ba người chạy vào.

Nàng nhất thời không đánh nổi, còn kêu lên một tiếng.

Sắc mặt Lôi Thuần cũng biến đổi.

Ba người này trên mặt đã hiện lên màu tím đen, tròng trắng mắt lộ ra màu xám bạc, nhưng cả ba đều giống như không hay biết. Thấy Ôn Nhu kinh hô, ba người mới liếc mắt nhìn nhau, trên mặt liền xuất hiện vẻ kinh hãi, chỉ vào mặt đối phương, hoảng hốt nói:
- Ngươi… ngươi…

Sau đó bọn họ đều ngã xuống, co giật vài cái rồi đứt hơi.

Lôi Thuần và Ôn Nhu còn chưa bình tĩnh lại, liền lao ra ngoài, trông thấy người nằm trên đất ngổn ngang, đã có hơn mười tên thủ hạ của Địch Phi Kinh thuộc Lục Phân Bán đường ngã xuống, tất cả đều là ngũ quan tràn ra máu tím, đầu lưỡi lè ra, con ngươi phình lên, trúng độc mà chết.

Ôn Nhu từ nơi một người chết lấy lại Tinh Tinh đao của mình. Hai người chạy ra khỏi Phá Bản môn, bởi vì sợ bị người phát hiện nên chọn những hẻm ngõ dơ bẩn âm u để đi. Ôn Nhu bảo vệ trước người Lôi Thuần, sợ hãi dẫn đường, nhưng lại không nhìn ra đường, đành phải nhờ Lôi Thuần lên tiếng chỉ thị.

Chợt nghe Lôi Thuần thấp giọng nói:
- Chờ đã!

Ôn Nhu lại càng hoảng sợ, đang muốn quay đầu lại hỏi, bỗng nghe Lôi Thuần thấp giọng nói nhanh:
- Đừng nhúc nhích!

Ôn Nhu không cẩn thận trượt chân một chút, phát ra một tiếng động rất nhỏ. Chỉ thấy ở đầu hẻm có một bóng người, giống như đang chờ đợi thứ gì. Lúc này người nọ bỗng nhiên quay đầu lại, đi thẳng vào trong hẻm nhỏ âm u này. Ánh đèn trước cổng ở góc đường xa xa chỉ chiếu được sau lưng hắn, khiến cho hình dáng của hắn như có một lớp ánh sáng màu tím nổi lên.

Hoàn toàn không thấy rõ gương mặt.

Nhưng ánh đèn lại có thể chiếu rọi dung mạo của Lôi Thuần và Ôn Nhu. Không biết vì sao, hai người đều cảm giác được một luồng tà khí kỳ lạ.

Không phải sát khí, mà là tà khí.

Tà khí vô cùng tà dị.

Vì vậy các nàng liền muốn rút lui, nhưng lại phát hiện đây là một con hẻm cụt, ba mặt đều là vách tường, cao không thể trèo, chính là bức tường chết phía sau Phá Bản môn. Trên đất đều là thứ dơ bẩn, mùi hôi xộc vào mũi, vô cùng khó ngửi.

Người nọ lạnh lùng như một tảng băng đi đến.

Lôi Thuần hơi run lên. Ôn Nhu thấy đã không còn đường lui, liền đứng ra che cho Lôi Thuần, quát lên:
- Này! Ngươi là ai? Dám cả gan…

Nói xong liền muốn rút đao.

Người nọ bỗng ra tay như tia chớp, tát cho Ôn Nhu một cái.

Ôn Nhu bị tát đến nổ đom đóm mắt, miệng ứa máu ra.

Người nọ lại vung đầu gối thúc vào bụng dưới của nàng. Nhìn hắn ra tay như vậy, giống như chẳng những không xem nàng là một nữ hài tử yết ớt, mà còn không xem nàng là nữ nhân, thậm chí không xem nàng là một con người.

Ôn Nhu đau đớn gập người xuống. Người nọ nắm chặt hai tay, đẩy nàng đến sát tường. Lưng của nàng đụng mạnh vào bức tường lạnh, đau đến khóc lên. Người nọ lại cúi đầu tránh khỏi ánh đèn, một tay xé vạt áo của nàng.

Ôn Nhu kinh hãi kêu lên một tiếng. Tay trái của người nọ lại nắm chặt vào mạch môn của nàng, vận lực một chút, nàng lập tức cả người nhũn ra.

Người nọ lại dùng tay xé, ngay cả áo lót của nàng cũng bị xé rách. Cổ họng của hắn phát ra một tiếng gầm trầm thấp như dã thú, một tay nắm chặt bộ ngực mềm mại như bồ câu nhỏ của nàng.

Thân thể của Ôn Nhu run lên kịch liệt.

Người nọ vẫn đè lên người nàng. Ôn Nhu chợt cảm thấy bàn tay lạnh như băng của hắn đã sờ đến hạ thể của mình, nàng muốn giãy dụa, nhưng lại phát giác tứ chi đã không còn nghe theo sự điều khiển của mình, chỉ có thể phát ra tiếng kêu như động vật nhỏ sắp chết.

Mùi hôi và chua hòa vào mùi cơ thể của người nọ khiến Ôn Nhu kinh hãi, chỉ nghĩ đây là một cơn ác mộng, phải mau mau tỉnh lại.

Người nọ lại kéo quần của nàng xuống.

Nàng dùng tay nắm chặt lại. Người nọ lại tát cho nàng một cái. Ôn Nhu liền hoàn toàn mềm nhũn ra, chỉ có thể nước mắt lưng tròng, bờ vai nhỏ run lên.

Chợt nghe “soạt” một tiếng, quần dưới của nàng đã bị kéo xuống. Lại nghe một tiếng “đinh” vang lên, người nọ đã vung tay lại ngăn cản chiếc trâm do Lôi Thuần từ sau đâm tới, trâm đã rơi xuống đất.

Người nọ quay lại nhìn, giống như sợ thấy ánh đèn nên vội vàng cúi thấp đầu xuống. Lôi Thuần đứng trong ánh đèn, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, vẻ mặt lại đầy sự khinh thường:
- Ngươi muốn nữ nhân phải không? Sao không tới tìm ta? Cô ấy chỉ là một hài tử thôi!

Người nọ chỉ nhìn một cái, liền bị ánh mắt lung linh như mộng của Lôi Thuần hút hồn. Hắn gầm nhẹ một tiếng, hai tay đã siết chặt lấy Lôi Thuần, đẩy nàng đến sát bên tường, không quên quay lại đạp Ôn Nhu một cái khiến nàng đạu đớn ngồi gập xuống. hắn lại dùng tay kéo quần của Lôi Thuần xuống.

Cả người Lôi Thuần đều đông cứng, nhưng máu của nàng lại như đang thiêu đốt, đốt đến tận bên tai.

Bởi vì đó là sỉ nhục, cực kỳ sỉ nhục.

Người nọ một tay nâng mặt nàng lên, một tay lại đè chặt hai tay của nàng, sau đó hơi hạ thấp người xuống. Lôi Thuần chỉ cảm thấy một trận nóng rực, giống như có một cây gậy sắt nung đỏ đâm vào thân thể mình. Chỉ nghe một giọng nói méo mó kêu lên:
- Tốt, thật tốt…

Sau đó chính là tiếng khóc hoảng sợ đến cực điểm của Ôn Nhu.

Lôi Thuần không khóc, khuôn mặt của nàng chiếu rọi dưới ánh đèn vẫn thanh linh mỹ mãn, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ không cam lòng. Người nọ vừa chuyển động vừa hôn lên môi nàng, nhả nướt bọt vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Hai tay Lôi Thuần chụp vào trên tường gạch, cào ra mười vết tích trên tường đất ẩm ướt. Đau đớn và mùi vị khó ngửi, cùng với sự bi phẫn vì sỉ nhục khiến nàng có một cảm giác muốn chết thật nhanh.

Sau đó người nọ bỗng lớn tiếng thở ra một hơi, thân thể run lên. Hắn giống như nhớ ra gì đó, bỗng gấp rút muốn rời khỏi thân thể Lôi Thuần, quay đầu lại nhìn về phía Ôn Nhu. Lúc này Ôn Nhu đang cố gắng đứng lên, y phục rách nát không thể che hết thân thể trắng nõn nhỏ gầy của nàng.

Lôi Thuần cắn răng một cái, bỗng nhiên ôm lấy người nọ, lại kẹp chặt hắn.

Người nọ nhất thời không thể rời khỏi, tiếp đó hắn cũng không nỡ rời đi. Hắn nhìn khuôn mặt của Lôi Thuần, bỗng nhiên kích động như nước lũ bất ngờ bộc phát. Lôi Thuần nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm giác như cơ thể đang sôi trào, thiêu đốt nơi thầm kín của nàng, nhưng nàng vẫn không kêu lên một tiếng nào.

Trong đôi mắt kinh hãi của Ôn Nhu, người nọ cũng mềm nhũn ngã xuống, nằm sấp trên người Lôi Thuần, ép nàng xuống tại bên tường.

Sau đó hắn đột nhiên đẩy Lôi Thuần ra, giận dữ nói:
- Được, ngươi muốn khiến cho ta không thể cùng với ả…

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một bóng người lướt qua đầu hẻm. Ôn Nhu vội kêu to:
- Cứu, cứu chúng tôi…

Bóng người kia “ồ” một tiếng, thất thanh nói:
- Thì ra có người…

Hán tử vừa cưỡng hiếp Lôi Thuần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lướt ra ngoài, một chưởng đánh về phía động mạch chủ bên phải cổ của người nơi đầu hẻm.

Lôi Thuần tranh thủ được một hơi, lập tức kêu lên:
- Cẩn thận…

Người nơi đầu hẻm lập tức nhảy về phía sau, tránh khỏi một chưởng này. Có lẽ vì trên người có nhiều vết thương chưa lành, thiếu chút nữa đã vấp ngã . Cú nhảy này của hắn đã đến nơi có ánh đèn chiếu rọi, nhưng vì màu da của hắn quá đen nên vẫn khiến người ta không nhìn thấy rõ hình dáng ngũ quan.

Tên dâm tặc kia lại định tấn công hạ sát đối phương, đột nhiên nơi góc đường lại có một hán tử cao lớn nhảy ra, quát lên như sấm sét:
- Bà nội nó, đồ tiểu nhân! Ta là vô địch cự hiệp Đường Bảo Ngưu, còn ngươi là ai? Đánh lén như vậy là còn gì là anh hùng hảo hán…

Hắn vừa nói vừa ra tay không lưu tình, đã đánh ra ba quyền, đá ra bốn cước. Chợt nghe hán tử da đen kêu lên:
- Đừng nói dông dài nữa, ta nghe được là giọng của Lôi cô nương…

Hán tử cao lớn uy mãnh nói:
- Hình như còn có giọng của Ôn Nhu tiểu muội…

Chỉ trong thời gian mấy câu nói này, hai người liên thủ cũng cảm thấy không địch nổi. Nếu không phải là người nọ không muốn để ánh đèn chiếu vào mặt, chỉ sợ hai người đều đã trọng thương dưới tay hắn rồi.

Ngay lúc này, người da đen kia đột nhiên phát ra vài tiếng kêu quái dị, có lúc giống như chó sủa, có lúc lại giống như chuột kêu. Chỉ vài tiếng như vậy, đầu đường cuối ngõ các nơi bỗng vang lên những tiếng hưởng ứng.

Hóa ra tại khu vực này có người của Cái bang, còn có một số bọn đạo chích, vừa nghe được là người đồng đạo phát lệnh kêu gọi khẩn cấp, vội vàng chạy tới. Trong đó bao gồm nhân mã năm phái Ô Y, Thấp Y, Tịnh Y, Cẩm Y, Vô Y. Người nọ vừa thấy tình thế không ổn, sợ không thể nào giải quyết được hết đám người này, lại không muốn bại lộ thân phận, vì vậy liền xiết chặt tay đánh ra mấy chiêu, sau đó nhảy vọt lên.

Không ngờ ngay lúc này Ôn Nhu lại xông đến, vừa xấu hổ vừa giận dữ xuất đao. Đao pháp của nàng vốn là tuyệt kỹ võ lâm, có điều không vận dụng được tốt mà thôi. Một đao này của Ôn Nhu bất ngờ chém vào lưng người nọ. Người nọ kêu lên một tiếng, quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm vào Ôn Nhu. Ôn Nhu chỉ cảm thấy đó là một đôi mắt màu xanh lục, không khỏi run lên. Người nọ đã chạy mất không còn thấy bóng dáng.

Người vóc dáng cao lớn kia vừa thấy Ôn Nhu, liền vui mừng kêu lên:
- Là cô, quả nhiên là cô, sao cô lại ở đây?

Ôn Nhu vừa thấy hắn, không để ý đến quần áo rách rưới, liền nhào tới “oa” một tiếng khóc lên. Người vóc dáng cao lớn nghe được chỉ cảm thấy tim như tan nát.

Người vóc dáng cao lớn này chính là Đường Bảo Ngưu, còn người da đen dĩ nhiên là Trương Thán.

Hai người nhờ vào quan hệ của Trương Thán với đám tù phạm, lính canh ngục và hình bộ, vất vả lắm mới trốn thoát được.

Trong đó một tên đội trưởng có bối phận cao nhất thở dài nói với bọn họ:
- Chúng ta cứu hai ngươi ra, ít nhiều cũng phải chịu một ít tội danh. Sau này bọn họ sẽ canh phòng nghiêm ngặt hơn, nếu các ngươi lại bị bắt vào, không ai đảm bảo được đâu.

Trương Thán và Đường Bảo Ngưu từ tạ đám người giang hồ cứu người vì nghĩa khí này, muốn lén trở về Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, chuẩn bị tham dự chiến dịch ngày mai. Lúc bọn họ định chia tay tại ba đường phố của Phá Bản môn, chợt nghe thấy tiếng kêu cứu, cho nên mới gặp phải chuyện này.

Lúc này Lôi Thuần cũng đã sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi ra. Dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, sắc mặt của nàng lại trắng một cách lạ lùng, nhưng hai má lại nổi lên hai vệt màu hồng, làm cho người không biết đó là diễm sắc hay là hận ý.

Ôn Nhu chỉ khóc ròng:
- Thuần tỷ, Thuần tỷ…

Nàng lại không dám đến chỗ Lôi Thuần. Trương Thán thấy Lôi Thuần cũng có mặt, dĩ nhiên là vui mừng, lại thấy bên ngoài hẻm có nhiều người đang tụ tập, liền nói:
- Lôi cô nương! Không bằng chúng ta trở về Lục Phân Bán đường trước, hội họp với Lôi tổng đường chủ rồi hãy nói…

Chợt nghe một tên ăn mày áo đen lẩm bẩm nói:
- Lôi tổng đường chủ à? Hắn chết rồi, hiện giờ đã là thiên hạ của Địch đại đường chủ.

Lôi Thuần chấn động. Trương Thán liền nắm lấy tên tên ăn mày kia hỏi:
- Ngươi… ngươi nói cái gì?

Tên ăn mày kia lại bị dọa đến nhất thời không nói nên lời. Những người khác liền nhao nhao nói:
- Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu đã quyết phân thắng bại vào sáng nay. Lôi Tổn đã chết, hiện giờ là do Địch đại đường chủ cầm quyền. Kim Phong Tế Vũ lâu đắc thắng, sau này thiên hạ sẽ thái bình.

Lôi Thuần nghe xong, hai hàng lông mi dài cuối cùng cũng lăn xuống hai giọt nước mắt óng ánh. Nàng không dùng tay lau đi, cũng không rơi thêm một giọt nào.

Trương Thán ngẩn người, lẩm bẩm:
- Làm sao chúng ta chỉ mới bị nhốt một đêm mà thế giới đã biến đổi rồi?

- Mặc kệ nó!
Đường Bảo Ngưu ngẫm nghĩ, nghĩ không ra nguyên do, liền nói:
- Nó biến đổi như thế nào thì chúng ta hãy sống như thế đó!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK