Học sinh đi ngang qua thấy thế, khinh bỉ thấp giọng mắng Tùy Qua:
- Đồ trai bao!
Tùy Qua đồng học không biết mình đã trở thành trai bao trong mắt người khác, sau khi lên xe, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Đường Vũ Khê, không hề rời đi.
Có một loại nữ nhân, mỗi một lần gặp mặt, đều có thể mang đến cho người khác cảm giác mới mẻ, nhìn không chán mắt.
Đường Vũ Khê, chắc chắn chính là loại nữ nhân như vậy.
Hôm nay Đường Vũ Khê mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, cổ hình chữ V, kết hợp với chiếc quần màu đen và đôi giày cao gót cổ in hoa màu tím nhạt, không đeo bất cứ đồ trang sức nào, lộ ra vẻ đơn giản, giỏi giang dị thường, đồng thời có một loại phong vị khó có thể miêu tả.
Mặc dù đã thích ứng với ánh mắt sắc lang của Tùy Qua, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Đường Vũ Khê vẫn có chút không chịu được, bất mãn nói:
- Tùy Qua đồng học, chú ý tư cách.
- Tư cách gì?
Tùy Qua không hiểu nói:
- Tư cách của tôi rất vững vàng.
- Cặp mắt gian tà của anh!
Đường Vũ Khê chỉ có thể nói thẳng:
- Anh nhìn người khác như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy rất không lễ phép.
- A, thì ra là như vậy.
Tùy Qua thở dài nói:
- Đôi mắt của tôi chính là như vậy, vừa nhìn thấy mỹ nữ là bất động. Nhưng rất xinh đẹp cũng không phải lỗi của cô.
Đường Vũ Khê quả thực im lặng, trong lòng tự nhủ da mặt người này đúng là không dày bình thường.
- Đường tiểu thư, tại sao cô thường đi dạo gần Đông Đại, chẳng lẽ cô cũng là sinh viên Đông Đại?
Tùy Qua có vẻ ngạc nhiên nói.
- Anh nghĩ sao?
Đường Vũ Khê hỏi ngược lại.
- Có lẽ là sinh viên năm ba hoặc năm tư?
Tùy Qua nói:
- Có lẽ là sinh viên năm ba?
Nhìn số tuổi của Đường Vũ Khê, Tùy Qua cảm thấy nàng có lẽ là sư tỷ năm ba mới đúng.
- Đúng.
Đường Vũ Khê cười nhạt.
- Đúng là trời có mắt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy, Đông Đại đích xác có mỹ nữ .
Tùy Qua vui mừng nói.
- Chẳng lẽ anh học đại học, chính là để thưởng thức mỹ nữ sao?
Giọng nói của Đường Vũ Khê hơi có chút khinh thường.
Nhưng Tùy Qua không thèm để ý, cương trực nói:
- Đối với đại đa số nam sinh mà nói, học đại học chỉ vì hai thứ: mỹ nữ và công việc. Hơn nữa, tỉ trọng của cái trước vượt xa cái sau.
- Quả nhiên là động vật tư duy bằng nửa người dưới.
Đường Vũ Khê hừ nói:
- Còn anh thì sao?
- Tôi dĩ nhiên cũng thích mỹ nữ.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, tôi học đại học lại vì một chuyện khác "Trồng cỏ".
- Trồng cỏ?
Đường Vũ Khê nghi ngờ nói:
- Trồng cỏ gì?
- Cỏ có thể chữa bệnh.
Tùy Qua nói:
- Dược thảo, tiên thảo có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật. Cô quên rồi sao, chúng ta từng đánh cược.
- Đánh cược gì? Tôi không nhớ rõ chuyện này.
Đường Vũ Khê ra vẻ hồ đồ.
- Phải không, vậy để tôi nhắc lại cho cô.
Tùy Qua nói:
- Tôi nói nếu như tôi có thể làm cho người trong thiên hạ đều được khám bệnh....
- Đó là anh nói!
Đường Vũ Khê cắt đứt lời Tùy Qua, sau đó nói:
- Xuống xe, đến rồi.
Tùy Qua bất đắc dĩ, đành phải ôm theo túi nhựa từ trong xe chui ra.
Lúc này, Tùy Qua mới phát hiện bên cạnh đậu một chiếc Audi màu đen, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ hôm nay Hứa lão có khách đến nhà?
Tùy Qua theo Đường Vũ Khê cùng tiến vào phòng khách.
Sau khi vào nhà, đã nhìn thấy Hứa Hành Sơn đang cùng một thanh niên hai bảy hai tám tuổi trò chuyện gì đó, vẻ mặt còn rất khoái trá .
Người thanh niên mặc tây trang, đầu tóc bóng loáng, tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã, vừa nhìn đã nhận ra một nhân sĩ thành công tuổi trẻ tài cao.
Nhìn thấy Tùy Qua và Đường Vũ khê cùng nhau tiến vào, người thanh niên thoáng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhưng sau đó hắn nhìn thấy Tùy Qua mặc đồng phục sinh viên, trong tay cầm một túi nhựa, rất nhanh bình tĩnh lại, hiển nhiên hắn cho rằng Tùy Qua vốn không phải đối thủ của hắn. Thậm chí, căn bản không xứng làm đối thủ của hắn.
- Vũ Khê, em quay về rồi.
Người thanh niên đứng dậy, rất thân thiết nhìn Đường Vũ Khê nói.
Đường Vũ Khê gật đầu, nói với người thanh niên:
- Chào thầy La.
Tùy Qua vừa nghe, nhất thời an tâm, thì ra người thanh niên này là thầy giáo, cũng không có gì uy hiếp. Hơn nữa, Đường Vũ Khê gọi đối phương như thế, hiển nhiên là muốn biểu lộ với đối phương:
- Chúng ta không có gì thân thiết.
- Tiểu Tùy tới đây, mau ngồi xuống uống trà.
Hứa Hành Sơn kêu Tùy Qua đi tới, tự mình rót trà cho hắn.
Tùy Qua cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ Khê, sau đó nói với Hứa Hành Sơn:
- Hứa lão, căn bệnh đau lưng của ngài mấy ngày qua có tái phát không?
- Sau lần cậu dán thuốc, vẫn chưa thấy đau lại.
Hứa Hành Sơn nói:
- Nhưng sáng hôm nay rời khỏi giường, tôi lại cảm thấy phần thắt lưng có cảm giác rã rời, xem ra nhiều lắm một hai ngày nữa sẽ tái lại. Đúng rồi, nếu cậu đã tới, vậy dán thêm hai miếng nữa cho tôi đi.
- Bất kỳ ngoại dược nào, cũng là trị ngọn không trị gốc.
Tùy Qua còn chưa trả lời, người thanh niên kia đã xen vào nói:
- Hứa lão, bệnh của ngài muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào thuốc là không đủ .
Bị người thanh niên này cắt đứt câu chuyện, trong lòng Tùy Qua có chút không vui, hỏi:
- Hứa lão, vị thầy giáo này là...?
- Ồ, tôi quên giới thiệu.
Hứa Hành Sơn nói:
- Tiểu Tùy, vị này là La Văn Uyên thầy La, hắn là giáo sư bộ môn trung y đại học Đông Đại, cũng là trung y trẻ tuổi nổi tiếng của thành phố Đông Giang!
- Văn Uyên, vị này là Tùy Qua đồng học, sinh viên năm nhất khoa thảo nghiệp, tương đối có thiên phú ở phương diện hoa cỏ, hơn nữa nhà hắn là trung y thế gia, y thuật không tồi , hai người có thể trao đổi giao lưu.
- Vậy sao? Vậy có cơ hội nhất định phải giao lưu trao đổi.
La Văn Uyên chào hỏi Tùy Qua một tiếng, nhưng vẻ mặt toát ra chính là hoàn toàn không đặt loại tiểu nhân vật như Tùy Qua trong mắt.
- Có cơ hội nhất định như vậy!
Tùy Qua cười ha ha.
- Thầy La, vừa rồi thầy nói bệnh của ông ngoại tôi muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào dược vật là không đủ, vậy làm thế nào mới có thể chữa khỏi?
Đường Vũ Khê hỏi, mặc dù nàng không có hảo cảm quá lớn với La Văn Uyên, nhưng vẫn rất quan tâm đến bệnh tình của ông ngoại.
Nghe thấy Đường Vũ Khê hỏi như thế, La Văn Uyên lập tức lộ ra nụ cười tiêu sái, nói:
- Kết hợp dược vật trị liệu và châm cứu, có thể chữa khỏi bệnh của Hứa lão. Trước kia tôi từng kê thuốc cho Hứa lão, hiểu rõ bệnh tình của ngài, chỉ là lúc trước không có thời gian tiến hành châm cứu định kỳ. Nhưng gần đây công việc của tôi cũng không quá bận rộn, có thể tiến hành một đợt châm cứu trị liệu cho Hứa lão.
- Vậy thì tốt rồi.
Hứa Hành Sơn nói:
- Ở thành phố Đông Giang chúng ta, Văn Uyên có biệt danh là "Tiểu châm vương", thuật châm cứu nhất định vô cùng độc đáo.
- Không dám không dám.
La Văn Uyên khiêm nhường cười nói:
- Chỉ là châm pháp do tổ tiên lưu lại mà thôi, là "Ly Hỏa châm pháp" từ thời nhà Thanh, có lịch sử mấy trăm năm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK