Bầu trời xám xịt, tòa lâu đài cổ kính đứng lặng dưới làn mưa rơi tí tách.
Cây cối và cỏ dại mọc um tùm, dây leo xanh mướt phủ kín những bức tường đá lạnh giá, từng tán cây xanh tốt trải dài khắp mọi kẽ hở. Nếu không nhờ ánh sáng lung linh hắt ra từ ô cửa sổ bằng đá thì người ta sẽ lầm tưởng lâu đài này đã bị bỏ hoang từ nhiều năm về trước.
So với chính lâu đài thì tên của nó đã biến mất từ lâu trong dòng sông lịch sử. Người ta nói rằng lâu đài được xây từ trước khi Đất Khô Cằn Chi Nộ bắt đầu, nhưng không ai có thể xác minh được sự thật của câu chuyện.
Nhiều năm sau, tòa lâu đài không tên này đã có chủ nhân mới và một cái tên mới. Người dân gần đó thường gọi nó là Lâu đài Daisy, bởi chủ nhân của tòa lâu đài đã trồng một số lượng lớn hoa cúc trong khóm cây xanh lộn xộn này. Chúng tạo thành một biển hoa màu trắng xen lẫn với vàng xung quanh tòa lâu đài. Mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, biển hoa sẽ đung đưa tạo thành một bản nhạc.
Biển hoa ấy để lại ấn tượng sâu sắc cho Dudel. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi sống trong khu rừng sắt thép u ám của Opus, hắn mới được nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp đến vậy.
Sau khi bước qua cầu thang đầy bụi, Dudel gặp chủ nhân của lâu đài trong một thư viện lớn ngay sau đó.
Căn cứ theo những gì Dudel biết về chủ nhân của tòa lâu đài thì đó hẳn là một ông già. Nhưng thoạt nhìn, Dudel lại không hề cảm thấy vẻ già nua, mà thay vào đó là đọc được sức sống mãnh liệt trong đôi mắt có thần ấy.
Trong bộ đồ ngủ giản dị, chủ nhân của tòa lâu đài tươi cười chào đón Dudel. Cử chỉ thân mật này khiến Dudel ngạc nhiên, hắn vẫn còn nhớ những lời đồn đại về chủ nhân của tòa lâu đài này.
Mọi người nói đó là một ông già cô độc và kỳ lạ, có một lãnh địa rộng lớn như vậy nhưng lại không bao giờ chăm sóc nó, không có người hầu trong tòa lâu đài tráng lệ, ông ta là người duy nhất sống ở đây.
Đối với nửa phần sau của tin đồn, Dudel vẫn không tin cho lắm. Nhưng trên đường đi, hắn có thể quan sát thấy lâu đài bị bao phủ bởi một lớp bụi, thậm chí một vài nơi còn đọng lại mưa. Chỉ ở nơi mà chủ nhân của lâu đài thường xuyên di chuyển mới có thể cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, chẳng hạn như thư viện lớn chứa vô số đầu sách này.
Dudel đoán nơi đây không chỉ là thư viện lớn mà còn là nơi làm việc và sinh sống của chủ nhân tòa lâu đài này.
Cách đó không xa là bàn làm việc của chủ lâu đài với một cái máy đánh chữ trên đó. Các bản thảo chất đống đặt ở một bên. Có một cái chăn ở trong góc, gối và súng săn thì nằm ngay cạnh.
Nhìn thấy khẩu súng ngắn, Dudel nhướng mày. Hắn nhớ cách đây rất lâu, khi một tờ báo đến phỏng vấn chủ nhân của tòa lâu đài, một phóng viên đã hỏi ông ta làm thế nào để đảm bảo an toàn cá nhân trong lâu đài trống trải cách xa thành phố này.
Chủ lâu đài cười và nói rằng mình luôn đeo một khẩu súng săn bên mình. Những vị khách không mời mà đến sẽ được đãi một bữa tiệc đạn thịnh soạn.
Lúc ấy, Dudel chỉ nghĩ đó là một trò đùa. Nhưng giờ xem ra đó có vẻ là sự thật. Tuy nhiên khi lại quá khứ của chủ lâu đài khi còn trẻ thì Dudel cảm thấy khá hợp lý.
“Mr.Dudel?” Chủ lâu đài liếc Dudel, rồi lại nhìn đồng hồ, "Rất đúng giờ."
Chủ lâu đài rất để tâm đến thời gian, Dudel biết điều đó.
Hít một hơi thật sâu, Dudel cố gắng trấn an thần kinh, rồi nói.
"Xin chào…"
Vừa lên tiếng, Dudel lại trở nên căng thẳng, bởi hắn chợt nhận ra mình không biết phải gọi đối phương là gì.
Đúng vậy, một lý do chính nữa khiến ông ta bị coi là kẻ lập dị bởi không một ai biết tên thật của ông ta trong ngần ấy năm. Ít nhất đối với công chúng là như vậy.
"Cứ gọi ta là Blue Jay."
Chủ lâu đài mỉm cười, biết Dudel đang do dự điều gì. Do việc này đã xảy ra rất nhiều lần nên ông ta đã quen với nó.
Dudel nuốt nước bọt, thận trọng nói, "Blue Jay?"
Trước khi đến, Dudel đã chuẩn bị kỹ càng. Thế nên hắn biết giẻ cùi lam là gì. Đó là một loài chim xinh đẹp có màu xanh oải hương.
Chủ nhân của tòa lâu đài đã từng đề cập trong một cuộc phỏng vấn rằng có rất ít thứ có màu xanh lam trong thế giới động vật, và chim giẻ cùi lam chíng là một trong số đó. Bộ lông của nó vừa đặc biệt lại vừa đẹp mắt... thế nên chủ lâu đài cực kỳ yêu thích sự độc đáo hiếm có này.
"Được chứ? Bây giờ ngươi đang phỏng vấn một tác giả. Gọi ta bằng bút danh của ta có vấn đề gì không?"
Blue Jay nhìn Dudel mỉm cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt chồng lên nhau.
Dudel đã dần quen với cách nói chuyện với Blue Jay, tự giễu cười, "Xin lỗi, cuộc phỏng vấn này rất quan trọng với ta, ta cũng là một độc giả trung thành của ngài..."
"Không sao, không có vấn đề gì."
Blue Jay vẫy tay, đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm chai rượu lên và rót một ly cho Dudel và mình. Cả hai khẽ chạm ly.
“Đừng quá căng thẳng, hãy thả lỏng, coi như đây là một bữa trà chiều.” Blue Jay nói và vỗ vai Dudel.
Dudel nhìn vị tác giả bí ẩn và quái gở này. Tâm trạng của hắn hiện giờ khá phức tạp, vừa căng thẳng vì áp lực công việc, vừa hưng phấn khi được gặp thật và ngạc nhiên khi thấy sự tương phản giữa tin đồn và thực tế... Dudel điều chỉnh tâm lý rồi bước vào trạng thái làm việc.
"Ngài Blue Jay, lần này ta thay mặt cho chương trình radio "Sương mù xám, công nghiệp và bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon" đến phỏng vấn ngài.”
"Ta biết, ta cũng đang nghe chương trình của ngươi, ta khá thích nó", Blue Jay khen ngợi. "Nói như vậy thì ta cũng là một fan hâm mộ của ngươi, ngài Dudel."
Vẻ thân thiện của Blue Jay khiến Dudel thấy hơi hoảng sợ, sau đó thì hắn hoàn toàn thả lỏng và lẩm bẩm, "Suy cho cùng thì giữa tin đồn và thực tế sẽ có sự sai lệch."
"Giống như tưởng tượng và thực tế, sự sai lệch trong đó là sân khấu cho những người sáng tác như ta."
Blue Jay ngồi lại chỗ của mình, giơ chân lên. Cặp đùi đầy lông lòi ra khỏi bộ đồ ngủ. Có vẻ ông ta không quan tâm mấy đến hình tượng của mình, "Xin hãy nhanh lên, ngài Dudel, ta còn có việc phải làm."
"Tốt, tốt."
Dudel lấy ra một tập giấy ghi chú đã chuẩn bị sẵn, trong đó liệt kê một số câu hỏi mà Dudel muốn hỏi, hắn hỏi Blue Jay lần lượt theo trình tự.
"Có một người phụ nữ xuất hiện trong mọi tác phẩm của ngài, một người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa, ta tự hỏi tại sao? Nàng tượng trưng cho một điều gì đó?"
Dudel nói xong vội vàng bổ sung, “Ta biết rất nhiều người đã hỏi câu hỏi này, và ngài đều không trả lời nó. Nếu ngài không muốn trả lời thì chúng ta có thể bỏ qua."
"Không sao, ta có thể trả lời câu hỏi này." Blue Jay giải thích, "Một trong những lý do tại sao ta chấp nhận cuộc phỏng vấn của ngươi là bởi vì nghĩ rằng đã đến lúc công bố những chuyện này."
Dudel choáng váng. Hắn phải mất hàng chục giây để hiểu được ý nghĩa của những lời Blue Jay vừa nói, sau đó thì hắn trở nên hưng phấn khó có thể tả nổi.
Người phụ nữ có đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa.
Sẽ luôn có một nhân vật như vậy trong mọi tác phẩm của Blue Jay. Nàng không tham gia vào mạch chính của cốt truyện mà giống như một cái bóng âm thầm chạy qua dòng chữ trên giấy.
Ở khắp mọi nơi, mãi mãi.
Một số nhà phê bình từng chỉ trích nhân vật vô nghĩa này. Nhưng khi Blue Jay tạo ra những tác phẩm đáng kinh ngạc thì người phụ nữ có đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa dần trở thành một vật thể tinh thần, một biểu tượng cho các tác phẩm của Blue Jay.
Về sau thậm chí còn có một trò đùa như này. Nếu muốn biết một tác phẩm có phải là của Blue Jay hay không thì chỉ cần đọc trong sách xem có một người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa là biết.
Theo thời gian, những lời chỉ trích trong quá khứ mờ dần, mọi người bắt đầu tự hỏi người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa thực sự có ý nghĩa gì.
Trong vài thập kỷ qua, vô số người đã phỏng vấn kẻ lập dị cô đơn này, cố gắng tìm hiểu về người phụ nữ đó từ miệng ông ta. Tuy nhiên trước giờ Blue Jay vẫn luôn giữ kín, cho dù được hứa hẹn tiền bạc hay thậm chí là bị uy hiếp thì vẫn không hé răng nửa lời.
Cho đến ngày hôm nay.
"Xin lỗi, ta hơi mất bình tĩnh... Có thể nói từ khi bắt đầu đi học, ta đã đọc các tác phẩm của ngài. Lòng tò mò đối với người phụ nữ ấy đã tồn tại trong lòng ta từ rất lâu."
Dudel liên tục xin lỗi. Là một người dẫn chương trình phát thanh lúc nửa đêm, Dudel cứ ngỡ kỹ năng xã hội của mình khá tốt, nhưng trước mặt Blue Jay thì hắn lại thường mất tập trung.
Blue Jay cười vẫy tay, "Không sao."
"Vậy thì nàng rốt cuộc là ai?"
Dudel cầm bút và sổ ghi chú lên, chăm chú lắng nghe từng câu tiếp theo của Blue Jay.
Có rất nhiều suy đoán về người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa. Suy đoán đáng tin cậy nhất trong số đó là một vài người tin rằng nàng là người phụ nữ mà Blue Jay đã từng yêu khi còn trẻ.
Dựa theo thông tin đại chúng thì tới giờ Blue Jay đã năm mươi chín tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Mà Blue Jay càng như vậy thì phỏng đoán càng thuyết phục.
"Giờ vẫn là một bí mật chưa thể nói ra."
Blue Jay giơ một ngón tay lên, đặt trước môi và nói, "Nhưng điều ta muốn nói với ngươi là cuốn sách mới của ta sẽ giải thích mọi thứ về nàng ấy."
"Cuốn sách mới? Ý ngài là tác phẩm mới!"
Trái tim của Dudel gần như ngừng đập. Đã mười năm trôi qua kể từ khi tác phẩm cuối cùng của Blue Jay được xuất bản. Mọi người cứ ngỡ Blue Jay sẽ không viết sách nữa, bởi dù sao thì ông ta cũng đã có đủ danh vọng và khối tài sản kếch xù rồi. Giờ có lẽ cuộc sống của Blue Jay chỉ nên giành để tận hưởng.
"Đúng vậy, ta đã chuẩn bị trong mười năm ... không, phải hơn mười năm. Điều ta có thể nói với ngươi là đây sẽ là một... ừm..."
Bản thân Blue Jay cũng không biết phải mô tả nội dung cuốn sách này như thế nào. Sau một hồi đắn đo, ông ta mới quyết định được thể loại của tác phẩm mới.
"Nó sẽ là một tự truyện giả tưởng.
Mọi bí mật mà các ngươi quan tâm sẽ được giải đáp trong cuốn sách này."
Dudel thở dốc. Dù không hiểu tự truyện giả tưởng là gì nhưng hắn biết tầm quan trọng của tin tức này, "Đây là một tin tức lớn. Bọn ta có phải là người duy nhất biết tin này không?"
"Tất nhiên là không," Blue Jay nhướng mày với Dudel, "Ta đã viết cho nhiều tờ báo khác nhau để nói về việc này, chuyện ngày hôm nay chỉ là tình cờ mà thôi."
Nghe đến đây, Dudel hơi thất vọng, nhưng sự thất vọng nhanh chóng đã bị nỗi phấn khích làm lu mờ.
Dudel nhấn mạnh, "Vậy khi nào cuốn sách mới của ngài sẽ được công bố?"
Blue Jay nghiêm túc giải thích: "Chắc phải mất một thời gian. Ta đã viết xong nửa đầu của câu chuyện nhưng nửa sau vẫn chưa hoàn thành. Sau khi chỉnh sửa lại thì nó có thể được xuất bản thành hai phần."
Dudel hỏi thêm lần nữa, "Vậy còn tựa đề của cuốn sách mới?"
Một nụ cười bất đắc dĩ xuất hiện trên khuôn mặt của Blue Jay. Ông ta lắc đầu đáp: "Thành thực xin lỗi về chuyện này. Ngay chính bản thân ta vẫn chưa nghĩ ra nên đặt tên cho nó là gì."
“Có thông tin nào khác ngoài chuyện này không?” Dudel vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi.
"Không, ta muốn mang đến cho độc giả tác phẩm này như một món quà bất ngờ. Quá nhiều từ sẽ chỉ làm cho món quà bất ngờ này trở nên nhạt nhoà."
Dudel tỏ ra đã hiểu, sau đó cảm thán, “Với những độc giả như ta thì việc ngài ra tác phẩm mới đã là niềm vui lớn nhất”.
"Vậy thì xin hãy cứ yên tâm chờ đợi, ta đoán nó sẽ không khiến các ngươi thất vọng."
Blue Jay có vẻ rất tự tin về cuốn sách mới của mình và hứa hẹn với Dudel.
Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc, cho đến khi Blue Jay đứng dậy kết thúc cuộc phỏng vấn.
"Được rồi, nên dừng ở đây thôi, ngài Dudel, ta vẫn còn nhiều việc phải làm."
"Được, nhưng ta vẫn còn muốn hỏi..."
Dudel liếc cuốn sổ ghi chép, còn một vài câu hỏi nữa mà hắn chưa kịp hỏi. Hắn ngẩng đầu nhìn Blue Jay, vẻ mặt của Blue Jay đột nhiên trở nên nghiêm túc, vẻ thân thiện trước đó đã biến mất, ông ta nhìn thẳng vào Dudel, để lộ biểu cảm không thể nghi ngờ trong mắt.
"Đã đến giờ rồi, ngài Dudel."
Blue Jay giơ cổ tay lên và gõ vào đồng hồ.
Blue Jay là một người cực kỳ đúng giờ, Dudel biết điều này, nhưng đủ thứ thông tin đến từ Blue Jay đã khiến hắn quên khuấy nó.
"Ôi... rất xin lỗi, rất xin lỗi."
Dudel đứng dậy, cúi đầu xin lỗi. Blue Jay không có ý lịch sự với Dudel mà chỉ ra hiệu bằng mắt rằng đã đến lúc phải rời đi.
Cách đây không lâu, hai người mới còn trò chuyện rất vui vẻ, nhưng hiện giờ đã trở nên vô cùng xa lạ, thậm chí có phần thù địch.
Lúc này, Dudel mới nhận ra rằng những lời đồn đại không phải là không có lý. Ở một khía cạnh nào đó thì Blue Jay đúng là một kẻ kỳ quặc.
Sau khi thu dọn đồ đạc của mình, Dudel chào hỏi thêm vài lần rồi vội vàng rời đi, trong khi Blue Jay vẫn đứng đó, đợi cho đến khi tiếng bước chân của Dudel dần biến mất khỏi lâu đài.
Blue Jay đi đến cạnh chăn lông, nhặt khẩu súng săn lên. Sau khi kiểm tra khẩu súng săn đã nạp đầy đạn, hắn mới xách khẩu súng săn lên tay, tay kia thì cầm ly rượu, đủng đỉnh xỏ đôi dép và dạo bước trong hành lang tĩnh lặng.
Sau khi đi dọc theo cầu thang đá xoắn ốc để xuống tầng hầm của tòa lâu đài, Blue Jay nhấp một ngụm rượu. Ông ta đặt chiếc ly xuống đất, nhặt chân đèn trên mỏm đá lên, rồi thắp sáng bóng tối đang xâm chiếm bằng ánh lửa mờ ảo.
Nhiệt độ xung quanh giảm dần. Đi kèm với tiếng thở của Blue Jay là từng đám sương trắng bốc lên. Mùi máu thoang thoảng trong không khí, như thể sâu trong bóng tối này dẫn đến một lò mổ đầy xác chết.
Ngay sau đó, một cánh cửa sắt loang lổ xuất hiện trước mặt Blue Jay. Ông ta đặt khẩu súng săn xuống góc, lấy một chùm chìa khóa chưa bao giờ rời khỏi cơ thể mình từ thắt lưng ra, sau đó mở một loạt ổ khóa. Cánh cửa sắt cổ kính từ từ mở ra, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.
Blue Jay đã quen với cái mùi ấy nên điềm nhiên bước vào, tiện tay còn cầm theo cả cánh cửa sắt.
Ánh lửa mờ ảo soi sáng căn hầm mờ mịt. Đây là một phòng làm việc khác của Blue Jay, một phòng làm việc bí mật.
Trên bức tường dán đủ các loại giấy báo bị cắt, ghi chú, ảnh đen trắng và một số trang xé từ sách...
Ánh mắt của Blue Jay đảo qua bức tường phía bên kia, nơi được bao phủ bởi những bức ảnh có liên quan đến ông ta.
Nếu ai đó cẩn thận tìm hiểu nội dung trong đó thì sẽ phát hiện ra rằng Blue Jay từng là một thủy thủ, cũng đã từng làm việc trên tàu. Blue Jay không chỉ biết sử dụng hầu hết các loại súng mà còn am hiểu chiến đấu và kiếm thuật.
Trên thực tế, những trải nghiệm này của Blue Jay không có gì bí mật. Mọi độc giả yêu thích ông ta đều biết về quá khứ hào hùng này của Blue Jay.
Trong một thời gian dài, đối với Blue Jay, viết lách chỉ là nghề phụ. Nghề nghiệp thực sự của ông ta là một nhà thám hiểm lang thang. Nhưng điều mà mọi người cảm thấy khó hiểu là thế giới ngày nay đã được con người khám phá. Nhà thám hiểm đã rút lui khỏi giai đoạn lịch sử, vậy thì hiện tại Blue Jay đang theo đuổi thứ gì.
Bàn tay của Blue Jay lướt qua mép bàn. Những cuốn sách cũ kỹ được mở ra, nét chữ nguệch ngoạc lấp đầy khoảng trống trên đó. Mọi thông tin được tập hợp lại thành những tờ giấy ghi chú dày cộp.
Âm thanh thở dốc phát ra từ nơi sâu trong bóng tối. Tiếp theo là tiếng xích sắt cọ vào mặt đất, như thể có thứ gì đó đang bị trói chặt trong lồng.
Blue Jay không thèm để ý đến những điều đó. Ông ta cầm đống giấy ghi chú của mình lên. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua những dòng chữ đen nhánh. Hết từ này đến từ khác không thể để người đời biết được thốt ra từ miệng Blue Jay, như một câu thần chú đang được kể lại.
"Nguồn Bí Mật và ma quỷ, Người thăng hoa và ác ma..."
Thực ra thì Blue Jay đã không cần đống ghi chú này nữa. Ông ta đã dành cả đời để điều tra thế giới siêu phàm. Trong quá trình tìm tòi kéo dài, những tri thức bí ẩn này từ lâu đã khắc sâu vào trí nhớ của Blue Jay như một con dấu chạm nổi.
Trên trang cuối cùng của đống ghi chú có kẹp một thẻ đánh dấu trang. Nói là đánh thẻ đánh dấu nhưng thực chất đây là một tấm vé. Theo thời gian được ghi ở trên thì tấm vé này bắt nguồn từ một chuyến tàu cách đây ba mươi ba năm.
Ba mươi ba năm đã trôi qua, tấm vé này vẫn được Blue Jays giữ một cách cực kỳ cẩn thận. Ngoại trừ giấy hơi ố vàng thì không có gì bị hư hại, thậm chí còn có rất ít nếp nhăn ở giữa.
Blue Jay nhìn sâu vào tấm vé đã thay đổi cuộc đời mình, cho đến khi xao động từ trong bóng tối cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta. Vẻ không hài lòng lóe lên trong mắt Blue Jay. Ông ta cầm khẩu súng săn lên và đi về phía sâu thẳm trong bóng tối.
"Blue Jay... Blue Jay..."
Những tiếng rên rỉ quyến rũ phát ra từ bóng tối. Một người phụ nữ đang gọi Blue Jay theo cách đầy trìu mến, như thể đó là người tình bấy lâu nay của ông ta.
Blue Jay đứng trước cái lồng, nhìn người phụ nữ bị giam cầm trong đó. Phần lớn cơ thể nàng ẩn trong bóng tối, làn da trần lộ ra ngoài thì trắng nõn và mịn màng.
Có vẻ như nàng đã nhận thấy sự xuất hiện của Blue Jay nên bò đến mép lồng bằng đôi tay của mình. Qua ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy khớp xương của người phụ nữ đã bị đinh sắt ghim vào. Những chiếc đinh dài này đã tồn tại rất nhiều năm, nhiều đến nỗi máu khô đã đông lại thành nhiều vết đen, trộn lẫn với vết rỉ sắt lởm chởm hằn trên đó.
Blue Jay nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lồng. Nàng không cảm thấy đau đớn vì vết thương nơi thể xác mà lại nhìn Blue Jay với ánh mắt đầy si mê, sau đó thè lưỡi liếm khóe miệng một cách quyến rũ.
"Chiêu này vô dụng đối với ta, ngươi hẳn đã biết từ nhiều năm trước.” Blue Jay nói với giọng điệu lạnh lùng.
Người phụ nữ không trả lời mà chỉ nở một nụ cười rên rỉ. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên đối với Blue Jays. Người phụ nữ này hiếm khi trả lời câu hỏi của ông ta, cũng chẳng thèm quan tâm đến hoàn cảnh mà mình đang gặp phải. Đối với mấy cử chỉ cám dỗ vừa rồi, dựa trên hiểu biết của Blue Jay về đám sinh vật này thì nó giống với bản năng săn mồi của động vật.
"Ta đói quá, Blue Jay. Ta có thể ngửi thấy hơi thở của người sống. Ngươi mang thức ăn mới đến cho ta?"
Người phụ nữ vươn tay ra khỏi lồng, lắc eo, khoe cơ thể quyến rũ với Blue Jay.
"Không, ta đã để hắn đi," Blue Jay lắc đầu, "Vả lại ta không nghĩ tương lai sẽ cần phải làm thế nữa."
Người phụ nữ không hiểu lời của Blue Jay, "Không cần nữa?"
Nàng cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, nỗi đói khát sâu thẳm trong tâm trí lại khiến người phụ nữ khốn khổ không thôi.
Người phụ nữ đã phải chịu đựng tình cảnh này trong rất nhiều năm, kể từ khi nàng lẻn vào Lâu đài Daisy để đi săn linh hồn của Blue Jay nhưng rồi lại bị phản công. Người phụ nữ đã mất đi tự do kể từ đó. Nàng bị giam cầm và chỉ sống sót nhờ sự bố thí thường xuyên của Blue Jay.
Mọi người đều có một mặt bí mật, Blue Jay cũng vậy. Những kẻ tự tiện xâm nhập vào lâu đài hay có ý đồ xấu với ông ta cuối cùng đều sẽ bị chết dưới tay của Blue Jay, sau đó được giao cho người phụ nữ để nàng có thể tiếp tục cuộc sống bi thảm của mình.
Đây là một kiểu giao dịch tương hỗ giữa Blue Jay và người phụ nữ. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, Bluejay thấy đã đến lúc phải chấm dứt mối quan hệ dị dạng này.
“Ta nhớ những gì ngươi đã nói, ngươi... ngươi là một ác ma. Ngươi nhớ mùi của người đã tạo ra mình đúng không?"
Blue Jay lấy ra một phong bì và đưa nó lên trên đầu của người phụ nữ.
"Vậy ngươi có thể khẳng định về tính xác thực của nó hay không?"
Người phụ nữ ngây người ra nhìn phong bì. Nàng có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn dưới tờ giấy, một sức mạnh quá đỗi quen thuộc và đáng sợ, dù chỉ là mùi vị thoảng qua thôi nhưng cũng đủ để chứng minh tính xác thực của nó.
“Ta sẽ nhận được gì?” Người phụ nữ cố gắng giữ tỉnh táo, chống lại cơn đói để hỏi ngược lại Blue Jay.
"Ngươi sẽ nhận được tự do."
Blue Jay vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó.
"Ngươi không cần phải lo lắng về việc ta sẽ thất hứa. Ta mang linh hồn làm thức ăn cho ngươi, ngươi cung cấp cho ta manh mối về thế giới siêu phàm. Hai ta đã làm việc cùng nhau trong nhiều thập kỷ, ta nghĩ giữa chúng ta nên có một mức độ tin cậy nhất định."
Người phụ nữ ngập ngừng, rồi nở một nụ cười quyến rũ, sau đó đưa gương mặt ra trước lồng.
Nàng khẳng định, "Là nàng, là sức mạnh của nàng."
Người phụ nữ biết Blue Jay muốn làm gì, nàng tiếp tục.
"Ta có nên chúc mừng ngươi không? Blue Jay? Sau bao nhiêu năm vất vả, cuối cùng ngươi cũng đã tìm thấy nàng."
Vẻ mặt băng giá của Blue Jay kéo dài trong vài giây, sau đó một nụ cười điên rồ nở trên khuôn mặt ông ta trong âm thầm.
"Đã đến lúc phải thả ta ra, Blue Jay, ngươi sẽ không nuốt lời chứ."
Người phụ nữ van xin, ánh mắt lộ rõ vẻ đáng thương.
Blue Jay cho rằng rất ít người đàn ông có thể từ chối một người phụ nữ như vậy. Sau đó ông ta lại nghĩ, có lẽ đây chính là sức mạnh của ác ma, dù đã qua bao nhiêu năm, người phụ nữ vẫn trẻ trung quyến rũ, còn ông ta đã biến từ một chàng thanh niên trẻ trung, oai phong lẫm liệt thành một ông già.
“Không.” Blue Jay lắc đầu. Người phụ nữ còn chưa kịp giận dữ mắng mỏ thì Blue Jay đã vươn tay ra, khẽ nâng mặt người phụ nữ lên, "Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy phải không?"
Đôi mắt lạnh lùng lại tràn đầy sự dịu dàng. Người phụ nữ hoang mang, đây là lần đầu tiên nàng đọc được cảm xúc ấy từ đôi mắt của kẻ quái dị này trong nhiều năm như vậy.
"Nếu ta thả ngươi ra, ngươi sẽ không còn là của ta."
Blue Jay mỉm cười, rồi tiến đến gần cái lồng, một tay cầm khẩu súng săn, tay kia cởi áo ngủ, cơ bắp gồng cơ thể già nua cùng với những vết sẹo đó lên. Trong ánh sáng mờ ảo, ông ta hệt như một bức tượng đồng cổ.
"Nhắm mắt lại, ngẩng đầu."
Blue Jay cúi xuống như thể muốn hôn người phụ nữ. Khi giọng nói ấy lọt vào tai, người phụ nữ do dự một lúc, nàng liên tục xác nhận ý định của Blue Jay, nhưng từ trong đôi mắt già nua chỉ lộ ra sự chân thành.
Người phụ nữ cười nhẹ, "Ta đã nghĩ rằng ngươi khác biệt, Blue Jay."
“Hết cách, con người là động vật tình cảm, một người cho dù có lý trí đến đâu thì cũng không tránh khỏi có tình cảm với một người ngày đêm ở bên mình… Ngươi cũng vậy phải không? Cho dù hiện giờ ngươi là ác ma, nhưng chí ít đã từng là người, ngươi không có chút tình cảm nào với ta sao?"
Blue Jay nâng cằm người phụ nữ lên, "Nhắm mắt lại."
Người phụ nữ mỉm cười và nhắm mắt lại. Nàng đoán thời gian có thể đã mài mòn ý chí của Blue Jay, hoặc cũng có thể là niềm vui khi đạt được mục đích đã khiến ông ta thả lỏng cảnh giác. Sau khi bị tra tấn bởi Blue Jay trong ngần ấy năm, người phụ nữ luôn tìm kiếm cơ hội trả thù, và bây giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt nàng.
Mặc dù làm ra vẻ hợp tác như đang chuẩn bị thực hiện một nụ hôn nhưng nàng đã nghĩ xong tiếp theo phải làm thế nào. Dù gì nàng cũng là một ác ma, còn Blue Jay chỉ là một lão già, nếu không phải bị lồng và đinh dài hạn chế thì việc tự tay giết chết hắn sẽ rất dễ dàng.
Người phụ nữ đã nghĩ như vậy, nhưng tiếng súng gầm rú đã xé tan mọi suy nghĩ của nàng.
Blue Jay đặt khẩu súng săn xuống. Thi thể của người phụ nữ nằm trọn trong lồng, toàn bộ phần đầu đã nổ thành một đống bầy nhầy bị bao phủ bởi bóng tối.
Nhìn xác chết, Blue Jay lại giơ khẩu súng săn bắn vào bụng thêm lần nữa, xẻ đôi cái xác.
"Ngươi tự do..."
Blue Jay thờ ơ nói. Ông ta cũng muốn nói điều gì đó, chẳng hạn như nói ra tên của người phụ nữ để cuộc chia tay này mang tính nghi thức hơn, nhưng sau đó Blue Jay nhận ra rằng mình không biết tên của người phụ nữ.
Không phải người phụ nữ đang cố che giấu điều gì đó mà chỉ là Blue Jay chưa bao giờ hỏi về điều này. Thậm chí người phụ nữ dường như đã nhắc đến tên của nàng vài lần trong quá khứ nhưng Blue Jay chưa bao giờ để tâm.
Blue Jay kéo túi đựng thi thể đến và phải mất một thời gian khá dài để nhặt xác của người phụ nữ. Mặc dù nhặt từng mảnh vụn khá tốn công, nhưng Blue Jay sẽ không cảm thấy yên tâm nếu không bắn ác ma này thành từng mảnh.
Kể từ khi tiếp xúc với thế giới siêu phàm này, Blue Jay đã cực kỳ cảnh giác. Thế giới ấy đầy rẫy ác ma tà ác, ngoài ra còn có Người thăng hoa nắm giữ sức mạnh siêu phàm. Ông ta chỉ là một người bình thường vô tình thoáng nhìn thấy thế giới ấy, thế nên cho dù có cảnh giác đến đâu cũng không thừa.
Mang theo chiếc túi đựng xác, Blue Jay đi qua hành lang ngầm tối tăm. Hai bên đường đều có cửa sắt bị bịt kín, vết máu loang lổ khắp nơi, không khí nồng nặc mùi máu kinh tởm.
Blue Jay đã từng nghĩ đến việc dọn dẹp những thứ này. Thế nhưng ông ta là người duy nhất ở Lâu đài Daisy, quá khó để dọn dẹp một mình, do đó ông ta đơn giản là mặc kệ.
Có tiếng vo ve của ruồi muỗi. Trong lúc tiến về phía trước, Blue Jay liếc nhìn cánh cửa sắt và thì thầm con số trên đó.
Cuối cùng ông ta cũng đã tới chỗ sâu nhất trong lòng đất. Ánh lửa yếu ớt chỉ có thể soi rõ chân của Blue Jay, phía sau cầu thang là bóng tối khó dò.
Là chủ nhân của Lâu đài Daisy, khi lần đầu tiên phát hiện ra lâu đài này có một không gian ngầm khổng lồ như vậy, Blue Jay cũng rất sốc. Những tưởng rằng nơi này sẽ bị bỏ mặc ở đó vĩnh viễn, nhưng không lâu sau Blue Jay đã tận dụng nó một cách hoàn hảo.
"Cái cuối cùng."
Blue Jay đếm, rồi ném túi đựng xác vác trên vai vào bóng tối. Sau một vài giây, tiếng rơi vọng lại.
Blue Jay muốn bỏ đi luôn, nhưng lại nhớ đến các nhân vật trong tác phẩm của mình. Mỗi một kẻ sát nhân đều sẽ quay trở lại hiện trường vụ án để tận hưởng kiệt tác của mình.
Với ý nghĩ này, Blue Jay ném cây nến trong tay xuống.
Ngọn lửa bùng lên vài lần trong bóng tối. Ánh sáng lập lòe vạch ra một cái bóng hung dữ và ngoằn ngoèo trong đây. Mơ hồ có thể nhìn thấy vô số túi đựng xác chất thành núi.
Blue Jay vô thức mỉm cười, sau đó quay lưng bỏ đi. Cánh cửa sắt từ từ đóng lại, chắn hết mọi ánh sáng khiến nơi đây chìm vào lãng quên.
Ra khỏi Lâu đài Daisy, Blue Jay đã thay quần áo. Hiện giờ ông ta trông giống như đang đi du lịch với một chiếc vali kéo theo sau.
Blue Jay nán lại bên biển hoa cúc. Một cơn gió thoảng qua mang theo hương hoa nồng nàn.
Mùi hương ngọt ngào như biến không khí thành mật ong. Đã lâu lắm rồi Blue Jay không sung sướng như vậy. Nhớ lần cuối cùng ông ta có tâm trạng đó là cách đây ba mươi ba năm, trên chuyến tàu không bao giờ kết thúc ấy.
Blue Jay lấy một tấm vé mới tinh từ trong phong bì ra. Tấm vé này hơi lạ, nó chỉ ghi giờ đi chứ không ghi địa điểm, tên tàu cũng vô cùng khó hiểu.
Những dòng chữ đen ngòm đan xen vào nhau, Blue Jay nói khẽ.
"Khu vườn Hạnh Phúc..."
Trong cơn mê, Blue Jay nghe thấy tiếng còi từ xa. Đoàn tàu đang chạy ầm ầm, không có ga bắt đầu, cũng không có ga kết thúc, chỉ có đường ray không có điểm cuối.
(P/S: 6k chữ @@, hơi mệt nhưng hay, đọc như đang đọc Sherlock Holme luôn.
Daisy cũng có nghĩa là hoa cúc trắng nhé.
Còn tiêu đề mình đoán đôi mắt nó sẽ như này nhưng có màu đỏ: https://kenh14.vn/cap-meo-nga-noi-dinh-dam-tren-instagram-nho-so-huu-doi-mat-xanh-luc-sieu-la-hut-hon-nguoi-khac-20190726140009022.chn)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
22 Tháng bảy, 2022 16:31
Truyện được dịch một phần, đọc quen convert rồi không hợp
20 Tháng bảy, 2022 12:55
tui thấy thích cái giới thiệu cũ hơn @@@
14 Tháng bảy, 2022 22:41
Tác mới đổi giới thiệu truyện @_@
12 Tháng bảy, 2022 19:13
Halo là 1 game nổi tiếng đã đc dựng phim bộ mới đây.
12 Tháng bảy, 2022 07:39
Halo thì ko biết nhưng giống Ám hành ngự sử
11 Tháng bảy, 2022 20:40
a
10 Tháng bảy, 2022 12:05
Có ai xem qua Halo ko? Năng lượng đặc biệt nhập thể của Amy thấy quen quen ko?
08 Tháng bảy, 2022 19:30
À không ý tui là hôm đọc đoạn Beelzebub ấy, thì tui đoán nguyên tội mà Bạo Chúa đại diện cho là Tham Lam
08 Tháng bảy, 2022 17:28
bạo chúa đích thị là mammon đấy bro, tại vì ổng có tạo ra một mớ mommon tệ mà
06 Tháng bảy, 2022 23:23
amy cùte ;)))
03 Tháng bảy, 2022 13:04
Rồi tới lúc đói chương.....
25 Tháng sáu, 2022 22:52
Quan trọng công dụng của nó là gì đã chứ, chứ kiểu lắp tim vào mà nhận được khả năng hồi phục thì có phải là vô dụng không :V, với mình không nghĩ là Cục Trật tự mà lấy được sẽ lắp cho Bologo đâu O_O, lắp cho thanh niên Palmer có khi còn có tác dụng hơn =))))
25 Tháng sáu, 2022 10:31
Nếu Beelzebub là Phàm ăn, thì Mammon là Tham lam chăng?
25 Tháng sáu, 2022 09:39
khéo trái tim bất tử lấy dc r cấy vô bologo ;)))
19 Tháng sáu, 2022 10:43
.
15 Tháng sáu, 2022 08:45
truyện hay , tác giả bút cứng
14 Tháng sáu, 2022 08:33
nhiễm văn convert quá r, đạo hữu chắc k hợp ttv
06 Tháng sáu, 2022 22:49
Mọi người tốt, nơi này là, ngài một ngày hai canh ngẫu nhiên canh một trung thực bằng hữu.
Viết đến nơi đây, quyển sách quyển thứ hai liền chính thức kết thúc, quyển thứ ba ngay tại kiên quyết tiến thủ bên trong, bản mới bản hội có mới sự kiện lớn thượng tuyến, nhân vật năng lực giá trị sẽ tiến hành sửa đổi, mới trang bị bên trên tuyến, mới có thể thao tác nhân vật, ba lạp ba lạp.
Kỳ thật đoạn này ta nghĩ viết thành game điện thoại đổi mới thông cáo tới.
Sau đó lệ cũ, quyển mạt cảm nghĩ ta liền nghĩ đến cái nào viết đến đâu rồi, đầu tiên tâm sự trong sách một chút nhân vật khởi nguyên, cũng tỷ như nổi tiếng điện đài người chủ trì Dudel, một chút kéo hông các độc giả, cũng đã ý thức được, kỳ thật Dudel chính là đại danh đỉnh đỉnh đỗ ngừng chén.
Ban đầu cùng đỗ công trò chuyện diễn viên quần chúng lúc, ta là tại viết một cái khoa huyễn ngắn, chuẩn bị đem đỗ công thêm tiến cái kia trong chuyện xưa, tiếc nuối là, tinh lực của ta khó mà chống đỡ được ta song khai, cái kia ngắn viết mấy chương liền tạm thời gác lại, tại viết quyển sách này lúc, ta suy nghĩ suy nghĩ, liền lại đem đỗ công cái này diễn viên quần chúng tăng thêm trở về.
Sau đó trước hết để cho bọn ta đem đỗ công bưng xuống đi, dù sao đánh giá đã đủ nhiều.
Toàn bộ chuyện xưa không khí cùng phong cách bên trên, ta trong dự đoán chính là, âm u nghiêm túc dàn khung, nhưng nhân vật nhóm là một đám lạc quan chuunibyou, tay trái khiêng máy ghi âm điều lớn âm lượng, tay phải cầm chùy chịu phá cửa đưa ấm áp dạng này, một cái có chút sung sướng, hắc ám bạo lực mỹ học loại phong cách.
Liên quan tới nhân vật chính Chinh Chiêu Chi Thủ năng lực, cái này thiết lập kỳ thật dung hợp rất nhiều, sớm nhất nguồn gốc từ tại ta khi còn bé nhìn một bản siêu năng lực manga, bên trong có cái vai phụ năng lực là, chỉ cần đụng chạm đến đồ vật, liền có thể biến thành vũ khí trong tay, kinh điển thao tác là chạm đến cái bóng, coi nó là làm vũ khí.
Nhưng quyển sách là cái có thăng cấp thể hệ, vì để tránh cho vừa lên đến liền siêu mô hình quá nhiều, ta đối nhân vật chính làm ra rất nhiều hạn chế, ta mới đầu vẫn còn tương đối buồn rầu làm sao hạn chế, sau đó liền nghĩa rộng ra một cái khác cho ta linh cảm nhân vật.
Phương bắc mở đất phù!
Không sai, không biết mọi người có thể hay không lý giải, nhưng tuyệt đại trình độ bên trên, ta là căn cứ nhân vật này nghĩ ra nhân vật chính năng lực, có hứng thú, cũng có thể đến xem « hàng thế thần thông » cái này anime, cá nhân ta là phi thường thích.
Bất quá đây cũng chỉ là hiện giai đoạn năng lực thiết lập, tại thiết kế toàn bộ hệ thống sức mạnh lúc, ta là trước thiết kế mấy cái này học phái, nhưng những này đơn nhất học phái lại có chút quá mức cố định, sau đó diễn sinh ra phó học phái, đến thuận tiện ta miệng Hồ, tăng thêm làm chút loè loẹt thiết kế.
Một chút thường chơi đùa độc giả, hẳn là có thể ẩn ẩn đoán được ta ý nghĩ khuynh hướng, căn cứ vào tám cái cố định học phái, tương hỗ ở giữa sắp xếp tổ hợp, không sai, ta thiết kế những này lúc, nghĩ là Roguelike, một cộng một lớn hơn hai, khác biệt phối hợp xuống, xuất hiện hiệu quả khác nhau dạng này.
Sau đó vẫn là nghĩ đến đâu viết đến đâu.
Trước mắt quyển sách này, cá nhân ta viết còn rất khoái hoạt, có bên trên một quyển kinh nghiệm, ta ta cảm giác quyển thứ nhất viết cũng không tệ lắm, ban đầu thiết kế một đoạn này kịch bản lúc, ta cùng vận doanh quan hàn huyên một chút, ta một cái kỳ quái lý luận.
Đại khái chính là, ta tận khả năng đem chương mở đầu biến thành một cái đơn độc, đến nơi đến chốn cố sự, nhưng lại không giao đại toàn, tựa như phim báo trước phiến, cũng chính là các vị trước mắt nhìn thấy, chương mở đầu cùng quyển thứ nhất quan hệ, nhưng từ cả quyển sách tiêu chuẩn đến xem, ta chuẩn bị đem quyển thứ nhất coi là cả quyển sách phim báo trước.
Cho nên quyển thứ nhất kịch bản cũng không phức tạp, càng nhiều hơn chính là giới thiệu thế giới quan, thiết lập, mai phục bút dạng này, một chút trọng yếu thế lực xuất hiện, ta cũng là thiết lập tại Boss chiến kết thúc về sau, cố sự tiến vào nhẹ nhàng kỳ dẫn xuất, cảm giác tựa như trong chuyện xưa, nhân vật nhóm nghỉ nghỉ ngơi, kết quả càng lớn cường địch nổi lên mặt nước, phong bạo sắp tới dạng này.
Ban đầu viết cái này quyển lúc, ta mông lung ý nghĩ là, cố sự muốn lấy một cái vai phụ xuyên qua toàn văn, nhưng cái này vai phụ muốn bắt đầu liền rút lui.
Toàn bộ chuyện xưa khu động lực là bởi vì nàng mà lên, nhưng nàng tại cố sự trước khi bắt đầu cũng đã rút lui, đây cũng là Adele thiết kế tồn tại.
Con người của ta sáng tác phong cách là, nghĩ một cái mơ hồ đại khái, sau đó một bên viết, một bên đi đến đầu lấp, may mắn lời nói, khả năng lấp không tệ, xui xẻo lời nói, khả năng chính là cố sự bạo tẩu.
Trước mắt đến xem, quyển thứ nhất khống chế cũng không tệ lắm, hết thảy đều tại khống chế bên trong, Adele nhân vật này ý nghĩ, cũng là ta tại một chút xíu viết đổi mới đồng thời, chậm rãi tưởng tượng ra.
Tại chút đổi mới thời gian bên trong, ta thô sơ giản lược đọc một chút « sám hối lục », đọc xong đã cảm thấy người này thật là mạnh a, hắn viết những vật này, tương tự một chút, không sai biệt lắm tương đương với, bọn ta đem website xem ghi chép cùng ngăn cất chứa toàn bộ làm thành công khai trạng thái, còn viết lên cảm tưởng dạng này.
Ta cảm giác, loại hành vi này cần một người tương đương thẳng thắn cùng dũng cảm, cho nên đây cũng là Adele nhật ký thiết kế nơi phát ra, hiện ra cả đời tất cả.
Sau đó là văn bên trong một chút cùng loại trứng màu thiết kế, mọi người cũng có thể nhìn ra, ta người này rất ưa thích âm nhạc, gần đây tại học tập xong thẻ tổ địch về sau, tại nếm thử kèn ác-mô-ni-ca, tiếc nuối là ăn nói vụng về, trước mắt cũng sẽ thổi cái « sung sướng tụng », đây cũng là David trước khi chết ngân hàng mật mã nơi phát ra.
Jeffrey mắt hổ thiết lập, bắt nguồn từ «EyeoftheTiger » bài hát này, Bologo sổ tay bên trong "Quy tắc một: Bảo trì bản sắc", nó nguồn gốc tại Niết Bàn «ComeA SYouAre », ta thích vô cùng bài hát này. Văn bên trong xuất hiện ca khúc, ta làm một cái lưới Dịch Vân ca đơn, liền gọi vô tận nợ nần.
Ban đầu thiết kế nhân vật chính lúc, ta nghĩ đại khái chính là một cái, có chút quá độ biểu diễn nhân cách, lại hoặc là nói trúng hai bệnh nhân vật, dù sao quyển sách đều đầu light novel phân loại, ta rốt cục đi tới ta thích nhị thứ nguyên.
Ta cảm giác vấn đề không lớn, hắn là cái ngoài vòng pháp luật chế tài người, nhưng cùng mọi người biết rõ một chút kiềm chế, âm u nhân vật khác biệt, vị này chuyên gia còn rất lạc quan, sẽ giảng cười lạnh dạng này.
Đủ loại ý nghĩ phía dưới, tiến tới thúc đẩy ra nhân vật này sinh ra, sau đó, ta viết đồ vật lúc, ta ưa vì mỗi cái nhân vật đều thiết kế một cái thuộc về riêng mình bọn hắn nhân vật kịch bản, sau đó đem nhân vật kịch bản xen kẽ tiến nội dung chính tuyến bên trong. Cái này nghe có điểm giống game điện thoại nhân vật cửa ải.
Đương nhiên, dạng này viết còn có chút không đủ văn học mạng, nước mắt mắt.
Tại viết quyển sách này trước đó, ta liền lặp đi lặp lại đối với mình quyết tâm lý ám chỉ, "Đừng câu tám viết cái này! Văn học mạng một chút! Thoải mái một chút!" .
Ta liền dập đầu như giã tỏi, đối với mình đông đông đông, bảo hoàn toàn ok, ta lúc này nhất định có thể viết xong sảng văn.
Quyển sách trước nhân vật chính Loron tá từ bắt đầu bị đánh một mực bị đánh đến phần cuối, quyển sách này, bên trên bản chủ sừng chịu đánh, quyển sách này nhân vật chính muốn một cái không kém đập trở về. Quyển sách nhân vật chính bạo lực cuồng thiết lập, trình độ nhất định là bắt nguồn ở đây.
Cho nên viết văn lúc, ta tận khả năng phòng ngừa nhân vật chính kinh ngạc, hắn như một người chuyên gia, hiệu suất cao trí mạng, nhưng thực tế toàn bộ cố sự kéo dài tới mở về sau, ta phát hiện do ta viết còn chưa đủ thoải mái, đại khái là ta tự thân sáng tác phong cách hạn chế như thế.
Cá nhân ta đối cái khác tác phẩm cực kì tha thứ, căn bản là viết cái gì, ta nhìn cái gì, vô luận là cứu cực sảng văn, vẫn là một ít diễn đàn kinh điển sách báo, cá nhân ta có thể đều có thể tiếp nhận, nhưng đổi được chính ta tác phẩm lúc, ta liền làm không được.
Ta là hợp lý đảng, vô luận cái gì, hắn đầu tiên nếu có thể tự viên kỳ thuyết, tỉ như ta hiện tại chỗ liệt những này thiết lập, cơ bản đều sẽ dùng đến, đồng thời tự thành hệ thống, dù là nhân vật chính xuyên qua cái này thiết lập cũng sẽ lợi dụng đến.
Cho nên ta là không quen não động người, vì thế ta có đôi khi viết sách, liền. . . Rất tra tấn.
Loại tình huống này nên làm cái gì? Lúc này liền muốn chuyển ra quyển sách trước lúc lời nói.
"Đều như vậy, liền một đường đi đến đen đi."
Cho nên, bản này do ta viết vẫn là rất vui vẻ.
Ta trước đó nhàn rỗi không chuyện gì, nhìn bản « núi nguyệt ký », bên trong có đoạn nói đem ta làm phá phòng, đại khái chính là, bởi vì sợ mình cũng không phải là minh châu mà không dám khắc khổ suy nghĩ, lại bởi vì có mấy phần tin tưởng mình là minh châu, mà không thể cùng đất cát tầm thường làm bạn, liền dần dần rời xa thế gian, sơ tránh đám người, kết quả tại nội tâm không ngừng mà dùng phẫn uất cùng nổi giận chăn nuôi lấy mình hèn yếu lòng tự trọng.
Cả người trực tiếp bị tăng maxdebuff, nhưng. . . Vấn đề không lớn, quyển sách thủ đặt trước vì hơn 2000, cá nhân ta là rất hài lòng cái thành tích này.
Con người của ta ít nhiều có chút tuổi tác lo nghĩ, muốn làm sự tình đặc biệt nhiều, nhưng ta lại không biện pháp chiếu cố tất cả, kỳ thật mỗi ngày gõ xong chữ, vẫn là có không ít thời gian, nhưng ta chính là có chút nhàn không xuống, cảm giác một rảnh rỗi, chính là đang lãng phí sinh mệnh, thuộc về một ngày không theo sự tình sản xuất, cũng cảm giác mình biến thành xã hội cặn bã.
Ta rất thích « chòm Orion phòng tuyến » bên trong, căn cứ phiên dịch khác biệt, câu cũng không giống, nhưng biểu đạt ý nghĩ là nhất trí, chính là, sinh mệnh ngắn ngủi, vô hạn thiêu đốt.
Ta cá nhân cứu cực nguyện vọng vẫn là rất nhiều, vẽ tranh a, xoa xoa manga, thậm chí nói làm làm trò chơi loại hình, có chút còn tại cố gắng, có chút xem như đường cong cứu quốc, có cơ hội cùng mọi người công bố một chút.
Gần nhất liền nhặt lại bút vẽ, một mực tại vẽ tranh, cảm thấy ta đã rảnh rỗi như vậy, vì sao không ngay ngắn điểm tính khiêu chiến kéo căng, nhưng quá lâu không có vẽ lên, ta kiến thức cơ bản lại cực kém, vẽ tranh liền rất tự bế.
Trên thực tế ta trải qua rất nhiều chuyện đều là dạng này, vì thế luôn luôn dễ dàng lâm vào kỳ quái tương đối liên bên trong, cho nên ta một mực tại cố gắng không để cho mình rơi vào dạng này tương đối liên bên trong, loại này tương đối luôn luôn để cho người ta cảm thấy mỏi mệt cùng tâm mệt mỏi, khi tất yếu, ta cần tương đối, đơn giản là quyển sách trước mình mà thôi.
Căn cứ quyển sách trước ghi chép đến xem, ta dùng mười tháng mới leo đến 2000 đồng đều đặt trước, trước mắt dùng một tháng đồng đều đặt trước vì 2500, đối chính ta mà nói, đã là tiến bộ rất lớn.
Quyển sách quyển thứ nhất ta cũng tương đối hài lòng, so với quyển sách trước một bên viết một bên bịa chuyện, quyển sách này quyển thứ nhất, kết cấu cùng phục bút bên trên, không thể nghi ngờ muốn làm so trước đó tốt hơn nhiều, cũng không có không rõ ràng cho lắm đào hố, sau đó cho sau này mình thêm phiền phức. . . Cho nên vấn đề không lớn, hết thảy đều tại trong kế hoạch!
Có đôi khi ta cảm thấy, khả năng con người của ta, viết đồ vật vẫn thật là có chút lạc hậu, nhìn xem văn bên trong xuất hiện những này ca, cơ bản đều so ta tuổi tác lớn tốt nhất mấy lần, nhưng cũng may trước mắt ta có nhất định thụ chúng, các vị trợ giúp dưới, ta tạm thời còn không đói chết, tăng thêm tại hạ cũng coi như tuổi trẻ, còn có chính là thời gian viết đồ vật.
Nói đến đây, có đôi khi ta liền cảm thấy nhân sinh khác biệt, chung quanh bằng hữu còn tại thi nghiên cứu đọc to lớn, có thậm chí chuẩn bị kết hôn, mà ta cùng ban đầu viết sách kia một trận, còn giống như không có thay đổi gì. . . Kỳ thật cảm giác này cũng không tệ lắm, cái gì gọi là không quên sơ tâm a, đúng không!
Đây chính là không quên sơ tâm a, các vị.
Sau đó con người của ta viết sách lúc, cũng không thích loại kia quá đột ngột, không có dấu hiệu nào đảo ngược, kỳ thật cũng không thể nói không có dấu hiệu nào, chỉ là dấu hiệu quá ít, ít đến độc giả cần phải có kính hiển vi mới có thể nhìn thấy.
Ta càng ưa thích có làm nền, tiến hành theo chất lượng, thậm chí nói trình độ nào đó đang học người góc độ điểm danh phục bút, chỉ đợi kịch bên trong nhân vật nhóm, ý thức được đây hết thảy.
Cũng tỷ như nhân vật chính tuổi tác quỷ tự, bắt đầu nhân vật chính xuất ngục, hắn rất trẻ trung, xem ra cũng không có đóng thật lâu, sau đó một chút xíu trình bày chuyện quá khứ, thẳng đến sau cùng cuối cùng triệt để điểm danh đây hết thảy.
Ta rất thích quỷ tự, thân phận xung đột, còn có người sói giết loại này thiết kế, tại trong sách này, kỳ thật rất nhiều nhân vật ta đều không có điểm tên thân phận, càng nhiều hơn chính là dùng mặt nạ, cùng một chút tôn xưng đến thay mặt chỉ, cái này thuận tiện rất nhiều âm mưu kịch bản thiết kế, cùng thân phận ở giữa lẫn nhau ngờ vực vô căn cứ.
Điểm này muốn ngược dòng tìm hiểu đến ta tiểu học thời kỳ, lúc ấy ta còn là thực sự học sinh tiểu học, nhìn mười chín phiên « con thỏ giúp », trong trí nhớ, ngay lúc đó ta thích vô cùng Thất Tinh Quân kia đoạn kịch bản, mỗi người đều mang mặt nạ, ai cũng không biết dưới mặt nạ người là ai, ngay tại lẫn nhau đoán thân phận.
Cụ thể tình tiết ta đã không nhớ được, nhưng ta cái này thích mặt nạ đoán thân phận ý nghĩ, hẳn là khi đó để lại.
Lúc ấy ta còn lập chí về sau họa manga, kết quả ta tiểu học đồng học nghe xong, cùng ta nói họa manga sẽ chết đói a, ta tìm nghĩ ngươi một cái tiểu học sinh biết cái gì, ai có thể nghĩ vật đổi sao dời. . . Đúng không, đúng không, đúng không.
Sinh hoạt, tuyệt không thể tả.
Tiếp theo là linh hồn, ác ma, người đi vay thiết lập, có được hoàn toàn linh hồn người vì nhân loại, mất đi bộ phận linh hồn cũng nhận ban ân người vì người đi vay, mất đi toàn bộ linh hồn làm ác ma.
Bộ phận này thiết lập, ta mới đầu là đang nghĩ, trong chuyện xưa hẳn là có loại kia dã ngoại tiểu quái, đến cung cấp người chặt chặt, nhân vật chính thiết lập hướng tới nhân loại cùng quái vật ở giữa, xử lý như thế nào để cho ta cảm thấy có chút đau đầu.
Sau đó ta nhớ tới sơ trung lúc nhìn một cái manga, gọi « phệ hồn sư », lúc ấy ta không có điện thoại, cũng không có giải tỏa quán net cái này một thần thánh địa điểm, cũng chỉ có thể mỗi tuần lúc nghỉ ngơi, trong nhà nhìn một chút, bên trong có rất kinh điển một câu, phát động ta.
"Kiện toàn linh hồn ký túc tại kiện toàn tinh thần cùng kiện toàn trong nhục thể."
Câu nói này thúc đẩy ta, đem linh hồn làm thành một cái quắc giá trị, đến phân giới nhân loại, ác ma, người đi vay giới hạn, dọc theo dạng này thiết lập.
Sau đó để cho ta ngẫm lại còn có cái gì muốn nói a.
Kỳ thật làm văn học mạng tác giả, ta thường nghe những người khác nói, cần quét bảng, nhìn một chút gần nhất lôi cuốn, tất cả mọi người đang nhìn cái gì, nhưng cá nhân ta mà nói, ta kỳ thật ở phương diện này là cái cứu cực lười chó, ta cơ hồ không quét bảng, thậm chí ngay cả tiểu thuyết cũng không thế nào nhìn, ta càng thường nhìn ngược lại là phim cùng manga.
Tại quyển thứ nhất bên trong ta thường nâng lên phim, cá nhân ta rất thích xem phim, nhân vật chính cái này cố chấp bệnh tâm thần, trung nhị các loại tính cách, một lớn trình độ bên trên là đến từ « tài xế xe taxi » đối ta dẫn dắt. Nhân vật chính chết lặng nhưng lại không cam lòng sa đọa, ý nghĩa sự tồn tại của hắn rất mỏng manh, cho nên cần làm cái gì để chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của mình.
Manga, gần nhất lại đem « xanh lam chi hải » nhìn một lần, quá làm, sung sướng muốn chết.
Ta kiểu gì cũng sẽ nhịn không được đem cố sự viết kiềm chế hắc ám chút, vì thế ta hi vọng có thể đem nhân vật chính đoàn nhóm, làm cho lạc quan chút, liền. . . Tất cả mọi người là hảo huynh đệ, muốn tốt đến, nếu có một ngày ta bị kéo vào bán hàng đa cấp, ta cái thứ nhất đem ngươi kéo vào được loại này.
Sau đó nhân vật một cái khác trọng ý nghĩa, chính là văn bên trong xuất hiện những này kẻ bất tử nhóm.
Kỳ thật ta thường có thể nhìn thấy dạng này đề tài thảo luận, vĩnh sinh đối với nhân loại mà nói có phải là hay không cái nguyền rủa.
Có người cầm bi quan thái độ, có người cầm lạc quan thái độ, ta ban đầu viết quyển sách này lúc, ta cũng là nắm giữ bi quan thái độ, muốn từ phương diện này đến giày vò nhân vật chính tâm lý đấu tranh, nhưng ở viết sách quá trình bên trong, ta xem nhìn thêm mâu sách, thụ ảnh hưởng rất lớn.
Văn bên trong, người chỉ cần học xong hồi ức, liền có thể chịu đựng cô độc, cùng, tại rét đậm, ta rốt cuộc biết, trên người của ta có một cái không thể chiến thắng mùa hè, đều là xuất từ thêm mâu dưới ngòi bút.
Các vị có hứng thú, có thể đi nhìn một chút tác phẩm của hắn, ta ngay ở chỗ này không nhiều làm cái gì giải đọc.
Đang nhìn xong một chút tác phẩm về sau, ta nghĩ, so với nhân vật chính bị động tiếp nhận áp lực như vậy, không bằng thản nhiên đối mặt, cho nên nhân vật chính từ một cái bất an kẻ bất tử, biến thành một cái lạc quan kẻ bất tử, sinh hoạt rất tồi tệ, nhưng vẫn là muốn hạnh phúc sống sót a! Vì yêu cùng hòa bình a! Các vị! ωωw. Bǐqυgétν. ℃ǒM
Ta mặc dù viết đồ vật khả năng mang một ít cảm giác bị đè nén, nhưng cá nhân ta vẫn là hướng tới quang minh a! Mọi người nói phát đao cái gì, sẽ không, ta thế nhưng là thuần yêu chiến thần, cạc cạc loạn giết, cấp 1 tiến Lôi Đình nhai, cấp 80 ra.
Đây cũng là ta viết sách lúc một chút ý nghĩ, ta tự nhận là, ta làm không được giống có tên như thế, viết ra lợi hại cỡ nào chiều sâu, nhưng càng nhiều, đang phục vụ các độc giả quan sát chuyện xưa đồng thời, ta muốn đem tâm tình của mình thái độ thay vào đi vào, đem bọn nó chia tách tại khác biệt nhân vật bên trên, để cố sự bên trong người vì ta biểu đạt.
Ta không thích đối độc giả giảng đạo lý, cũng không thích khóa chính, ta viết sách lúc, sẽ cực lực phòng ngừa những này, mặc dù có suy nghĩ biểu đạt, cũng chỉ là nghĩ biểu đạt ta như vậy tâm tình cùng thái độ, kể chuyện xưa chính là thuần túy kể chuyện xưa, đúng không.
Trước đó cùng người trò chuyện, tác phẩm chính là tác giả trình độ nhất định hình chiếu, ta đối với cái này còn không có cảm giác gì, thẳng đến một lần tại trời đầy mây ca tác giả bầy bên trong, cùng người nước bầy lúc, ta cho tới ta viết đồ vật lúc, luôn luôn dễ dàng mệt rã rời, cần đem âm lượng kéo căng, đem toàn bộ phòng biến thành quán ăn đêm như thế, càng thổ càng này càng tốt.
Bầy bạn nói tại sách của ta bên trong cảm nhận được, ta lúc ấy còn sửng sốt rất lâu, không có kịp phản ứng.
Nhân vật chính thích dùng búa vuốt tác chiến, là ta đang nhìn « tập kích 2 » lúc, bên trong có cái đùa nghịch búa vuốt nhân vật, kia một bộ nước chảy mây trôi, cho ta thấy choáng, không nghĩ tới búa vuốt còn có thể như thế dùng, hứng thú độc giả có thể đi nhìn xem, nhưng này cái phim rất ăn với cơm, mọi người phải có chuẩn bị tâm lý.
Ta rất sớm trước đọc qua một câu, ta đối với cái này rất là đồng ý.
Phim phát minh làm cho nhân loại tuổi thọ kéo dài chí ít gấp ba.
Bất quá trong mắt của ta, trong đó "Phim", kỳ thật có thể đổi thành bất luận cái gì chứa "Cố sự" vật dẫn, vô luận là thư tịch, âm nhạc, trò chơi, đây hết thảy căn cứ vào hiện thực dọc theo người ra ngoài đồ vật, đều ở một mức độ nào đó kéo dài nhân loại sinh mệnh, lại hoặc là nói, tại nhân loại có hạn sinh mệnh bên trong, để sinh mệnh càng có ý định hơn nghĩa chút.
Ân. . . Cá nhân ta cảm thấy, sáng tác chính là một cái tác giả căn cứ tự thân ý nghĩ kéo dài huyễn tưởng tác phẩm, nhưng tác giả bản thân tại sáng tác cùng quá trình lớn lên bên trong, cũng nhận ngoại giới khác biệt ảnh hưởng, từ đó làm cho loại ảnh hưởng này cũng sẽ thể hiện tại căn cứ vào tác giả kéo dài tác phẩm bên trên.
Cùng nói là viết cảm tưởng, chẳng bằng nói ta là tại hướng mọi người trình bày, ta là nhận lấy dạng gì ảnh hưởng, mới viết ra quyển sách này, những này cố sự.
Cũng tỷ như câu trên nâng lên những thứ đồ ngổn ngang này, ta rất thích hướng người khác chia sẻ ta những này ý nghĩ, cũng cảm giác giống phim phóng sự, chỉ bất quá cái này phim phóng sự là lấy văn tự phương thức xuất hiện.
Tỷ như câu trên nâng lên những này tác phẩm, chính là nhận những thứ này ảnh hưởng, ta mới có thể biến thành bây giờ dáng vẻ, viết ra những vật này.
Đối ta tới nói, có thể xử lí làm việc như vậy, đúng là một loại may mắn cùng hạnh phúc, chạm đến cũng không tồn tại thế giới, sáng tạo không cách nào trở thành người.
Nói đến, trước đó liền cùng bầy bạn đề cập qua, ta một viết quyển mạt cảm nghĩ, tựa như tại viết giấy kiểm điểm.
Ân. . . Giấy kiểm điểm. . . Nói như thế nào đây.
Đầu tiên tại nơi này, ta sám hối. . .
Sau đó mọi người trước đó nhả rãnh qua tên sách, kỳ thật ta cảm thấy còn tốt, thẳng đến có một ngày bằng hữu nói với ta, ngươi có lục soát qua tiểu thuyết của ngươi sao?
Ta suy tư một chút, sau đó điểm kích lục soát.
"Bị vô cùng vô tận nợ nần quấn thân" "Xử lý như thế nào trăm vạn nợ nần" "Gánh vác nợ nần làm sao chịu" mọi việc như thế đồ vật.
Ta ý thức được vấn đề, nhưng đã quá muộn, thật đúng là xin lỗi rồi a.
Đúng, đổi mới vấn đề, độc giả cũ hẳn là phát hiện, ta sách mới đổi mới hiệu suất đơn giản trực tiếp lên cao, quyển sách trước bình quân mỗi ngày càng 4000 một tháng còn muốn mời 3 ngày giả, bây giờ một ngày 6000 cất bước, còn không có quịt canh qua.
Oa, ta cảm thấy mình phải chết. . . Nhưng, vấn đề không lớn, trước đó còn cùng bầy bạn trò chuyện, ta đã ác đọa thành gõ chữ máy móc.
Quen thuộc thật sự là loại sức mạnh đáng sợ, đúng không, khó có thể tưởng tượng, nếu ta quen thuộc tại mỗi ngày viết mấy vạn chữ, sẽ là bộ dáng gì.
Nhưng nói như thế nào đây, bởi vì trước mắt bản này, ta thiết lập làm rất đủ, cho nên cần thời gian nhất định đem rất nhiều thiết lập một chút xíu triển khai, ta tận khả năng tiết tấu thư giãn dưới, để mọi người thở một ngụm, mà không phải cứng rắn đẩy chủ tuyến.
Tại đổi mới bên trong, ta cũng là trước thô ráp viết một đoạn kịch bản, sau đó viết xong về sau, phản phục sửa chữa, tỉ như mọi người thấy Boss chiến, UU đọc sách ta trong trí nhớ, ta liền chí ít sửa lại ba bốn lượt.
Sau đó quyển kế tiếp đã có một cái cơ bản dàn khung, nhưng ta đang tự hỏi làm sao đem từng cái nhân vật chi nhánh xen kẽ tiến chủ tuyến bên trong, điểm này để cho ta có chút đau đầu.
Vì chỉnh lý những này, ta còn làm cái tư duy đạo đồ, nói thật, ta cảm giác tư duy đạo đồ so trực tiếp viết văn tự đại cương muốn trực quan không ít.
Cho nên dự tính mời ba ngày đến bốn ngày giả, để căng cứng thần kinh thư giãn một tí, đem đại cương chỉnh lý chỉnh lý, mặc dù ta không quá cảm thấy ta có đại cương loại vật này, nhưng ít ra phải đem quyển hạ chủ yếu sự kiện hiểu rõ.
Nhanh thì ba ngày, chậm thì bốn ngày, sau đó bắt đầu quyển kế tiếp kịch bản.
Cuối cùng lần nữa cảm tạ các vị độc giả ủng hộ, cùng mọi người không sợ người khác làm phiền tại tấu chương nói trúng giúp ta đầu chữ sai, thật sự là quá cảm tạ.
06 Tháng sáu, 2022 22:47
Hết quyển 2, coi như cũng là một cái kết gần như trọn vẹn cho nhân vật Adele.
Dưới cmt là cảm nghĩ của tác giả (nguyên văn ko edit nhá), đại khái là nói về nơi xuất phát của các ý tưởng như búa vuốt, DuDel, Mắt Hổ của Jeffrey... cộng thêm một số vấn đề như: nhân vật Adele là nhân vật xuyên suốt quyên 2, là nhân vật mở đầu cho toàn bộ câu chuyện, nhưng khi câu chuyện của nhân vật chính bắt đầu thì cũng là lúc câu chuyện của bà/nàng kết thúc (có lẽ từ quyển 3 trở đi chúng ta sẽ ít được gặp lại nhân vật này :(( ); cũng như tác giả khá vui vì lượng đặt trước rất ổn nên viết nhiều chữ/ 1 ngày hơn (nhưng rất xin lỗi là rảnh mình mới convert được thêm nên vẫn thế thôi kaka)...
06 Tháng sáu, 2022 17:18
bác nghĩ với tính cách quái gở của boloro và tiết tấu của truyện ma có hậu cũng đc ah
05 Tháng sáu, 2022 12:41
Chưa kết cục thì chưa biết được đâu bác
04 Tháng sáu, 2022 14:39
truyện này ko có hậu cung hay ngựa giống đâu bác
03 Tháng sáu, 2022 22:25
Ý b là sao nhỉ, nếu là nhân vật nữ đã từng xuất hiện từ đầu truyện cho đến giờ thì có khoảng 6,7 người gì đó.
03 Tháng sáu, 2022 18:00
Có bao nhiêu nhân vật nữ xuất hiện thế mấy bác
26 Tháng năm, 2022 21:07
Úi thế cám ơn bác nhiều nha Stk: 105869784121 Viettinbank Quach Viet Binh Với bộ này là mình convert rồi edit thui, chứ bảo là dịch thì chưa dám nhận ^_^. À với nếu ae có yêu quý và ủng hộ thì mình cũng xin phép chỉ làm thêm 1,2c thay lời cám ơn thui nha, tại ngồi edit 1c cũng khá tốn tgian ^^.
BÌNH LUẬN FACEBOOK