Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủ lĩnh đang ngồi nơi đây đều không phải kẻ ngu ngốc, bằng không cũng không có khả năng thành lập được căn cứ của riêng mình trong ngày diệt vong, tuy rằng Tần Tiếu đã trước tiên lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhưng việc đột ngột lui về phía sau ba bước cùng với tiếng kêu thảm thiết phát ra trong gian phòng sát vách, đều khiến cho tâm bọn họ tồn nghi ngờ, bọn họ vốn rục rịch lập tức dừng bước chân tiến lên vây công Sở Chích Thiên, lựa chọn tiến hành đứng ngoài quan sát rồi hẵng quyết định.

Vì vậy, ngoại trừ mấy vị thủ lĩnh căn cứ sớm đã lén đạt thành ăn ý với căn cứ Tần Lĩnh nhào lên, thủ lĩnh căn cứ khác đều xảo trá thu tay lại, hoặc cố ý chậm một nhịp. Mà bên kia, nhóm hộ vệ thức tỉnh của căn cứ Tần Lĩnh thấy phó thủ lĩnh đánh lén lại bị đả thương, không cần thủ lĩnh của bọn họ phân phó, nhao nhao rút ra binh khí đã sớm được giấu, đánh về phía Tiêu Tử Lăng, chuẩn bị kích sát người này tại nơi đây, đây cũng là điều thủ lĩnh của bọn họ đã phân phó ngay từ đầu.

Thấy sáu bảy người nhào tới anh, Sở Chích Thiên lãnh nhãn đảo qua, một tiếng quát chói tai: “Làm càn!”

Theo một tiếng này, năng lượng cấp tám hùng hậu của bản thân Sở Chích Thiên đột nhiên bùng nổ, lấy thân thể anh làm trung tâm, đột ngột nghiền ép ra bốn phía, nghênh đón những thủ lĩnh căn cứ nhào tới kia. Liền thấy mấy người đó còn chưa tiếp cận được Sở Chích Thiên, đã đối diện luồng năng lượng đó, trực tiếp bị chấn ngã về.

Những người đó không cách nào ngăn chặn, lực lượng nhào lên càng ác thì lực lượng phản chấn càng mãnh liệt, bọn họ ngã chật vật ở trước mặt mọi người, có mấy người thậm chí bị đánh bay tới nơi người khác đứng, bất quá những người đang ngồi đây vốn chính là đối thủ của nhau, không thừa cơ hạ độc thủ đã rất tốt rồi, chỗ nào lại đi cứu trợ, vì vậy lần lượt né tránh, để cho mấy người đó sống sờ sờ bị nện lên ghế lên đất, bị thương không nhẹ, nôn máu không ngừng. Mà ghế trong phòng hội nghị cũng bởi vậy bị văng tứ tán, toàn bộ tràng địa tráng lệ bởi vậy mà trở nên hỗn độn.

Thấy tình huống bi thảm trước mắt, tất cả mọi người bị chấn kinh, trong lúc nhất thời phòng hội nghị trở nên lặng ngắt như tờ. Sắc mặt các thủ lĩnh căn cứ trở nên trắng bệch. Tuy rằng bọn họ không ra tay, dự định xem xem tình hình rồi hẵng quyết định, nhưng trong lòng vẫn cho rằng nhiều người như vậy tiến lên cho dù không thể thoáng cái bắt được người đó, nhưng nhất định có thể dễ dàng dây dưa một phen, không ngờ những người đó thế mà ngay cả cơ hội tới gần cũng không có đã bị chấn ngã xuống đất, bị thương không nhẹ. Bọn họ trừng mắt to nhìn nam nhân khủng bố trước mắt, đến tột cùng hắn ta là ai? Là căn cứ nào thả cái con mãnh thú hình người này ra? Thế này có còn để cho người ta sống hay không?

Kỳ thực, Sở Chích Thiên có thể nhất cử chấn ngã những thủ lĩnh căn cứ đó, dùng loại cường thế này trực tiếp chấn nhiếp những thủ lĩnh căn cứ đó là do có tính khách quan với giá trị may mắn nhất định. Thứ nhất, nội tâm của những người đó không quá coi trọng Sở Chích Thiên, cho rằng nhiều người như vậy ra tay, khẳng định người thanh niên trước mắt ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có sẽ trực tiếp bị mất mạng, vì vậy bọn họ ngay cả kỹ năng phòng ngự cơ bản nhất cũng không mở ra đã cứ như thế nhào lên. Thứ hai, cũng bởi vì đẳng cấp dị năng của những người đó tuyệt không cao, dù sao đồng ý rũ tay phụ thuộc vào căn cứ Tần Lĩnh đều là căn cứ tương đối nhỏ ở tây bộ, thực lực của những căn cứ đó tuyệt không mạnh. Cấp bậc dị năng của hết thảy những thủ lĩnh đó cũng không cao lắm, phần lớn đều là cấp năm đỉnh cấp, chỉ có hai người khó khăn lắm mới tới cấp sáu sơ cấp. Sở Chích Thiên đã vô hạn tiếp cận cấp tám cao cấp, đối phó những người đó không hề có áp lực.

Bên này Sở Chích Thiên đối phó người thức tỉnh nỗ lực kích sát anh, mà bên kia, Tiêu Tử Lăng cũng không hề lưu thủ, thấy hộ vệ lấy ra vũ khí nỗ lực kích sát cậu, ý lạnh trong mắt Tiêu Tử Lăng càng đậm. Mấy năm nay sáng lập bộ an giám cũng tọa trấn trong đó, cậu lại có phân thân Nguyên Kỳ, phản đồ trong trong ngoài ngoài, với đặc vụ mật thám do căn cứ khác phái tới chết ở trên tay cậu không phải số ít, tâm của cậu đã sớm băng lãnh, giết người tuyệt không nương tay.

Tay trái cậu đột nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm, rút nó ra với thế sét đánh không kịp bưng tai, đối phó mấy con cá nhỏ này, dùng kiếm pháp cơ bản do sư phụ dạy đã có thể đối phó được, Tiêu Tử Lăng đương nhiên sẽ không phí linh khí dùng ra loại đại sát chiêu như Hạo Nguyệt Đương Không.

Tiêu Tử Lăng là người biến dị tốc độ, tốc độ cấp bảy không phải là tốc độ của người, dẫn đến thần kinh phản ứng, tốc độ phản ứng của cậu cũng đạt được một loại trình độ không phải người, có lẽ ở trong mắt mọi người, cậu chỉ đứng ở nơi đó, chỉ nhìn thấy được phần tay cậu đong đưa, lại nhìn không thấy được kiếm quang của bảo kiếm trong tay, có lẽ còn nhanh hơn so với Sở Chích Thiên, hộ vệ nỗ lực chém giết cậu bên cạnh đã ngã xuống dưới chân cậu, máu chảy đầy đất. Mà một màn này lại bởi vì sự phản kích của Sở Chích Thiên quá kinh diễm nên không được ai chú ý tới, chỉ có mấy hộ vệ ra tay chậm, lại bởi vì đồng bọn đi nhanh hơn so với bọn họ đều đã chết, chỉ có thể kinh sợ nhìn Tiêu Tử Lăng, không dám vọng động nữa.

Lực chú ý của Tần Tiếu cũng bị Sở Chích Thiên hấp dẫn, tuyệt không phát hiện cuộc chiến bên Tiêu Tử Lăng, nhưng cho dù như thế, biểu cảm vốn bình tĩnh của gã biến mất, mặt gã nhịn không được co giật mấy cái. Gã thế nào cũng không ngờ được vì sao đội săn bắt bị chọn vốn bị phán định là rác rưởi lại biến hóa nhanh chóng trở thành tồn tại khủng bố. Gã biết rõ, thủ đoạn ban nãy của Sở Chích Thiên, gã căn bản làm không được.

Chẳng lẽ lần này gã ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo sao? Trong lúc vô ý đắc tội cường giả siêu cấp nào đó? Gã biết rõ cái gọi là thân phận mật thám của căn cứ Lăng Thiên chỉ là gã cố gác ở trên đầu bọn họ. Lúc này Tần Tiếu cảm thấy miệng mình vừa đắng vừa chát, trong lòng hận không thể bằm thây vạn đoạn tên sĩ quan phụ tá đã cung cấp cho gã đội người này.

“Anh đến tột cùng là ai?” Tần Tiếu trầm mặc một chút, vẫn hỏi ra hoang mang trong lòng gã.

Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười tà khí, trào phúng nói: “Không phải ông nói tôi là người của căn cứ Lăng Thiên sao? Hiện tại ngược lại muốn biết tôi là ai?”

Mặt Tần Tiếu vặn vẹo một chút, gã đương nhiên không có khả năng tự mình đánh mặt mình, vì vậy gã kiên trì nói: “Tôi chỉ muốn biết anh là vị nào của căn cứ Lăng Thiên?”

Sở Chích Thiên nhìn gã, sự trào phúng nơi khóe miệng càng ngày càng đậm, điều này làm cho trong lòng Tần Tiếu rất hoang mang, gã sợ hãi Sở Chích Thiên sẽ bóc trần lời nói dối của gã, nhưng càng muốn biết siêu cấp cao thủ im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trong căn cứ của gã này đến tột cùng là ai. Vì sao phải ngụy trang thành một người thức tỉnh bình thường, làm bọn gã trông lầm, để cho gã hạ sai quyết định, thậm chí khiến cho bố cục mà gã hao tổn tâm cơ thất bại trong gang tấc.

Tần Tiếu muốn hiểu rõ, vì vậy gã vẫn hỏi ra vấn đề gã muốn hỏi.

Du Hoa đứng ở phía sau cùng xem diễn, trong mắt phiếm tia sáng kỳ dị, anh nhiệt liệt nhìn Sở Chích Thiên đã khống chế được toàn trường, nhịn không được tán thưởng: “Anh ta quả nhiên rất mạnh, có lẽ. . .” Khóe miệng anh lộ ra nụ cười, có lẽ mình đã tìm được đối tượng có thể hợp tác.

Lôi Vân Chương thấy vẻ mặt của người yêu bên cạnh thưởng thức nhìn một người nam nhân khác, trong lòng hỗn tạp đủ mùi vị, nói không nên lời là mùi vị gì. Không có cách nào, biểu hiện của Sở Chích Thiên quá khí phách, khiến cho anh có chút mất mát, nếu không phải anh ta là nam nhân của Tiêu Tử Lăng, Lôi Vân Chương khẳng định sẽ uống dấm chua đến chết. Bất quá, cho dù như thế, anh vẫn rất khó chịu, anh âm thầm nắm tay, trong lòng quyết định trở về sẽ liều mạng tu luyện, quyết không thể để cho Du của anh đi bội phục nam nhân khác, hết thảy của cậu ấy đều chỉ có thể là của anh.

Phía sau Sở Chích Thiên, ba người Hoắc Chinh Vũ vốn thấp thỏm bất an, cầm vũ khí chuẩn bị liều chết đả đấu lúc này kinh ngạc đầy mặt. Bọn họ nhìn chằm chằm nam nhân đứng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, khí độ hiên ngang, khí phách mười phần phía trước, có chút không thể tin được ánh mắt của bọn họ, nam nhân cường đại khủng bố này thật là phó đội của bọn họ sao?

Bọn họ hung hăng dụi dụi mắt, phát hiện mình không hoa mắt, sau đó vô ý thức nhìn về bên kia, người đã kích sát toàn bộ người thức tỉnh nỗ lực kích sát cậu ta bên cạnh trên mặt đất, lúc này đang chậm rãi đưa một thanh bảo kiếm không biết xuất hiện lúc nào ở trên tay cậu ta về lại trong vỏ kiếm, cả người có vẻ bình tĩnh vô cùng, dường như máu chảy thành sông, thi ngang khắp nơi trên mặt đất tuyệt không tồn tại. Quả nhiên đội trưởng nhà mình cũng không phải đèn cạn dầu. Ba người thán phục.

Một tiếng “choeng” thanh thúy! Đây là thanh âm kiếm vào vỏ.

Thanh âm này rất nhẹ, nhưng ở trong không gian yên lặng vẫn làm bừng tỉnh những người thức tỉnh cả kinh ngơ ngẩn, bọn họ theo tính phản xạ nhìn về nơi phát ra tiếng, lần nữa tập thể hít ngược một hơi, lúc này bọn họ đã phát hiện kiệt tác bên Tiêu Tử Lăng, tuy rằng Tiêu Tử Lăng giết cơ bản đều là hộ vệ cấp ba bốn, nhưng người cậu giết nhiều, hơn nữa bọn họ chẳng qua chỉ thất thần một chút mà thôi, đối phương đã nhỏ giọng không tiếng động giết chết người, loại thủ pháp quỷ mị biến hóa khó lường này khiến cho những người đó kinh hãi không thôi, đây tới cùng là quái vật tới từ nơi nào? Một tên không nói còn có hai tên?

Tần Tiếu thấy thanh kiếm nhìn quen mắt kia, dường như đã thấy qua trong bản vẽ nào đó, một cái tên khủng bố đột nhiên đánh thẳng vào tim, gã thất thanh hô: “Ma Quân.”

Tiêu Tử Lăng nghe thấy tên này, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Không ngờ ở đây cũng có người biết biệt hiệu của tôi a!” Nụ cười của cậu căn bản không vào trong mắt, trái lại khiến người ta cảm thấy toàn thân phát lạnh, Ma Quân xuất hiện đại biểu điều gì, những thủ lĩnh căn cứ này đều rất rõ ràng, đó chính là máu chảy thành sông a.

(Kỳ thực rất nhiều đều là tin vịt, mấy năm trước, Tiêu Tử Lăng nghìn dặm truy sát phản đồ nào đó của căn cứ, đương nhiên căn cứ nguyện ý thu dung phản đồ kia phái rất nhiều cao thủ hộ vệ, thuận tiện muốn giải quyết luôn cao tầng của Lăng Thiên truy sát tới, chuẩn bị làm suy yếu thực lực của căn cứ Lăng Thiên. Không ngờ sau cùng phải trả cái giá bằng tánh mạng của mọi người, nhưng vẫn không giữ lại được Tiêu Tử Lăng, cũng không giữ lại được tánh mạng của phản đồ kia. Mà tình cảnh của trận chém giết máu tanh đó, bị một đội đội ngũ ra ngoài săn bắt bất ngờ thấy được. Tiêu Tử Lăng tuyệt không muốn đuổi tận giết tuyệt đội săn bắt đến bất ngờ đó, lại nói cậu là hoá trang xuất hành, tuyệt sẽ không bại lộ chân thân của cậu, coi như cái gì cũng không thấy được liền rời khỏi. Vì vậy dưới sự tuyên dương của đội săn bắt đó, xưng hô Ma Quân chính thức leo lên võ đài lịch sử.)

Tần Tiếu nghiến răng nghiến lợi nói: “Căn cứ Lăng Thiên!” Không ngờ gã tùy tiện bắt một đội thế thân, vậy mà bắt được người thật, hơn nữa còn là một trong bảy đại cao tầng của căn cứ Lăng Thiên, không biết nên nói vận khí của gã tốt hay không tốt.

Phải biết rằng bảy đại cao tầng của căn cứ Lăng Thiên, mỗi một người đều không phải dễ chọc. Phách Giả Sở Chích Thiên cường đại nhất không cần phải nói, đó được công nhận là cường giả đệ nhất Long Quốc, không, hẳn là cường giả đệ nhất thế giới mới đúng, đơn đả độc đấu không có người nào dám tỷ thí với anh ta.

Xếp thứ hai chính là quân đoàn trưởng Đổng Hạo Triết, cường giả bạo lực tuyệt đối khủng bố, truyền thuyết nói tuyệt đối không thể để cho anh ta ra tay trước, bằng không trận chiến đó thua không thể nghi ngờ.

Xếp thứ ba là hành chính quan Trần Cảnh Văn, truyền thuyết là người không thể mò rõ được nội tình nhất, nhưng có thể sóng vai cùng Sở Chích Thiên Đổng Hạo Triết, khẳng định sẽ không kém hơn nơi nào.

Mà Chiến Thần, Phong Thần, Linh Thính Sứ, Ma Quân sau đó thì không cách nào xếp hạng được tỉ mỉ, thế nhưng trong truyền thuyết Ma Quân là người máu tanh hiếu sát nhất, nắm giữ lại là hết thảy lực lượng hắc ám của căn cứ Lăng Thiên, truyền thuyết nói chọc ai nghìn vạn lần chớ chọc Ma Quân. Mà tiêu chí của cậu ta chính là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, người sống sót từng thấy qua Ma Quân giết người, tuy rằng nhớ không rõ dung mạo của cậu ta, nhưng thanh kiếm kia lại được vẽ ra, cho nên truyền lưu đi. Trên cơ bản mỗi một thủ lĩnh căn cứ đều có một phần bức vẽ đó, đây là điều tất yếu, bình thường mỗi một căn cứ đều có một phần danh sách của cao thủ cường giả căn cứ khác, chẳng qua cường giả của căn cứ Lăng Thiên có thêm được một điểm như vậy mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK