Mục lục
[Dịch] Sáp Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Địch Thanh đã biết bất luận Chiên Hổ, Dã Lợi Trảm Thiên sống chết, Phi Tuyết đều không để trong lòng. Phi Tuyết lo lắng chính là vì Phi Ưng tới gần quầng sáng đó.

Địch Thanh đã rơi xuống mặt đất, thì muốn bổ nhào qua Phi Ưng, đột nhiên nghe thấy Quách Tuân hô:

- Địch Thanh!

Địch Thanh cảm giác trong tiếng hô đó hàm chứa ý gấp gáp, quay đầu nhìn thì thấy Phi Tuyết đã từ trên không ngã xuống. Địch Thanh thân thủ nhanh nhẹn, nhưng Phi Tuyết không thể. Phi Tuyết nóng lòng xuống, đứng không vững, từ phía trên rớt xuống. Địch Thanh không cần suy nghĩ, không quan tâm Phi Ưng nữa, vận động đôi tay bay người tới đón.

Nhưng nguồn lực đó quả thật quá lớn, Địch Thanh dù là trước có chuẩn bị, cũng bị nguồn lực xông tới đó cản người té ngã, hóa giải thế đến. Giây khắc chạm được Phi Tuyết, trong đầu Địch Thanh có ánh sát chợt lóe, cảnh tượng trước Hoàng Nghi Môn lại hiện ra lần nữa.

Nhưng lần này, y ôm Phi Tuyết.

Phi Tuyết biến nguy thành an, không có chút ý vui mừng, lo lắng nói:

- Địch Thanh, kéo Phi Ưng ra!

Lúc này Phi Ưng đã tới dưới quầng sáng, y dùng tay máu từ trong ngực móc ra món đồ hình quả cầu, điên cuồng hô:

- Ta mang nó đến rồi! Người nhìn thấy không? Ta mang nó đến rồi! Người nhìn thấy không?

Ai cũng không hiểu Phi Ưng nói là ý gì.

Địch Thanh không hiểu tại sao Phi Tuyết vội vàng như vậy, nhưng chuyện Phi Tuyết muốn làm nhất định có lý do của cô ấy. Đặt Phi Tuyết xuống, Địch Thanh bước mạnh xông lên đã tới gần quầng sáng, đột nhiên nghe thấy Phi Tuyết tâm tê liệt phế hét một tiếng:

- Địch Thanh, lùi lại.

Địch Thanh nghiêm nghị, nhưng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Phi Tuyết nghĩ cái gì. Tại sao cô ấy bảo Địch Thanh kéo Phi Ưng ra, tại sao cô ấy lại bảo Địch Thanh lùi khỏi quầng sáng?

Đúng lúc này Hương Ba Lạp đột nhiên sáng lên, nguồn ánh sáng đó bỗng nhiên đến, đến dị thường, trong nháy mắt bức tường ngọc trắng đều sáng lên, sáng tới mức có phần trong suốt.

Quầng sáng tăng vọt, vốn là đường kính hơn một thước, trong nháy mắt biến thành hơn một trượng.

Trong ánh sáng lập lòe, có màu sắc khác thường đã lan lên người Địch Thanh. Còn Phi Ưng thân ở trong đó, hơn nữa là toàn thân dưới sự chiếu rọi của quầng sáng, thậm chí cũng có chút trong suốt hẳn lên.

Trên mặt Phi Ưng bỗng dưng hiện ra sáng chói vô hạn.

Đó là một loại cảm giác kỳ dị, người làm thế nào có thể biến thành trong suốt?

Địch Thanh đột nhiên cảm giác nguy hiểm đã đến, lại nghe thấy trên trời dường như có người nói:

- Đến đây!

Âm thanh đó mênh mông vô cùng, trong đó mang phần ý quen thuộc. Địch Thanh trong cảnh mộng mấy lần nghe thấy âm thanh này, chưa từng nghĩ qua lúc tỉnh có thể nghe được câu nói này lần nữa.

Đến đây! Đây là ý gì?

Trong lúc đó, chỉ cảm thấy một nguồn lực lớn truyền đến, muốn dắt hắn đi về phía trước.

Đó làm một hiện tượng cực kỳ kỳ quái, phía trước rõ ràng không có cái gì, nhưng tựa như có ngàn vạn sợi dây lụa trên người Địch Thanh, muốn dẫn hắn vào trong quầng sáng đó.

Đang lúc này, Phi Ưng đột nhiên kêu thảm một tiếng:

- Đừng bắt ta!

Đừng bắt ta! Đừng bắt ta!

Lời nói này quen tai như vậy, lúc Địch Thanh nghe được bốn từ này nghĩ tới năm đó lúc Triệu Minh nhắc tới Hương Ba Lạp, có nói lúc tộc người vào Hương Ba Lạp cũng nói lời nói như vậy.

Địch Thanh đã biết không tốt, dưới sự kinh hoảng, cảm giác được nguồn lực luôn quấn lấy đột nhiên tăng gấp bội, thì nghe Phi Ưng kêu thảm một tiếng. Đột nhiên lơ lửng lên không, nhưng người ở không trung có đường sáng nhọn hoắt, biến thành một đống xương trắng.

Mà xương trắng đó, trong nháy mắt cũng biến thành tro.

Còn trong tay gã cầm viên cầu đó cô linh mà rơi xuống, gõ lên mặt đất một tiếng “cốc”, tiếng vang tuy nhỏ lại ghê người.

Đây là chuyện gì? Đây là Hương Ba Lạp, vốn là tiên cảnh trong tưởng tượng mọi người, làm thế nào biến thành kinh khủng như địa ngục A Tỳ.

Địch Thanh biết nếu bị sức mạnh đó kéo qua, chỉ cần vừa vào quầng sáng, cảnh tượng nhất định sẽ giống như Phi Ưng. Trong tiếng thét giận dữ, toàn lực lui lại, hắn giãy giụa, thậm chí nghe thấy xương cốt mình kêu răng rắc.

Tiếng giãy giụa đó, Địch Thanh dùng khí lực toàn thân.

Cổ họng hắn phát ngọt, gần như muốn phun máu, trước mắt phát đen, kim tinh loạn mạo. Xuyên qua ánh sáng mê ly đó, đột nhiên nghe thấy trong ánh sáng đó có hai người quỳ đối mặt.

Hai người đó giống như quỳ trong không trung.

Cảnh tượng này mơ hồ quen thuộc, lúc ở trong mật thất Thanh Đường hắn từng thấy qua hai người này.

Hai người đó một là phục sức vương giả, thái dương như sương, dung mạo tuấn lãng, giống như chính là Địch Thanh hắn. Đối diện người đó, là cô gái khuôn mặt mỹ lệ.

Đó là Vũ Thường phải không?

Hắn lúc này làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này?

Địch Thanh suy nghĩ sâu xa hoảng hốt, nhất thời không biết là mộng hay tỉnh. Nhưng bất luận là mộng hay tỉnh, rốt cuộc vẫn là dùng sức mạnh lớn kháng cự. Đột nhiên giữa lúc đó có ánh lửa hừng hực sáng ngời, Địch Thanh trong ý thức nghe được nam nữ đó nói:

- Đoàn Tư Bình ta... Đường Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết, đời đời kiếp kiếp, tình này không đổi!

Trong lúc đó trời đất quay cuồng, hai người trong không trung cũng vừa chuyển theo, cuối cùng Địch Thanh nhìn thấy khuôn mặt của đôi nam nữ đó. Không sai, người đàn ông đó chính là Địch Thanh hắn, nhưng tại sao đầu đội mũ vương, sao người đàn ông đó lại là Đoàn Tư Bình? Còn cô gái kia nữa? Cô gái đó không phải Dương Vũ Thường, nhìn khuôn mặt... mơ hồ giống là Phi Tuyết.

Tại sao là Đoàn Tư Bình và Đường Phi Tuyết?

Đó rõ ràng là Địch Thanh hắn!

Tại sao hắn có thể nhìn thấy tình cảnh này? Địch Thanh trong lòng hoang mang, một âm thanh đang hô gọi:

- Đây không phải là cảnh mơ!

Đột nhiên trong lúc đó, trong đầu không lâu xuất hiện hồng long, kim long bỗng nhiên gầm rú, giúp kình lực Địch Thanh bừng chấn. Địch Thanh lại lui phía sau nửa thước, hắn chỉ có thể lùi lại nửa thước. Trong giây khắc đó hắn cảm giác được toàn thân trong tấm lưới lớn vô hình, tuy phá rách lưới chui ra, trong nháy mắt bị tấm lưới vô hình khác vây lại.

Ảo cảnh phía trước không thấy nữa, nhưng đã khắc sâu trong đầu Địch Thanh.

Tại sao? Tại sao? Tại sao hắn trong lúc này nhìn thấy ảo cảnh kỳ quái này?

Trong lúc đó Thiện Vô Úy hét lên tiếng kinh sợ, kinh sợ phá vỡ hoảng hốt của Địch Thanh, Thiện Vô Úy kêu:

- Đừng bắt ta!

Quầng sáng mới vừa hiện lên, sắc mặt Thiện Vô Úy vui mừng như điên, lẳng lặng tới gần quầng sáng. Chỉ cho rằng đó là thần sắp xuất hiện, nào ngờ nhìn thấy Phi Ưng đột nhiên thân biến thành xương, xương biến thành tro, giây khắc đó sự kinh hãi của sống chết làm lão kinh hãi không hiểu gì cả. Mới định lui lại sau, thì bị một nguồn lực lớn mạnh mẽ kéo tới.

Thiện Vô Úy không có sức mạnh lớn của Địch Thanh, đột nhiên như mũi tên bay ra, rơi vào quầng sáng, trong nháy mắt biến thành xương trắng tro bụi.

Trán Địch Thanh đều là mồ hôi, chỉ cảm giác thể lực hao tổn rất nhiều, khó chống cự nguồn lực lớn đó nữa. Đúng lúc này một người kịp thời xẹt qua, một tay ôm lấy Địch Thanh, một tiếng thét rung trời.

Nguồn lực đó vô biên vô trù truyền đến, Địch Thanh mượn lực phát lực, cùng người đó đột nhiên bay ngược ra. Lực dẫn vừa đứt, tiếng “phịch” vang lên, hai người đều đập lên vách tường ngọc trắng.

Người cứu Địch Thanh ra chính là Quách Tuân.

Quách Tuân giây khắc đó trán toàn là mồ hôi, đột nhiên khàn giọng hét:

- Đệ không nói tín nghĩa, đệ tiện vô sĩ.

Quách Tuân xưa nay bình tĩnh, cho dù lúc đối mặt với Nguyên Hạo cũng không thay đổi thái độ bình thường, nhưng lần này trên mặt y đầy là ý phẫn nộ.

Địch Thanh kinh ngạc, không biết Quách Tuân rốt cuộc là quát ai. Đột nhiên phát hiện Phi Tuyết muốn xông tới quầng sáng đó, Địch Thanh hoảng sợ, bay người lên một tay ôm lấy Phi Tuyết, quát:

- Cô làm gì, cô muốn chết à?

Phi Tuyết cũng mất đi thái độ bình thường, kêu ầm lên:

- Họ sắp đi rồi, Họ sắp đi rồi, không thể để họ đi.

Cô trong giây khắc đó, trong mắt đầy là nước mắt, trên mặt cũng có ý bi thương tuyệt vọng nói không ra.

Địch Thanh thấy rồi, trong lòng chấn động, khàn giọng nói:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Phi Tuyết đột nhiên quỳ xuống, khấu đầu xuống đất, đôi mắt nhắm chặt, môi mấp máy, tựa như đang niệm cái gì, nhưng cuối cùng cô không hề phát ra tiếng nào.

Lúc này, Hương Ba Lạp đã khủng hoảng như địa ngục A Tỳ, tất cả xung quanh lại từ từ quay tròn. Và trong sự xoay tròn đó, còn có thể nghe thấy tiếng “Đùng Đùng” giữa đất trời, giống như trời sụp đất nứt.

Đường ánh sáng đó mở rộng về phía sau hơn một trượng, Da Luật Hỉ Tôn cũng là kinh sợ kêu một tiếng, không tự chủ dựa vào quầng sáng đó, mà tất cả sự vật trong quầng sáng đó bị xoay tròn như gió xoáy cuồn cuộn.

Không có gió, nhưng tất cả trong Hương Ba Lạp như bị lực vô hình thúc giục biến hóa. Hào quang thịnh hơn, vách tường ngọc xung quanh đột nhiên sáng rõ, có ngũ sắc lưu động.

Trời nghiêng đất đảo.

Trong mắt Quách Tuân cũng lộ ra ý kinh hãi, biết không thoát mạng được nữa, rất có thể rơi vào cảnh vạn kiếp không thể trở lại, khàn giọng nói:

- Địch Thanh, đi.

Địch Thanh mờ mịt một hồi, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được, lần đi này, sau này cũng không còn Hương Ba Lạp nữa.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng thống khổ.

Không có Hương Ba Lạp, hắn không cứu được Dương Vũ Thường. Không cứu được Dương Vũ Thường, cuộc đời này của hắn có ý nghĩ gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK