Lũ trẻ trông thấy cảnh này hoảng sợ, vội chạy ôm chầm lấy nhau. Mắt chúng dần nặng trĩu, cụp xuống. Khi mở mắt ra thì Thiên Nam đã biến đi đâu mất, xung quanh không còn là sân bên trong của Bạch Long hội nữa, xung quanh toàn cây là cây, hình như đám mây vừa rồi đã đưa chúng tới đây. Bỗng có 1 tiếng nói trầm trầm vang lên.
- Ta có giấu 3 viên ngọc bội trong khu rừng này, chỗ hiện tại các ngươi đang đứng là khu an toàn, nhưng chỉ cần đi 1 đoạn nữa thôi thì sẽ có rất nhiều thú dữ đấy, hãy cân nhắc cho kỹ. Sống sót hay không là do số mệnh của chính các ngươi. Những ai sợ hãi thì hãy ở lại, còn lại thì chia nhau mà đi tìm ngọc bội đi. Các ngươi có thời gian là 1 ngày, trong khoảng thời gian 1 ngày thời gian ấy, ai tìm được ngọc bội thì sẽ được đưa về trước và là người qua được thử thách lần này. Nếu chưa hết 1 ngày mà đã có 3 người tìm được ngọc bội thì tất cả đều được trở về, còn không thì sau 1 ngày ta cũng sẽ đưa các ngươi trở về. Tìm được ngọc bội hay không cũng còn phụ thuộc vào duyên số của các ngươi nữa. Mau đi đi. Ha ha ha.
Hình ảnh 1 chiếc ngọc bội vàng trong khảm con rồng ngọc màu xanh biếc lấp lánh hiện lên không trừng 1 khắc rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Người lớn nghe thấy vậy còn hoảng sợ huống chi đây mới chỉ là những đứa trẻ 10 tuổi miệng còn hôi sữa. Phần lớn những đứa trẻ chọn ở luôn tại đấy, tuyệt nhiên không dám đi. Nhưng cũng có 13 đứa bắt đầu đi. Trong đám trẻ con này, có 1 đưa lớn tuổi nhất là Đại Cương, và Lôi An 12 tuổi, đứa nhỏ là Lâm Vũ có 9 tuổi.
Hắn cũng tham gia, hắn tên là Trần Hữu, 10 tuổi tròn, xuất thân trong một gia đình nghèo khổ, bố hắn chết từ sớm, chỉ còn lại mẹ hắn với đứa em. Em hắn mới có 5 tuổi, mẹ hắn cũng ốm yếu suốt không làm được gì, chỉ ở nhà trông em. Hằng ngày hắn phải đi kéo vó tôm vó cá về cho 2 mẹ con ăn. Có những ngày được mùa, hắn bắt được nhiều, mọi người ăn vui vẻ, nhưng có nhiều hôm hắn chẳng bắt được bao nhiêu. Bữa đó hắn nhịn, hắn bảo với mọi người là hắn nướng ít tôm ở bãi sông ăn trước rồi, còn chỗ này phần mẹ với em thôi. Hắn thương mẹ với em hắn lắm.
Đến mùa khô, nước sông cạn hết, cũng chả còn cách nào, hắn cố gắng đi mót từng củ khoai, củ sắn, hay những bông gạo còn sót lại trên những cánh đồng, cố mang về chút ít để cho mọi người ăn. Có hôm hắn chảy trộm đào bị người ta bắt được, đánh cho thừa sống thiếu chết. Hôm đó hắn phải lết mới về được tới nhà. Cũng may, mấy bữa trước hắn mót được kha khá khoai nên giờ mọi người vẫn còn cái để ăn. Ấy vậy, hắn cũng chỉ nghỉ ở nhà 1 hôm, hôm sau nữa hắn lại cắn răng ra đồng mót khoai với chảy trộm tiếp. Hắn tuy còn bé, nhưng đã phải chịu đựng rất nhiều, cho nên hắn cũng chững trạc hơn những đứa bé cùng trang lứa.
Gần đây, hắn nghe bảo Bạch Long hội đang kiếm những đứa trẻ khoảng 10 tuổi, mua với giá cao. Hắn mừng quá, hắn tự mình đến Bạch Long hội hỏi han. Hôm ấy, hắn mang 30 lượng vàng về cho mẹ, mẹ hắn còn tưởng hắn đi ăn cắp của người ta, bắt mang trả lại. Mẹ bảo với hắn “Làm người phải sống cho ra 1 con người, chảy trộm, hái trộm hoa quả nhà người khác đã là điều không nên, nhưng vì hoàn cảnh của gia đình ta cũng có thể miễn cưỡng làm như vậy, sau này có gì chúng ta sẽ đền ơn họ lại sau. Nhưng mà ăn cắp 1 số lượng lớn vàng như thế này, đời nào, kiếp nào chúng ta mới trả được, sống trong ô nhục thì thà chết đi còn hơn con ạ”. Hắn phải giải thích mãi rồi dẫn mẹ tới Bạch Long hội thì mẹ hắn mới tin. Hắn dặn dò mẹ hắn dùng số tiền này cố gắng buôn bán nhỏ lẻ kiếm chút tiền sống qua ngày. Trước ngày chia tay, hắn ôm hôn mẹ và đứa em gái nhiều lần rồi kiên quyết ra đi. Trong khoảng thời gian ấy tới nay, hắn làm công việc của 1 tên nô lệ. Mọi người bảo hắn, sắp tới sẽ được gặp 1 đại nhân vật nào đó có khả năng thay đổi toàn bộ cuộc đời hắn. Hắn quyết tâm thế nào cũng phải vượt lên số phận.
13 người này chia thành 3 nhóm, nhóm Đại Cương gồm 6 người và nhóm Lôi An cũng gồm 6 người, Lâm Vũ đi cùng nhóm Lôi An. Hắn cũng muốn đi cùng nhưng mấy người bảo một nhóm không được có quá nhiều người, nếu hắn muốn đi thì Lâm Vũ phải đi 1 mình. Thế là hắn không đành lòng.
Trước mắt mấy đứa trẻ là 4 hàng cây tạo thành 3 con đường, nhóm Đại Cương chọn con đường ở giữa, Lôi An đi con đường bên phải. Sau cùng, hắn chọn con đường bên trái. Tuy nguy hiểm hơn nhưng khả năng tìm được cũng cao hơn, khi bước chân vào đây, hắn đã sớm phó thác mình cho số phận rồi. Trước mặt hắn toàn dây rợ chằng chịt, hun hút sâu, hắn cố gắng trấn an bản thân, hít 1 hơi dài bước đi.