- Mấy đứa nhóc này! Đừng tưởng là chúng tôi không biết các em lén lút tăng cường thời gian tu luyện. – Đứng trên bục cao, viên giáo viên hướng dẫn vỗ vỗ tay để cho mọi người chú ý. Nghe thấy câu nói của giáo viên, tất cả mọi người đều chột dạ cúi đầu xuống.
Ánh mắt của giáo viên đưa tới chỗ nào, người đứng ở chỗ đó đều cúi gập mặt xuống. Triệu Lập không muốn bị chú ý nên cũng cố ý cúi đầu. Loại cảm giác này khiến cho viên giáo viên cảm thấy rất thích thú.
- Chẳng qua… - Rất ít khi giáo viên nói như vậy, nên mọi người cảm thấy nhẹ nhõm một chút, đều ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn giáo viên.
- Tất cả sự tiến bộ của các em, chúng ta đều nắm rõ. Cũng không có ai tiến bộ một cách thái quá nên lần này bỏ qua cho mọi người. – Lời nói của giáo viên vừa dứt, tất cả mọi người đều cảm thấy vui sướng, hò reo ầm ĩ.
- Vạn tuế! Thầy vạn tuế! – Đó là những lời xuất phát từ đáy lòng của mỗi học sinh. Trong quá khứ, bất cứ ai mắc phải một lỗi nào đó, đều phải chịu sự trừng phạt của giáo viên. Nên bây giờ, khi biết lỗi của mình được bỏ qua, ai nấy đều không khỏi cảm thấy vui sướng.
- Được rồi. – Uy nghiêm của giáo viên có thừa, vì vậy mới chỉ hừ nhẹ một tiếng, tất cả mọi người đã im phăng phắc.
- Từ giờ trở đi, chương trình tu luyện cơ bản của các em chấm dứt. Tiếp theo, các em có thể lựa chọn một loại công pháp để tiến hành tu luyện. – Giáo viên hướng dẫn chính thức tuyên bố cho tất cả mọi người.
Khóa học kết thúc, có nghĩa là từ nay mọi người không phải gặp lại giáo viên khó tính này nữa. Vậy là có thể tự do tu luyện mà không còn bị hạn chế, không còn lo lắng tu luyện cơ bản sẽ xuất hiện tình huống không đúng. Tóm lại là:…..tự do.
Mỗi người đều hy vọng ngày này sẽ đến, nhưng khi nó đến lại khiến cho tất cả mọi người ngơ ngác. Ai cũng đưa mắt nhìn giáo viên, chỉ sợ thầy nói dối.
- Không phải mỗi ngày, các em đều muốn tăng cường nền tảng một cách nhanh chóng hay sao? Sao đột nhiên lại im hết cả như thế? – Giáo viên cười cười trêu ghẹo mọi người, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Ít nhất bốn mươi tiểu tử do hắn quản lý đều không có ai gặp phải một vấn đề gì hết. Tất cả đều hoàn thành nội dung cũng là một chuyện khiến cho giáo viên vui vẻ.
- Ầm – Rốt cuộc hiểu được giáo viên không phải nói đùa, tất cả mọi người đều nhảy lên, gõ bàn, gõ ghế loạn xị.
Triệu Lập cũng không ngoại lệ, nhanh chóng gia nhập vào đám người đang cuồng loạn. Tu luyện cơ bản hoàn thành… cũng có nghĩa là không còn phải nơm nớp lo sợ giáo viên kiểm tra tốc độ tu luyện. Không phải khống chế mức độ tu luyện của bản thân. Không còn lo lắng bị phát hiện là thiên tài tu luyện, biến thành một con chuột bạch cho người khác mổ xẻ. Như thế không vui mới là lạ.
Đợi cho sự vui sướng qua đi, giáo viên nhắc mọi người trật tự:
- Bài tập cuối cùng: hôm nay về nhà, cùng cha mẹ bàn luận xem nên tu luyện theo phương hướng như thế nào. Nhớ rõ phải cũng cha mẹ bạn luận, không được tự ý quyết định.
Chuyện này đương nhiên chẳng có ai lo lắng, nó chẳng phải là chuyện gì xấu.
- Ta đề nghị, nam sinh tốt nhân nên chọn tu luyện “cự lực thuật” – Nói xong giáo viên chứng tỏ cho mọi người thấy cơ bắp của mình.
- Như thế này mới có nam tính. – Buổi cuối cùng, nên tậm trạng mọi người có phần buông lỏng, đều nhao nhao bình luận.
- Khóa học kết thúc. Tất cả mọi người rời đi. – Giáo viên vỗ tay một cái, tuyên bố kết thúc khóa học.
- Lời cảnh cáo cuối cùng: bắt đầu tu luyện công pháp cấp một không được phép vượt quá cực hạn của bản thân.
Lời nói này mọi người đã nghe vô số lần, tai đã sắp chai lại. Tất cả đều đồng loại hô to:
- Dạ! Nhớ rõ.
Triệu Lập là người cuối cùng đi ra. Trước mặt hắn là một đám như ong vỡ tổ đang chạy về nhà. Triệu Lập cũng chẳng có gì phải vội vàng. Cha mẹ hắn về nhà rất muộn.
Từ từ thu xếp mọi thứ, rồi mới chuẩn bị rời đi. Ngẩng đầu lên thì thấy giáo viên vẫn còn ở trong lớp, đang nhìn hắn.
Nói thật…giáo viên hướng dẫn cho dù có nghiêm khắc thì cũng đều vì học sinh. Nhìn từ khía cạnh khác thì đó cũng là trách nhiệm của họ. Là một giáo viên, phải nói ông là người rất tận tâm.
Khóa học đã kết thúc, giáo viên cũng không còn gì để dạy. Buổi học cuối cùng, bao giờ cũng muốn đứng nhìn tất cả mọi người rời đi rồi mới có thể ra khỏi lớp.
Triệu Lập đi đến trước mặt giáo viên, cúi đầu nói:
- Cảm ơn thầy.
Trên mặt giáo viên cũng hiện ra một nét hạnh phúc, cười nói:
- Về sau nhớ chú ý đến bản thân.
- Vâng thưa thầy. – Triệu Lập trả lời ngay lập tức rồi tò mò hỏi giáo viên một câu:
- Thầy có ý kiến gì về việc tu luyện tiếp theo không?
- Ý kiến? – Giáo viên sửng sốt một lúc, sau đó mới mở miệng nói:
- Nếu có thể, em nên tu luyện cơ bản chắc một chút. Mặc dù hai năm vừa rồi cũng đủ có được một nền tảng nhất định. Nhưng tu luyện “kiện thể thuật” thêm một thời gian nữa cũng rất tốt. Đó là kinh nghiệm của riêng thầy, em có thể tham khảo.
- Cám ơn thầy. – Triệu Lập vô cùng thành khẩn cúi đâu nói:
- Thưa thầy! Hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại! Nhóc con, nhớ tu luyện cho tốt. – Chờ Triệu Lập bước ra khỏi phòng học, giáo viên mới từ từ đi ra ngoài.
Chậm rãi đi về nhà, Triệu Lập không có gặp Johnny. Chắc hắn đã nhanh chóng về nhà thương lượng với cha mẹ rồi. Triệu Lập cũng chẳng có gì phải vội, thong thả lên xuống xe rồi từ từ đi về nhà, tận hưởng cảm giác được tự do.
Buổi tối, Triệu Lập đem những lời của giáo viên hướng dẫn nói lại cho cha mẹ mình. Sau đó, hắn cũng cha mẹ thương lượng xem nên làm cái gì tiếp theo. Cha mẹ đều là những người tu luyện đến công pháp cấp bảy, tự nhiên sẽ biết được cái gì là nên, cái gì không nên.
- Giáo viên của con nói cũng đúng. – Cha Triệu Lập gật đầu nói:
- Trước kia cũng không có ai nói cho chúng ta như vậy. Nên vừa kết thúc xong, chúng ta liền lập tức tu luyện công pháp cấp một. Về công pháp cấp một, con có suy nghĩ gì?
- Con định tu hành “cự lực thuật”, “nhu thể thuật” và “cương thể thuật”. – Triệu Lập trả lời một cách thẳng thắn. Dù sao thì hắn cũng quyết định trước hết nhập ngũ. Mà mấy công pháp này đều là những thứ cần thiết trong quân đội.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK