Mục lục
[Dịch]Linh Vũ Cửu Thiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trận phong ba không lớn không nhỏ dưới uy áp của Hàn Phi nhanh chóng được dẹp loạn, các tộc nhân của bộ lạc Hỏa Thảo đều tỏ ra vui mừng, nhất là các chiến sĩ thiếu chút nữa reo hò lên, kỳ thực trong lòng rất nhiều người kỳ vọng Hàn Phi có thể làm tân thủ lĩnh của bọn họ, như vậy cho dù không đầu nhập vào bộ lạc Cuồng Hùng, cũng có thể có chỗ đứng ở hồ Cách Lực Mộc .

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là nguyện vọng đẹp của họ mà thôi, bên này vu sư Cổ Lực và vu sư Lạc Khắc sau vài câu hàn huyên, đi tới trước mặt Hàn Phi.

Vu sư Lạc Khắc đã tận mắt nhìn thấy Hàn Phi phát lực, cho nên tuy địa vị của lão ở Cuồng Hùng không thấp, nhưng đối mặt với Hàn Phi lại không dám có chút ngạo mạn, cung kính hành lễ nói:

- Rất vinh hạnh được các hạ ghé qua bộ lạc Cuồng Hùng, tôi thay tộc trưởng và trưởng lão Thủ Tịch nhiệt liệt hoan nghênh ngài.

- Đa tạ... Hàn Phi leo lên lưng Ốc Kim đáp lễ, sau đó nói với vu sư Cổ Lưc:

- Vu sư Cổ Lực, ông và tộc người của ông đã tìm được chỗ quy túc, ta nghĩ cũng tới lúc chia tay, hy vọng có cơ hội lần sau có thể gặp lại.

- A Đức Tư các hạ, ngài bây giờ phải đi sao? Vu sư Cổ Lực thất kinh:

- Ngài không cần ta làm hướng dẫn cho ngài sao?

- Hai ngày nay ông đã nói cho ta nhiều điều rồi, Hàn Phi cười nói:

- Ta có rất nhiều việc phải làm, cho nên phải đi trước.

Mục đích của Hàn phi đã đạt được, tất nhiên không phải gia nhập vào bộ lạc Cuồng Hùng, cũng không phải vu sư Cổ Lực, có bộ lạc Hỏa Thảo làm yểm trợ, tin rằng thân phận của hắn càng thêm bền chắc chống lại sự điều tra nghiêm ngặt, lúc ở trên đường, hắn nói với vu sư Cổ Lực mình là đệ tử của võ sĩ ẩn cư, lần này là đến Lịch Luyện.

Tuy vô cùng không muốn, nhưng vu sư Cổ Lực cũng không dám có ý phản đối, không thể làm gì khác hơn là khom lưng hành lễ:

- A Đức Tư các hạ, tộc người Hỏa Thảo chúng tôi mãi mãi không quên ân tình của người, cho nên sau này có chuyện gì xin người cứ dặn dò.

Hàn Phi cười cười, trong lòng hiểu được đối phương không nỡ xa mình, vu sư dù sao cũng không phải là một man tộc bình thường đơn giản, nhưng hắn cũng không cần để ý, vì đây không phải là chuyện xấu.

- Được, lúc rảnh rỗi ta sẽ quay về thăm các ngươi, Hàn Phi gật đầu, nhìn vu sư Lạc Khắc, cùng tâm lý tương thông với hắn, Ốc Kim xoay người chạy đi, phóng nhanh hướng về Cuồng Lan Yếu Tắc.

Chạy được rất xa, Hàn Phi quay đầu lại vẫn nhìn thấy những tộc người cũng sống chung hai ngày trước vẫn đứng ở doanh trại vẫy tay chào tạm biệt hắn.

Trong truyền thuyết của nhân tộc, man tộc thiên tính tàn bạo, người người ăn tươi nốt sống thô bỉ lạc hậu, kỳ thực một phần trong đó có lẽ là đúng, nhưng Hà Phi thấy được, những người của man tộc bình thường này kỳ thực không khác gì với người dân bình thường của nhân tộc, bọ họ cũng có mặt lương thiện thuần phác.

Quay trở lại đường lớn, Hàn Phi đi cùng một đội lữ thương cuối cùng cũng tới được Cuồng Lan Yếu Tắc.

Cuồng Lan Yếu Tắc được xây dựng ở cửa khe sâu, dọc phía đông khoảng chừng mười mấy km, nhưng tường thành xây bằng đá lớn chỉ cao năm sáu thước, bức tường cửa thành đều rất thấp bé và dày đặc, người dân man tộc bình thường sống ở đây rất nhiều.

Cửa thành có thể dung nạp bốn năm chiếc xe ngựa cùng lúc đi qua một chút cũng không nghiêm ngặt, mấy tên võ sĩ của man tộc tay cầm vũ khí, người và đội buôn vào thành đều phải nộp thuế.

Sau khi giao nộp một khoảng tiền Thái Thản khá lớn, Hàn Phi thuận lợi đi vào Tắc Yếu.

Cảm giác đầu tiên của Hàn Phi đối Cuồng Lan Tắc Yếu là ồn ào náo nhiệt và vô cùng hỗn loạn, các dãy nhà cao tầng hai bên đường được xây dựng bằng đá, phong cách rất tục tằng hào phóng, người man tộc vô cùng thích chỗ ở có trang trí hổ sư mãnh thú, và hình thức bên ngoài tương đối đơn giản thô lỗ lạc hậu.

Cuồng Lan Yếu Tắc và Hồng Hà Yếu Tắc giống nhau đều chia ra khu vự quân sự và khi dân cư khu thương nghiệp, nhưng khu quân sự của Cuồng Lan Yếu Tắc là khu nam, đồn trú của quân đội và quý tộc đều ở đây, khu dân cư thương nghiệp là khu bắc vị trí hiện tại Hàn Phi đang đứng.

Người đi trên đường dập dìu, các hiệu buôn hai bên đường làm ăn rất thịnh vượng, bọn tiểu nhị thân thể cường tráng đang đứng ngoài cửa la hét, có một giọng ở ngoài cửa hướng vào, quả thật làm cho tai của người ta sắp bị điếc.

Có một ít thịt súc vật được trưng bài ở ngoài cửa, khách hàng lựa thịt trong bộ lạc đó, tiểu nhị dùng dao cắt lấy miếng thịt đó, càng có không ít man tộc vẫn đứng ở hai bên đường, cái hẻm nhỏ cũng không quá chật hẹp, không khí trong đây tràn đầy mùi hôi thối, máu tươi, phân của súc vật làm cho người ta phải buồn nôn.

Có một người bình thường thân hình thấp bé đang vội vàng chạy trên đường, kết quả không cẩn thận đụng trúng vào Hàn Phi ngã xuống đất, vẫn không đợi y đứng dậy, một đám người tụ lại xôn xao, bốn năm người vạm vỡ tay cầm mộc bổng lao ra, vây lại người bình thường đang đau nhức này, tức giận mắng cho một trận.

- Dám gây chuyện với chúng tao à?, đánh cho mày chết!

Người đi qua đường chỉ làm ngơ, chỉ có mấy người “ăn không ngồi rồi” mới tụ tập lại cười hỉ hả, vẫn đứng một bên ồn ào chế giễu.

Bên này ấu đã vẫn chưa kết thúc, bên kia xảy ra chuyện dùng binh khí đánh nhau, mấy tên người man tộc dáng dấp chiến sĩ chia làm hai phe, đánh nhau trên đường, hơn nữa là dùng đao thương thật, người đi đường đều lũ lượt tránh né, nhưng đội duy trì trật tự rốt cuộc vẫn không thấy đâu.

Đây là Cuồng Lan Yếu Tắc, thành phố lớn nhất tây thùy đế quốc Thái Thản man tộc, thô lỗ, dũng mãnh, cáu kỉnh.

Đi dạo một vòng trên mấy con đường chính, sau khi quen thuộc mọi cảnh vật xung quanh, Hàn Phi thuê một khách điếm sang trọng ở lại.

Sau khi tìm chỗ trú ngụ xong, Hàn Phi giặt sạch y phục của mình và đi ngủ, đợi lúc hắn tỉnh dậy đã quá nữa đêm rồi.

Khoác thêm cái áo thắp đèn sáng lên, từ chiếc nhẫn nạp vật hắn lấy ra một viên bàn và một một chai thủy tinh màu bạc, đặt lên bàn.

Cái ngân bàn chỉ to bằng bàn tay, ở giữa nhẵn bóng có thể soi thấy cả mặt người, xung quanh dùng ngôi sao trang trí lên, phía sau đầy hoa văn phức tạp, chế tác rất hoàn mỹ.

Tên của nó gọi là tinh thần chi tức, là một loại vật phẩm linh pháp vô cùng quý hiếm, chỉ có quân đội đế quốc và pháp sư mới có thể dùng, số lượng rất ít.

Hồn bài của võ sĩ quân đội man tộc và tài liệu tin thần chi tức sử dụng không giống nhau, đều là tinh thần bí ngân trộn lẫn chút kim loại đặc thù mà chế thành, phía trên có linh pháp thuật của tinh thần hệ, thông qua nó linh pháp tháp có thể truyền tin ra ngoài ngàn dặm.

Cầm tinh thần chi tức trên tay, Hàn Phi cẩn thận truyền vào nó một chút thiên tiên chân khí, mặt kính màu bạc lập tức sáng lên, màu sắc dần dần biến thành màu vàng lợt, giống như bầu trời đầy sao lấp lánh.

Tinh thần chi tức lấy linh lực khu động, pháp thuật dựa vào lực lượng tinh không thần bí để hoàn thành truyền tống, bí quyết tài nghệ này có từ thời cổ đại.

Ở mặt trên nó có một chút lực lượng thần hồn của Hàn Phi, cho nên chỉ Hàn Phi mới có thể sử dụng, bất cứ ai có mưu toan khống chế sử dụng đều bị tổn hại, mà giả như Hàn Phi có chết, mặt tinh thần chi tức này cũng mất đi tất cả linh lực, linh pháp sư của quân đội Hồng Hà Tắt Yếu sẽ biết, giống như thần hồn của võ sĩ man tộc.

Cầm chiếc lông ngỗng chấm vào bình thủy tinh, Hàn Phi bắt đầu viết lên mặt kính, nét mực màu đỏ thẫm cuồn cuộn chạy thành đám văn tự, nhưng tức khắc biến mất không thấy đâu.

Cùng lúc đó, mấy trăm km bên ngoài Hồng Hà Yếu Tắc, tầng cao nhất của quân bộ linh pháp tháp.

Bên ngoài gần mười mấy thước có một viên bàn kim loại màu bạc, đặt trên tảng đá giữa khoảng đất trống, bên ngoài viên bàn có vô số ngôi sao chỉ có một ngôi ở giữa rất sáng, nhìn thấy toàn bộ tin tức được phóng ra.

Một lão pháp sư áo bào trắng đang đang ngồi ngay ngắn trước viên bàn nhắm mắt trầm tư, trên cổ tay áo có có gắn một sợi trang sức hình sao kim cho thấy đây là linh pháp sư thất giai không bình bình thường.

Bỗng nhiên trong lúc đó, viên tinh thần trên viên bàn sáng lên, giữa viên bàn từ từ hiện ra văn tự, chính là văn tự mà Hàn Phi viết khi đang ở Cuồng Lan Tắc Yếu.

Pháp sư áo bào trắng lập tức đứng dậy, tiện tay lấy một tờ giấy từ cuốn sách nhỏ trên bàn bên cạnh mình chép dòng văn tự này.

Đây chính là điều kỳ diệu của tinh thần chi tức, thám báo lẻn vào man tộc có thể là kịp lúc, nhanh chóng và an toàn truyền báo sự việc điều tra cho quân bộ, đáng tiếc duy nhất là cách truyền tin này chỉ là đơn hướng, hai bên không thể liên lạc qua lại với nhau.

Nội dung văn tự vô cùng đơn giản, chủ yếu là Hàn Phi hội báo mình đã thành công tiến vào Cuồng Lan Yếu Tắc, chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.

Đợi tới khi không còn xuất hiện văn tự nữa, vu sư áo bào trắng chìa tay nhè nhẹ vẽ lên viên bàn, câu thần chú khó hiểu thì thào trong miệng lão, một đường cong màu trắng dần hiện ra, cuối cùng xuất hiện một bản đồ.

Mà phía trên bản đồ, tận cùng của khe sâu, có một điểm màu hồng đang nhấp nháy.

Vu sư áo bào trắng mãn nguyện gật đầu, thông qua pháp thuật định vị của tinh thần chi tức, có thể xác định chính xác vị trí của Hàn Phi, do đó ở một trình độ nhất định chứng thực tính chân thật của tin tức.

Mang theo giấy viết, vu sư áo bào trắng nhanh chóng rời khỏi căn phòng

Bên này, Hàn Phi thu hồi bút, đem tất cả đồ đạc bỏ vào chiếc nhận nạp vật.

Bất luận là hắn hay là pháp sư quân bộ, ai cũng không biết bên ngoài rất xa trên đỉnh pháp vu sư của Ba Tư Khắc đế đô đế quốc Thái Thản, một lão vu sư áo bào tro lớn tuổi đang gọi gió làm mưa, đường sấm sét màu tím xẹt ngay qua đầu hắn, mà hắn hồn nhiên không phát giác ra, quyền trượng trong tay vẫn nỗi lên ánh sáng màu lục nhàn nhạt.

Vu sư áo bào tro nhìn về phía nam, đôi mắt màu xanh biếc đang rực cháy ngọn lửa phẫn nộ thù hằn.

- Ở Cuồng Lan Yếu Tắc sao?, quả thật quá tốt rồi, Lily Á, người con gái ta yêu quý nhất, ở trong Thần Quốc nàng nhất định phải xem ta làm sao báo thù cho nàng

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK