• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ai mà biết chứ? Nhưng mà ta chưa từng thấy qua thứ này. Có điều dựa theo đặc điểm cánh tay thì hắn hình như là Naga, nhưng mà Naga lúc mới sinh ra chẳng phải chỉ có hai cánh tay sao? Hơn nữa Naga thì có thân dưới là đuôi rắn, mà hắn lại có hai chân" Một tên khác cảm thấy khó hiểu nói

Tên thứ ba tiếp lời: "Thứ này hiển nhiên là quái vật rồi, nhìn vào đám da thú bọc quanh người thì hắn có thể là quái thai bị người ta ném đi! Hay là chúng ta lấy sạch đám da thú này rồi quẳng nó đi?"

"Mẹ nó, đám khốn khiếp này muốn ta phải chết cóng sao?" Lão Tà trong lòng chửi rủa ầm ĩ.

Một tên khác lại nói: "Như thế cũng chưa được, chúng ta nên tận dụng phế vật này. Trước tiên cắt nó ra thành nhiều miếng rồi sau đó lấy thịt đi câu cá sấu!"

"A! Thằng chết tiệt, chờ ông mày khỏe lên, ông mày nhất định băm chúng mày thành từng mảnh!" Lão Tà tức đến mức muốn vỡ ngực mà chết.

Mấy người này nói chuyện xong thì cũng đã bóc sạch sẽ đồ đạc trên người lão Tà, cả da thú lẫn cái nôi đều bị lấy đi. Sau đó, một người trong đám tiện tay rút ra một thanh dao găm nhằm làm thịt lão Tà. Đáng thương thay, lão Tà bây giờ chỉ là một đứa trẻ con, hơn nữa lại là đứa trẻ đã nhịn đói vài ngày. Hắn bây giờ một chút lực để phản kháng cũng không có, đành phải nhắm mắt chờ chết. Trong lòng hắn lúc này vô cùng buồn bực, không cần phải nói cũng biết rằng hắn lúc này vô cùng bi ai, trong lòng thầm nghĩ: "Ta một đời tung hoành vô địch thiên hạ, xưng bá thế gian đến mấy trăm năm, nhưng mà không ngờ hôm nay lại có kết cục như vậy! Chẳng phải là quá bi đát sao!"

Nhưng mà đúng lúc đó, một tên chợt hô lên: "Chờ một chút, ta đột nhiên nghĩ ra một ý rất hay."

"Ý kiến gì hay?" Một tên khác vội vàng hỏi.

"Ta nghĩ, có lẽ chúng ta có thể bán hắn với một giá thật hời!" Tên kia vẻ mặt đầy hưng phấn nói.

Tên kia nghe vậy lập tức thu dao găm lại, cao hứng hỏi: "Ục, bán cho ai vậy?"

"Đương nhiên là cho cái lão pháp sư thường đến thôn của chúng ta. Đừng quên là hắn hàng năm đều đến chỗ chúng ta mua một ít ma thú còn sống, hơn nữa loài càng lạ hắn càng thích. Lần trước ta thấy hắn mua một con chim lửa gió với giá trên trời đến mười đồng vàng." Tên kia nói giống như hiểu rõ lắm.

"A, thật sao?" Đám người còn lại ngạc nhiên hỏi: "Không có khả năng à? Thứ kia hình như chẳng có chỗ nào đáng giá mà?"

"Đương nhiên là thật chứ, chim lửa gió mặc dù không có công dụng gì, nhưng là các ngươi đừng quên hắn bay rất nhanh, hơn nữa số lượng lại rất ít nên chỉ có vài con bị bắt sống mà thôi. Cái đó gọi là vì hiếm nên quý, chính vì thế mới bán được với giá như vậy." Tên kia sau đó lại nở một nụ cười rất dâm đãng nói: "Nhưng là nếu so với số lượng ít thì cái thứ trên tay của chúng ta kia mới đáng gọi là độc nhất vô nhị à. Nói không chừng chúng ta có thể bán được hắn với giá một trăm đồng vàng ấy chứ. Đến lúc đó, chúng ta chẳng phải đã phát tài rồi sao?

"Rất có lý!" Hai người kia lập tức gật đầu vui vẻ nói

"Vậy còn chờ cái gì nữa? Chúng ta nhanh đi thôi!" Tên kia gấp gáp nói : "Lão pháp sư chỉ ở đây vài ngày nữa là đi, chúng ta cần nhanh lên, nếu không phải chờ đến hai ba năm sau hắn mới quay lại đây!"

Mấy người này sau đó không dám chần chờ thêm phút nào, nhanh chóng quẳng lão Tà vào lại trong nôi rồi chạy vội đi.

Đến khi trời đã tối mịt, sau khi đã trải qua một quãng đường lặn lội xa xôi, bọn họ rốt cuộc cũng đi vào một thị trấn nhỏ. Bọn họ đi qua một khu nhà đổ nát quen thuộc, tiến đến một quán rượu. Lúc này lão Tà hoàn toàn bị bọc kín trong da thú nên không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được âm thanh ầm ĩ bên ngoài, điều này chứng tỏ là người chỗ này không hề ít!

Bọn họ đi về phía gã chủ quán, hỏi thăm một chút về nơi ở hiện tại của lão pháp sư rồi vội vàng đi lên tầng trên, tiến đến gõ vào một cánh cửa.

"Ai đó?" Một thanh âm già nua truyền từ bên trong ra.

"Thưa ngài pháp sư tôn kính, chúng ta là một nhóm người thám hiểm, mạo muội đến quấy rầy ngài bởi vì chúng ta có một món đồ cực kỳ đặc biệt; có lẽ ngài sẽ thực sự cảm thấy hứng thú với nó!" Một tên nói một cách xu nịnh.

"Ùm" Người bên trong lập tức trả lời : "Vậy thì vào đi!"

Mấy người này nghe xong lập tức mở cửa đi vào, liền thấy bên trong một lão nhân râu bạc, tinh thần quắc thước đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Lúc này nghe ra hắn quả là cảm thấy hứng thú với mấy người này: "Rốt cuộc là vật gì vậy, mau đem tới ta xem thử!"

"Vâng thưa ngài!" Một tên nhanh chóng đem cái nôi đặt trước mặt lão pháp sư rồi mở cái bọc ra, bên trong lộ ra một thứ kì lạ: Chính là lão Tà nhà ta.

"Hử?" Lão pháp sư hai mắt lập tức sáng rực lên, tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

"Một đứa trẻ thưa ngài!" Một tên vội vàng trả là.

"Ta biết là là trẻ con chứ, ta là ta hỏi chủng tộc của hắn kìa!" Lão pháp sư gấp gáp nói.

Tên kia nghe vậy nói một cách ngại ngùng: "Thưa ngài, thật xin lỗi là chúng tôi cũng không biết."

"Vậy các ngươi tìm được hắn ở đâu?" Lão pháp sư tò mò hỏi.

"Dạ, là tìm được ở dòng sông nhỏ trong rừng !" Tên kia trả lời thành thật. Hắn biết là đối diện với các pháp sư tốt nhất không nên nói dối. Hắn đã tận mắt thấy có một tên có dũng khí lừa bịp một lão pháp sư, rốt cuộc bị thiêu chết tươi. Hắn còn nghe người ta nói rằng các pháp sư có một pháp thuật đặc biệt, pháp thật này có thể phán đoán một người nói thật hay nói dối, cho nên không ai có thể lừa dối họ được!"

"Ùm!" Lão pháp sư nghe xong không nói gì thêm mà trực tiếp ôm lấy lão Tà, bắt đầu từ cẩn thận quan sát hắn. Đương nhiên là khi mà lão pháp sư quan sát lão Tà thì lão Tà cũng đang quan sát lại lão pháp sư này.

Cao thủ! Ấn tượng đầu tiên của lão Tà với lão pháp sư là như thế. Lão pháp sư này mặc dù không mạnh như mẹ hắn nhưng cũng kém không xa lắm, dựa theo tiêu chuẩn trên Địa Cầu mà nói thì lão pháp sư bét ra cũng được xem là có trình độ Đại tông sư.

Có điều là đối với lão Tà thì Đại tông sư chẳng là cái thá gì. Hắn ít nhất đã diệt qua một tá như vậy! Cho nên lão Tà đối với lão pháp sư cũng không phải thực sự quan tâm. Nhưng mà lão pháp sư lại cực kỳ có hứng thú đối với vẻ ngoài kỳ lạ này của lão Tà, trông hắn lúc này như đang quan sát một món đồ trân bảo vậy. Hắn không ngừng thưởng thức, lại có khi khẽ cười hừ hừ nữa.

Điều này làm cho lão Tà vô cùng tức giận, hắn muốn đấm lão pháp sư này nhưng mà lại không có đủ khí lực. Cuối cùng hắn đảo mắt một cái, lập tức nghĩ ra một kế để trút giận.

Chỉ thấy lúc mà lão pháp sư còn đang cười he he dò xét hai chân của lão Tà thì "tiểu đệ đệ" của lão Tà đã đột nhiên thẳng phăng. Lão pháp sư chưa từng có kinh nghiệm bế trẻ con nên chẳng biết đây là chuyện gì, lúc nhất thời vô cùng sửng sốt trước hiện tượng kỳ quái này. Bỗng nhiên tiếp theo, "súng phun nước" của lão Tà đã nhắm trúng mục tiêu là cái mồm đang há kia của lão pháp sư, rồi đến mũi, mắt và thậm chí sau đó là bắn lên toàn mặt.

Điều này làm cho tất cả mọi người vô cùng choáng váng, kể cả lão pháp sư nữa. Hắn thân là một người có thực lực cường đại, cực kỳ có thân phận, vậy mà trước mặt mọi người lại bị nước tiểu bắn lên đầy mặt, Cho dù là nước tiểu của trẻ con đi nữa thì bộ dáng chật vật thế này khiến hắn cực kỳ tức giận.

Lửa giận của lão pháp sư rất nhanh biểu hiện ra ngoài, khí thế cường đại trên người hắn mãnh liệt phát ra khiến mấy tên bên cạnh bị dọa đến đầu óc quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thậm chí bọn chúng còn không đứng thẳng được mà đều ngã lăn quay ra đất.

Vậy mà chỉ có một mình lão Tà lại không chịu ảnh hưởng, hắn vẫn như trước trừng đôi mắt sáng ngời lên, tạo ra tư thái vô cùng cao ngạo đối mặt với lão pháp sư. Mặc dù lão Tà biết rằng mình không phải đối thủ của lão pháp sư, nhưng là tôn nghiêm của cường giả khiến hắn không thể sợ hãi mà lùi bước. Cho dù là vì thế mà bị lão pháp sư giết thì hắn cũng tuyệt đối không để cho kẻ khác miệt thị khinh bỉ mình.

Lão pháp sư vốn đang đầy tràn sát khí cũng không khỏi kinh sợ trước tư thái cao ngại của lão Tà. Hắn thật sự không rõ là đứa bé này vì sao không sợ mình chứ? Khó có thể nói là hắn vốn là người không biết sợ. Lúc mà lão pháp sư đang một đầu nghi vấn thì hắn đột nhiên chú ý đến mi tâm của lão Tà. Hóa ra là khi khí thế của lão pháp sư phát ra thì ấn ký mà mẹ của lão Tà lưu lại bỗng dần dần hiện ra.

Lão pháp sư vừa nhìn thấy dấu hiệu màu xanh biếc có hình vết cào của thú liền miệng lắp bắp đầy kinh hãi, sát khí trên người hắn nhất thời biến mất. Lúc này tâm tình hắn trở nên rất phức tạp, có khiếp sợ, có tò mò, có nghi vấn, lại còn có cả thú vị! Hắn thậm chí không lau nước tiểu trên mặt đi mà dùng tay vuốt ve dấu hiệu trên mi tâm lão Tà một cái, rất nhanh chóng đã nhận ra khí tức ở bên trong dấu hiệu này.

"À, vốn là như vậy, thiên phú đến mức này khó mà khác được. Nhưng là hắn như thế nào lại ra bộ dáng này chứ?" Lão pháp sư dở khóc dở cười lẩm bẩm: "Mẹ nó chứ, thần linh ở trên cao à, thứ *##$ (NG: tiếng chửi bậy) cũng quái dị quá mà!?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK