Địa đạo đâm sâu xuống, hơn nữa còn càng lúc càng chật hẹp, âm u, đi được sáu bảy chục bước mới có một ngọn đuốc. Do không khí trong địa đạo rất loãng nên ngọn lửa cũng chập chờn yếu ớt.
Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên chia tay Mã Cảnh Chung, Văn Tấn Sương, bốn người bám sát nhau tiến tới trước.
Địa đạo bỗng chúc thẳng xuống, càng thêm ẩm thấp, lửa đuốc lờ mờ muốn tắt, bên trong động u ám không ngờ lại mơ hồ truyền tới tiếng rên rỉ cùng tiếng xiềng xích.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên trong bóng tối truyền đến một tràng tiếng hống, là tiếng hổ gầm? Hay là tiếng sư tử rống? Lửa đuốc bị một trận gió mạnh vụt qua chỉ còn lại một điểm lam nhạt, Đường Phương không khỏi dựa gần lại Tiêu Thu Thủy hơn một chút.
Tiêu Thu Thủy hạ giọng nói:
- Cẩn thận, có khả năng là có dị thú!
Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
- Nghe tiếng vang thì không quá gần.
Đường Phương nói:
- Cẩn thận đề phòng thì hơn.
Thiết Tinh Nguyệt cười hề hề, vỗ ngực nói:
- Sợ cái gì!
Đoạn sải bước vào trong bóng tối.
Đúng lúc đó, một ánh đao như tuyết chém thẳng xuống.
Nhát đao cực nhanh, tốc độ còn trên cả Trường Đao thần ma Tôn Nhân Đồ!
Một đao cực mạnh, càng không dưới Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư!
Tiếng hống ở cách xa hơn trăm bước, người vừa bước một bước vào bóng tối, ánh đao đã bùng lên!
Lần này, chẳng những Thiết Tinh Nguyệt khinh suất ngớ ngẩn không ngờ được mà đến cả Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đường Phương cũng không ứng phó kịp!
Một đao bổ thẳng xuống đầu, mắt thấy Thiết Tinh Nguyệt sắp sửa bị chém thành hai mảnh!
Không kịp né tránh, không kịp đón đỡ, Thiết Tinh Nguyệt không ngờ lại ngửa mặt, há miệng cắn lấy đao phong!
Đao phong lạnh lẽo, hàm răng thép có thể cắn vỡ đá của Thiết Tinh Nguyệt cũng rỉ ra máu tươi!
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, Đường Phương đã phát động!
“Xoẹt” một cây phi kiếm đã phóng tới.
Ánh đao trong bóng tối chợt tắt, xoay vòng đánh văng phi kiếm, đao quang thu lại, kẻ đó đang lùi gấp!
Thế nhưng Thiết Tinh Nguyệt đã xông tới, ôm chặt ngang hông hắn!
Người đó hét lớn, tụ lực vào hai tay, giơ cao quá đầu, đâm một đao xuống lưng Thiết Tinh Nguyệt!
Nhưng Tả Khâu Siêu nhiên đã lập tức chế trụ cổ họng hắn.
Hỏa tập sáng lên, Đường Phương đẩy lửa lên phía trước, một gương mặt như hung thần ác sát liền xuất hiện.
Trong chớp mắt, khuôn mặt dữ tợn đó đột nhiên há miệng, thổi thật mạnh, “vụt” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, kéo thành một đường dài, ập vào mặt Đường Phương!
Thiếu nữ quý trọng nhất là khuôn mặt, Đường Phương kinh hãi, vội vàng vứt tập lửa. Kẻ kia hét lớn một tiếng, tung cước đá bay Thiết Tinh Nguyệt, vứt đao xuất chỏ, đẩy văng Tả Khâu Siêu Nhiên. Tiêu Thu Thủy kịp thời xuất kiếm, mũi kiếm chỉ kịp đâm trúng vào vai kẻ đó!
Hỏa tập vừa tắt, trong thạch thất lại tối tăm dị thường, kẻ đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Từ lúc bị tập kích, cắn đao, ôn địch, Đường Phương ra tay, Tiêu Thu Thủy xuất kiếm, đến khi kẻ đó phun hơi thổi lửa, lao khỏi trùng vây chỉ kéo dài trong một thoáng ánh lửa sáng lên rồi tắt, kẻ đó cùng Thiết Tinh Nguyệt mỗi người đều đã dạo một vòng trước điện Diêm vương rồi quay lại.
Kẻ đó thất thủ bị cầm, có lẽ vì không ngờ một đao thất thủ, bị Thiết Tinh Nguyệt ôm lấy.
Nhưng hắn lập tức thoát khỏi vòng vây, võ công cực cao, tuyệt không dưới đám Bành Cửu, Giang Dịch Hải.
Tả Khâu Siêu Nhiên chậm rãi nói:
- Trong địa đạo này còn có người của Quyền Lực bang, kẻ vừa rồi là “Khoái đao địa ma” Đỗ Tuyệt trong Thập cửu nhân ma.
Đỗ Tuyệt tối tuyệt!
Đỗ Tuyệt lúc nhỏ cả nhà bị kẻ thù giết sạch, được nuôi dưỡng ở nhà ân nhân. Sau khi lớn lên học được một thân bản lĩnh, lại yêu con gái của ân nhân, ân nhân không đồng ý hôn sự, hắn liền mê hoặc cô gái, giết chết cả nhà ân sư.
Từ điểm ấy có thể thấy cái tuyệt của Đỗ Tuyệt!
Giết người không lưu chứng sống, cắt cỏ không để rễ, đó là thủ đoạn của Đỗ Tuyệt!
“Đáng phải tru diệt”, người trong võ lâm, trên giang hồ, những ai có lòng hiệp nghĩa đều căm hận Đỗ Tuyệt.
Đỗ Tuyệt lại có một thân bản lĩnh cực cao, người muốn tới giết hắn không những bị hắn giết mà còn bị hắn giết hết cả người nhà, thân nhân, không để lại một ai sống sót.
Vì thế trên giang hồ chẳng có ai dám đối địch với Đỗ Tuyệt.
Hào hán giang hồ dù không quyến luyến thân gia thì cũng không dám coi tính mạng người thân bạn bè đều như cỏ rác.
Vì vậy Đỗ Tuyệt ngông cuồng suốt một thời gian, cho đến khi cả đại hiệp Vi Thanh Thanh cùng đại hiệp Quảng Châu Lương Đấu cũng bị kinh động thì Đỗ Tuyệt mới đầu nhập vào Quyền Lực bang.
Đỗ Tuyệt dù có tuyệt hơn cũng không dám trêu vào Vi Thanh Thanh, còn về Lương Đấu, danh động giang hồ, đệ tử đông đảo, cũng không phải một mình hắn có thể ngoan cố chống cự.
Cho nên Đỗ Tuyệt nương tựa vào Quyền Lực bang. Có chỗ dựa, hắn lại càng làm xằng làm bậy.
Đỗ Tuyệt dùng khoái đao xưng tuyệt.
Đỗ Tuyệt một đao tuyệt mệnh, không dùng đến đao thứ hai, mà giờ ngay cả đao cũng vứt lại dưới đất.
Có Đỗ Tuyệt, phía dưới còn có những ai nữa?
Tiếng gầm giận dữ cùng tiếng xích sắt lại truyền ra từ sâu trong địa đạo.
Lòng bàn tay Tiêu Thu Thủy đổ mồ hôi, nhưng giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh:
- Trong địa đạo sợ rằng vẫn còn thứ khác, chúng ta qua xem thử.
Qua xem thì phải đề phòng Đỗ Tuyệt, với võ công của Đỗ Tuyệt, lấy một đánh một, bốn người chắc chắn thất bại.
Do địa đạp chật hẹp, bốn người chia làm hai lượt, Thiết Tinh Nguyệt cùng Tả Khâu Siêu Nhiên đi trước, Tiêu Thu Thủy và Đường Phương ở phía sau, vai kề vai, tiến sâu vào trong địa đạo tối tăm.
Qua thời gian vài chén trà, trước mặt đột nhiên thoáng đãng, địa đạo mở rộng, qua một ngã rẽ, đèn đuốc cũng sáng lên, hóa ra là một gian thạch thất rộng mấy chục trượng.
Bốn người nhìn vào thạch thất, không khỏi sững sờ.
Bên trong có người.
Một người bị bốn sợi xích sắt lấp loáng khóa chặt vào vách đá!
Người là một ông lão.
Tóc mai bạc trắng, vẻ mặt uy vũ nhưng thần tình là suy sụp khôn tả, gầy đến mức hai gò má lồi ra, hai mắt hõm sâu vào, vòng mắt thâm quầng.
Ông lão bị hai sợi dây xích xuyên vào xương từ bà trái phải, hai sợi khác khóa chặt cổ chân, đầu kia của bốn sợi xích cắm sâu trong vách đá.
Vách đá là đá hoa cương cực kỳ cứng rắn.
Thiết Tinh Nguyệt vừa thấy lập tức không kìm được cơn giận, quát:
- Một lũ khốn kiếp, đối phó với một ông già mà phải đến như vậy!
Nói đoạn định xông tới giải cứu. Ông lão kia vụt thức tỉnh, trong mắt bắn ra hai luồng lửa khiếp người:
- Ai bảo ta già!
Tiếng quát vang như sấm sét, đến cả Thiết Tinh Nguyệt cũng giật mình chấn động, lè lè lưỡi, nói lại:
- Ông mà còn chưa già chắc?
Ông lão kia nổi giận hét lớn, làm vách tường bốn phía rung lên ong ong không ngừng, hồi lâu sau mới dứt. Thiết Tinh Nguyệt nói:
- Coi như ông lợi hại, để cứu ra rồi sẽ chửi nhau với ông sau!
Hắn bước lên hai bước, kéo mạnh xích sắt, nhưng sợi xích này giống như được chế tạo đặc biệt, kéo không gãy, lại ngửi thấy người ông lão hôi thối vô cùng, quần áo bẩn thỉu, chẳng biết là đã bị khóa ở đây bao lâu rồi.
Tiêu Thu Thủy thấy tình huống kỳ lại, lập tức lễ phép hỏi:
- Xin hỏi lão trượng...
- Nhóc con, không cần giả bộ nữa!
Đường Phương hạ giọng nói:
- Người này bị khóa ở đây, hiển nhiên là đối địch với Quyền Lực bang nên mới bị đối đãi như thế, hơn nữa võ công chắc chắn không thấp, nếu không cũng không cần phải giam giữ nghiêm mật như vậy. Chúng ta cứ cứu ông ta ra hồi hẵng nói.
Ba người nhanh chóng tới cạnh chỗ ông lão, nhưng cho dù dốc hết sức lực vẫn không làm gãy được bốn sợi xích sắt, lại đến lượt ông lão cảm thấy kỳ quái?
- Rút cuộc thì các ngươi là ai?
Tiêu Thu Thủy cúi người đáp:
- Vãn bối là hậu nhân Hoán Hoa kiếm phái, Tiêu Thu Thủy...
Ông lão ngẩn ra một thoáng, than:
- Tây Lâu à? Con hắn đã lớn đến thế này rồi.
Lập tức ngẩng nhìn vòm động, nói như mê mang:
- Ôi, ta bị nhốt ở đây đã lâu như vậy rồi...
Vừa nói không ngờ lại trào ra hai dòng lệ, lệ mới rơi được một nửa bỗng nổi giận bừng bừng, toàn thân rung lên bần bật, gào lên đau lớn:
- Tên lão tặc Khuất Hàn Sơn!
Đường Phương nhẹ giọng nói:
- Tiền bối, việc cấp bách bây giờ là tháo bỏ xích sắt trên người ngài trước, chẳng hay tiền bối có cách nào không?
Ông lão đáp:
- Xích sắt này nếu có thể bẻ gãy thì đã sớm bị ta phá nát rồi, còn cần gì tới các ngươi? Ở đây thực ra có cần gạt mở khóa, xích này khảm vào tận trong xương, không kéo ra được, nhưng đầu gắn trong vách đá thì mở ra được.
Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:
- Cần gạt ở đâu?
Ông lão đưa miệng nghếch lên trên, đáp:
- Ở vách đá phía trên thông đạo.
Tiêu Thu Thủy xoa tay nói:
- Tôi đi mở!
Lập tức phi thân, tìm thấy một cần gạt, đưa tay định kéo xuống.
Đột nhiên, một bóng đen lướt qua trong lòng Tiêu Thu Thủy, cảm giác đó giống như trước lúc bị tập kích ở Thính Vũ lâu, dự cảm đột ngột xuất hiện.
Cùng lúc đó, ông quão quay đầu quát lên giận giữ:
- Cẩn thận!
Ngay lúc này, một luồng đao phong lăng lệ chém thẳng xuống đầu hắn!
Tiêu Thu Thủy không kịp chống đỡ, trong chớp mắt vụt ngửa người ra sau, tránh được một đao trong đường tơ kẽ tóc.
Khi ở Kiến Thiên động lúc trước, bị người áo đen ám toán, Tiêu Thu Thủy cũng dùng một chiêu ứng biến tức thời này tránh được một đòn tất sát!
Đao của Đỗ Tuyệt chém không trúng, cổ tay khẽ trầm, đâm thẳng xuống dưới!
Lần này Tiêu Thu Thủy có làm thế nào cũng không tránh nổi.
Ông lão đột nhiên há miệng, “khục” một tiếng phun ra một ngụm nước bọt, không ngờ lại bay xa hơn trượng, đánh thẳng vào thân đao Đỗ Tuyệt!
Đỗ Tuyệt chấn động, đao phong vậy mà lại bị nước bọt đánh lệch, chậm mất một chút, ám khí của Đường Phương đã tới nơi, Đỗ Tuyệt thấy tình thế không ổn, vội lắc mình, một lần nữa biến mất trong bóng tối.
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi, ông lão dùng một ngụm nước bọt lại có thể đánh lệch đao phong của Đao ma Đỗ Tuyệt đại danh đỉnh đỉnh trong Cửu thiên Thập địa thập cửu nhân ma, hơn nữa còn làm hắn sợ hãi thối lui, ông lão này rút cuộc là ai?
Tiêu Thu Thủy không chần chừ nữa, vận lực kéo mạnh, chỉ nghe loảng xoảng một tràng, bốn sợi xích dài cắm ngập trong vách đá đều lỏng ra, rơi xuống đất. Ông lão duỗi chân tay, cầm lấy một sợi xích sắt, đặt trong lòng bàn tay, ngẩn ra hồi lâu, nước mắt cứ thế lăn dài bên má.
Tiêu Thu Thủy thấy ông ta ngây ra không nói, đang muốn khuyên bảo vào câu, nghĩ ông ta bị giam nhiều nam, giờ có được tự do không khỏi bàng hoàng, thì đột nhiên ông lão lại bật cười ha hả.
Ông ta vừa vung loạn dây xích vừa cười lớn, xích sắt đập vào vào vách đa phát ra tiếng vang ầm ầm, hoa lửa bắn tung, cộng thêm tiếng cười long trời lở đất, chấn động vang vọng khắp thạch thất, quả thực là đinh tai nhức óc.
Đúng lúc này, phía trước thạch thất đột nhiên truyền tới một giọng nói cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ lãnh đạm, nhưng giữa tiếng cười kinh thiên động địa của ông lão vẫn có thể nghe rõ từng lời:
- Đỗ Nguyệt Sơn, ngươi đã tự do rồi!
Nhóm Tiêu Thu Thủy đương nhiên là nhận ra, giọng nói này chính là của Khuất Hàn Sơn, nhưng bọn họ càng kinh ngạc hơn là, ông lão này không ngờ lại là một “Sơn” trong Quảng Tây tam sơn, cùng tề danh với Khuất Hàn Sơn và Cố Quân Sơn, Mông Giang Đỗ Nguyệt Sơn!
Đỗ Nguyệt Sơn quay đầu, tiếng cười vụt tắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Khuất Hàn Sơn, tên thất phu nhà ngươi!
Thanh âm từ phía xa truyền lại liền mạch không dứt, vẫn bình tĩnh thong thả, nói:
- Đỗ Nguyệt Sơn, để kiếm phổ của ngươi lại, tha cho ngươi một con đường sống!
Đỗ Nguyệt Sơn bật cười cuồng loạn, thanh âm dội khắp bốn phía, cuồn cuộn truyền về:
- Ngươi tra hỏi ta suốt bấy lâu nay, ta đều không truyền kiếm pháp cho ngươi, bây giờ ta còn sợ ngươi chắc?
Khuất Hàn Sơn ở đằng xa cười nhẹ, nói:
- Tự do khó có, Đỗ Nguyệt Sơn, đừng có mù quáng liều mạng nữa. Đừng quên ba năm trước dưới kiếm của ta, ngươi đã bị khốn long tác trói buộc. Sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn, sẽ không cho ngươi có cơ hội ra uy nữa đâu!
Đỗ Nguyệt Sơn gầm lên, giận giữ quát:
- Lão thất phu, ta phải giết ngươi!
Khuất Hàn Sơn cười ha hả:
- Vậy ngươi tới đây!
Đỗ Nguyệt Sơn gào thét, nghiến răng nghiến lợi:
- Tới thì tới, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi chắc!
Đột nhiên hạ giọng nói nhanh với bốn người Tiêu Thu Thủy:
- Ta đi lên theo lối các cậu vừa đi xuống. Ta qua thì các cậu chạy ra sau, ở cuối thạch thất có một cửa sập, mở nó lên là miệng hố, bên trên là phòng ngủ của Khuất Hàn Sơn, từ đó có thể thoát ra.
Tiêu Thu Thủy ngẩn người, phản ứng cực nhanh, vội nói:
- Lão tiền bối, không được, võ công Khuất Hàn Sơn rất cao, ngài lên khỏi miệng hố lão sẽ lập tức hạ sát thủ.
Đõ Nguyệt Sơn ngắt lời hắn:
- Ta chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, để cho các cậu thoát ra ngoài, thoát ra rồi có thể công bố tội ác của lão thất phu ấy, còn tốt hơn là chết hết ở đây.
“Thoát ra rồi có thể công bố tội ác của lão thất phu ấy, còn tốt hơn là chết hết ở đây.” Câu nói đánh mạnh vào lòng Tiêu Thu Thủy, hắn buột miệng đáp:
- Vâng.
Đỗ Nguyệt Sơn quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiêu Thu Thủy, nói:
- Cậu có thể quyết đoán dứt khoát, cơ trí hơn người, nếu luận tướng học, ngày sau tất có một ngày nổi danh võ lâm.
Đột nhiên vung chân, chiếc giày dưới chân bắn ra, bay về phía Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy theo bản năng vung tay ra bắt lấy, chỉ cảm thấy hôi thối kinh khủng, nhất thời không hiểu Đỗ Nguyệt Sơn muốn làm gì.
Đỗ Nguyệt Sơn nói tiếp:
- Luận nội công, ta không bằng Khuất Hàn Sơn, nếu luận kiếp pháp, ta chẳng kém gì lão thất phu đó. Hắn thèm muốn Mông Giang kiếm pháp của ta đã lâu, lòng tham không đáy, muốn thu hết sở trường các nhà. Sở dĩ hắn giữ ta lại không giết là muốn ép ta khai ra kiếm pháp, lại không biết ta giấu kiếm phổ trong giày.
Đỗ Nguyệt Sơn bật cười cay đắng:
- Trận chiến hôm nay, ta đã ba năm không đụng tới kiếm, hơn nữa gân cốt đều thương, bị hành hạ ba năm đã sớm không thành hình người nữa. Bọn chúng người đông thế mạng, một mình Khuất Hàn Sơn ta đã không địch lại rồi. Kiếm phổ này giao cho cậu, cậu cũng là người luyện kiếm, Hoán Hoa kiếm pháp thực cần Mông Giang kiếm pháp hỗ trợ. Kiếm phổ này tuyệt không thể rơi vào tay tên kiếm ma kia!
Bấy giờ, từ miệng hố truyền tới tiếng quát như sấm của Khuất Hàn Sơn:
- Đỗ Nguyệt Sơn, ngươi rụt đầu rụt cổ, không dám lên đây phải không?!
Tiêu Thu Thủy cuống quýt nói:
- Tiền bối...
Đỗ Nguyệt Sơn gầm lên:
- Ngươi chờ đấy cho ta, ta lên thu thập ngươi!
Rồi lập tức hạ giọng nói:
- Mau thu lại, đừng có bà bà mẹ mẹ nữa!
Nói đoạn, chuẩn bị phóng đi.
Đường Phương khẽ nhướng mày:
- Tiền bối, tôi cho rằng ngài đi ra như vậy vẫn không ổn, sao không dẫn dụ lão ta xuống, cho một đòn trí mạng?
Đỗ Nguyệt Sơn thoáng do dự, Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
- Phía trước còn có một vị Mã huynh đệ của chúng tôi đang đợi, còn cả Văn Tấn Sương tiền bối, không bằng chúng ta hư trương thanh thế, sau đó cùng nhau rút lui.
Thiết Tinh Nguyệt vỗ đùi khen:
- Hay! Muốn đi vậy thì mọi người, cùng, nhau, đi!
Hắng vung tay lên, nói đến ba tiếng cuối cùng đắc ý hết sức.
Đỗ Nguyệt Sơn lại trầm ngâm một chút, Thiết Tinh Nguyệt nói:
- Giờ tôi đi gọi bọn họ tới!
Thoáng cái đã phóng đi.
Đường Phương nói:
- Chỉ là...
Đỗ Nguyệt Sơn nhìn Đường Phương, nôn nóng hỏi:
- Chỉ là cái gì?
Đường Phương nghi hoặc hỏi:
- Phía sau nếu đã có đường ra, tại sao đám người Khuất Hàn Sơn không tiến vào trước sau giáp công.
Đỗ Nguyệt Sơn bật cười ha hả:
- Cô bé con thật cẩn thận! Đường ra phía sau chỉ có thể mở từ phía trong này, bên trên không thể mở được, nếu không bọn chúng đã sớm tiến vào rồi. Còn cửa phía các cô cậu tiến vào người bên trong không thể mở ra được.
Nói xong thở dài một tiếng, giọng buồn thảm:
- Ta dù gì cũng đã bị giam ở đây ba năm, ba năm ròng với tình hình trong này sao lại không biết không hay được?
Tiêu Thu Thủy bỗng nhíu mày, kêu lên:
- Không ổn!
Đỗ Nguyệt Sơn ngạc nhiên hỏi:
- Lại còn cái gì không ổn?
Tiêu Thu Thủy vội đáp:
- Vừa rồi Đỗ Tuyệt hai lần ám toán không được, đang trốn vào bên trong, bây giờ há chẳng phải đúng lúc có thể mở cửa ở phía sau để cho người của Quyền Lực bang tiến vào?
Đỗ Nguyệt Sơn vụt biến sắc:
- Đúng thế! Mau đi phong tỏa!
Đoạn quay người muốn phóng đi, đột nhiên chỉ nghe một tiếng cười lạnh, một người âm trầm nói:
- Đáng tiếc đã muộn rồi.
Tiêu Thu Thủy vừa nhìn, trong lòng lập tức hô hỏng bét, phía sau có thểm năm người, người ở giữa thần khí định nhàn, râu dài ba chòm, chính là Uy chấn Dương Sóc.
Kiếm vương Khuất Hàn Sơn!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK