Chương 5: Kiếm
Sáng hôm sau, Văn Trác gặp Mạn Thuyền trong chuồng ngựa. Nàng dùng một sợi dây vải cột gọn mái tóc mình lên cao, để lộ vùng cổ sau gáy trắng muốt. Thông thường, chỉ có nam nhân mới cột tóc. Các thiếu nữ đương thời đều để tóc xoã dài, đến lúc thành thân rồi mới búi lên cao.
Mạn Thuyền dĩ nhiên khác với những tiểu thư nhà quyền quý. Nàng không quan tâm lắm đến phong tục, chỉ muốn chọn kiểu cách gọn nhẹ, thuận tiện nhất trong lúc làm việc. Mạn Thuyền đang chải lông cho chú ngựa kéo, dịu dàng chăm sóc như thể đó là người thân của mình. Văn Trác nhìn thấy cảnh ấy, không hiểu sao bất chợt cảm thấy hạnh phúc.
- Chào buổi sáng! - Hắn cất tiếng.
- Chào huynh. - Giọng của Mạn Thuyền nghe không sôi nổi như mọi khi.
- Có chuyện gì sao? - Văn Trác càng đi đến gần.
- Huynh nhìn nè.
Thì ra một bên móng của của con ngựa đen đã bị sứt ra. Như thế này khi tiếp tục lên đường, ngựa sẽ phải chịu nhiều đau đớn. Muốn đóng móng lại thì phải chờ thêm mấy ngày cho chân ngựa khoẻ hẳn.
- Chắc hôm qua đi đường núi gập ghềnh mới khiến nó ra nông nổi thế này. - Văn Trác nói một cách áy náy.
Đến lúc trưa, Lạc Tất Hùng đi xuống bếp thì lại gặp Mạn Thuyền. Ông cứ ngỡ nàng đã lên đường lúc sáng mà không từ biệt. Văn Trác ngối kế bên nhìn Mạn Thuyền làm việc. Lần này nàng không mài dao mà đã chuyển sang gươm. Phát hiện ra sư phụ, hắn lập tức đứng dậy hành lễ. Ngay cả Mạn Thuyền đang dở tay cũng phải ngừng lại chào ông.
- Sư phụ, người xem.
Văn Trác đưa thanh kiếm sáng loáng đến trước mặt Lạc Tất Hùng. Đây vốn là kiếm của hắn, nhưng mấy ngày trước không có cái vẻ chói loá như vậy. Trang bị Lạc Tất Hùng cho đệ tử xài thật ra chỉ là hàng thứ phẩm. Nào ngờ khi qua tay Mạn Thuyền chúng lại có vẻ đẹp như mới ra lò.
Tiếp theo đó, Văn Trác lại trình bày về hoàn cảnh của con ngựa kéo. Lạc Tất Hùng ậm ừ mấy câu, cuối cùng cũng cho phép Mạn Thuyền ở lại. Lần này công việc của nàng là sửa chữa kho vũ khí Tử Giới cốc. Sẵn tiện đám đệ tử đã xin về quê mấy ngày, không ai xài vũ khí, đúng là dịp tu bổ thuận tiện. Lại nói thêm, binh khí trong cốc nhiều gấp mấy chục lần dao làm bếp. Vậy nên Mạn Thuyền có lẽ sẽ phải bận rộn suốt mấy ngày.
Trong thời gian này Lạc Tất Hùng chỉ lo tu luyện để đối phó với kẻ địch sắp tới. Ở khu hậu viên, đi qua đi lại cũng chỉ có Văn Trác và Mạn Thuyền. Ngoại trừ lo cơm nước, hắn hầu như không làm gì khác. Trước đây phải quản lý đám sư đệ đồng môn, giờ họ bỏ đi hết rồi, Văn Trác bỗng đâm nhàn rỗi. Vậy nên, không có việc gì làm, hắn sẽ quanh quẩn bên Mạn Thuyền để học lóm nghề.
Chỉ là mài kiếm, nhưng kỳ thực công việc không hề đơn giản. Đám vũ khí cũ kỹ bị bọn học viên dùng bao nhiêu năm nay đã sứt mẻ, long cán ra hết cả rồi. Do đây là dụng cụ học tập, nên mọi người không quan tâm đẹp xấu. Cứ cầm lên múa loạn, dùng xong lại vứt vô kho.
Trước tiên, Mạn Thuyền kiểm tra kỹ tình trạng của đao kiếm. Nàng vừa ước lượng kích thước, cân nặng, vừa kiểm tra phẩm chất của vật cần mài. Mạn Thuyền gõ cong cong vào lưỡi đao mấy cái cũng có thể phán ngay đây là chất thép của vùng nào, được rèn qua mấy lần lửa. Văn Trác nghe rồi để đó, chẳng thể xác minh xem điều nàng nói có thật hay không.
Nàng bắt đầu phân loại, gỡ những món cũ hư nhất ra, để tìm cách sửa chữa. Thanh kiếm nào còn vẹn nguyên, Mạn Thuyền sẽ ưu tiên làm sạch và mài bén trở lại. Văn Trác cũng phụ việc, nhưng sau đó lại phát hiện ra bản thân rất kém cỏi. Tuy Mạn Thuyền làm rất từ tốn, nhưng nàng mài xong bốn thanh kiếm rồi, hắn còn chưa hoàn thành được một cái.
Kiếm thân thẳng, hai bên đều có lưỡi. Mũi kiếm phải sắc nhọn nhưng không được quá mỏng manh. Người ta ví kiếm cũng như lòng người quân tử; lúc nào cũng phải thẳng ngay, sáng loá ánh kim. Kiếm phân ra nhiều chủng loại, phù hợp với từng cấp độ sử dụng. Bắt đầu luyện có đoản kiếm, vừa ngắn vừa nhẹ rất dễ điều khiển. Khi sức tay đã đủ, người ta có thể dùng trọng kiếm hoặc trường kiếm. Sau đó, tuỳ hướng phát triển của cá nhân mà chọn dùng các loại kiếm phù hợp hơn.
Giai đoạn thứ ba của tu luyện gọi là kiếm biến, bởi phương thức sử kiếm cũng như kiếm pháp cùng lúc càng thâm sâu ảo diệu hơn. Người dùng kiếm phải tìm rất lâu mới chọn ra được thứ phù hợp với võ công của mình. Từ ba tấc đến một thước tư, không có kích cỡ chuẩn nào dành cho kiếm cả. Có người từ lúc bắt đầu tập đến khi phát triển đỉnh cao chỉ dùng một thanh kiếm duy nhất. Nhưng cũng có người chọn đi chọn lại cả đời, cũng không lựa ra được thứ cầm vừa tay.
Giống như tình yêu, muốn chọn được kiếm tốt phải phụ thuộc vào hai chữ “tuỳ duyên”.
Kiếm là một phần thân thể của kẻ luyện võ, phải hoà hợp tự nhiên như đó là cánh tay, cái chân của mình. Lúc đạt đến trạng thái đỉnh cao thì có kiếm cũng như không có kiếm. Người ta gọi đây là kiếm tâm, bởi trong lòng đã có kiếm, dù cầm trên tay là cỏ lau vẫn đánh ra kiếm thức như bình thường. Những võ giả vô địch thiên hạ dùng chỉ thay kiếm cũng có thể rạch trời phá núi. Kiếm như tâm, mà tâm cũng như kiếm.
Văn Trác há hốc miệng nghe Mạn Thuyền nói về kiếm đạo. Ngay cả sư phụ hắn cũng chưa từng giảng giải rõ ràng, có lớp lan như nàng. Mạn Thuyền cầm thanh kiếm đang mài lên, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm khiến đôi mắt nàng sáng quắc. Văn Trác chớp mắt mấy lần, như vừa thấy ảo giác về một vị chiến thần.
- Mạn Thuyền, vì sao muội thông thuộc về kiếm vậy? - Hắn buột miệng hỏi.
- Có thông thuộc gì đâu. - Nàng cười khẽ. - Muội từng nghe người lớn nói rồi bắt chước theo. Thật ra kiến thức về kiếm vẫn chưa là gì so với nông cụ. Chỉ một lưỡi cuốc thôi cũng có thể phân tích hết ba ngày ba đêm chưa hết chuyện. Huynh có muốn nghe không?
Lẽ dĩ nhiên Văn Trác không có hứng thú về lưỡi cuốc. Vậy nên họ bắt đầu bàn luận về cách làm sao để tìm ra thanh kiếm thích hợp cho một người.
- Huynh cảm thấy kiếm mình dùng có gì khác biệt so với những thanh kiếm khác không?
Văn Trác cầm thử hai thanh kiếm trên hai tay, nhíu mày lắc đầu.
- Cũng như ý trung nhân, lúc gặp rồi thì ta mới biết chính xác là người đó. Bây giờ có cố đặt ra tiêu chuẩn này nọ, tưởng tượng lung tung cũng chưa chắc gì đúng. Biết đâu lúc trước thích kẻ gầy, lại trúng ngay tiếng sét ái tình với người mập thì sao.
- Mạn Thuyền, muội yêu chưa, mà biết rõ thế?
- Là người lớn trong nhà nói, nên muội lặp lại. Cũng như huynh, muội chưa tìm được chính xác thanh kiếm phù hợp cho mình.
- Muội tìm ý trung nhân, còn ta thì đi tìm kiếm. - Văn Trác sửa lại lời của Mạn Thuyền. - Không cầu mong trở thành vô địch thiên hạ, nên dùng một thanh kiếm bình thường cũng có vấn đề gì.
- Do huynh chưa tìm thấy vật thích hợp. Lúc đã nhận ra rồi, có muốn ngăn cũng không thể không yêu.
Mạn Thuyền cười rộ như hoa mẫu đơn đang nở trong vườn. Nhưng Văn Trác thấy thật ra nụ cười của nàng sáng láng hơn bất kỳ loài hoa nào trên thế giới. Đôi mắt híp lại, cong như vầng trăng khuyết. Nụ cười hở răng, không câu nệ bất kỳ tiểu tiết nào. Nàng không che miệng cũng chẳng mím môi như bao thục nữ khác. Cứ như thế ngoác miệng ra cười, đến nhăn cả sống mũi mới thôi. Người ta nói kỹ nữ Khuynh Thành cười một lần khiến Sài vương phủ phục dưới chân mình. Văn Trác thấy so với loại yêu nghiệt ấy, một nữ tử bình dân như Mạn Thuyền còn xinh đẹp hơn.
Hắn bất giác lại chìm đắm trong những hồi ức xa xôi. Thật ra Khuynh Thành cười không đẹp, chỉ vì nàng luôn u sầu, nên khi nhoẻn miệng sẽ sinh ra cảm giác khác lạ. “Nhất tiếu khuynh nhân thành” chỉ là lời đồn thổi của thế gian, tiếng khóc sập cung Thái Quốc mới là sự thật.
- Trác huynh ơi Trác huynh, lại mơ mộng đến cõi nào rồi. - Có người than thở.
- Hả ... ta nào có mơ mộng gì đâu. - Văn Trác giật mình trả lời.
- Chả trách gì huynh thường bị sư phụ la mắng. - Mạn Thuyền tắc lưỡi. - Đang nói chuyện với người khác mà lo ra như vậy, sẽ khiến đối phương bực mình.
- Xin lỗi.
- Tại sao huynh xin lỗi?
- Vì đã làm muội bực mình.
- Không đâu, trên đời ít có chuyện làm muội bực mình lắm.
- Muội thật vị tha.
- Kỳ thật muội là người thù dai mới đúng.
- Vậy ta sẽ ghi nhớ điều này, không bao giờ làm chuyện khiến muội ghi thù.
- Đa tạ, chỉ mong huynh nhớ mãi lời này.
^_^
Hai ngày yên bình trôi qua, cuối cùng cũng đến hạn mà Hắc Tảo bái thiếp đã ghi trước. Tối hôm đó Mạn Thuyền và Văn Trác lại tiếp tục dùng cơm chung. Hắn buồn rầu thông báo Mạn Thuyền phải rời khỏi cốc. Ba ngày qua có nàng ở cùng khiến Văn Trác cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng đại nạn tới rồi, hắn không muốn Mạn Thuyền bị liên luỵ bởi những việc hiểm ác trong giang hồ.
Bèo nước tương phùng, có gặp gỡ ắc có chia ly. Hắn và nàng vốn ở hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn cũng không nên gần gũi. Từ lúc mười sáu tuổi, Văn Trác đã quyết định không để ai trở thành người đặc biệt trong lòng nữa. Có như vậy hắn sẽ không chịu tổn thương, đồng thời cũng chẳng liên luỵ đến ai. Mạn Thuyền là đoá hoa đồng nội không hương sắc nhưng vẫn có thể khiến người khác vui vẻ. Văn Trác cầu mong cả đời này nàng sẽ mãi được vui cười, không phải chịu bất kỳ thương đau nào.
- Trác huynh ơi Trác huynh, muội đi rồi huynh có nhớ không?
- Sư phụ thường mắng ta óc cá, không bao giờ nhớ lâu được. - Văn Trác hài hước.
- Đáng ghét, kể cả nói dối cũng phải làm cho kẻ ra đi yên lòng chứ. - Nàng nũng nịu.
- Chẳng thể giữ lời, hứa hẹn chi cho người ta oán trách. Huynh không muốn làm chuyện khiến muội ghi thù.
- Thật ra trí nhớ của huynh còn tốt hơn cá heo.
- Đó là loài cá nào vậy? - Văn Trác kinh ngạc hỏi.
- Một sinh vật của biển khơi, có thể thuộc lòng cả đại dương. Tàu thuyền nào mắc nạn mà gặp cá heo sẽ được dẫn về nhà. - Mạn Thuyền cười khì khì. - Trí nhớ của cá heo là siêu đẳng luôn.
- Quê muội ở bờ biển sao?
- Không. - Mạn Thuyền gạt ngang. Thật ra nhà nàng ở đảo chứ không phải bờ biển. - Mà mai muội đi rồi, huynh làm cơm nắm cho muội cầm theo ăn nhé.
- Dĩ nhiên là được rồi.
Chiều hướng câu chuyện đã được Mạn Thuyền dẫn đi chỗ khác. Nàng khéo léo đến nỗi Văn Trác không biết mình đã bị xỏ mũi từ lâu. Đôi khi thích một người cũng như ăn cơm vậy. Lúc bình thường chẳng có cảm giác gì, nhưng một bữa bỏ cơm sẽ thấy nhung nhớ ngay.
Sáng hôm sau, đích thân hắn tiễn nàng tận cửa. Văn Trác đưa cho Mạn Thuyền bọc cơm nắm mà hắn thức sớm để làm. Lạc Tất Hùng đã thanh toán đầy đủ tiền công của nàng mấy ngày qua. Nhìn thành quả của Mạn Thuyền, ông hào phóng không đòi trả tiền cơm nữa.
Mạn Thuyền lên xe ngựa, chạy đi xa mà chẳng thèm quay đầu lại. Chính hắn đã đuổi nàng đi, nhưng không hiểu sao lúc này lại luyến tiếc muốn giữ người. Nếu đã “lực bất tòng tâm”, thì đành phải buông xuôi. Văn Trác không biết sau hôm nay Tử Giới cốc sẽ biến thành dạng gì nữa. Hắn chỉ biết làm tảng đá chờ đợi cơn giông lớn kéo đến. Cũng như đất nước này, mỗi năm hứng chịu biết bao cơn bão vẫn kiên cường tồn tại. Vết thương càng nhiều, sẹo càng dày, thì càng quen với nỗi đau hơn.
Văn Trác đóng cửa đi vào, chỉ còn tiếng thở dài ở lại. Bầu trời hôm nay bỗng âm u, không còn sáng như mấy ngày qua. Hoa kém thắm, cỏ cây tiêu điều. Người buồn bã, sao phong cảnh tươi vui được.
Từ sáng sớm Lạc Tất Hùng đã căng thẳng chờ đợi. Ông ngồi trên bảo toạ tại chính đường, ôm đám bảo kiếm trong lòng. Văn Trác đi chưa được ba bước, ngoài cổng lớn bỗng có tiếng gõ cửa. Cả người Lạc Tất Hùng như run bật lên theo mỗi nhịp cộc cộc.
Tàng Kiếm đến rồi.
Đại đệ tử liền căng thẳng đi mở cửa. Văn Trác vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy nữ nhân đứng bên ngoài. Rõ ràng dõi theo nàng đến khuất dạng thì Văn Trác mới đi vào. Sao Mạn Thuyền có thể quay lại nhanh đến vậy.
- Vì sao muội trở lại? - Văn Trác ngó xung quanh. - Xe ngựa đâu?
Mạn Thuyền vẫn cười tươi như cũ. Nàng cầm một bái thiếp màu đen giơ lên.
- Muội đến đây theo lời hẹn ước.
Văn Trác chấn động khi nhận ra Hắc Tảo bái thiếp mà Mạn Thuyền cầm. Thì ra Tàng Kiếm cùng tử vong lệnh đã ở trong nhà họ được mấy ngày. Thì ra ác ma danh chấn thiên hạ lại là một cô nương cười tươi như hoa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK