Một cảm giác ấm ấm truyền lên từ bàn chân vốn đã tê dại, mặc dù nó rất yếu ớt, nhưng Đỗ Thừa vẫn có thể cảm thấy rõ ràng.
Điều này khiến Đỗ Thừa vô cùng kích động, dù không biết thuật quang cứu có hoàn toàn chữa khỏi chân cho mình hay không, nhưng hắn có thể khẳng định một điều, thuật quang cứu nhất định có tác dụng.
"Hân Nhi, cứ thế này thì phải mất bao lâu chân anh mới khỏi?"
Đỗ Thừa hỏi Hân Nhi với vẻ mong đợi, bởi vì ngày bảy tháng sau chính là tiệc sinh nhật của Cố Tư Hân. Từ giờ đến lúc đó còn chưa đến mười lăm ngày, nên nếu được, hắn hi vọng chân mình có thể khỏi vào đúng sinh nhật cô.
Còn buổi hẹn ngày mai với Cố Tư Hân, đương nhiên là không thể.
"Cái này em cũng không dám nói trước, chắc là khoảng vài năm." Hân Nhi vừa chớp chớp mắt một cách đáng yêu vừa trả lời.
"Vài năm..."
Mặt Đỗ Thừa biến sắc, ra chiều thất vọng, nhưng vẻ kích động vẫn chiếm phần lớn, vì dù sao hắn hãy còn trẻ, chỉ phải mất vài năm là có thể chữa khỏi chân, với hắn đây đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi.
"Xem anh sốt ruột chưa kìa, có phải là muốn tham gia tiệc sinh nhật của ai đó đúng không?"
Ngay lúc đó, vẻ ngoài đáng yêu của Hân Nhi lập tức biến mất, đổi thành bộ dạng của Cố Tư Hân mà giễu cợt Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa trước tiên là ngẩn ra, sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Em đúng là nữ ma vương."
Hân Nhi gật đầu tỏ vẻ đắc ý, sau đó mới nói: "Được rồi, không gạt anh nữa, tật chân của anh không nghiêm trọng lắm, nếu mỗi ngày anh đều dành hơn sáu giờ để tiến hành quang cứu, thì có thể chữa khỏi trong vòng mười lăm ngày."
"Xem ra thời gian này không cần đến trường." Nghe Hân Nhi nói vậy, trong lòng Đỗ Thừa đã có quyết định. Ngoài mấy tiết học quan trọng ra, thời gian còn lại hắn đều sẽ ở nhà.
"Đỗ Thừa, anh không phải lo lắng, những thứ anh muốn học ở trường, em đều có thể dạy cho anh. Thậm chí, nếu anh hứng thú, em còn thể cho anh học tri thức tương lai cao cấp hơn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải có đủ thời gian."
Tới đây, Hân Nhi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Là trí năng kết bạn với anh, em sẽ nghĩ riêng cho anh một kế hoạch học tập hoàn mĩ phù hợp điều kiện bản thân. Chỉ cần cố gắng, anh có thể đạt đến bất cứ tầm cao nào mà anh muốn."
"Còn có cả kế hoạch học tập?" Đỗ Thừa rất tò mò về tri thức tương lai thần bí nên hỏi ngay, hắn hiển nhiên không ngờ được Hân Nhi lại chuẩn bị cho mình một kế hoạch học tập.
Đỗ Thừa là một người thông minh, hắn biết rõ, nếu như có thể nắm trong tay khoa học kỹ thuật tương lai, hắn sẽ có một cơ hội mà người khác không thể sánh nổi.
Hân Nhi lúc này cũng trở nên nghiêm túc, cô gật đầu rồi nói với vẻ hơi tiếc nuối: "Bởi vì kho tư liệu có vấn đề, nên kế hoạch học tập này chỉ có từ năm 2500 đổ về trước."
"Đủ rồi, trước tiên cứ học đến 2500 đã." Đỗ Thừa không tham lam, hắn có lòng tin rằng chỉ cần nắm giữ trước khoa học kỹ thuật của mười năm tới thôi đã đủ để thực hiện giấc mơ của hắn, huống chi còn là tri thức tận năm trăm năm sau.
Thấy Đỗ Thừa đồng ý, trên mặt Hân Nhi bỗng nở một nụ cười như ác ma, cô nói từng từ từng chữ: "Kế hoạch học tập này bao gồm bốn lĩnh vực chủ yếu, theo thức tự là thể, đức, trí, nghệ, mỗi lĩnh vực lại chia làm mười hai loại lớn và ba mươi sáu loại nhỏ. Trong đó, thể bao gồm quyền thuật, thối thuật, thương thuật, kiếm thuật..."
Nói tới mỗi loại, Hân Nhi lại phát hình ảnh tóm tắt sơ qua, nên chỉ mới là giới thiệu kế hoạch thôi đã mất gần một giờ đồng hồ, mà Đỗ Thừa thì đã chết cứng từ bao giờ.
"Chẳng trách lại kêu là kế hoạch học tập hoàn mĩ, học nhiều như vậy thì có còn là người nữa không?"
Đợi Hân Nhi giới thiệu xong, Đỗ Thừa không còn biết nói gì, kế hoạch học tập hoàn mĩ mà Hân Nhi giới thiệu về cơ bản đã bao quát tất cả tri thức đỉnh cao ở mỗi phương diện.
Thể chủ yếu gồm các môn võ thuật, có cái Đỗ Thừa biết có cái không, và các phương pháp rèn luyện cơ thể.
Đức gồm tinh tuyển lễ nghi trong và ngoài nước suốt mấy ngàn năm, cùng những bài học bồi dưỡng phẩm hạnh một con người.
Trí gồm binh pháp, buôn bán, tài chính, khoa học kỹ thuật.., tóm lại đều là đỉnh cao văn minh của nhân loại.
Nghệ gồm kỹ xảo, thanh nhạc, cách chơi các loại nhạc khí và múa.
Quan trọng nhất, mỗi lĩnh vực đều phân loại lớn nhỏ, có đầy đủ video giảng dạy, tỉ mỉ ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Thừa.
Có thể nói, một con người cho dù có thông minh tuyệt đỉnh, muốn học bốn lĩnh vực thể, đức, trí, nghệ này e rằng không mất vài trăm năm thì không thể xong được.
"Hân Nhi, đừng nói là em muốn anh học những thứ này nhé, anh tự biết bản thân mình, sợ đến lúc vào quan tài rồi anh vẫn chưa học được một phần nhỏ của cái kế hoạch này." Đỗ Thừa cười khổ nói. Kế hoạch mặc dù hoàn mĩ, nhưng Đỗ Thừa hắn tư chất có hạn, cho dù muốn học cũng chẳng học được bao nhiêu.
Hân Nhi trừng mắt với Đỗ Thừa, rồi tự tin nói: "Có Hân Nhi ở đây, anh cứ yên tâm đi."
"Hân Nhi, chẳng lẽ em có biện pháp?" Đỗ Thừa mắt sáng rực, nếu như người khác nói vậy, hắn nhất định sẽ khịt mũi khinh bỉ, nhưng đổi lại là Hân Nhi nói thì hắn tin đến tám phần.
"Đương nhiên rồi, anh không nghĩ xem em là ai, em là trí năng tương lai đến từ năm 3009 đấy." Hân Nhi cười đắc ý, sau đó nói tiếp: "Đỗ Thừa thân ái, chỉ cần tiềm lực của anh đủ, em tuy không thể để anh nắm giữ hoàn toàn cả bốn lĩnh vực trong thời gian ngắn, nhưng có thể đảm bảo giúp anh nắm được trọng tâm trong vòng mười năm. Những cái khác thì đợi anh có cơ hội học tiếp cũng không muộn."
Đỗ Thừa biết Hân Nhi nói trọng tâm là chỉ cái gì. Trong mỗi lĩnh vực không phải tất cả các loại Đỗ Thừa đều cần biết, ví dụ như trong lĩnh vực đức chẳng hạn, một vài lễ nghi từ xưa hắn không cần học, mà dù sau này có gặp phải, hắn chỉ cần học qua loa là được.
Thể và nghệ cũng thế, trí thì hơi khác, các loại được bao gồm trong đó đều rất quan trọng. Cho nên trí mới là lĩnh vực Đỗ Thừa mất nhiều thời gian nhất để học.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thừa liền vội hỏi Hân Nhi: "Hân Nhi, vậy làm thế nào kiểm tra tiềm lực của anh có đủ hay không?"
"Tiềm lực có đủ hay không liên quan đến mức độ khai phá não vực của anh. Vào năm 2355 sau công nguyên, con người đã nghĩ ra cách kiểm tra mức độ khai phá não vực. Một đứa trẻ bình thường khi sinh ra chỉ có mức độ khai phá vào khoảng 0,3% - 0,5%. Lớn lên, mức độ khai phá cũng tăng lên theo, có điều thường sẽ không vượt quá 6%."
Hân Nhi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đương nhiên, đấy chỉ là nói con người bình thường, chứ trong lịch sử nhân loại, số người có mức độ khai phá não vực vượt quá 6% cũng không phải ít. Những người này thường sẽ đạt được thành tựu không nhỏ thuộc lĩnh vực mà họ am hiểu, ví dụ các nhân vật tài trí siêu phàm như Trương Lương, Khổng Minh trong lịch sử Trung Quốc chẳng hạn, hay Newton, Einstein, Picasso, Gauss... ở thời đại của anh. Mức độ khai phá não vực của họ đều vượt quá 6%, trong số đó Albert Einstein là cao nhất, đạt đến 9%."
Đỗ Thừa có vài điểm khó hiểu nên hỏi lại: "Hân Nhi, tiềm lực mà em nói chẳng lẽ là chỉ hơn 90% chưa được khai phá còn lại?"
Hân Nhi không ngờ Đỗ Thừa hiểu nhanh như vậy, cô nhìn hắn với vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, tiềm lực của con người chính là khả năng khai phá tối đa những phần chưa được khai phá của não vực. Vào năm 2365 sau công nguyên, con người đã nghiên cứu ra một phương pháp giúp khai phá não vực của con người một cách tối đa. Có điều phương pháp này luôn nằm trong hạng mục cấm và bảo vệ nghiêm mật của quân đội từng quốc gia, mãi cho đến sau năm 3000 mới được công khai."
Những lời Hân Nhi vừa nói đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Thừa, nếu như không phải sớm biết khả năng siêu việt của cô, sợ là hắn có tin cũng không thể tiếp thu ngay được.
Thấy Đỗ Thừa rơi vào trầm tư, Hân Nhi nói thẳng: "Được rồi, Đỗ Thừa, trước tiên để em tiến hành kiểm tra mức độ khai phá não vực, sau đó là tiềm lực của anh như thế nào. Anh yên tâm đi, có em ở đây, dù tiềm lực của anh bình thường, em cũng đảm bảo sẽ giúp mức độ khai phá não vực của anh vượt qua 9%."
"Ừ."
Đỗ Thừa gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại theo chỉ dẫn của Hân Nhi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK