Trời đã về khuya, đường phố ở Opus cũng chìm vào tĩnh lặng. Trên con phố vắng, chỉ có bóng dáng cô độc của Amy đang chầm chậm bước đi.
Chẳng bao lâu, Amy đã bước đến trung tâm thành phố, nơi có một vết sẹo khổng lồ trải dài trên mặt đất.
Làn sương mù đang phả thẳng vào mặt, rất nhiều người lộ vẻ cực kỳ bối rối khi lần đầu tiên nhìn thấy Khe nứt lớn, bởi vì dù sao thì vùng đất này cũng thật kỳ lạ và đáng sợ như thế.
Nhưng Amy thì khác, trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, có thể nói là gần như toàn bộ thời gian đã dành cho khe nứt tối tăm và ẩm thấp này.
Khe nứt lớn đáng sợ trong mắt người khác lại là quê hương ấm áp đối với Amy.
Rõ ràng vừa mới chỉ rời khỏi đó chưa được bao lâu mà nàng đã cảm thấy mình như xa cách hàng chục năm.
Chùm sáng trong mắt dần trở nên rõ ràng, đây là một chức năng đã được thiết kế trong Lõi vĩnh cửu từ cách đây rất lâu để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp, giờ nó được kích hoạt để chỉ dẫn phương hướng cho Amy.
Bóng dáng Alice theo sát phía sau, thỉnh thoảng đánh giá Amy, quan sát cặp đồng tử run rẩy và gương mặt cố ra vẻ bình tĩnh của nàng.
Âm thanh hỗn tạp của dòng điện vọng lại bên tai Amy. Ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, Amy sững sờ, dừng bước, nhìn bóng tối cuộn trào trong sương mù.
Bóng tối tan dần, hai bóng dáng quen thuộc đứng ở rìa hành lang.
“Tốt, chúng ta đến đây là được rồi.” Bóng dáng cao lớn nói.
“Tại sao lại không thể tiến lên, phía trước rõ ràng vẫn còn đường.” Bóng dáng thấp bé không hiểu hỏi.
Bóng dáng cao lớn nhẹ giọng nói: "Bên ngoài là thế giới không thuộc về ngươi."
Bóng dáng thấp bé nghiêng đầu, hiển nhiên là nàng không hiểu thế giới bên ngoài vì sao lại không thuộc về mình, rõ ràng đã được sinh ra, tại sao phải bị giam cầm ở mảnh đất nhỏ bé này?
Nhưng nàng không bối rối về nó quá lâu, nàng không hề biết gì về thế giới bên ngoài, cũng không có bất kỳ ham muốn nào, chưa kể bây giờ nàng rất thích cuộc sống này, ngay cả khi không được đi ra ngoài thì cũng không cảm thấy có gì quá khó chịu.
"Ngươi là một kẻ ngoại lai, những kẻ ngoại lai không được chào đón trong quần thể, nhưng ở đây thì khác, Khe nứt lớn chào đón tất cả mọi người."
Ông ta đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của nàng, từng ngón tay thô ráp lướt qua khe hở trên các mối nối kim loại.
Nàng miễn cưỡng có thể hiểu được những điều này, sau đó giơ tay lên, để lộ lòng bàn tay bằng kim loại lạnh lẽo, đinh tán được bố trí dọc theo các cạnh, ngoài ra có thể nhìn thấy dây cáp màu xanh và đỏ giữa các khe hở.
Nàng khác, cơ thể ông ấy mềm mại và ấm áp, còn cơ thể mình thì cứng và lạnh lẽo.
Nhưng nàng cũng chẳng có vấn đề gì, mình có thể làm được nhiều việc mà ông ấy không thể, chẳng hạn như có thể dùng tay gõ đinh trực tiếp thay vì phải dùng dụng cụ.
"Vậy sao? Vậy thì cứ ở đây mãi đi, ta cảm thấy có gì không tốt đâu", nàng nói.
Alice đứng quan sát cảnh tượng hư ảo này từ xa, đang định nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng bước chân lùi dần lại, ngoảnh đầu lại thì thấy Amy đã đi được một quãng đường dài.
Amy cố gắng giữ bình tĩnh, bỏ qua ảo giác của ký ức đó, nhưng dù Amy phớt lờ chúng như thế nào đi chăng nữa thì vô số bóng dáng vẫn sừng sững trong sương mù.
Hai bóng người lại xuất hiện trên hành lang giữa không trung, bóng người cao lớn nâng cao bóng người thấp bé lên, bóng người thấp bé đưa tay ra chạm vào luồng khí lung linh ngay phía trên.
"Khe nứt lớn chứa đầy thứ khí thải giả kim này. Sau khi thu thập đủ là khi trở về ta có thể dạy ngươi cách phân hủy chúng."
"Tốt!"
Amy đi qua hành lang trên không, đập tan hình bóng hư ảo thành bụi mịn, Alice không nói một lời, theo sát nàng như một con sói hoang đang bám theo con mồi.
Dạo bước qua hành lang trên không, Ngã Ba Vô Định đã gần trong gang tấc, dưới mép vách đá, hai bóng người thu nhỏ lại trong bóng tối.
"Nhìn đi, khi trời mưa, nước đọng sẽ chảy vào Khe nứt lớn, từng dòng nước xiết sẽ lần lượt đổ xuống theo vách đá như một thác nước."
Ông ta chỉ vào vách đá phía xa, nơi mà dòng nước ào ạt đang tràn vào Khe nứt lớn.
"Chúng ta sắp về nhà rồi đúng không? Nếu không ta sắp bị rỉ sét!" Nàng không có tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc.
“Không sao, không sao, sau lần nâng cấp này, ta đã thay kim loại giả kim cho ngươi, đừng lo lắng về chuyện đó.” Ông ta nói.
Nàng lại giơ tay lên, lòng bàn tay thô ráp bằng kim loại không còn nữa, mà thay bằng bàn tay tinh xảo như đồ thủ công mỹ nghệ, bề mặt kim loại được đánh bóng sáng loáng, ngón tay mảnh khảnh giơ lên hạ xuống cực kỳ linh hoạt.
Sau đó là càng nhiều bóng người hơn.
Bóng người cao lớn đã thay cho nàng nhãn cầu mới, lắp đặt thêm hệ thống thính giác mới, sau đó là sửa lại toàn bộ để giúp nàng trở nên giống với người hơn.
Nàng như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét, nhờ quá trình vun đắp và chỉnh sửa liên tục mà từng bước biến thành một con người, biến thành... một người nào đó.
Amy dừng lại, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng bốc lên từ sương mù, đó là điểm đến của nàng, nhưng bước chân vẫn không ngừng nãy giờ bỗng chậm lại, sau đó dừng hẳn.
"Muốn chạy trốn sao? Amy, giờ quay đầu lại vẫn còn kịp, ngươi có thể trở về Phòng Khai Hoang và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ta có thể giúp ngươi che giấu mọi dấu vết của mình, sẽ không có ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm nay." Giọng Alice vang lên bên tai.
Amy phớt lờ Alice, kể từ khi bước vào Khe nứt lớn, nàng đã ngừng đáp lại bất kỳ lời nào của Alice.
Khoảng lặng ngắn đã cho Amy thêm can đảm, như nàng đã nói trước đây, nhất định phải có một cái kết.
Không còn do dự nữa, Amy bước vào trong màn sương, nơi mà như thể có những linh hồn ác quỷ đang rình rập, kèm với hàng loạt tiếng rít kinh hoàng liên tục vang lên.
Bước lên hành lang thép, sau đó là đến sàn gỗ, không khí đang khuấy động với khí chất cổ xưa, Amy đứng đờ ra tại chỗ, ảo ảnh và thực tại chồng chéo lên nhau, nàng đang đứng trước một cánh cửa, tay đã nắm sẵn.
Xoay tay nắm cửa, một bóng người vừa thân quen vừa xa lạ đứng trước đó.
Nàng nhìn mình, ánh mắt chuyển từ bàng hoàng sang phấn khích, ôm lấy mình, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc, sau đó nàng cứ lặp đi lặp lại.
"Alice, là ngươi sao? Alice."
Alice là ai?
Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay sau đó đối phương cũng nhận ra rằng có gì đó không đúng nên đã cãi nhau với ông ta. Trong cuộc cãi vã mình mới biết tên vị khách là Bailey Late, nàng gọi ông ấy là sư phụ, thậm chí trong lúc kích động, Bailey còn gọi thẳng cái tên Taida Yazdet.
Mình đứng ngoài quan sát cuộc cãi vã, sau đó thì Bailey rời đi, trước khi rời đi còn không ngừng ngoái lại nhìn mình, trong căn phòng im ắng, ông ấy nhìn như đã già đi rất nhiều chỉ trong chốc lát, rồi mình bước tới, nhẹ giọng hỏi.
"Bailey là gì? Taida là gì?"
"Là nàng, là ta."
"Đây là... tên?"
Mình đã từng thấy trong sách mọi người đều được gọi bằng một từ nhất định, và đó chính là tên. Đến lúc này nàng mới nhận ra mình không có tên, ông ấy cũng chưa bao giờ nói điều đó với mình.
"Vậy... ta là gì?" Mình lại hỏi.
Taida im lặng một lúc lâu, sau đó nói với giọng lạnh như băng.
"Con rối giả kim."
Vượt qua tầng tầng lớp lớp ảo giác, đi dọc theo hành lang rỉ sét, băng qua những tòa nhà ngoằn ngoèo và kỳ quái, Amy tiến về phía sâu của Khe nứt lớn, cho đến khi chùm sáng đã gần trong gang tấc.
Nàng đã cố gắng hết sức để không nghe những tiếng nói đó, nhưng cuộc cãi vã và tiếng ồn ào ngày càng lớn đến mức chói tai.
Sương mù gần như bao phủ toàn bộ tầm nhìn, hành lang dài thoắt ẩn thoắt hiện trong màu trắng xám hỗn loạn, một cánh cửa khác bỗng hiện ra trong màn sương.
Amy nhớ như in cánh cửa này.
Những ngày sau đó, Amy vẫn luôn tự hỏi liệu mọi chuyện có khác đi nếu nàng không mở cánh cửa đó ra.
Nhưng mình sẽ luôn phải đẩy nó ra, đây là định mệnh.
Vì vậy, nàng đã đẩy cánh cửa ra và nhìn thấy một “mình” khác đang nằm trên giường.
Nàng vốn nghĩ mình là duy nhất.
Thật là buồn cười.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Taida luôn dịu dàng giờ lại vô cùng tức giận.
"Nàng là..." Nàng không hiểu, ánh mắt thấp thỏm lo âu.
Cơn giận của Taida đột ngột biến mất, ông ta đứng một lúc lâu, rồi đưa ra lời giải thích của mình.
"Alice Yazdet, nàng là con gái của ta."
Trò chơi thật giả đã kết thúc, Taida cho rằng đã đến lúc giải thích tất cả và vạch ra một đường giới hạn.
Nhất thời nàng không thể xử lý nổi lượng thông tin này, đầu óc Amy rối bời đến mức gần như muốn nổ tung.
Nhìn người đang say ngủ trên giường, nhìn cơ thể không khác gì chính mình đó, sau đó nhìn xuống hai tay, một cảm giác sợ hãi khó tả trào dâng từ tận đáy lòng.
Nàng loạng choạng lùi lại ngồi dựa vào tường, gào thét trong kinh hoàng.
"Không... Không, không đúng lắm..."
Nàng thì thầm, nàng chỉ là bản thân nàng mới đúng, đáng lẽ phải như vậy...
Taida không nói gì mà bế nàng lên, sau đó mở một cánh cửa khác và ném nàng vào.
Nàng bị ném vào đống rác rưởi, nàng không hiểu tại sao Taida lại trở nên hung dữ như vậy, rõ ràng trước đây ông ấy không như thế này... Ông ấy bị bệnh sao? Nàng biết loài người rất yếu ớt, khi mắc bệnh tính khí của một vài người sẽ thay đổi đáng kể.
Đúng vậy, Taida đang bị bệnh, chỉ cần ông ấy khỏi hẳn mọi thứ sẽ trở lại như xưa.
Thế nhưng...
"Như ngươi đã thấy, nàng mới là con gái của ta."
Taida giọng không chút cảm xúc, giải thích mọi thứ về kế hoạch phục sinh của mình cho nàng.
Những lời đó chẳng khác nào tiếng thì thầm của ma quỷ, Ánh sáng của Aether chập chờn trên cơ thể nàng, nàng cảm thấy mình sắp bị quá tải.
"Thế nhưng..."
Nàng lắc đầu quầy quậy như muốn phủ nhận tất cả.
"Ta mới là con gái của ngươi hả?"
Taida lạnh lùng nhìn nàng, sau đó nói, "Nhìn xung quanh xem."
Nàng quay đầu lại, vô số con rối bị bỏ hoang chất thành đống, đôi mắt của chúng trống rỗng, như thể đã chết đi, bóng tối dày đặc tràn ngập trong đó.
Sau khi nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, cảm xúc của nàng trở nên tê liệt, nàng nhớ lại những ký ức tươi đẹp đó, tất cả đều rất chân thực, nhưng nỗi đau hiện tại cũng sắc chẳng khác dao.
Nàng không hiểu, Taida đã từng đối xử tốt với mình như vậy, tại sao bây giờ lại tàn nhẫn như thế, chẳng nhẽ chỉ bởi vì thân phận khác biệt của mình hay sao?
Taida từ từ khép cửa lại, mọi ánh sáng đồng thời biến mất, nàng vất vả bò đến, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cánh cửa đang đóng dần.
Gõ mạnh vào cửa, phát ra những tiếng cầu xin, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào từ phía sau đó.
Nàng sợ hãi thu mình trong góc, lúc này Alice đến và ngồi xuống cạnh nàng.
Không ai biết rằng Amy không hề ngoan hiền như vẻ bề ngoài, mà ngược lại còn là một đứa trẻ gian xảo, dối trá.
Thân phận bi thảm của một con rối giả kim khiến tất cả những ai biết nàng đều sẽ cảm thấy đồng cảm, vẻ mặt chết lặng và giọng điệu thờ ơ cũng khiến những lời nói dối của nàng trở nên liền mạch.
Bologo đã nghe thấy câu chuyện này từ miệng của Amy và Taida, nhưng cả hai đều không nói sự thật, chỉ có họ mới biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.
“Đó là ngày ngươi xuất hiện.” Amy thì thầm.
Alice đứng ở một bên, đưa tay ra sau lưng, "Ngươi cần ta, vậy nên ta mới xuất hiện, chẳng phải vậy sao?"
Amy không đáp lại bởi nàng nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần.
Taida tới.
Khi Taida mở cửa ra lần nữa thì đã là ngày hôm sau, và nàng ngồi ngẩn ra cạnh đống xác con rối, trông chẳng khác nào một con rối khác.
Taida hỏi, "Ngươi đã biết vị trí của mình chưa?"
Nàng không trả lời mà chỉ không ngừng lẩm bẩm một câu, giọng của nàng thấp đến mức chỉ có nàng mới có thể nghe thấy nó.
"Ta không phải là vật thay thế của bất kỳ ai, ta không phải... Ta đặc biệt, ta là duy nhất..."
Như một câu thần chú để buộc mình phải tin.
Ảo giác sụp đổ, một vách đá chắn ngang, Amy trông có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn đâm thẳng vào vách đá, sau đó xuyên qua đó. Cánh cửa quen thuộc đã gần trong gang tấc, nàng do dự một lúc rồi gõ cửa.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, sau đó từ khe nứt nhỏ của cánh cửa bị đẩy ra lộ ra một khuôn mặt đáng sợ.
Cảm giác quen thuộc đã không còn, thay vào đó là sự xa lạ đến đáng sợ, râu mọc lộn xộn khắp mặt, đôi mắt trũng sâu, con ngươi ẩn hiện trong bóng tối lấp lánh ánh sáng điên cuồng.
Amy có chút sợ hãi khi nhận ra người đàn ông trước mặt, ông ta phờ phạc, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười cuồng tín, giống như một tên điên lên cơn cuồng loạn.
Taida nhìn chằm chằm hắn hồi lâu nhưng không nhận xét bất kỳ điều gì về bộ dạng của Amy hiện tại mà chỉ đẩy hẳn cửa ra, "Vào đi, bọn họ sẽ tìm được nếu mở miền ảo quá lâu."
Bước vào xưởng giả kim, Amy sững người tại chỗ, mùi dầu máy từng tràn ngập nơi đây đã biến mất, thay vào đó là mùi máu tanh tưởi.
Nàng nhìn thấy từng mạch máu dày duỗi ra từ các góc tối, máu đang cuộn trào ra dưới màng, nước chảy xối xả, thịt như dây leo quấn khắp sắt thép, điều khiển máy móc hoạt động. Mặt đất thì bị bao phủ bởi một lớp máu thịt trông như thảm thực vật, vô số mầm thịt trong đó đang không ngừng lắc lư.
Amy thậm chí còn có thể lờ mờ nghe thấy một âm thanh trầm thấp, nghe như một tiếng trống trận vang lên trong bóng tối, đi kèm với nó là mặt đất rung chuyển với tần suất rất nhỏ.
Trong hang ổ bằng máu thịt này, dường như có một trái tim khổng lồ đang ngủ say trong bóng tối, khó có thể tưởng tượng khi nó thức tỉnh sẽ như thế nào.
Taida khóa cánh cửa sau lưng lại, miền ảo đã được đóng để cách ly ánh mắt tò mò của những kẻ khác. Còn về mấy thứ vặn vẹo kinh dị này Taida không hề có ý định giải thích.
“Alice còn ổn chứ?” Taida hỏi không chút cảm xúc.
Amy chạm lên ngực, "Nàng rất an toàn."
Là người tạo ra Amy, Taida đã sớm đoán được những gì nàng từng trải qua ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ khi cơ thể bị hư hỏng hoàn toàn thì mới cần tu sửa lại toàn bộ như này.
Taida không mấy quan tâm đến Amy mà chỉ nhấn mạnh, "Ngươi chỉ đang mượn mạng sống của nàng, nếu không thể bảo vệ nàng cho tốt..."
"Ta hiểu." Amy lạnh lùng trả lời.
"Biết vậy là tốt."
Taida quay lại với công việc bận rộn, với tay để tách phần thịt sền sệt và lấy các linh kiện kim loại ra.
Ông ta còn không quên dặn dò: "Trái tim bất diệt đã được cấy ghép, hiện giờ chỉ cần đợi nó dung hợp hoàn toàn với Alice là xong. Không cần làm gì trong thời gian này, ngươi chỉ cần yên tâm đợi là được."
Aether tăng vọt cạnh Taida, cánh tay tạo ra từ tưởng tượng nắm lấy các bộ phận nặng và xếp chúng sang một bên.
Khoảng thời gian này ngoài công việc phục sinh Alice đầy bận rộn ra thì về cơ bản Taida đang chế tạo xưởng giả kim thành một pháo đài.
Taida hiểu miền ảo ở đây sẽ không thể che giấu mình mãi mãi, kiểu gì mình cũng sẽ bị phát hiện, nhưng may mắn là mình không phải liều chết chiến đấu với Cục Trật tự mà chỉ cần cầm cự cho đến khi mọi chuyện kết thúc là xong.
“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Taida quay lại thì thấy Amy vẫn đứng đó không rời đi.
"Ta chỉ muốn nhìn nơi này một lần nữa."
Amy ngước nhìn xưởng giả kim đã không thể nhận ra nữa, rồi nói với không nghe ra buồn vui.
"Sau khi dung hợp xong, Hòn đá triết gia trong Lõi Vĩnh cửu sẽ bị lấy đi đúng không? Đảo ngược thăng hoa để linh hồn trở về thể xác", Amy buồn bã nói, "Đến lúc đó ta sẽ hư hỏng hoàn toàn?"
Tất cả những nghi ngờ trước đây chỉ để đánh lừa Bologo, Amy biết rất rõ cái kết của mình nhưng điều nàng không ngờ là Bologo lại dễ bị lừa đến vậy, cứ như thể hắn tin bất cứ điều gì mình nói.
Điều này thật không tốt, Bologo càng dễ bị lừa thì Amy càng khó chịu.
"Ngươi sợ sao? Nếu vậy tại sao còn quay lại?" Taida hỏi.
"Ta không có nỗi sợ, ta là một con rối giả kim, lối tư duy của ta khác với con người," Amy bình tĩnh nói, "Con người sợ chết, nhưng ta thì không."
Amy mỉm cười, “Ngược lại, ta sẽ thấy rất vui bởi vì số phận của một công cụ đã được hoàn thành”.
Giá trị của cờ lê không nằm ở việc bị gỉ khi không hoạt động nữa mà nằm ở việc bị vặn gãy trong lúc vặn ốc vít.
Amy bước sang một bên, bóc từng lớp thịt và lấy ra một chiếc mặt nạ con rối quen thuộc, từng kí ức trong quá khứ ùa về trước mắt nàng.
Sau một hồi im lặng, Amy vẫn không nhịn được mà nói.
"Cha, con..."
Aether kìm nén cắt ngang lời nói của Amy, Taida từ từ ngoảnh đầu lại, khuôn mặt hốc hác trông đến gớm ghiếc tràn đầy vẻ tức giận.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Amy."
Nhưng lần này Amy không lùi bước mà còn hỏi ngược lại: "Cha mẹ không nên yêu thương con cái sao?"
Sau khi nói xong Amy đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường, cuối cùng nàng đã hỏi ra câu hỏi này.
“Rốt cuộc ta là gì đối với ngươi?” Amy tiếp tục.
"Con rối giả kim."
Không chút do dự, Taida trả lời: "Một công cụ để hồi sinh Alice, ngươi đã hài lòng với câu trả lời này chưa?"
Giọng Taida rất bình thản, lộ ra một vẻ mệt mỏi đến khó tả.
Amy không phản bác mà đáp lại một cách máy móc.
"Ta đã hiểu, sư phụ."
Amy không ở lại đây thêm nữa mà quay lại đi vào sâu trong xưởng giả kim, nàng vốn định nghỉ ngơi trên băng ghế bảo dưỡng nhưng nó đã bị bao trùm bởi những lớp máu thịt.
Cuối cùng Amy đẩy cửa căn phòng cứ điểm, Bologo và Palmer xử lý nó rất tốt, trong lúc không có ai ở đây mà nơi này không hề bị máu thịt xâm nhập, mọi thứ vẫn y như lúc bọn họ rời đi.
Amy đóng chặt cửa lại, rồi từ từ ngồi xuống chiếc giường đơn của Bologo, sau đó vùi mặt vào trong đầu gối và lấy hai tay ôm lấy nó.
Cuối cùng nàng đã quay lại đây, đồng thời cũng đạt được câu trả lời từ miệng Taida để xác nhận cái kết này, nhưng thay vì cảm nhận được sự nhẹ nhõm như mong đợi thì lại là một nỗi cay đắng khó tả.
"Nhìn đi, xem ta nói có đúng không? Ông ta chưa từng quan tâm đến ngươi, ngay cả khi ngươi đóng giả làm Nhà ảo tưởng, phối hợp làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí hy sinh cả bản thân để hồi sinh Alice, Taide cũng chẳng hề nhìn ngươi thêm một giây.
Amy tội nghiệp, thế mà ngươi vẫn ấp ủ một kỳ vọng không nên có, ngươi cho rằng sự hi sinh bản thân sẽ khiến ông ta quan ngươi đến cô sao? "
Alice ngồi trên chiếc giường đơn của Palmer, khiêu khích nói.
"Công cụ chỉ là công cụ, ngươi chưa bao giờ là con gái của ông ta."
Amy vùi đầu sâu hơn.
"Nói cũng lạ, ngươi đúng là một người rất dễ thỏa mãn."
Alice bật cười, sau đó đến bên bàn và nghịch ngợm những thứ mà Bologo và Palmer đã để lại ở đây.
Đồ đạc cá nhân của Bologo là một vài cây búa và dao, cái tên này y như một nhà sưu tập vũ khí lạnh, ngăn kéo chứa toàn những vũ khí chết người, còn của Palmer thì lại là một đống mộng tưởng.
Điểm chung duy nhất của cả hai là đều chuẩn bị rất nhiều băng đĩa.
"Ngay cả Bologo, người gần gũi nhất với ngươi, cũng không đoán được ước nguyện của bạn, cái gì mà hiện thân trưởng thành? Trên thực tế, ngươi chỉ muốn thứ gọi là... tình phụ tử?
Hay là nói, một cảm giác được người khác công nhận nào đó?"
Alice nghịch ngợm với đống đĩa nhạc, sau đó lia lung tung đi xung quanh như phi tiêu, một số còn đập vào Amy, nhưng nàng không hề phản ứng.
"Thực ra, ngươi không cần phải quay lại. Bailey rất tốt với ngươi, thậm chí còn lấy ra những thứ này, ngươi hoàn toàn có thể chiếm được tình cảm và sự tán thành từ nàng.
Bologo cũng có thể, tên điên cuồng bạo lực khiến ngay cả ta cũng sợ còn bị ngươi lừa như chong chóng, lừa gạt tình thương từ hắn chắc chắn còn dễ hơn đúng không?"
Alice nói và liếc thời gian, "Giờ này chắc hắn đã ngủ rồi? Và mơ về ngươi?"
Trong những tràng cười không ngớt, Alice đặt một đĩa nhạc vào máy phát, đĩa từ từ xoay, tiếng ca nhẹ nhàng vang lên.
"Nhìn đi, ngươi còn quá nhiều lựa chọn, nếu ngươi chịu đợi ở Lõi lò thăng hoa thì có lẽ ngày mai Taida đã chết, tất cả sẽ kết thúc."
“Nếu ta không quay lại thì sẽ không bao giờ biết được đáp án.” Cuối cùng Amy cũng đáp lại.
"Hả? Tại sao ngươi muốn Taida công nhận?" Alice không hiểu, "Chỉ bởi vì ông ta là người tạo ra ngươi? Là người cha… trên danh nghĩa của ngươi?"
Amy không trả lời.
"Chà, giờ ngươi đã biết đáp án, nhưng lại khó có thể vượt qua, Amy," Alice tiến về phía Amy, "Thực ra ngươi cũng đã đoán được nó sẽ kết thúc như thế này?"
"Ngươi đã trao quyền lựa chọn cho Taida, nhưng Taida lại không chọn ngươi... Lý do ngươi giấu giếm Bologo cũng vì mục đích này, phải không?"
Alice xé toạc vết thương lòng của Amy không thương tiếc.
"Ngay cả cha của ngươi cũng không chọn ngươi chứ đừng nói là Bologo.
Ngươi không dám hỏi thử Bologo bởi nếu đến Bologo còn không chọn ngươi thì chút hy vọng mong manh cuối cùng sẽ bị tiêu diệt.
Nhìn trên góc độ này thì cuộc đời ngắn ngủi của Amy đúng là một thất bại."
Không có câu trả lời nào, Amy càng siết chặt mình hơn, một lúc sau, giọng nàng run run.
"Tại sao cha mẹ lại không yêu thương con cái của mình?"
"Tại sao ta lại không thể?"
"Chỉ vì ta là một rối giả kim hay sao?"
"Nhưng ta có gì khác gì so với con người, ta cũng có ý thức giống họ, thậm chí ta còn giỏi hơn rất nhiều người."
"Vậy thì tại sao?"
"Tại sao ta sinh ra chỉ để làm vật thay thế cho ai đó?"
Amy yên lặng, cố nhớ lại một số hồi ức tốt đẹp.
Vẻ ngoài của nàng luôn tạo ra ảo giác về tuổi tác chứ thực ra Amy chỉ là một đứa trẻ, không có mấy điều tốt đẹp trong cuộc đời ngắn ngủi của Amy.
Nàng nhớ đến Lễ hội Lời Lhề, nhớ lần đầu tiên được nếm một chiếc bánh sinh nhật, nhớ bộ phim đầu tiên mình xem, nhớ tới tay thám tử và chú chó săn kia...
Ban trí tuệ cho con rối giả kim, rồi nói với nàng rằng số phận sẽ bị thay thế.
Quá khủng khiếp.
Alice đến bên Amy, rồi từ từ ngồi xổm xuống và nhìn Amy đang đau khổ với vẻ đăm chiêu.
"Đừng trao quyền lựa chọn cho người khác một lần nữa, Amy, số phận của ngươi nên là của ngươi, đừng nỗ lực cố gắng tất cả vì ước nguyện lố bịch đó."
Alice lắc mạnh vai Amy và hét vào mặt nàng.
"Giờ ngươi đã có câu trả lời như ý muốn, ông ta không yêu ngươi, ngay cả khi ngươi có hy sinh bản thân thì điều đó vẫn không thay đổi."
Alice không thể ngừng cười khi nhắc đến điều này.
“Trẻ con là vậy đó, những cảm xúc mà ngươi khao khát sẽ không được đáp lại dù có cố gắng đến đâu.
Vì vậy, ngươi chỉ còn sự lựa chọn cực đoan nhất.
Hy sinh bản thân.
Trừng phạt Taida bằng cái chết, khiến ông ta ăn năn và công nhận sự tồn tại của ngươi. "
Nhưng dù vậy thì vẫn không có kỳ lời đáp lại nào, nếu so sánh thì Amy lại giống con người hơn, còn Taida chỉ là một cỗ máy chấp hành mệnh lệnh một cách trung thành.
"Ngươi muốn làm gì bây giờ? Giết Taida? Ta có thể giúp, hoặc hủy Alice, ta cũng có thể làm được.
Ta có thể khiến Taida cảm thấy hối hận, để ông ta sống trong đau đớn và ăn năn trong suốt quãng đời còn lại, ta có thể đặt mọi sự cực hình trên thế giới này lên ông ta!"
Alice tiến lại gần Amy và khẳng định: “Chỉ cần ngươi chọn ta, ta sẽ làm bất cứ điều gì”.
Amy lắc đầu.
"Không, ta không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, Alice vốn đã chết ngay từ đầu, không liên quan gì đến ông ấy, sư phụ... Chỉ là sư phụ quá cố chấp..."
Alice im lặng, sau đó cười nhạo.
"Hãy nhìn xem, Amy thật là tốt bụng. Ngươi có thể hiểu họ, nhưng ai có thể hiểu ngươi? Và quan trọng hơn là ai có thể yêu thương ngươi đây?"
"Ngươi nói đúng, nguyện vọng của ngươi thật sự rất nhỏ và không đáng kể, chỉ cần Taida tình nguyện dành một chút tình thương cho ngươi là ngươi có thể sẵn sàng hy sinh bản thân... kể cả ông ta có giả vờ đi chăng nữa thì ngươi vẫn chấp nhận.
Nhưng mong ước nhỏ nhoi đến mức này vẫn không thể thành hiện thực,"
Alice trở nên tức giận, "Ngươi nên ích kỷ, Amy."
Nàng nắm chặt tay như muốn nắm vận mệnh vào trong đó.
"Đã đến lúc nghĩ về bản thân! Đừng ước nguyện cho người khác, hãy ước cho chính mình, ước cho thứ mà ngươi thực sự khao khát!"
Amy khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt bi thương, sau đó hỏi lại câu hỏi kia, "Alice đã chết rồi, vậy ngươi rốt cuộc là ai?"
Alice mỉm cười khi nghe thấy thế, giọng của nàng vô cùng dịu dàng, chan chứa niềm chân thành.
"Hiện giờ ta là ai còn quan trọng nữa hay sao?"
Amy im lặng lắc đầu, "Đúng, không quan trọng."
Tiếng cười chua chát cất lên, Amy dựa đầu vào tường, lẩm bẩm một mình.
“Ta đọc được một câu như này trong sách, ngoại trừ đau đớn và bệnh tật, tất cả những đau khổ của con người đều bắt nguồn từ suy nghĩ của chính bản thân họ.
Nhưng ta không có đau đớn và bệnh tật, mọi nỗi đau của ta đều bắt nguồn từ chính bản thân ta.”
Amy từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, chắc chắn sẽ không có ai lựa chọn nàng, cho dù phải trả giá bằng cái chết.
Nàng không dám thử suy nghĩ của người khác, đặt niềm tin vào người khác chẳng bằng nên tiến lên trong cô độc ngay từ đầu.
Amy chợt hiểu tại sao con người lại thích nuôi thú cưng, bởi chỉ có thú cưng mới thuộc về mình tuyệt đối, chỉ có thú cưng mới không bao giờ phản bội mình.
Nàng hiểu.
Chỉ khi chiếm hữu tuyệt đối một người, một sự vật hay một thứ nào đó có thể gửi gắm tình cảm, con người mới có thể dâng hiến mọi cảm xúc của mình mà không cần bảo lưu, không cần sợ hãi, bất chấp giá cả…
Thực ra Amy đã biết Alice là ai, nhưng nàng không hề sợ.
Chẳng qua là Amy cảm thấy hơi vô lý, giống như định mệnh, ngươi biết điều gì sẽ xảy ra nhưng lại không thể ngăn cản nó.
Không có gì để ngăn cản nó.
Thế là Amy đã đưa tay ra và nắm lấy một thứ hư ảo bị phân mảnh.
Amy đã thực hiện một điều ước, một điều ước ích kỷ.
Có tiếng gõ cửa vang lên, tay nắm cửa bị vặn, nhưng khi cửa được mở ra thì không còn là hành lang quen thuộc mà là bóng tối hỗn loạn.
Một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi bóng tối, hơi thở điên cuồng quẩn quanh quanh hắn.
"Ta đã có Hạt giống không tưởng... nên giao dịch giữa hai ta đã xong, Nhà ảo tưởng."
Gray nói rồi đặt chiếc hộp sắt dưới chân, hắn không nhiều lời, lập tức đóng cửa lại và biến mất trong bóng tối mịt mờ.
Chỉ còn một mình Amy nằm co quắp trong phòng với tiếng hát đang dần cất lên.
“Ta muốn có một cơ thể hoàn chỉnh, một linh hồn trọn vẹn.
Ta ước gì mình được như ngươi, nhưng ta lại kỳ quặc và lạc lõng.”
(P/S: gãy tay -_-, và cơn giông tố bắt đầu)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
22 Tháng bảy, 2022 16:31
Truyện được dịch một phần, đọc quen convert rồi không hợp
20 Tháng bảy, 2022 12:55
tui thấy thích cái giới thiệu cũ hơn @@@
14 Tháng bảy, 2022 22:41
Tác mới đổi giới thiệu truyện @_@
12 Tháng bảy, 2022 19:13
Halo là 1 game nổi tiếng đã đc dựng phim bộ mới đây.
12 Tháng bảy, 2022 07:39
Halo thì ko biết nhưng giống Ám hành ngự sử
11 Tháng bảy, 2022 20:40
a
10 Tháng bảy, 2022 12:05
Có ai xem qua Halo ko? Năng lượng đặc biệt nhập thể của Amy thấy quen quen ko?
08 Tháng bảy, 2022 19:30
À không ý tui là hôm đọc đoạn Beelzebub ấy, thì tui đoán nguyên tội mà Bạo Chúa đại diện cho là Tham Lam
08 Tháng bảy, 2022 17:28
bạo chúa đích thị là mammon đấy bro, tại vì ổng có tạo ra một mớ mommon tệ mà
06 Tháng bảy, 2022 23:23
amy cùte ;)))
03 Tháng bảy, 2022 13:04
Rồi tới lúc đói chương.....
25 Tháng sáu, 2022 22:52
Quan trọng công dụng của nó là gì đã chứ, chứ kiểu lắp tim vào mà nhận được khả năng hồi phục thì có phải là vô dụng không :V, với mình không nghĩ là Cục Trật tự mà lấy được sẽ lắp cho Bologo đâu O_O, lắp cho thanh niên Palmer có khi còn có tác dụng hơn =))))
25 Tháng sáu, 2022 10:31
Nếu Beelzebub là Phàm ăn, thì Mammon là Tham lam chăng?
25 Tháng sáu, 2022 09:39
khéo trái tim bất tử lấy dc r cấy vô bologo ;)))
19 Tháng sáu, 2022 10:43
.
15 Tháng sáu, 2022 08:45
truyện hay , tác giả bút cứng
14 Tháng sáu, 2022 08:33
nhiễm văn convert quá r, đạo hữu chắc k hợp ttv
06 Tháng sáu, 2022 22:49
Mọi người tốt, nơi này là, ngài một ngày hai canh ngẫu nhiên canh một trung thực bằng hữu.
Viết đến nơi đây, quyển sách quyển thứ hai liền chính thức kết thúc, quyển thứ ba ngay tại kiên quyết tiến thủ bên trong, bản mới bản hội có mới sự kiện lớn thượng tuyến, nhân vật năng lực giá trị sẽ tiến hành sửa đổi, mới trang bị bên trên tuyến, mới có thể thao tác nhân vật, ba lạp ba lạp.
Kỳ thật đoạn này ta nghĩ viết thành game điện thoại đổi mới thông cáo tới.
Sau đó lệ cũ, quyển mạt cảm nghĩ ta liền nghĩ đến cái nào viết đến đâu rồi, đầu tiên tâm sự trong sách một chút nhân vật khởi nguyên, cũng tỷ như nổi tiếng điện đài người chủ trì Dudel, một chút kéo hông các độc giả, cũng đã ý thức được, kỳ thật Dudel chính là đại danh đỉnh đỉnh đỗ ngừng chén.
Ban đầu cùng đỗ công trò chuyện diễn viên quần chúng lúc, ta là tại viết một cái khoa huyễn ngắn, chuẩn bị đem đỗ công thêm tiến cái kia trong chuyện xưa, tiếc nuối là, tinh lực của ta khó mà chống đỡ được ta song khai, cái kia ngắn viết mấy chương liền tạm thời gác lại, tại viết quyển sách này lúc, ta suy nghĩ suy nghĩ, liền lại đem đỗ công cái này diễn viên quần chúng tăng thêm trở về.
Sau đó trước hết để cho bọn ta đem đỗ công bưng xuống đi, dù sao đánh giá đã đủ nhiều.
Toàn bộ chuyện xưa không khí cùng phong cách bên trên, ta trong dự đoán chính là, âm u nghiêm túc dàn khung, nhưng nhân vật nhóm là một đám lạc quan chuunibyou, tay trái khiêng máy ghi âm điều lớn âm lượng, tay phải cầm chùy chịu phá cửa đưa ấm áp dạng này, một cái có chút sung sướng, hắc ám bạo lực mỹ học loại phong cách.
Liên quan tới nhân vật chính Chinh Chiêu Chi Thủ năng lực, cái này thiết lập kỳ thật dung hợp rất nhiều, sớm nhất nguồn gốc từ tại ta khi còn bé nhìn một bản siêu năng lực manga, bên trong có cái vai phụ năng lực là, chỉ cần đụng chạm đến đồ vật, liền có thể biến thành vũ khí trong tay, kinh điển thao tác là chạm đến cái bóng, coi nó là làm vũ khí.
Nhưng quyển sách là cái có thăng cấp thể hệ, vì để tránh cho vừa lên đến liền siêu mô hình quá nhiều, ta đối nhân vật chính làm ra rất nhiều hạn chế, ta mới đầu vẫn còn tương đối buồn rầu làm sao hạn chế, sau đó liền nghĩa rộng ra một cái khác cho ta linh cảm nhân vật.
Phương bắc mở đất phù!
Không sai, không biết mọi người có thể hay không lý giải, nhưng tuyệt đại trình độ bên trên, ta là căn cứ nhân vật này nghĩ ra nhân vật chính năng lực, có hứng thú, cũng có thể đến xem « hàng thế thần thông » cái này anime, cá nhân ta là phi thường thích.
Bất quá đây cũng chỉ là hiện giai đoạn năng lực thiết lập, tại thiết kế toàn bộ hệ thống sức mạnh lúc, ta là trước thiết kế mấy cái này học phái, nhưng những này đơn nhất học phái lại có chút quá mức cố định, sau đó diễn sinh ra phó học phái, đến thuận tiện ta miệng Hồ, tăng thêm làm chút loè loẹt thiết kế.
Một chút thường chơi đùa độc giả, hẳn là có thể ẩn ẩn đoán được ta ý nghĩ khuynh hướng, căn cứ vào tám cái cố định học phái, tương hỗ ở giữa sắp xếp tổ hợp, không sai, ta thiết kế những này lúc, nghĩ là Roguelike, một cộng một lớn hơn hai, khác biệt phối hợp xuống, xuất hiện hiệu quả khác nhau dạng này.
Sau đó vẫn là nghĩ đến đâu viết đến đâu.
Trước mắt quyển sách này, cá nhân ta viết còn rất khoái hoạt, có bên trên một quyển kinh nghiệm, ta ta cảm giác quyển thứ nhất viết cũng không tệ lắm, ban đầu thiết kế một đoạn này kịch bản lúc, ta cùng vận doanh quan hàn huyên một chút, ta một cái kỳ quái lý luận.
Đại khái chính là, ta tận khả năng đem chương mở đầu biến thành một cái đơn độc, đến nơi đến chốn cố sự, nhưng lại không giao đại toàn, tựa như phim báo trước phiến, cũng chính là các vị trước mắt nhìn thấy, chương mở đầu cùng quyển thứ nhất quan hệ, nhưng từ cả quyển sách tiêu chuẩn đến xem, ta chuẩn bị đem quyển thứ nhất coi là cả quyển sách phim báo trước.
Cho nên quyển thứ nhất kịch bản cũng không phức tạp, càng nhiều hơn chính là giới thiệu thế giới quan, thiết lập, mai phục bút dạng này, một chút trọng yếu thế lực xuất hiện, ta cũng là thiết lập tại Boss chiến kết thúc về sau, cố sự tiến vào nhẹ nhàng kỳ dẫn xuất, cảm giác tựa như trong chuyện xưa, nhân vật nhóm nghỉ nghỉ ngơi, kết quả càng lớn cường địch nổi lên mặt nước, phong bạo sắp tới dạng này.
Ban đầu viết cái này quyển lúc, ta mông lung ý nghĩ là, cố sự muốn lấy một cái vai phụ xuyên qua toàn văn, nhưng cái này vai phụ muốn bắt đầu liền rút lui.
Toàn bộ chuyện xưa khu động lực là bởi vì nàng mà lên, nhưng nàng tại cố sự trước khi bắt đầu cũng đã rút lui, đây cũng là Adele thiết kế tồn tại.
Con người của ta sáng tác phong cách là, nghĩ một cái mơ hồ đại khái, sau đó một bên viết, một bên đi đến đầu lấp, may mắn lời nói, khả năng lấp không tệ, xui xẻo lời nói, khả năng chính là cố sự bạo tẩu.
Trước mắt đến xem, quyển thứ nhất khống chế cũng không tệ lắm, hết thảy đều tại khống chế bên trong, Adele nhân vật này ý nghĩ, cũng là ta tại một chút xíu viết đổi mới đồng thời, chậm rãi tưởng tượng ra.
Tại chút đổi mới thời gian bên trong, ta thô sơ giản lược đọc một chút « sám hối lục », đọc xong đã cảm thấy người này thật là mạnh a, hắn viết những vật này, tương tự một chút, không sai biệt lắm tương đương với, bọn ta đem website xem ghi chép cùng ngăn cất chứa toàn bộ làm thành công khai trạng thái, còn viết lên cảm tưởng dạng này.
Ta cảm giác, loại hành vi này cần một người tương đương thẳng thắn cùng dũng cảm, cho nên đây cũng là Adele nhật ký thiết kế nơi phát ra, hiện ra cả đời tất cả.
Sau đó là văn bên trong một chút cùng loại trứng màu thiết kế, mọi người cũng có thể nhìn ra, ta người này rất ưa thích âm nhạc, gần đây tại học tập xong thẻ tổ địch về sau, tại nếm thử kèn ác-mô-ni-ca, tiếc nuối là ăn nói vụng về, trước mắt cũng sẽ thổi cái « sung sướng tụng », đây cũng là David trước khi chết ngân hàng mật mã nơi phát ra.
Jeffrey mắt hổ thiết lập, bắt nguồn từ «EyeoftheTiger » bài hát này, Bologo sổ tay bên trong "Quy tắc một: Bảo trì bản sắc", nó nguồn gốc tại Niết Bàn «ComeA SYouAre », ta thích vô cùng bài hát này. Văn bên trong xuất hiện ca khúc, ta làm một cái lưới Dịch Vân ca đơn, liền gọi vô tận nợ nần.
Ban đầu thiết kế nhân vật chính lúc, ta nghĩ đại khái chính là một cái, có chút quá độ biểu diễn nhân cách, lại hoặc là nói trúng hai bệnh nhân vật, dù sao quyển sách đều đầu light novel phân loại, ta rốt cục đi tới ta thích nhị thứ nguyên.
Ta cảm giác vấn đề không lớn, hắn là cái ngoài vòng pháp luật chế tài người, nhưng cùng mọi người biết rõ một chút kiềm chế, âm u nhân vật khác biệt, vị này chuyên gia còn rất lạc quan, sẽ giảng cười lạnh dạng này.
Đủ loại ý nghĩ phía dưới, tiến tới thúc đẩy ra nhân vật này sinh ra, sau đó, ta viết đồ vật lúc, ta ưa vì mỗi cái nhân vật đều thiết kế một cái thuộc về riêng mình bọn hắn nhân vật kịch bản, sau đó đem nhân vật kịch bản xen kẽ tiến nội dung chính tuyến bên trong. Cái này nghe có điểm giống game điện thoại nhân vật cửa ải.
Đương nhiên, dạng này viết còn có chút không đủ văn học mạng, nước mắt mắt.
Tại viết quyển sách này trước đó, ta liền lặp đi lặp lại đối với mình quyết tâm lý ám chỉ, "Đừng câu tám viết cái này! Văn học mạng một chút! Thoải mái một chút!" .
Ta liền dập đầu như giã tỏi, đối với mình đông đông đông, bảo hoàn toàn ok, ta lúc này nhất định có thể viết xong sảng văn.
Quyển sách trước nhân vật chính Loron tá từ bắt đầu bị đánh một mực bị đánh đến phần cuối, quyển sách này, bên trên bản chủ sừng chịu đánh, quyển sách này nhân vật chính muốn một cái không kém đập trở về. Quyển sách nhân vật chính bạo lực cuồng thiết lập, trình độ nhất định là bắt nguồn ở đây.
Cho nên viết văn lúc, ta tận khả năng phòng ngừa nhân vật chính kinh ngạc, hắn như một người chuyên gia, hiệu suất cao trí mạng, nhưng thực tế toàn bộ cố sự kéo dài tới mở về sau, ta phát hiện do ta viết còn chưa đủ thoải mái, đại khái là ta tự thân sáng tác phong cách hạn chế như thế.
Cá nhân ta đối cái khác tác phẩm cực kì tha thứ, căn bản là viết cái gì, ta nhìn cái gì, vô luận là cứu cực sảng văn, vẫn là một ít diễn đàn kinh điển sách báo, cá nhân ta có thể đều có thể tiếp nhận, nhưng đổi được chính ta tác phẩm lúc, ta liền làm không được.
Ta là hợp lý đảng, vô luận cái gì, hắn đầu tiên nếu có thể tự viên kỳ thuyết, tỉ như ta hiện tại chỗ liệt những này thiết lập, cơ bản đều sẽ dùng đến, đồng thời tự thành hệ thống, dù là nhân vật chính xuyên qua cái này thiết lập cũng sẽ lợi dụng đến.
Cho nên ta là không quen não động người, vì thế ta có đôi khi viết sách, liền. . . Rất tra tấn.
Loại tình huống này nên làm cái gì? Lúc này liền muốn chuyển ra quyển sách trước lúc lời nói.
"Đều như vậy, liền một đường đi đến đen đi."
Cho nên, bản này do ta viết vẫn là rất vui vẻ.
Ta trước đó nhàn rỗi không chuyện gì, nhìn bản « núi nguyệt ký », bên trong có đoạn nói đem ta làm phá phòng, đại khái chính là, bởi vì sợ mình cũng không phải là minh châu mà không dám khắc khổ suy nghĩ, lại bởi vì có mấy phần tin tưởng mình là minh châu, mà không thể cùng đất cát tầm thường làm bạn, liền dần dần rời xa thế gian, sơ tránh đám người, kết quả tại nội tâm không ngừng mà dùng phẫn uất cùng nổi giận chăn nuôi lấy mình hèn yếu lòng tự trọng.
Cả người trực tiếp bị tăng maxdebuff, nhưng. . . Vấn đề không lớn, quyển sách thủ đặt trước vì hơn 2000, cá nhân ta là rất hài lòng cái thành tích này.
Con người của ta ít nhiều có chút tuổi tác lo nghĩ, muốn làm sự tình đặc biệt nhiều, nhưng ta lại không biện pháp chiếu cố tất cả, kỳ thật mỗi ngày gõ xong chữ, vẫn là có không ít thời gian, nhưng ta chính là có chút nhàn không xuống, cảm giác một rảnh rỗi, chính là đang lãng phí sinh mệnh, thuộc về một ngày không theo sự tình sản xuất, cũng cảm giác mình biến thành xã hội cặn bã.
Ta rất thích « chòm Orion phòng tuyến » bên trong, căn cứ phiên dịch khác biệt, câu cũng không giống, nhưng biểu đạt ý nghĩ là nhất trí, chính là, sinh mệnh ngắn ngủi, vô hạn thiêu đốt.
Ta cá nhân cứu cực nguyện vọng vẫn là rất nhiều, vẽ tranh a, xoa xoa manga, thậm chí nói làm làm trò chơi loại hình, có chút còn tại cố gắng, có chút xem như đường cong cứu quốc, có cơ hội cùng mọi người công bố một chút.
Gần nhất liền nhặt lại bút vẽ, một mực tại vẽ tranh, cảm thấy ta đã rảnh rỗi như vậy, vì sao không ngay ngắn điểm tính khiêu chiến kéo căng, nhưng quá lâu không có vẽ lên, ta kiến thức cơ bản lại cực kém, vẽ tranh liền rất tự bế.
Trên thực tế ta trải qua rất nhiều chuyện đều là dạng này, vì thế luôn luôn dễ dàng lâm vào kỳ quái tương đối liên bên trong, cho nên ta một mực tại cố gắng không để cho mình rơi vào dạng này tương đối liên bên trong, loại này tương đối luôn luôn để cho người ta cảm thấy mỏi mệt cùng tâm mệt mỏi, khi tất yếu, ta cần tương đối, đơn giản là quyển sách trước mình mà thôi.
Căn cứ quyển sách trước ghi chép đến xem, ta dùng mười tháng mới leo đến 2000 đồng đều đặt trước, trước mắt dùng một tháng đồng đều đặt trước vì 2500, đối chính ta mà nói, đã là tiến bộ rất lớn.
Quyển sách quyển thứ nhất ta cũng tương đối hài lòng, so với quyển sách trước một bên viết một bên bịa chuyện, quyển sách này quyển thứ nhất, kết cấu cùng phục bút bên trên, không thể nghi ngờ muốn làm so trước đó tốt hơn nhiều, cũng không có không rõ ràng cho lắm đào hố, sau đó cho sau này mình thêm phiền phức. . . Cho nên vấn đề không lớn, hết thảy đều tại trong kế hoạch!
Có đôi khi ta cảm thấy, khả năng con người của ta, viết đồ vật vẫn thật là có chút lạc hậu, nhìn xem văn bên trong xuất hiện những này ca, cơ bản đều so ta tuổi tác lớn tốt nhất mấy lần, nhưng cũng may trước mắt ta có nhất định thụ chúng, các vị trợ giúp dưới, ta tạm thời còn không đói chết, tăng thêm tại hạ cũng coi như tuổi trẻ, còn có chính là thời gian viết đồ vật.
Nói đến đây, có đôi khi ta liền cảm thấy nhân sinh khác biệt, chung quanh bằng hữu còn tại thi nghiên cứu đọc to lớn, có thậm chí chuẩn bị kết hôn, mà ta cùng ban đầu viết sách kia một trận, còn giống như không có thay đổi gì. . . Kỳ thật cảm giác này cũng không tệ lắm, cái gì gọi là không quên sơ tâm a, đúng không!
Đây chính là không quên sơ tâm a, các vị.
Sau đó con người của ta viết sách lúc, cũng không thích loại kia quá đột ngột, không có dấu hiệu nào đảo ngược, kỳ thật cũng không thể nói không có dấu hiệu nào, chỉ là dấu hiệu quá ít, ít đến độc giả cần phải có kính hiển vi mới có thể nhìn thấy.
Ta càng ưa thích có làm nền, tiến hành theo chất lượng, thậm chí nói trình độ nào đó đang học người góc độ điểm danh phục bút, chỉ đợi kịch bên trong nhân vật nhóm, ý thức được đây hết thảy.
Cũng tỷ như nhân vật chính tuổi tác quỷ tự, bắt đầu nhân vật chính xuất ngục, hắn rất trẻ trung, xem ra cũng không có đóng thật lâu, sau đó một chút xíu trình bày chuyện quá khứ, thẳng đến sau cùng cuối cùng triệt để điểm danh đây hết thảy.
Ta rất thích quỷ tự, thân phận xung đột, còn có người sói giết loại này thiết kế, tại trong sách này, kỳ thật rất nhiều nhân vật ta đều không có điểm tên thân phận, càng nhiều hơn chính là dùng mặt nạ, cùng một chút tôn xưng đến thay mặt chỉ, cái này thuận tiện rất nhiều âm mưu kịch bản thiết kế, cùng thân phận ở giữa lẫn nhau ngờ vực vô căn cứ.
Điểm này muốn ngược dòng tìm hiểu đến ta tiểu học thời kỳ, lúc ấy ta còn là thực sự học sinh tiểu học, nhìn mười chín phiên « con thỏ giúp », trong trí nhớ, ngay lúc đó ta thích vô cùng Thất Tinh Quân kia đoạn kịch bản, mỗi người đều mang mặt nạ, ai cũng không biết dưới mặt nạ người là ai, ngay tại lẫn nhau đoán thân phận.
Cụ thể tình tiết ta đã không nhớ được, nhưng ta cái này thích mặt nạ đoán thân phận ý nghĩ, hẳn là khi đó để lại.
Lúc ấy ta còn lập chí về sau họa manga, kết quả ta tiểu học đồng học nghe xong, cùng ta nói họa manga sẽ chết đói a, ta tìm nghĩ ngươi một cái tiểu học sinh biết cái gì, ai có thể nghĩ vật đổi sao dời. . . Đúng không, đúng không, đúng không.
Sinh hoạt, tuyệt không thể tả.
Tiếp theo là linh hồn, ác ma, người đi vay thiết lập, có được hoàn toàn linh hồn người vì nhân loại, mất đi bộ phận linh hồn cũng nhận ban ân người vì người đi vay, mất đi toàn bộ linh hồn làm ác ma.
Bộ phận này thiết lập, ta mới đầu là đang nghĩ, trong chuyện xưa hẳn là có loại kia dã ngoại tiểu quái, đến cung cấp người chặt chặt, nhân vật chính thiết lập hướng tới nhân loại cùng quái vật ở giữa, xử lý như thế nào để cho ta cảm thấy có chút đau đầu.
Sau đó ta nhớ tới sơ trung lúc nhìn một cái manga, gọi « phệ hồn sư », lúc ấy ta không có điện thoại, cũng không có giải tỏa quán net cái này một thần thánh địa điểm, cũng chỉ có thể mỗi tuần lúc nghỉ ngơi, trong nhà nhìn một chút, bên trong có rất kinh điển một câu, phát động ta.
"Kiện toàn linh hồn ký túc tại kiện toàn tinh thần cùng kiện toàn trong nhục thể."
Câu nói này thúc đẩy ta, đem linh hồn làm thành một cái quắc giá trị, đến phân giới nhân loại, ác ma, người đi vay giới hạn, dọc theo dạng này thiết lập.
Sau đó để cho ta ngẫm lại còn có cái gì muốn nói a.
Kỳ thật làm văn học mạng tác giả, ta thường nghe những người khác nói, cần quét bảng, nhìn một chút gần nhất lôi cuốn, tất cả mọi người đang nhìn cái gì, nhưng cá nhân ta mà nói, ta kỳ thật ở phương diện này là cái cứu cực lười chó, ta cơ hồ không quét bảng, thậm chí ngay cả tiểu thuyết cũng không thế nào nhìn, ta càng thường nhìn ngược lại là phim cùng manga.
Tại quyển thứ nhất bên trong ta thường nâng lên phim, cá nhân ta rất thích xem phim, nhân vật chính cái này cố chấp bệnh tâm thần, trung nhị các loại tính cách, một lớn trình độ bên trên là đến từ « tài xế xe taxi » đối ta dẫn dắt. Nhân vật chính chết lặng nhưng lại không cam lòng sa đọa, ý nghĩa sự tồn tại của hắn rất mỏng manh, cho nên cần làm cái gì để chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của mình.
Manga, gần nhất lại đem « xanh lam chi hải » nhìn một lần, quá làm, sung sướng muốn chết.
Ta kiểu gì cũng sẽ nhịn không được đem cố sự viết kiềm chế hắc ám chút, vì thế ta hi vọng có thể đem nhân vật chính đoàn nhóm, làm cho lạc quan chút, liền. . . Tất cả mọi người là hảo huynh đệ, muốn tốt đến, nếu có một ngày ta bị kéo vào bán hàng đa cấp, ta cái thứ nhất đem ngươi kéo vào được loại này.
Sau đó nhân vật một cái khác trọng ý nghĩa, chính là văn bên trong xuất hiện những này kẻ bất tử nhóm.
Kỳ thật ta thường có thể nhìn thấy dạng này đề tài thảo luận, vĩnh sinh đối với nhân loại mà nói có phải là hay không cái nguyền rủa.
Có người cầm bi quan thái độ, có người cầm lạc quan thái độ, ta ban đầu viết quyển sách này lúc, ta cũng là nắm giữ bi quan thái độ, muốn từ phương diện này đến giày vò nhân vật chính tâm lý đấu tranh, nhưng ở viết sách quá trình bên trong, ta xem nhìn thêm mâu sách, thụ ảnh hưởng rất lớn.
Văn bên trong, người chỉ cần học xong hồi ức, liền có thể chịu đựng cô độc, cùng, tại rét đậm, ta rốt cuộc biết, trên người của ta có một cái không thể chiến thắng mùa hè, đều là xuất từ thêm mâu dưới ngòi bút.
Các vị có hứng thú, có thể đi nhìn một chút tác phẩm của hắn, ta ngay ở chỗ này không nhiều làm cái gì giải đọc.
Đang nhìn xong một chút tác phẩm về sau, ta nghĩ, so với nhân vật chính bị động tiếp nhận áp lực như vậy, không bằng thản nhiên đối mặt, cho nên nhân vật chính từ một cái bất an kẻ bất tử, biến thành một cái lạc quan kẻ bất tử, sinh hoạt rất tồi tệ, nhưng vẫn là muốn hạnh phúc sống sót a! Vì yêu cùng hòa bình a! Các vị! ωωw. Bǐqυgétν. ℃ǒM
Ta mặc dù viết đồ vật khả năng mang một ít cảm giác bị đè nén, nhưng cá nhân ta vẫn là hướng tới quang minh a! Mọi người nói phát đao cái gì, sẽ không, ta thế nhưng là thuần yêu chiến thần, cạc cạc loạn giết, cấp 1 tiến Lôi Đình nhai, cấp 80 ra.
Đây cũng là ta viết sách lúc một chút ý nghĩ, ta tự nhận là, ta làm không được giống có tên như thế, viết ra lợi hại cỡ nào chiều sâu, nhưng càng nhiều, đang phục vụ các độc giả quan sát chuyện xưa đồng thời, ta muốn đem tâm tình của mình thái độ thay vào đi vào, đem bọn nó chia tách tại khác biệt nhân vật bên trên, để cố sự bên trong người vì ta biểu đạt.
Ta không thích đối độc giả giảng đạo lý, cũng không thích khóa chính, ta viết sách lúc, sẽ cực lực phòng ngừa những này, mặc dù có suy nghĩ biểu đạt, cũng chỉ là nghĩ biểu đạt ta như vậy tâm tình cùng thái độ, kể chuyện xưa chính là thuần túy kể chuyện xưa, đúng không.
Trước đó cùng người trò chuyện, tác phẩm chính là tác giả trình độ nhất định hình chiếu, ta đối với cái này còn không có cảm giác gì, thẳng đến một lần tại trời đầy mây ca tác giả bầy bên trong, cùng người nước bầy lúc, ta cho tới ta viết đồ vật lúc, luôn luôn dễ dàng mệt rã rời, cần đem âm lượng kéo căng, đem toàn bộ phòng biến thành quán ăn đêm như thế, càng thổ càng này càng tốt.
Bầy bạn nói tại sách của ta bên trong cảm nhận được, ta lúc ấy còn sửng sốt rất lâu, không có kịp phản ứng.
Nhân vật chính thích dùng búa vuốt tác chiến, là ta đang nhìn « tập kích 2 » lúc, bên trong có cái đùa nghịch búa vuốt nhân vật, kia một bộ nước chảy mây trôi, cho ta thấy choáng, không nghĩ tới búa vuốt còn có thể như thế dùng, hứng thú độc giả có thể đi nhìn xem, nhưng này cái phim rất ăn với cơm, mọi người phải có chuẩn bị tâm lý.
Ta rất sớm trước đọc qua một câu, ta đối với cái này rất là đồng ý.
Phim phát minh làm cho nhân loại tuổi thọ kéo dài chí ít gấp ba.
Bất quá trong mắt của ta, trong đó "Phim", kỳ thật có thể đổi thành bất luận cái gì chứa "Cố sự" vật dẫn, vô luận là thư tịch, âm nhạc, trò chơi, đây hết thảy căn cứ vào hiện thực dọc theo người ra ngoài đồ vật, đều ở một mức độ nào đó kéo dài nhân loại sinh mệnh, lại hoặc là nói, tại nhân loại có hạn sinh mệnh bên trong, để sinh mệnh càng có ý định hơn nghĩa chút.
Ân. . . Cá nhân ta cảm thấy, sáng tác chính là một cái tác giả căn cứ tự thân ý nghĩ kéo dài huyễn tưởng tác phẩm, nhưng tác giả bản thân tại sáng tác cùng quá trình lớn lên bên trong, cũng nhận ngoại giới khác biệt ảnh hưởng, từ đó làm cho loại ảnh hưởng này cũng sẽ thể hiện tại căn cứ vào tác giả kéo dài tác phẩm bên trên.
Cùng nói là viết cảm tưởng, chẳng bằng nói ta là tại hướng mọi người trình bày, ta là nhận lấy dạng gì ảnh hưởng, mới viết ra quyển sách này, những này cố sự.
Cũng tỷ như câu trên nâng lên những thứ đồ ngổn ngang này, ta rất thích hướng người khác chia sẻ ta những này ý nghĩ, cũng cảm giác giống phim phóng sự, chỉ bất quá cái này phim phóng sự là lấy văn tự phương thức xuất hiện.
Tỷ như câu trên nâng lên những này tác phẩm, chính là nhận những thứ này ảnh hưởng, ta mới có thể biến thành bây giờ dáng vẻ, viết ra những vật này.
Đối ta tới nói, có thể xử lí làm việc như vậy, đúng là một loại may mắn cùng hạnh phúc, chạm đến cũng không tồn tại thế giới, sáng tạo không cách nào trở thành người.
Nói đến, trước đó liền cùng bầy bạn đề cập qua, ta một viết quyển mạt cảm nghĩ, tựa như tại viết giấy kiểm điểm.
Ân. . . Giấy kiểm điểm. . . Nói như thế nào đây.
Đầu tiên tại nơi này, ta sám hối. . .
Sau đó mọi người trước đó nhả rãnh qua tên sách, kỳ thật ta cảm thấy còn tốt, thẳng đến có một ngày bằng hữu nói với ta, ngươi có lục soát qua tiểu thuyết của ngươi sao?
Ta suy tư một chút, sau đó điểm kích lục soát.
"Bị vô cùng vô tận nợ nần quấn thân" "Xử lý như thế nào trăm vạn nợ nần" "Gánh vác nợ nần làm sao chịu" mọi việc như thế đồ vật.
Ta ý thức được vấn đề, nhưng đã quá muộn, thật đúng là xin lỗi rồi a.
Đúng, đổi mới vấn đề, độc giả cũ hẳn là phát hiện, ta sách mới đổi mới hiệu suất đơn giản trực tiếp lên cao, quyển sách trước bình quân mỗi ngày càng 4000 một tháng còn muốn mời 3 ngày giả, bây giờ một ngày 6000 cất bước, còn không có quịt canh qua.
Oa, ta cảm thấy mình phải chết. . . Nhưng, vấn đề không lớn, trước đó còn cùng bầy bạn trò chuyện, ta đã ác đọa thành gõ chữ máy móc.
Quen thuộc thật sự là loại sức mạnh đáng sợ, đúng không, khó có thể tưởng tượng, nếu ta quen thuộc tại mỗi ngày viết mấy vạn chữ, sẽ là bộ dáng gì.
Nhưng nói như thế nào đây, bởi vì trước mắt bản này, ta thiết lập làm rất đủ, cho nên cần thời gian nhất định đem rất nhiều thiết lập một chút xíu triển khai, ta tận khả năng tiết tấu thư giãn dưới, để mọi người thở một ngụm, mà không phải cứng rắn đẩy chủ tuyến.
Tại đổi mới bên trong, ta cũng là trước thô ráp viết một đoạn kịch bản, sau đó viết xong về sau, phản phục sửa chữa, tỉ như mọi người thấy Boss chiến, UU đọc sách ta trong trí nhớ, ta liền chí ít sửa lại ba bốn lượt.
Sau đó quyển kế tiếp đã có một cái cơ bản dàn khung, nhưng ta đang tự hỏi làm sao đem từng cái nhân vật chi nhánh xen kẽ tiến chủ tuyến bên trong, điểm này để cho ta có chút đau đầu.
Vì chỉnh lý những này, ta còn làm cái tư duy đạo đồ, nói thật, ta cảm giác tư duy đạo đồ so trực tiếp viết văn tự đại cương muốn trực quan không ít.
Cho nên dự tính mời ba ngày đến bốn ngày giả, để căng cứng thần kinh thư giãn một tí, đem đại cương chỉnh lý chỉnh lý, mặc dù ta không quá cảm thấy ta có đại cương loại vật này, nhưng ít ra phải đem quyển hạ chủ yếu sự kiện hiểu rõ.
Nhanh thì ba ngày, chậm thì bốn ngày, sau đó bắt đầu quyển kế tiếp kịch bản.
Cuối cùng lần nữa cảm tạ các vị độc giả ủng hộ, cùng mọi người không sợ người khác làm phiền tại tấu chương nói trúng giúp ta đầu chữ sai, thật sự là quá cảm tạ.
06 Tháng sáu, 2022 22:47
Hết quyển 2, coi như cũng là một cái kết gần như trọn vẹn cho nhân vật Adele.
Dưới cmt là cảm nghĩ của tác giả (nguyên văn ko edit nhá), đại khái là nói về nơi xuất phát của các ý tưởng như búa vuốt, DuDel, Mắt Hổ của Jeffrey... cộng thêm một số vấn đề như: nhân vật Adele là nhân vật xuyên suốt quyên 2, là nhân vật mở đầu cho toàn bộ câu chuyện, nhưng khi câu chuyện của nhân vật chính bắt đầu thì cũng là lúc câu chuyện của bà/nàng kết thúc (có lẽ từ quyển 3 trở đi chúng ta sẽ ít được gặp lại nhân vật này :(( ); cũng như tác giả khá vui vì lượng đặt trước rất ổn nên viết nhiều chữ/ 1 ngày hơn (nhưng rất xin lỗi là rảnh mình mới convert được thêm nên vẫn thế thôi kaka)...
06 Tháng sáu, 2022 17:18
bác nghĩ với tính cách quái gở của boloro và tiết tấu của truyện ma có hậu cũng đc ah
05 Tháng sáu, 2022 12:41
Chưa kết cục thì chưa biết được đâu bác
04 Tháng sáu, 2022 14:39
truyện này ko có hậu cung hay ngựa giống đâu bác
03 Tháng sáu, 2022 22:25
Ý b là sao nhỉ, nếu là nhân vật nữ đã từng xuất hiện từ đầu truyện cho đến giờ thì có khoảng 6,7 người gì đó.
03 Tháng sáu, 2022 18:00
Có bao nhiêu nhân vật nữ xuất hiện thế mấy bác
26 Tháng năm, 2022 21:07
Úi thế cám ơn bác nhiều nha Stk: 105869784121 Viettinbank Quach Viet Binh Với bộ này là mình convert rồi edit thui, chứ bảo là dịch thì chưa dám nhận ^_^. À với nếu ae có yêu quý và ủng hộ thì mình cũng xin phép chỉ làm thêm 1,2c thay lời cám ơn thui nha, tại ngồi edit 1c cũng khá tốn tgian ^^.
BÌNH LUẬN FACEBOOK