Đèn lồng đỏ vàng cam tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp được giăng khắp chốn, những dải hoa dải lụa sặc sỡ cũng tung bay múa lượn theo gió, mặt hồ đen tuyền lấp lánh sắc hồng của những đèn hoa sen bồng bềnh trên mặt nước, ánh sáng lấp lánh phản chiếu xuống tấm gương khổng lồ của đêm đen ảo diệu như vạn ngàn vì sao lóng lánh cài trên mái tóc của dòng nước đen tuyền. Người người nói cười, tiếng rao hàng, tiếng nhạc, tiếng lanh kanh leng keng vui tai của những chiếc chuông cầu phúc, ... hàng ngàn hàng vạn âm thanh cùng góp phần tạo nên bản hòa âm náo nhiệt tràn đầy sức sống và niềm hân hoan cho lễ hội lớn này.
Huyền Nguyệt Thiên đưa mắt nhìn bóng dáng áo trắng của ai đó đang đi trước mình vài bước, khuôn mặt xinh đẹp của nàng dù đã cố mím mím môi để không tạo thành nụ cười và ra vẻ nghiêm trang nhưng ánh mắt háo hức chờ mong sáng lấp lánh như của con nít kia đã bán đứng Bạch Y, không những thế càng làm vậy thì trông nàng lại càng ngây thơ. Đôi mắt đẹp mở to thú vị nhìn những quầy hàng, những con người, những chiếc hoa đăng lộng lẫy, bước chân Bạch Y cũng không kìm được mà đi nhanh hơn một chút. Dòng người đông đúc, có một vài tên nam nhân còn cố ý tiếp cận nàng, người này giả bộ trượt chân, người kia giả vờ va quệt mà đụng chạm Bạch Y. Một cánh tay bỗng vòng qua eo kéo nàng lại, Bạch Y không cẩn thận bước hụt một bước liền ngã vào lòng Huyền Nguyệt Thiên, hắn nhíu nhíu mày, không vui nhìn người con gái trong lòng mình:
- Đi từ từ thôi! Người đông sẽ dễ bị lạc!
- Ta biết rồi.
Bạch Y gật gật đầu, đưa tay đẩy cánh tay trên eo mình ra, thân thể cũng khẽ giẫy giụa hòng thoát khỏi vòng tay Nguyệt Thiên nhưng càng muốn hắn buông ra thì hắn lại càng ôm chặt thêm.
- Này! - Bạch Y khẽ gọi.
- Nàng cười lên được không? Tại sao lúc không vui thì cười, khi vui thì lại cố kìm nén như vậy chứ? Ta ghét những dáng vẻ đó của nàng, nếu nàng hứa có thể thả lỏng để vui chơi thoải mái thì ta sẽ buông tay.
- Ngươi thấy nụ cười của ta rồi mà! Trống rỗng! Sao ta có thể dùng nụ cười đó cho một nơi có không khí như thế này?
- Nàng cứ mãi tự làm khổ mình như vậy sao?
Huyền Nguyệt Thiên hắn luôn không hiểu vì sao Bạch Y lại cứ phải cố ôm hết tất cả tổn thương vào mình, người khác chỉ hận không thể gom góp hết mọi thứ, dùng mọi thủ đoạn để bản thân có thể sung sướng hưởng lợi, còn nàng thì ngược lại, chỉ tiếc không gánh được hết mọi nỗi đau trên đời này vào mình hay sao?
- Ta sợ.
Nàng rất sợ... Thực sự rất sợ... Nàng không mạnh mẽ, nàng rất yếu đuối, vì yếu đuối vì lo sợ nên mới phải tạo nên lớp vỏ bọc dày như vậy. Bạch Y không đủ can đảm để thử bước ra lớp vỏ đó, không đủ dũng khí để tự mình trải nghiệm niềm vui. Đối với nàng, thà luôn luôn chịu bất hạnh còn hơn là trải nghiệm một chút hạnh phúc rồi lại phải tiếp tục sống trong đau khổ. Giống như thà ăn chua ăn chát cả đời còn hơn là được nếm một chút vị ngọt rồi lại phải ăn trái đắng dài dài. Cuộc sống của người bình thường là hữu hạn, họ có thể trải nghiệm mọi loại cảm xúc thú vị khác nhau từ đau khổ, hạnh phúc cho đến tuyệt vọng và mong chờ, khi đau đớn nhất họ có thể kết thúc mạng sống của mình hoặc tự an ủi "Đời người rất ngắn, mình còn phải trải nghiệm thêm" nhưng còn nàng, một người bất tử thì sao? Nàng làm sao có thể chịu đựng được vĩnh viễn cơ chứ? Nàng yếu đuối... vì nàng bất tử. Nếu nàng như người bình thường, có lẽ nàng sẽ liều lĩnh hơn. Tất cả mọi thứ nàng làm đều chỉ là lý do bảo vệ cho chính nàng và cái vỏ bọc kia thôi.
- Trên đời này có thứ gì phải sợ chứ? Ai ai cũng sợ cái chết, vì chết là mất hết, nhưng nàng là thân bất tử, thứ đáng sợ nhất mà nàng còn không e ngại thì những thứ vụn vặt khác đâu thể khiến nàng phải sợ chứ?
- Cái chết đáng sợ như vậy sao? Thế mà vẫn có rất nhiều người tìm đến cái chết đó thôi. Ta là một người tìm mà không thấy, cầu mà không được.
- Nàng sợ bản thân mình sao?
- Phải.
Huyền Nguyệt Thiên trầm mặc. Hắn nới lỏng vòng tay ôm chặt eo Bạch Y ra, cất lời hỏi:
- Không có cách nào khiến nàng có thể thực hiện mong muốn sao?
- Có... nhưng rất hiếm.
- Ha.... Nàng là người con gái đầu tiên khiến ta có cảm giác như vậy. - Nguyệt Thiên khẽ mỉm cười:
- Yên tâm! Ta sẽ không để cho nàng chết! Cũng không để cho nàng tổn thương.
Nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thể chết đi như bao người, nhưng hắn sẽ không để nàng đi mất, sẽ không để nàng giống như tình yêu đầu của hắn, phải chịu tổn thương rồi ra đi mãi mãi.
Bạch Y không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu nhìn bóng hoa đăng đang lấp lánh trên mặt nước. Làm gì có chuyện nàng sẽ không bị tổn thương chứ?
Không khí giữa hai người càng ngày càng có xu hướng lạnh đi và căng thẳng hơn thì bỗng dưng có một giọng nói thánh thót cất lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị ấy:
- Vị công tử này, tiểu nữ vừa gặp đã ngưỡng mộ phong thái anh tuấn của chàng, liệu chàng có thể nhận chút tấm lòng của tiểu nữ?
Một thiếu nữ xinh đẹp như hoa mặc bộ váy tím xoan bỗng nhiên bước tới gần hai người mở lời chào hỏi. Trên tay nàng là một chiếc túi thơm tinh xảo màu đào, mặt đỏ hồng ngượng nghịu đưa về phía nam nhân anh tuấn mà thâm trầm bên cạnh Bạch Y, trực tiếp coi nàng là không khí.
- Không thấy tình cảm người ta đang mặn nồng sao? Muốn phá đám sao?
Bàn tay Nguyệt Thiên vẫn còn đặt trên eo Bạch Y khẽ siết lại, ôm nàng vào lòng và mở lời đùa cợt với Bạch Y, nhưng lời đùa cợt đó đối với một người là trêu trọc, nhưng đối với người khác lại là xúc phạm thẳng thừng. Thiếu nữ áo tím thẹn quá hóa giận, ngay lập tức xoay người bỏ đi.
Bạch Y phì cười nhìn theo hướng cô gái kia, thời đại này đa thê nhiều thiếp đã khiến các cô nương ở đây mạnh dạn tỏ tình với nam nhân khác như vậy cũng đúng thôi, nhưng thật tội nghiệp cho cô gái kia, nhắm ai không nhắm lại nhìn trúng hắc hồ ly bên cạnh nàng.
Huyền Nguyệt Thiên ngây người nhìn khuôn mặt tuy đẹp nhưng bình thường vẫn luôn trống rỗng nay bỗng dưng hé lên nụ cười tươi như ánh trăng của Bạch Y. Ai nói nàng không thể cười thật tâm chứ? Chỉ là rất ít khi nàng cười như vậy thôi, nhưng một khi môi nàng đã hé thì tất cả loài hoa đều kém xa vẻ đẹp của nàng. nhưng những bông hoa càng đẹp thì càng mau héo, nụ cười của Bạch Y không biết có thể giữ trong bao lâu đây?
- Muốn thả hoa đăng không?
Huyền Nguyệt Thiên cũng mỉm cười theo khi thấy nàng vui, nhìn những hoa đăng hình bông sen hồng hồng tỏa ra thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo trên mặt nước, hắn nghĩ có lẽ nàng sẽ thích chúng.
- Thôi...
- Đi nào!
Không để Bạch Y kịp từ chối, Nguyệt Thiên đã kéo nàng đi đến bên bờ sông. Mua cho nàng hai chiếc đèn hoa sen, trong đó có kèm hai mảnh giấy trắng để người ta có thể viết ước nguyện của mình vào trong đó. Hắn và nàng mỗi người cầm một cái, Huyền Nguyệt Thiên hắn không tin vào mấy thứ cầu nguyện này nên không thèm viết mà trực tiếp thả xuống sông. Không ngờ được rằng, hắn còn chưa kịp để hoa đăng của mình chạm xuống mặt nước thì chiếc hoa đăng của Bạch Y đã nhẹ nhàng trôi ra xa.
- Nàng viết ước nguyện gì vào đó?
Nàng viết nhanh như vậy sao? Hắn không tin! Có khi nàng...
- Hả? Viết gì cơ?
Biết ngay là nàng không viết vào mà! Hắn nhíu nhíu mày, cầm lấy cây bút của chủ hàng hoa đăng cho mượn, hỏi:
- Nàng có nguyện vọng gì?
- Đường đường là một đại nam nhi mà cũng tin vào mấy thứ này sao?
- Ta hỏi nàng thì nàng cứ trả lời đi!
Ngay cả hắn cũng không tin nổi bản thân mình có thể làm ra loại hành động ngớ ngẩn này chứ đừng nói gì là nàng, vậy mà hắn vẫn không hối hận, vẫn muốn ghi ước nguyện của nàng vào hoa đăng của hắn.
- Ta muốn được sống như người bình thường!
... ...... ... ...
Mặt sông lấp lánh ánh đèn hồng từ những chiếc hoa đăng, Bạch Y một tay cầm xiên kẹo hồ lô mới ăn một viên vừa được mua cho nhìn theo những chiếc hoa đăng mãi, Huyền Nguyệt Thiên đứng bên cạnh nàng trầm ngâm.
- Thật ra, có thể làm người bình thường hay không là do nàng. Nàng cứ mãi âm thầm chịu đựng tất cả nỗi đau mà không dám lên tiếng, cũng không dám mở lòng cảm nhận cuộc sống thì sao có thể giống người bình thường được? Ai ai cũng đều có lúc đau khổ, có lúc tuyệt vọng và đương nhiên ai cũng đã từng trải nghiệm niềm vui. Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất, nàng lại là người có thời gian vô hạn, đau khổ rồi nàng cũng sẽ quên sau nghìn năm vạn năm, vậy tại sao bây giờ nàng không an lòng mà tận hưởng cuộc sống đi?
- ...
- Sợ gì chứ?
...
- Không.... Cám ơn!
Huyền Nguyệt Thiên nói rất đúng, nàng sẽ cố.
Một làn gió mát thổi qua chỗ hai người đang đứng, nó mang theo mùi hơi nước nhè nhẹ. Huyền Nguyệt Thiên dõi mắt về phương xa, tiếc rẻ nói:
- Đằng xa có cơn mưa, mau về thôi!
Chân trời ánh lên một màu cam hồng nặng nề của những đám mây trĩu nước, Bạch Y cũng thấy được điều đó, nàng khẽ gật đầu rồi xoay người ra về với Nguyệt Thiên.
Mọi người cũng nhanh chóng nhận ra không khí có phần ẩm thấp, cơn mưa cách nơi này cũng không còn xa. Các chủ hàng nhanh chóng dọn quầy, những khách nhân cũng mau chóng ra về, ai ai cũng đều gấp rút mong tránh được cơn mưa.
Một đôi vợ chồng già dù bận rộn dọn dẹp nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc nhìn nhau, một cặp tài tử giai nhân dắt tay nhau bước nhanh trên đường cũng cười khúc khích, một người cha già lưng còng vì thúng hàng rong đang đặt trên vai, tay ôm đứa nhỏ, tay dắt đứa lớn vừa chạy mưa vừa hát một bài đồng dao vui nhộn. Dù thời tiết đột ngột chuyển biến xấu nhưng họ vẫn luôn vui vẻ và hạnh phúc, Bạch Y nhìn theo những con người đó với ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn chút ước ao.
Nàng vĩnh viễn không bao giờ có thể được như bọn họ.
Nhìn vẻ mặt vương chút cô đơn và tuyệt vọng của nàng, Huyền Nguyệt Thiên trầm ngâm. Nàng cũng muốn sống hạnh phúc, muốn được yêu thương nhưng lại không có ai yêu thương và trân trọng nàng. Vậy thì hãy để hắn trân trọng nàng đi.
- Bạch Y! Đi thôi! Chúng ta về nhà.
... ...... ...... ...... ... ...
- Thiếu chủ.
Khi Huyền Nguyệt Thiên và Bạch Y vừa về đến nơi, đã có thuộc hạ của hắn triệu kiến gấp. Nguyệt Thiên đưa nàng về gian phòng lúc trước, dặn dò đôi câu rồi nhanh chóng đi mất.
Ở một gian phòng đặc biệt khác, ba người toàn thân áo đen và đeo mặt nạ đang nghiêm cẩn đứng chờ Huyền Nguyệt Thiên. Khi hắn vừa xuất hiện, cả ba đều cúi người hành lễ rồi mau chóng đứng dậy bẩm báo. Tất cả đều nhanh gọn lẹ, không câu nệ lễ nghi rườm rà, chỉ trong một chốc ngắn ngủi, nội dung cần thiết đã được trình báo rõ ràng.
- Ngươi nói Nhật Phong hắn đã phát hiện có nội giám sao? Ha ha! Không sao hết!
Huyền Nguyệt Thiên nhếch môi cười, vẻ mặt vương theo chút tà mị càng làm khuôn mặt vốn tuyệt sắc của hắn trở nên huyền bí và quyến rũ hơn. Tuy dáng vẻ hắn có vẻ thờ ơ tùy ý, nhưng suy nghĩ trong đầu lại hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đó, đấy cũng là một điểm nguy hiểm của Huyền Nguyệt Thiên.
- Mới chỉ nghi ngờ mà thôi, còn chưa phát hiện ra là ai, cứ để bọn chúng nghi kỵ lẫn nhau đi, đó cũng là kế hay.
- Dạ thưa thiếu chủ.
Cuộc mật báo nhanh chóng kết thúc, nội gián không có nhiều thời gian, phải gấp rút trở lại bên Huyền Nhật Phong trước khi hắn nghi ngờ. Ngoài trời mưa đã bắt đầu rơi, lúc đầu chỉ là vài hạt mưa ngâu buồn lất phất bay, nhưng sau đó mưa bắt đầu nặng hạt hơn, cơn mưa rào cuối mùa đột ngột trút xuống, Huyền Nguyệt Thiên xem xong bản báo cáo chi tiết được ghi bằng mật ngữ mà tên gián điệp trình lên liền nhanh chóng giương ô đi tới chỗ Bạch Y.
Chiếc ô trúc sáu mươi tư nan tuy lớn nhưng vẫn không đủ khả năng che chắn hết các đợt tấn công của hàng nghìn hàng vạn giọt nước mưa nặng nề đáp xuống, trong trận mưa lớn, bóng dáng áo đen một mình đi trong mưa, gấu áo và giày của chàng ướt hết, nhưng có vẻ như người đó không để tâm tới chúng.
Bước nhanh chân đến nơi hắn an bài cho nàng, Huyền Nguyệt Thiên ngoài ý muốn thấy cả căn phòng đều tối om.
Khi hắn bước vào, trong phòng trống không, bàn tay cầm đĩa thức ăn của hắn siết chặt, chiếc đĩa sứ "Crắc" một tiếng nứt làm ba bốn phần, đồ ăn trên đĩa rơi hết xuống nền đất.
Nàng đi mất rồi.
Hắn không an bài bất cứ một tên hộ vệ nào canh gác bên ngoài cả, hắn tin nàng sẽ không trốn đi. Nhưng... Nàng lại dám phụ sự tin tưởng của hắn!
- Người đâu!
Huyền Nguyệt Thiên âm trầm ra lệnh.
Trong bóng đêm, một giọng nói không biết từ đâu cất lên đáp lại lời hắn:
- Thiếu chủ!
- Tìm cho ra nàng ta!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Trong mưa, cả sơn trang náo loạn đi tìm một nữ nhân. Huyền Nguyệt Thiên lẻ bóng đứng một mình trong sân viện, mặc cho mưa gió hắt mạnh vào người. Nếu hắn tìm ra nàng, nhất định hắn sẽ cho nàng biết thế nào là tàn nhẫn.
- Thiếu... Thiếu chủ...
Tâm tình hắn bây giờ cực kỳ không tốt, đôi mắt lạnh lung liếc nhìn nô tỳ vừa mới lên tiếng, giọng hắn cũng nhiễm thêm một tia sát khí:
- Đừng dài dòng.
Nô tỳ nhỏ làm việc ở phòng bếp lần đầu tiên thấy qua thiếu chủ lãnh khốc vô tình, sống lưng lạnh như bị ma hù ban đêm, run rẩy cúi thấp đầu, sợ sệt lên tiếng hướng tới hắn bẩm báo:
- Bạch Y cô nương... cô nương.... Nô tỳ thấy... thấy nàng ấy...
- Ở đâu?
- Dạ.... Bẩm... ở.... nhà chứa củi cũ ạ....
... ...... ...... ...... ... ....
Sơn trang của Huyền Nguyệt Thiên cũng giống như Mặc Phong sơn trang, đều rất lớn. Có một số nơi đã tồi tàn hoặc có địa thế không đẹp đã bị bỏ hoang từ lâu, hắn không nghĩ là nàng có thể chạy đến một nơi như thế này.
Lửa giận ngùn ngụt trong lòng bỗng dưng tắt ngấm khi hắn nhìn thấy bóng dáng áo trắng của ai kia cô độc đứng lặng trên nóc nhà. Cả người nàng ướt hết, trông đáng thương như một con mèo nhỏ, nhưng ánh mắt vô thần của nàng lại làm người ta cảm thấy rằng nàng thích sự cô độc như thế.
- Bạch Y!
Nghe tiếng gọi, Bạch Y khẽ xoay người nhìn xuống. Đôi mắt đẹp nhưng vô cảm chợt lóe lóe, tay nàng đưa lên, một dải lụa trắng từ ống tay áo được phóng ra, rồi nó tự cuốn thành một tấm lá chắn, che đi những giọt nước mưa đang nặng nề xuống người Huyền Nguyệt Thiên.
- Sao lại đến đây?
- Sao nàng lại ra đây?
Hai câu hỏi cùng lúc được cất lên. Nguyệt Thiên ngước nhìn nàng vẫn một mình đứng trên nóc nhà ọp ẹp chịu mưa chịu gió, chợt cảm thấy tim mình đập chậm đi. Nàng vẫn cứ ngu ngốc và cố chấp như thế, tự hành hạ mình.
- Đi xuống!
Bạch Y ngoan ngoãn nhảy từ trên nóc nhà xuống. Mũi chân tiếp đất nhẹ nhàng. Bấy giờ hắn mới để ý, nàng không mang giày, quanh cổ chân phải của nàng còn có buộc một giải lụa trắng giống y như dải lụa đang chắn mưa cho hắn nhưng nhỏ hơn nhiều.
- Có chuyện gì sao? Sao lại đi trong mưa?
Bạch Y đứng cách xa Huyền Nguyệt Thiên khoảng chừng vài thước, tò mò hỏi han, trong giọng nàng còn có một chút quan tâm.
- Nàng ra đây làm gì? Ướt hết rồi! Không phải ta đã dặn nàng phải ở yên trong phòng rồi sao?
- Ta...
- Nàng lúc nào cũng vậy! Đi theo ta!
Huyền Nguyệt Thiên tiến lên, nắm lấy tay Bạch Y kéo đi. Hắn không muốn nghe nàng dài dòng! Những lời nàng nói chỉ toàn là những lời từ chối người khác đối xử tốt với nàng.
Hắn không đưa nàng về căn phòng lúc trước, mà dẫn thẳng nàng tới biệt viện của hắn, nơi ở của hắn.
- Đây là đâu?
- Nơi ở của ta.
- Tại sao lại đưa ta tới đây?
- Từ giờ trở đi! Nàng ở cùng ta!
Nàng luôn tự hành hạ bản thân như vậy, nếu để nàng ở một mình, chắc chắn nàng sẽ lại tìm cách làm mình tổn thương. Tốt nhất hắn vẫn nên tự coi chừng nàng.
__________________________