Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Hai người, đi được một đoạn rất xa, Dư Phi mới vỗ vỗ vai cô, bảo cô về thay quần áo.
Cô đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn anh lên taxi, đi mất.
Lâu sau cô mới ngơ ngẩn trở về.
Đến kí túc, Thiến Thiến Dung Lan hỏi vòng quanh, cô không trả lời, xoa xoa mũi, phát hiện có dấu hiệu bị cảm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác.
Mãi cho đến khi Thiến Thiến hỏi: “Thế Quý Hiểu Đồng đâu?" Cô mới tỉnh cơn mơ.
Nguy rồi!!!
Đôi giày cá vàng nhanh chóng chạy đến quán cà phê, cho dù cố cỡ nào, với khoảng cách này, cũng phải qua hai ba giờ rồi.
Lúc rời đi, anh cũng đang mắc mưa kia mà, nghĩ đến đây, cô chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng chột dạ, xong đời xong đời, dựa theo tính tình Quý Hiểu Đồng, nếu thật sự vẫn đang chờ ở đó, hậu quả chẳng phải là sẽ ăn tươi nuốt sống cô hay sao?
Không hiểu sao, cô lại có niềm tin tuyệt đối, rằng Quý Hiểu Đồng đang chờ nơi đó. Song khi cô chạy vào quán cà phê, dáo dác nhìn quanh, lại không thấy bóng hình quen thuộc ấy.
Cô cũng không rõ vì sao trong lòng lại bỗng dưng cảm thấy lo lắng và mất mát như vậy… Đầu lưỡi lăn tăn vị cà phê đắng lúc trước.
Nhưng mà, rõ ràng trong chuyện này cô không thể trách anh ấy.
Cơ mà hình như cô bị anh làm hư rồi, cảm giác đương nhiên anh sẽ chờ ở đây, chỉ tưởng tượng thôi cũng không thể hình dung nổi, lúc mới quen họ còn đối chọi gay gắt.
Rõ ràng không tìm được người, không hiểu sao Thường Tiếu vẫn không muốn rời đi, cô tiếp tục nhìn quanh quẩn, hi vọng ở một ngóc ngách nào đấy có thể thấy… anh. Chữ “anh” này, không biết từ khi nào, mặc định là ba chữ “Quý Hiểu Đồng”.
Cô bực tức với sự nhẫn nại có hạn của anh, đến khi chắc chắn đã dò không sót chỗ nào trong quán, mới mang theo một dống cảm xúc phức tạp rời đi.
Hay là… Gọi điện cho anh trước, nghĩ đến đây, Thường Tiếu có hơi chột dạ, vậy mà mới vừa đẩy cửa, lại nhìn thấy một người ngồi xổm bên cửa kính, hai tay ôm đầu gối.
Cô chăm chú nhìn… Là Quý Hiểu Đồng.
Nhất định là vừa nãy cô đi quá gấp, nên không phát hiện ra… ╮(╯▽╰)╭ Thường Tiếu thở phào nhẹ nhõm, tim như tỏa ra hàng vạn bong bóng ngọt ngào, lặng lẽ đến gần anh, chỉ thấy mái tóc ướt rượt đã được cơn gió ngang qua thổi khô rồi.
Cô đau lòng, rồi cảm động, ngọt ngào căng đầy trong lồng ngực, vơi đi những buồn thương mà Dư Phi vừa đưa tới.
Bùm, bùm.
Cô nghe tiếng tim mình đập mạnh mẽ.
Trông Quý Hiểu Đồng có vẻ đang suy tư, đầu cúi thấp, dáng vẻ đáng thương cầu xin nuôi dưỡng, thậm chí hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của những người qua đường.
Thật sự là quá đáng thương. Trong đầu Thường Tiếu thoáng qua ý nghĩ này.
Ai, chỗ kia không tốt, nên ngồi ở đây này.
Cô không muốn đánh động anh, bước chân càng thêm nhẹ, nghĩ thừa dịp anh mất hồn nhất, lặng lẽ đi vòng qua phía sau anh.
Nhưng mới lén lén lút lút đi một bước, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, cũng không nói chuyện, một đôi mắt màu cà phê trong vắt sâu thẳm, nhìn cô không chớp.
Thôi xong, bị phát hiện rồi?
Cứ như vậy nhìn anh, vẻ mặt nhanh chóng chuyển sang chế độ cực kì ấm ức, môi mỏng cong cớn, ánh mắt viết đầy tố cáo!
Ôi… Thường Tiếu nghĩ đến đoạn cô vừa thay quần áo, còn anh vẫn một thân ướt như chuột lột… Cô thề cô chưa từng thấy chột dạ đến như vậy bao giờ!
“Quý Đại Soái…” Cô yếu ớt gọi anh.
Bình thường anh giận cô, cùng lắm chỉ hừ mũi bực bội, nhưng mà sẽ nhanh chóng bỏ qua, không có việc gì. Cơ mà lần này anh không thèm hừ mũi nữa, động tác chậm chạp vỗ vỗ bắp đùi, hai tay chống đầu gối, chậm rãi đứng lên, nét mặt không chút thay đổi.
Đi lâu thế! Dám để cho anh chờ lâu như thế!!
“Quý Hiểu Đồng…” Cô vội vàng lấy lòng, mong anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho.
Chân anh hơi tê, sau khi đứng dậy liền tựa vào tường thủy tinh, rồi mới chậm rãi bước tới, đi về phía cô.
Cô không nhúc nhích, thế mà anh tiến lên mấy bước, lại bất ngờ… đi đường vòng.
Thường Tiếu nhanh chóng đuổi theo, loăng quăng bên trái bên phải, nhưng mà người ta làm kiêu không cho cô lấy một cái liếc mắt.
“Quý Hiểu Đồng…” “Quý Hiểu Đồng…” “Quý Hiểu Đồng… Em sai rồi.” “Quý Hiểu Đồng!” Nhưng có vẻ như Quý Hiểu Đồng rất quyết tâm, chân mày cũng không nhíu.
Lạnh lùng đến nỗi Thường Tiếu sợ hãi, kéo vạt áo mong anh quay đầu, đáng tiếc kết quả không được như ý.
Cô cuống quýt không quan tâm gì nhiều, tiện chân đá anh một cái!
Lần này cuối cùng cũng khiến Quý Hiểu Đồng có phản ứng, vốn là vẻ mặt lạnh bang, đột nhiên tức giận đỏ tận mang tai, Thường Tiếu nhắm chặt hai mắt, nhân cơ hội hét lên: “Anh đánh em đi! Đánh chết em cũng cam lòng!”
Quý Hiểu Đồng vừa tức vừa 囧, chức năng ngôn ngữ trong khoảnh khắc bị khóa lại, tức giận mà trái lòng phun ra hai chữ: “Biến đi!”
“Sao?” Mặt Thường Tiếu rầu rĩ, tủi thân làm vui lòng anh: “Anh đừng thế mà!”
“Biến ngay!”
Thất anh bừng bừng tức giận, Thường Tiếu lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng hơn việc không để ý tới cô.
Vì vậy cô nắm tay anh, có vẻ vô lại, đánh lên người mình: “Anh đánh em đi! Đánh xong thì tha thứ cho em nhé…!” Quý Hiểu Đồng cả buổi hết đứng dầm mưa lại ngồi chờ mòn mỏi, cả người đã nhũn ra, lại chỉ có thể cuộn chặt nắm tay mặc cô nghịch ngợm, tránh không để thật sự làm đau cô, thấy cô không có dấu hiệu ngừng lại, đành phải nói: “Tránh ra! Ai quen chứ!” Sau đó hất cô ra, bước nhanh kiểu như rất muốn cách xa cô.
Thường Tiếu lập tức ỉu xìu, ngưng lại mọi động tác, ánh mắt bất lực nhìn theo lưng anh… Vừa nãy Dư Phi nói đúng, thực sự cô chưa từng chủ động, nên mấy chuyện dỗ dành người đó, rất khó khăn, cô hoàn toàn không biết cách.
Hay là, trong lúc đang tức giận… thì nên để họ có thời gian bình tĩnh lại đã? Cô do dự, trong sách viết như thế này, con gái không thể cứ quấn quýt làm phiền, sẽ khiến cho con trai phản cảm… Quý Hiểu Đồng thấy cô không đuổi theo, quay người nhìn cô.
Thường Tiếu cúi đầu lúng ta lúng túng nói: "Vậy em…” Đi trước?
Còn không đợi cô nói xong mấy chữ cuối cùng, Quý Hiểu Đồng giống như nhìn thấu ý định của cô, gầm lên giận dữ: “Em dám!” Anh chờ cô ba tiếng! Thế mà cô chỉ dỗ anh ba phút!
Hả? Thường Tiếu ngoan ngoãn ngậm miệng, vô tội nhìn anh.
“Em có biết, anh cho là em sẽ không trở lại! Chạy theo người ta rồi!” Anh uất ức kể tội, xong lại gào lên:
“Em là heo à! Bây giờ, còn muốn cách xa anh như vậy à?”
Thường Tiếu chợt hiểu, mau chóng mang vẻ mặt lấy lòng, đuổi theo, ôm cánh tay anh, ngọt ngào đến buồn nôn: “Quý Hiểu Đồng…”
“Hừ” Anh nặng nề hừ một tiếng, nghếch mặt đi.
Thường Tiếu suy nghĩ một chút: “Lúc anh tức giận, vẫn cực kì đẹp trai!” Là củ tỏi đẹp trai ngầu nhất thế giới.
“Hừ.” Ăn cơm cũng đẹp trai, bình thường cũng đẹp trai, lúc vui vẻ thì càng đẹp trai á!
“Nào…” Thường Tiếu len lén thăm dò vẻ mặt anh: “Cười một cái đi?”
“Hừ.”
MD, Thường Tiếu kệ! Cố tình kéo kéo áo anh, dán tới: “Quý Hiểu Đồng —–"
Anh hung hăng cốc đầu cô một cái, chợt kéo vai cô: “Tên kia đâu?”
“Đi rồi.”
“Về Mỹ rồi?”
“Vâng…”
“Về sau chuyện lớn nhỏ đều nghe lời anh, nhớ chưa?”
“Vâng…” Có nên nói cho anh biết Dư Phi nói vẫn làm bạn bè với cô không nhỉ?
“Anh ta đi càng xa càng tốt!’
“Hừ, anh còn chưa tức giận xong.”
“Dạ?”
“Tuần tới em nấu cơm tất.”
“À?” Chỉ cần một tuần thôi?
“Hắt xì!”
“A… Quý Hiểu Đồng anh bị cảm!"
"Đầu đất! Em chưa nghe câu trên đời này chỉ có người ngu là không bị cảm à?... Hắt xì!”
Bốn năm đại học, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn, cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Thành tích học tập của Thiến Thiến Dung Lan không quá xuất sắc, nhưng quan hệ xã hội lại rất tốt, sau khi tốt nghiệp hai người làm trái ngành, một người làm môi giới hôn nhân, một người làm quan hệ xã hội, chuyên tổ chức sự kiện tiệc tùng.
Mà Thường Tiếu cũng vào làm ở chi nhánh công ty của Trần Thần, làm từ chót làm lên, nhưng tiền lương so với đợt thực tập thì nhiều hơn kha khá. Về sau, cũng là thuận theo thời thế… thành một cổ đông cực lớn.
Mặc dù thế, Thiến Thiến vẫn cho Thường Tiếu một thẻ hội viên VIP ở chỗ cô, bảo cô bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu muốn đàn ông, là có đàn ông.
Cô thì đã trói chặt ở một gốc rơm rạ rồi.
Nhưng thi thoảng cô vẫn gạt Quý Hiểu Đồng đi tham gia xem mắt tập thể, nhìn thấy nhiều loại đàn ông, tăng thêm tư liệu sáng tác.
Nhân tiện nói luôn, bây giờ mỗi lần gặp mặt Thường Tiếu không cần đi vào vấn đề tỏ rõ lập trường “Tôi là phụ nữ thứ thiệt” nữa rồi.
Cách Thường Tiếu đi xem mắt rất đặc biệt, viết tất cả sở trường trình độ học vấn tài sản vào một tờ giấy, cứ thế đọc cho đối phương nghe, xong hỏi một câu: “Vậy anh biết cái gì?” Sau đó cười một tiếng.
Nhẹ nhàng giết chết đối phương.
Có lần Thiến Thiến không thể nhịn được, nhảy ra từ bồn hoa, hung ác vỗ gáy cô, hét to: “Con mẹ nó cậu mau thu lại cái điệu cười khiêu khích này đi! Cậu làm hội viên của mình chạy hết rồi kìa!” Thường Tiếu đã nén lại rồi, nhưng thi thoảng vẫn quên.
Thật ra cô hiểu rõ mình… Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, chính là một tay lừa tình.
Cô vẫn rất thích viết tiếu thuyết, đem sử sang lại chỗ bản thảo lộn xộn trước kia, cắt tỉa lại phần kết, đăng lên mạng, không ngờ lại có thêm nhiều lượt xem.
Cô có vẻ rất kiêu ngạo khi nhắc đến chuyện này.
Mùa hè năm đó, Quý Hiểu Đồng nói lời giữ lời, dùng một trăm chiếc xe hơi, lồng lộng hùng dũng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, rêu rao khắp nơi rước cô về.
Ngày đó Quý Hiểu Đồng cười đến rực rỡ, giống như đóa hoa ngô đồng màu tím nở rộ.
Từng đóa từng đóa, hương thơm xông vào mũi.
Lời cuối sách
1
Tôi nghĩ, trong tình yêu đáng sợ nhất là, chất vấn mình: Sao anh ấy có thể yêu mình?
Nếu như chính bản thân mình cùng không tìm ra lí do anh ấy yêu, thì cán cân sẽ mãi nghiêng lệch.
Tôi rất tiếc nuối, Thường Tiếu và Dư Phi, quá trình đi cùng nhau, không đủ lâu, đến độ có thể xác định tình cảm của nhau.
Không phải là không yêu, mà là không biết yêu thế nào.
Dư Phi quá nội tâm, đối với mọi chuyện mọi người, đều cố gắng lập kế hoạch kiểm soát tất cả, có lẽ từ khi bắt đầu, từng lời của anh ảnh hưởng thế nào tới Thường Tiếu, đều đã có trong dự tính. d.d.l.q.d.
Chỉ là Dư Phi không ngờ tới, Thường Tiếu bình thường nhìn như kiên cường, phóng khoáng, tính tình tùy tiện, lại không tự tin với hình hài chiều cao mặt mũi của mình. Cộng thêm mẹ anh nhất định phản đối, Thường Tiếu càng không tự tin mà chọn buông tay, khiến cho anh vì kiêu ngạo mà có một quyết định sai lầm… Anh dừng bước, đợi cô chủ động đến gần anh.
Cũng bởi vì quyết định này, hai người cuối cùng đành bỏ lỡ. d.d.l.q.d.
Nhưng tình yêu chính là như vậy, bỏ lỡ, chẳng cần đúng sai.
2
Từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy, Quý Hiểu Đồng đáng có được Thường Tiếu. Thật ra lúc viết thường bắt đầu từ một nỗi kích động, cho nên tôi thường viết một người yêu một người, cũng giống như những cặp khác, có những bối rối khó khăn… Tôi cũng từng có ý nghĩ “Hay để Thường Tiếu về với Dư Phi đi”, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì được.
Tiểu Đồng người ta là một tên nhóc đáng yêu nha, vừa đẹp trai nhiều tiền lại còn si tình nhẫn nại nữa.d.d.l.q.d.
Tôi tin sẽ có người bày tỏ không hài lòng, lớn tiếng phản đối, chúng tôi muốn Dư Phi. Sau đó lấy ra lí luận vàng “Nam chính cho nữ chính yêu, nam thứ mới là để chúng tôi yêu”, để tấn công trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi, nhưng… không thể phủ nhận cậu ta và Thường Tiếu về mặt nào đấy đúng là trời sinh một đôi, giống nhau đều là sinh vật đơn bào trong tình yêu, không câu nệ tiểu tiết, cùng là hai kẻ nóng nảy luôn xẹt qua lóe lại, quan trọng nhất, bọn họ cùng nhau học được sự thẳng thắn.
Kệ đi, chỉ trách tôi thiên vị thôi.
3
(cảm nghĩ quá trình sáng tác và lời cảm ơn của tác giả đến người biên tập, nhà xuất bản, cha me bạn bè, độc giả.)
4
Cuối cùng, xin tin chắc, đằng sau mỗi cô gái “Miệng cười thường mở” đều có một đóa ngô đồng rực rỡ vui tươi!
—— hết ——
Lời editor: Thường Tiếu nghĩa là “luôn cười”, Hiểu Đồng là “ngô đồng bừng sáng rực rỡ sớm mai”, Dư Phi có nghĩa là “thừa nhưng không phải (tình cảm có thừa nhưng không phải thứ em cần chẳng hạn)”.
Chúc cho tất cả chúng ta luôn vui vẻ và tìm được ánh mặt trời sớm mai ở bên mình. Chúng ta, nhất định, hạnh phúc!!!