Chương 3 : Hoàng Tuyền Lộ Thượng
Lăng Thiên hoàn toàn mãn nguyện khi trong giây phút tiếng nổ phát ra nhìn thấy khuôn mặt kinh hòang của Lăng Tuyết Nhi, Lăng Siêu, Lăng Hán. Trong thâm tâm hắn lúc này hoàn toàn thỏa mãn, chỉ hạn không có thời gian để hưởng thụ niềm vui báo thù của mình.
Theo tiếng nổ kinh thiên đó, Lăng Thiên chỉ thấy thân mình càng lúc càng nhẹ, trước mắt hiện ra một con đường thật lớn. Trong lòng Lăng Thiên thấy làm quái lạ, không lẽ dưới vụ nổ như vậy mà mình vẫn còn sống? cẩn thận kiểm tra lại thân thể, hắn không khỏi kêu lên quái dị.
Cả người Lăng Thiên lúc này mất tự chủ tiến bước trên đại lộ thênh thang kia. Khi di chuyển, Lăng Thiên mới phát giác ra co điều không đúng. Toàn thân lúc này không cần chạm đất cũng tiến về phía trước.....
Lăng Thiên cười khổ một tiếng. Thì ra mình bây giờ thật sự đã chết! Con đường này thực sự chính là hoàng tuyền lộ, đúng thật là cửu ngưỡng đại danh. Khi còn sống, bản thân đã không biết bao nhiêu lần nghĩ tới con đường này, không biết bao nhiêu lần muốn bước trên con đường này. Cuối cùng cũng được như ý nguyện. Lăng Thiên nghĩ tới mà tự cười với mình.
Con đường này so với tưởng tượng của mình hoàn toàn khác nhau. Hai bên người hoàn toàn tối đen như mực, chỉ có phía trước còn phát ra ánh sáng ảm đạm. Đường đi tương đối bình tĩnh. Bất quá ở dưới chân không biết đang đạp lên cái gì, là đá hay là đất? Lăng Thiên lúc này chợt có chút tò mò.
Lăng Thiên thử di chuyển thân thể một chút thì phát hiện ra cả người không thể động đậy! Thử tiến về hai phía thì cũng không thể bước đi, tựa như gặp phải một chướng ngại gì đó không thể nhìn thấy, không cho người khác tiến qua một bước. Xem ra con đường này chỉ có thể tiến về phía trước, hoặc giả hai bên có sự việc gì đó không thể cho người khác nhìn thấy được.
Lăng Thiên nhẹ nhàng bay về phía trước. Mặc dù phải chết nhưng linh hồn hắn cảm thấy một niềm vui khó tả. Ha ha ha....hoàng tuyền lộ, mạnh bà thang....Lăng Thiên ta đã chờ lâu lắm rồi! Hy vọng sớm có thể uống mạnh bà thang, mau chóng quên đi toàn bộ những chuyện trên thế gian này! Lăng Thiên trong lòng thầm cầu nguyện.
Lăng Thiên phát hiện ra trên con đường này không chỉ có một mình mình. cẩn thận cảm nhận hắn thấy phía trước, đằng sau có cả một đám người đang từ từ bước đi. Khuôn mặt ai nấy đều sầu khổ, cứ bước một bước lại quay đầu nhìn lại ba lần tựa hồ như đang vĩnh biệt lấy cái nhân gian đầy đau khổ kia.....
Lăng Thiên thầm cười khẩy. Xem ra có thể ra đi nhẹ nhàng thoải mái như vậy, trên con đường này chỉ có một mình mình mà thôi. Nghĩ tới đây Lăng Thiên thầm cảm thấy tự hào bất giác há miệng cười to, trong tiếng cười pha lẩn vẻ đắc ý.
Tiếng cười vang lên tức thì Lăng Thiên trở thành trọng tâm của mọi người.! Đột nhiên có người chết mà lại lấy làm vui sướng! Vì vậy khiến cho rất nhiều linh hồn đang rảo bước đều chậm lại đưa mắt nhìn hắn.
“Ta XXX, thì ra là tên biến thái này, lão tử đánh chết ngươi!”
Một linh hồn mang khí thế hung tợn lao tới, một quyền đánh thẳng về Lăng Thiên. Lăng Thiên vừa muốn tránh né thì phát hiện ra tay phải của linh hồn kia lại xuyên qua người hắn, bất giác trong lòng chợt thấy thoải mái. Xem ra linh hồn không sợ bị tổn thương nữa rồi.
Linh hồn kia thấy đánh không được hắn thì cũng không thèm phí sức nữa mà chỉ há miệng ra chửi rủa:
“Lão tử không có cừu oán gì với ngươi, tên biến thái nhà ngươi muốn tìm Lăng gia báo thù thì cũng được đi, sao lại kéo lão tử liên lụy theo làm gì?”
Ngay khi người này cử động thì đã kéo theo nhiều người phát hiện ra Lăng Thiên. Tức thì hơn mười mấy linh hồn kéo tới vây quanh hắn chửi rủa, lời lẽ cực kỳ thô tục.
Lăng Thiên trong lòng thoáng động tức thì hiểu ra đám gia hỏa này chính là những người tới chia vui tại biệt thự. Chỉ là không ngờ rượu mừng còn chưa uống thì đã phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Trong lòng Lăng Thiên không hề có chút xấu hổ. Thân đã từng là tử đệ Lăng gia, từ nhỏ hắn đã tiếp thu sự giáo dục mạnh ăn hiếp yếu, sanh sanh tử tử sớm đã không để trong lòng. Chết sống đối với người phổ thông mà nói thì hắn càng không thèm quan tâm. Thắng làm vua, thua làm giặc, mỗi một người đều có cơ hội trở thành cường giả, vấn đề chỉ xem nỗ lực của ngươi như thế nào. Nếu ngươi không nỗ lực thì mất đi tính mạng sao có thể trách được ai? Ông trời cấp cơ hội cho mọi người là như nhau. Hoàng đề còn luân phiên nhau mà làm, năm nay chính là tới phiên nhà của ta. Ngươi không nỗ lực thì phải làm con chốt cho người khác, đừng có trách ai nữa.
Nhìn thấy mặt mày ai nấy đều phẫn nộ, Lăng Thiên đột nhiên nghĩ tới đám người Lăng Tuyết Nhi phải chăng cũng ở trên đường này không? Nghĩ vậy, bước chân Lăng Thiên bất giác chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn đợi ở bên đường. Hắn thật muốn xem thử đám người táng tận lương tâm cùng thân nhân bày mưu hãm hại mình bây giờ bộ dạng như thế nào.
Chỉ một lúc sau, một đám đông từ bóng đêm bước tới. Đám người này bước đi rất chậm, miệng thì không ngừng chửi rủa! Bước đi phía trước là lão gia hỏa Lăng Kính. Sau lưng lão là Lăng Siêu, Lăng Hán, Lăng Hổ....Ha ha ha, một tên cũng không thiếu. Xem bộ mặt bọn chúng như đang rất oán hận, không cam lòng. càng nhìn, Lăng Thiên càng ảm thấy vui sướng.
Tâm tình của đám người Lăng Kính bây giờ thật sự rất tồi tệ nên không phát hiện ra đại cừu nhân đã hại chết bọn họ Lăng Thiên đang đứng bên đường mà cứ một mạch tiến về phía trước.
Lăng Thiên cười hắc hắc, vừa muốn bước theo bọn họ thì thấy một bóng trắng lóe lên.
Một thân ảnh cô độc hiện ra trước mặt hắn, khuôn mặt tuyệt sắc, thân hình hoàn mỹ, trên người còn mặc một tấm áo tinh khiết! Đó chính là Lăng Tuyết Nhi.
Lăng Thiên khẽ cười bước tới:
“Tuyết Nhi muội muội, đúng là nhân sanh hà xứ bất tương phùng, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
Lăng Tuyết Nhi nhìn thấy Lăng Thiên lại không hề oán hận như trong tưởng tượng của hắn mà chỉ khẽ mỉm cười rồi bước qua.
Lăng Thiên cực kỳ kinh ngạc cất tiếng hỏi:
“Ngươi không hận ta sao? Không trách ta ngay lúc hạnh phúc nhất trong đời ngươi lại ra tay phá hủy đi sao?”
Lăng Tuyết Nhi đứng lại quay người nhìn hắn, khuôn mặt rất bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười nói:
“Thời khắc hạnh phúc nhất? Ha ha ha, Lăng Thiên, thật đáng tức cười. Huynh biết không? Ta không chỉ không hận huynh mà ngược lại ta rất cảm kích huynh, rất là cảm kích!”
Lăng Thiên vò đầu nhíu mày nói:
“Ta thật không hiểu ý của ngươi.”
Khuôn mặt Lăng Tuyết Nhi hiện nụ cười thê lương nói:
“Thiên ca, huynh biết không? Năm đó sau khi hãm hại huynh, suốt cả một năm, ngày nào ta cũng gặp ác mộng. Mở mắt ra là nhìn thấy hình bóng huynh trước mặt ta, nhắm mắt lại thì huynh vẫn đứng trước mặt. Huynh biết không? Ta xém chút nữa là bị huynh hành hạ tới phát điên. Không biết bao nhiêu lần ta lén tới gặp huynh nhưng rốt cuộc vẫn không dám đối diện; Ta thật sự rất sợ, rất sợ nhìn thấy ánh mắt của huynh. Hiện tai ta lại rất thoải mái. Nợ của huynh cuối cùng cũng đã trả. Ta cuối cùng không còn phải thấy ác mộng nữa; Cái cảm giác này thật sự rất thoải mái”
Dứt lời, Lăng Tuyết Nhi khẽ mỉm cười.
Lăng Thiên ngẩn người chết lặng. Hồi lâu mới lên tiếng:
“Thì ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.”
Lăng Tuyết Nhi bình tĩnh nói:
“Không cần phải chế nhạo ta. Hiện tại chúng ta chẳng phải giống nhau sao.Bất quá nợ cũ ta đã trả nhưng hiện tại ta vẫn còn nợ huynh. Ha ha ha....”
Lăng Tuyết Nhi cười to rồi nói tiếp:
“Trời mới biết hôn sự này ta không có chút tình nguyện, thậm chí còn rất chán ghét; đối với tên Hoàng Gia Vân kia thật sự rất căm ghét! Hiện tại ta không còn phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, ta thật sự rất cao hứng! Thật sự rất cao hứng!”
Lăng Thiên trầm tư nói:
“Ngươi không tình nguyện, không hề thích người đó. Vậy vì sao ngươi ại đồng ý gả cho hắn?”
Lăng Tuyết Nhi tựa như thấy kỳ lạ khi Lăng Thiên hỏi vấn đề này, kinh ngạc nhìn hắn cười khổ nói:
“Vì cái gì ư? Vì gia tộc! Vì dã tâm của cả gia tộc! Thân là nữ nhi trong gia tộc đã sớm chú định lấy mệnh vận của ta là phải hy sinh vì gia tộc. Ta không có dũng khí để phản bội gia tộc!”
Nói xong , nàng cười cười rồi nói tiếp:
“May mắn nhờ có ngươi. Một trái tạc đạn đã giải quyết tất cả! Ha ha ha, nếu như có kiếp sau thì ta nguyện được sinh ra ở trong rừng núi, làm một nữ nhi của một gia đình thợ săn nghèo khổ chứ cũng không muốn sinh vào dòng dõi cao môn thế gia”
Lăng Thiên im lặng không nói. Hai người cứ nhìn nhau không một ai lên tiếng. Một lúc sau, Lăng Tuyết Nhi ngẩng đầu nói:
“Thiên ca, đa tạ huynh. Nếu như có kiếp sau, nếu như kiếp sau chúng ta còn có thể ở chung một chỗ thì ta nhất định sẽ làm một muội muội thật tốt của huynh. Ta...đi đây”
Dứt lời nàng quay người bước đi. Đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại khẽ nói :
“Thiên ca, xin lỗi.”
Lăng Thiên ngẩng đầu lên thì không còn nhìn thấy hình bóng của Lăng Tuyết Nhi đâu. Từ xa xa, đám đồng vẫn đang ào ào đi tới. Lăng Thiên ngây ngốc đứng một chỗ, trong lòng chợt cảm thấy đau nhói.
Có lẽ, đứng ở góc độ của Lăng Tuyết Nhi, mặc dù phương pháp dùng để hãm hại mình quá vô sỉ nhưng thân là một thành viên của một chi hệ thì làm sao có tể đưa mắt nhìn đại quyền từng bước từng bước rơi vào tay hệ khác? Một khi mất đi thế lực thì cả gia tộc sẽ phải chịu đàn áp! Cái hậu quả đó, đối với một chi hệ cao ngạo mà nói thì không thể chấp nhận được
Trong nháy mắt, mối hận thù khắc cốt của Lăng Thiên với Lăng Tuyết Nhi hoàn toàn biến mất....Nữ hài tử này vì gia tộc mà cả nửa đời phải mang ác danh, vì gia tộc của mình mà hy sinh cả hạnh phúc lớn nhất của đời người. Vậy mà cuối cùng mình lại tặng cho nàng một vụ nổ kinh thiên động địa! Nghĩ tới đó, thù hận trong lòng Lăng Thiên biến thành nỗi thương tiếc mãnh liệt.
Tuyết Nhi muội muội, nếu như quả có kiếp sau, hy vọng muội có thể sống tại một gia đình bình thường, được tự do yêu, tự do kết hôn, tự do hưởng thụ sanh hoạt. Nhìn theo phương hướng của Lăng Tuyết Nhi, Lăng Thiên thầm chúc phúc.
Lần đầu tiên, Lăng Thiên hoang mang nghĩ không biết mình phục thù là đúng hay sai? Trong lòng hắn chỉ còn nhớ tới câu nói khi Lăng Tuyết Nhi ra đi: Thiên ca, đa tạ huynh. Nếu như có kiếp sau, nếu như kiếp sau chúng ta có thể ở chung một nhà, ta nhất định sẽ làm một hảo muội muội của huynh.
Lăng Thiên trong lòng đau xót, thầm nhủ:
Tuyết Nhi, nếu như có kiếp sau, nếu như chúng ta quả thực ở chung một nhà, ta nhất định sẽ làm một hảo ca ca thật tốt, tuyệt không để cho muội bị bất kỳ ủy khuất nào.
Kiếp sau! Lăng thiên chợt nghĩ tới từ này. Nếu đã thật sự có Hoàng Tuyền lộ, thật sự có Nại Hà kiều, vậy thì, kiếp sau nhất định là có! Nghĩ tới đây, Lăng Thiên kích đồng quay người chạy thật nhanh, vừa chạy vừa kêu lớn:
“Tuyết Nhi, đợi ta với. Chúng ta ở cùng một chỗ. Kiếp sau ta nhất định vẫn sẽ làm ca ca của muội.”
Lăng Thiên bộc phát hết toàn bộ sức lực, linh hồn tăng tốc tiến về phía trước so với người khác nhanh hơn gấp đôi. Trong nháy mắt Lăng Thiên đã tiến đi rất xa nhưng vẫn không hề nhìn thấy hình bóng Lăng Tuyết Nhi. Chỉ một lát sau, một vầng sáng lóe lên phía trước, một cây cầu mang bạch sắc quang mang lấp lánh, không cần nghĩ cũng biết đó chính là Nại Hà Kiều. Hai bên cầu có những cái trụ đá cao khoảng ba bốn trượng. Phía trên cầu có rất nhiều người đang đứng nhìn xung quanh, khuôn mặt đầy vẻ bi thương.
Một khi qua Nại Hà Kiều thì phải uống mạnh bà thang. Lang Thiên nôn nóng tính quay đầu lại tìm thì phát hiện ra mình lui về sau một bước cũng không được.
Lăng Thiên không hề hay biết khi mình vừa kêu gào vừa chạy nhanh về phía trước thì ở bên đường, một thân hình thon thả đang cố né tránh khóc thầm. Đó chính là hồn phách của Lăng Tuyết Nhi. Lăng Tuyết Nhi nhìn thấy Lăng Thiên không ngừng kêu gọi, trong thâm tâm thực sự kích động, muốn lên tiếng kêu lại. Nhưng nào ngờ vui quá thành bật khóc, nói không nên lời. Trong lòng Lăng Tuyết Nhi bây giờ thật sự rất vui mừng : Thiên ca đã tha thứ cho ta! Thiên ca thật sự đã tha thứ cho ta!
Tâm tình của nàng hiện thật sự rất kích động, kìm không nỗi khóc lớn. Món nợ bao năm qua không ai ngờ sau khi mình chết đi, tại nơi hoàng tuyền lạnh lẽo lại có thể tháo bỏ như vậy.
Lăng Thiên dường như nghe được tiếng khóc phía sau, rõ ràng là thanh âm của Lăng Tuyết Nhi. Trong lòng thật sự vui sướng dùng hết sức lực quay về phía sau nhưng vẫn không thể di động. Hắn thật sự nôn nóng, trong lòng chợt nghĩ tới sự xoay tròn của từ trường dòng điện trên nhân thế, tức thì suy nghĩ:
“Nếu như ta bay lên không trung, cả người quay tròn nương theo thế cản thì có lẽ sẽ tới được nơi đó”
Nghĩ sao làm vậy. Lăng Thiên hai tay đưa lên cao, cả người xoay tít. Lúc này hắn chỉ cảm thấy tiếng gió thổi bên tai, không cần để ý gì nhiều cứ phía sau mà tiến tới. Hồn phách mọi người bị hắn làm rung động khiến cho ai nấy không ngừng cất tiếng chửi rủa.
Đột nhiên trước mắt hồn phách mọi người chợt hoa lên. Tên tiểu tử bị thần kinh kia nổi điên quay tít lên không trung bỗng nhiên biến mất.....hồn phi phách tán chăng???
Cả đám hồn phách kia lắc đầu thở dài. Quái sự năm nào cũng có nhưng cũng không nhiều như năm nay! Trên nhân gian có bệnh thần kinh không nói nhưng sau khi chết còn có cơ hội chuyển thế, làm lại từ đầu. Còn vị huynh đài kia không ngờ lại phát tác ngay tại hoàng tuyền lộ khiến cho hồn phách cũng phải bị câu diệt! Có trời mới biết người đó khi còn sống đã gây ra tội nghiệt gì.....
Toàn thân Lăng Thiên không ngừng xoay tròn cứ tiến về phía trước, trong lòng càng lúc càng mừng rỡ : biện pháp này quả nhiên hữu hiệu a!
Đúng lúc hắn đang vui mừng khi thấy mình đã tiến về phía sau được ba bốn bước .....tựa như nhìn thấy thân ảnh áo trắng giống như Lăng Tuyết Nhi, Lăng Thiên mở rộng hai tay vui mừng bay lại thì.....
Lăng Thiên cảm thấy như mình va phải cái gì đó....đột nhiên một cảm giác nhẹ nhàng truyền tới, xung quanh không còn chút áp lực khiến hắn giật mình xém chút nữa té lăn xuống đất. Tới khi đứng dậy vừa tính hả miệng gọi Lăng Tuyết Nhi thì Lăng Thiên trợn tròn mắt : Mẹ ơi, đây...đây...đây là địa phương quỷ quái nào thế???
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK