• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Annas mau chóng lấy lại sự bình tĩnh, cô ta nhìn Toyoko bằng một con mắt tò mò. Sau đó cô ta đem lớp mặt nạ xinh đẹp ấy lột bỏ, lộ ra khuôn mặt hết sức tầm thường. Nhan sắc tầm thường bậc trung nên chỉ cần ném ra chỗ đông người là không thể tìm ra. Chỉ riêng có đôi mắt là điểm nhấn của khuôn mặt cô ta. Đôi mắt đỏ nhạt làm tăng vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô ả. Đôi môi cô ta hơi câu lên điều này thể hiện cô đang sợ hãi. Một nỗi lo sợ từ tận sâu trong cơ thể dâng lên, nó giống như một phản xạ tự nhiên trong tiềm thức của cô. Cô cảm thấy toát lên ở Toyoko mùi vị của sự nguy hiểm.

Toyoko mặt lạnh như tiền rút súng ra, nhắm tới cô. Cô cố gắng áp chế lại nỗi sợ hãi trong lòng, lách người qua né đạn của Toyoko. Nhưng cô không biết né được một chắc gì né được hai. Súng của Toyoko được Lam Yên thiết kế đặc biệt, nó có chức năng chính là cảm ứng nhiệt và gắp con chip định vị lên đối phương còn việc bắn đạn chỉ là để đánh lạc hướng. Cô thấy không ổn liền giải phong ấn mở cửa không gian để thoát thân. Toyoko thấy vậy cũng không ngăn cản mặc cho cô ta bỏ chạy.

Cánh cửa không gian dẫn cô ta đến một nơi âm u, không chút sinh khí. Khi bước qua cánh cửa ấy cô chống tay lên cái trụ gần đấy thở dốc. Đôi mày nhíu chặt thể hiện sự đau đớn. Nhưng cô ta không phản kháng vì cô biết có phản kháng cũng không được, đây là sự trừng phạt mà cô phải nhận lấy. Từng tia tử khí len lỏi qua các tế bào làm cho người cô co rút lại vì đau đớn, cuối cùng cô chịu không nổi nữa mà gục xuống. Cuối cùng tử khí cũng ngừng tiến vào cơ thể cô. Cô cất giọng nói yếu ớt cầu xin, đôi mắt đã có một tầng nước mắt:

- Chủ nhân…Tôi xin lỗi…Tôi…đảm…bảo…sẽ…không…có…lần…sau...- Càng nói giọng cô càng lạc đi, nước mắt cũng không kiềm được rơi xuống.

Cô đáng thương như vậy, tội nghiệp như vậy. Nhưng mà người ngồi ở trên cao kia vẫn không hề màng tới. Người đó chỉ cười lạnh:

- Ngươi nói ngươi là người mạnh nhất mà ta có nhưng tại sao ngươi lại về đây với cái kết quả như thế. – Người đó chau mày khó chịu. Cô sợ hãi chỉ lắp bắp được vài từ:

- Tôi…tôi…

- Ngươi không cần nói nữa. – Người đó thở dài mệt mỏi. – Ngươi cũng biết cái giá của sự thất bại rồi chứ, mau đi nhận hình phạt đi. – Xong rồi người đó phấp tay bảo cô rời đi.

Cô nặng nề bước ra khỏi căn phòng, vừa đi cô vừa khóc. Những giọt nước mắt tủi nhục rơi dài trên má, cô không dám quay đầu lại nhìn vì cô sợ phải thấy anh lần nữa. Lúc cô đi ra khỏi căn phòng cũng là lúc anh không kiềm được mà rơi lệ. Anh thì thầm như tự nói với chính mình:

- Cô ta đáng phải bị như vậy. Tất cả là lỗi của cô ta…Cô ta không đáng được thương hại…

Căn phòng bỗng chốc lại im lặng. Những câu chuyện về quá khứ lại ùa về trong trí nhớ của anh.

Gia tộc anh là một gia tộc Hamna thuộc dòng dõi vampire quý tộc lâu đời. Anh là con thứ của gia đình nên không phải chịu quá nhiều áp lực từ gia đình. Anh cũng không bị rằng buộc nhiều điều về huyết thống như vamprie thuần chủng và cũng không dễ bị bắt nạt như vampire thường. Anh có một cuộc sống thoải mái và tự tại. Nhưng mọi thứ thay đổi từ khi anh gặp cô ta – Helen – một con vampire thuần chủng.

Những năm 40 của thế kỷ XIX, anh gặp cô vào một buổi chiều cuối hạ, tại một khu ổ chuột tại thành phố Luân Đôn. Lúc đó anh bắt gặp hình ảnh của một người con gái hiền lành, nhút nhát và có một nụ cười ấm áp… Và anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.

Bốn năm sau, cũng tại khu ổ chuột ấy lại có một hôn lễ kinh hoàng – nó trở thành nỗi ám ảnh của người Anh cả một thời gian dài. Tất cả mọi người tham gia hôn lễ đều bị tàn sát, cô dâu và chú rể mất tích. Cả nhà thờ đều được nhuộm đỏ bằng máu tươi và những cánh hoa hồng rực rỡ …

Nhớ đến đây lòng anh đau thắt lại. Anh nhớ lại những ngày mình phải đánh đu với sự sống, nhớ lại nỗi đau khi bị người yêu thương nhất phản bội. Nhớ lại nỗi đau khi nhận ra cô phản bội, nhớ lại niềm hạnh phúc khi được dắt tay cô vào lễ đường. Nhớ lại cảnh chính cô ra tay giết chết người thân của anh. Tất cả cảm xúc, ký ức trong quá khứ ùa về làm anh nghẹt thở.

Trong phòng giam của lâu đài bóng tối.

Helen đang bị trói chặt trên thanh gỗ và nhận sự trừng phạt của kẻ thất bại. Người trừng phạt là Queeni – người chuyên quyền ở tòa lâu đài này. Queeni nhìn Helen bằng đôi mắt thương hại, hắn nói:

- Tại sao lại tự hành hạ mình như vậy? – Hắn vừa nói vừa lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cô. Cô mệt mỏi thốt ra từng chữ, chữ nào của cô cũng đong đầy nỗi xót xa và sự yêu thương:

- Là tôi nợ anh ấy, là tôi phụ anh ấy…Đây là cái giá của tôi phải trả... – Cô nhắm mắt lại kiềm nén những dòng hồi ức. Hắn im lặng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô. Hắn nhắm mắt hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ.

Quay lại chỗ Toyoko…

Sau khi để cho cô ta đi mất, Toyoko liền kích hoạt con chip định vị. Sau đó trước mặt Toyoko hiện lên một bản đồ lập thể. Trên đó có một điểm sáng màu đỏ thể hiện cho người được đánh dấu. Toyoko lưu lại tất cả dữ liệu về “con mồi” sau đó gửi lại về tổng bộ. Cô toan xoay người lại chỗ Lam Yên thì một khẩu súng lạnh tanh chĩa thẳng vào đầu cô. Một giọng nói trầm ấm vang lên:

- Đi chết đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK