Mạnh Nguyên Thành.
Tường thành to lớn được xây bằng đá xanh cao tới mười trượng, hùng vĩ đồ sộ, mặt trên giữ lại những vết tích lịch sử loang lổ.
Tòa thành này, đã tồn tại thời gian rất dài.
Trong thành, bốn phía tám nẻo đường đều lát bằng đá xanh.
Người đi đường như dệt cửi, nối liền không dứt.
“Hô...”
Chiến Thiên Minh thở dài một hơi.
“Rốt cục cũng đến.”
Nhìn đường phố náo nhiệt, Chiến Thiên Minh cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.
Đi một chuyến lộ trình hơn trăm dặm cũng không dễ dàng à.
Thành thị tuy tốt nhưng Chiến Thiên Minh cũng không có dự định ở đây lâu dài.
Nam Thanh thôn phía bên kia vẫn khá hơn một chút.
Gần với Tử Vân sơn mạch.
Dù sao, mình cũng chỉ có thời gian mười năm à.
Mười năm này nếu không dành thời gian để thăng cấp, sau đó thăm dò bí mật của Cửu Long đại lục thì trừng phạt sẽ rất khủng bố.
Nghĩ đến việc phải ngủ cùng nữ nhân xấu xí nhất, Chiến Thiên Minh lại rùng mình.
“Quên đi, không nên suy nghĩ nhiều về cái đó. Nếu như ta hoàn thành nhiệm vụ liền có thể trở thành nam nhân mạnh mẽ nhất trên Cửu Long đại lục, còn có thể ngủ với nữ nhân đẹp nhất, uống loại rượu ngon nhất. Suy nghĩ nhiều về cái này, mới càng có động lực.” Chiến Thiên Minh âm thầm tự động viên.
Nhất thời, trong đầu lóe qua hình ảnh tay trái ôm mỹ nhân, tay phải nhấc theo bình rượu ngon. Cảnh tượng mới tươi đẹp làm sao.
“Ha ha...”
Chiến Thiên Minh không nhịn được cười to.
Thế mới là cuộc sống chứ!
“Người kia bị ngốc hả? Tự nhiên đứng trên đường một mình cười khúc khích.”
“Ta đoán người kia khẳng định là một tên nhà quê, lần đầu tiên vào thành nhìn đến choáng váng rồi.”
“Bích Nhi, mau tới đây, chớ tới gần tên kia.”
“Mẫu thân, hắn thật là ngốc tử sao?”
“...”
Nhìn thấy Chiến Thiên Minh đứng giữa đường cười khúc khích, người ở bốn phía xa xa né tránh, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Chiến Thiên Minh phục hồi lại tinh thần, ánh mắt tỏa ra bốn phía.
“Dựa vào! Các ngươi mới là kẻ ngu, cả nhà các ngươi đều là kẻ ngu.”
Trợn tròn mắt, Chiến Thiên Minh cất bước rời đi.
Người qua đường tất cả đều quăng cho hắn ánh mắt khinh thường.
Chiến Thiên Minh hỏi đường rồi đi đến đến một cửa hàng cũ kỹ thu mua các loại vật phẩm..
“Hằng Nguyên Tường?”
“Con mẹ nó! Thượng Hải Hằng Nguyên Tường trâu bò thật, mở chi nhánh ở cả dị giới?”
“ y... Thật giống có chút không đúng.”
Chiến Thiên Minh nhìn kỹ.
Chữ Nguyên này thiếu ba dấu gạch.
Quên đi, mặc kệ nó.
Chiến Thiên Minh cất bước đi vào trong cửa hàng Hằng Nguyên Tường cũ kỹ.
“Vị khách quan này, ngươi cần gì không?” Một tiểu nhị tiến lên tiếp đón.
Tiểu nhị đánh giá Chiến Thiên Minh một thoáng.
Một thân giáp da tinh chế, khố da, giày da, găng tay da, đây tuyệt đối là một tài chủ.
Đến hảo hảo bắt chuyện mới được.
“Các ngươi nơi này có thu hàng da không?” Chiến Thiên Minh thuận miệng hỏi.
“Thu, đương nhiên thu.” Tiểu nhị gật đầu.
Chiến Thiên Minh phất tay đem một cái giáp da, một cái khố da, còn có một đôi giày da lấy ra đặt lên quầy.
Nhìn thấy Chiến Thiên Minh bỗng dưng biến ra đồ vật, đôi mắt tiểu nhị nhất thời sáng ngời.
Túi Càn Khôn!
Khẳng định là túi Càn Khôn.
Người có thể nắm giữ túi Càn Khôn vậy khẳng định là khách hàng lớn à.
Thái độ tiểu nhị càng thêm cung kính, sau đó nhìn về phía mấy cái giáp da.
Thủ công tinh chế, tuyệt đối là hàng thượng đẳng.
Chiến Thiên Minh lạnh nhạt nói: “Đây chỉ là hàng mẫu, nếu như giá cả vừa phải, ta sẽ giao dịch lượng lớn hàng da cùng các ngươi.”
Tiểu nhị vừa nghe, vội vàng nói: “Vị khách quan này, xin ngài chờ một chút. Ta đi mời chưởng quỹ.”
“Đi đi.” Chiến Thiên Minh phất phất tay.
Một lát sau có một người trung niên hơi mập được tiểu nhị dẫn tới từ cửa sau đi vào trong điếm.
Hiển nhiên đằng sau cửa hàng này là một tòa biệt viện.
“Vị khách quan này, tiểu lão nhi Quách Niên, không biết khách quan xưng hô như thế nào?” Người đàn ông trung niên hơi mập sau khi vào trong điếm, liếc mắt thấy đống đồ da trên quầy. Ông xác định đây là hàng thượng đẳng lại nghĩ tới lời tiểu nhị nói, thiếu niên ở trước mắt nắm giữ túi Càn Khôn, lập tức nhiệt tình lên tiếng.
“Tết đến?” Chiến Thiên Minh ngẩn ra.
Tên gì kỳ vậy?
Lại còn có người gọi là năm.
Sao không gọi là giao thừa luôn đi?
“Là bao vành tai quách, ba mươi đại niên.” Quách Niên sớm biết Chiến Thiên Minh hiểu sai ý, bất quá chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên phát sinh. Vì lẽ đó ông cũng không có bất ngờ chỉ đơn giản giải thích.
“Ồ nha, biết rồi.” Chiến Thiên Minh gật gật đầu, “Ta gọi là Chiến Thiên Minh.”
Sau đó, hắn chỉ chỉ những đồ da trên quầy.
“Quách chưởng quỹ, ngươi xem một chút đi sau đó ra giá. Nếu như giá cả vừa phải thì hàng da của ta chỉ cung cấp cho một mình Hằng Nguyên Tường.”
“Tiểu huynh đệ xin yên tâm, bản điếm có trăm năm uy tín, giá cả luôn luôn công đạo.”
Quách Niên gật đầu sau đó nhìn về phía tiểu nhị bên cạnh, nói: “Còn không mau đi pha trà ngon tới mời khách?”
“Vâng, chưởng quỹ.” Tiểu nhị gật đầu rời đi.
Quách Niên lại cẩn thận coi những đồ da trên quầy.
Một lát sau tiểu nhị mang trà tới.
Chiến Thiên Minh cũng không khách khí, uống một hớp.
Mùi vị cũng không tệ lắm.
Không có tiêu tốn quá nhiều thời gian, Quách Niên duỗi năm ngón tay.
“Giáp da, khố da đều là hàng thượng đẳng, thợ may khéo léo, tinh tế. Một cái 50 lượng.”
Sau đó, ngón tay lại biến thành ba.
“Giày da, hàng thượng đẳng, thợ may khéo léo tinh tế. Một đôi 30 lượng.”
“Chưởng quỹ, chỉ được ngần ấy?” Chiến Thiên Minh hơi lộ bất mãn.
Kỳ thực, hắn căn bản không biết cái giá này có công đạo hay không.
Ngược lại hắn biết rõ thương nhân toàn là gian thương.
Chưởng quỹ mà báo giá thì khẳng định còn có chỗ tăng lên.
“Tiểu huynh đệ, giá này đã rất công đạo rồi.” Quách Niên lắc lắc đầu, không chịu tăng giá nữa.
“Nếu như đẳng cấp da lông tăng lên thì sao?” Chiến Thiên Minh nói.
“Cái này... Phải xem là loại da lông nào?” Quách Niên nói.
“Yêu thú?” Chiến Thiên Minh nói.
Nghe vậy đáy mắt Quách Niên lộ ra vẻ vui mừng: “Ha ha... Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể lấy được đồ da chế tạo từ da lông Yêu thú thì bản điếm tất nhiên sẽ thu mua với giá cao. Đồng thời những đồ da từ da lông dã thú cùng hung thú phổ thông này khi thu mua giá cả cũng tăng thêm một thành.”
“Được, thành giao.” Chiến Thiên Minh sảng khoái đáp ứng.
Chiến Thiên Minh không nói nhiều, đi tới một chỗ thoáng rộng..
Vung tay lên.
Ào ào ào...
Một đống lớn đồ da đổ trên mặt đất.
Sau đó, Chiến Thiên Minh lại lấy ra một ít đồ da chế tạo từ da lông yêu thú.
Quách Niên cùng tiểu nhị hoàn toàn há hốc mồm.
Trời ạ!
Nhiều đồ da vậy sao?
Sau một nén hương, giao dịch cuối cùng cũng coi như xong xuôi.
Quách Niên lấy ra hơn tám vạn lượng bạc giao cho Chiến Thiên Minh.
“Tiểu huynh đệ, tổng giá trị đồ da của ngươi là 8 vạn 3 nghìn lượng, ngươi kiểm tra lại đi.”
“Không cần kiểm tra. Chút tiền lẻ ây ta còn lo ngươi quịt ta hay sao?” Chiến Thiên Minh cười nói.
Bất quá, trong lòng hắn cũng thực sự rất kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới đồ da làm từ da lông yêu thú lại đáng giá như vậy.
Đây quả thực là mặt hàng siêu cấp người người tranh đoạt à.
Hơn tám vạn lượng bạc có một nửa là từ những đồ da làm từ da lông yêu thú.
Quách Niên cười cười cũng không có kiên trì.
“Được rồi, lão Quách à, sau này ta lại tiếp tục chiếu cố chuyện làm ăn của ngươi.”
“Đúng rồi...”
“Ngươi nhìn một chút những vật phẩm này đi.”
Nói xong Chiến Thiên Minh lại lấy ra một ít đồ sắt mình đã chế tạo.
Còn có một chút đồ ăn dân dã.
Dù sao Quách Niên mở cửa hàng cũng là tiệm tạp hóa vì thế cái gì hắn cũng thu.
Hệ thống túi trữ vật rất nhanh lại thoáng đãng, ngoại trừ một ít đồ cần dùng thì những cái khác Chiến Thiên Minh đem bán tất.
Rời khỏi Hằng Nguyên Tường, Chiến Thiên Minh còn tự kinh ngạc.
Hằng Nguyên Tường này nhìn bề ngoài cũng không phải rất xa hoa. Không nghĩ tới, chuyện làm ăn gần mười vạn hai lượng bạc nói làm là làm, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái phảng phất cho dù cung cấp bao nhiêu thì bọn họ đều có thể nuốt trôi..
“Hừm, như là một tên cường hào mở cửa hàng.”
Lẩm bẩm một câu, Chiến Thiên Minh xoay người rời đi.
Hắn tiếp tục hỏi đường rồi nhanh chóng tới một cửa tiệm tên là Vạn Bảo Lâu.
Mới vừa tới đó, Chiến Thiên Minh liền nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng quát.
“Cút ra ngoài!"