Hơn một ngàn Chu quân bị quân Hán ngăn lại, đám quân Hán vốn tản ra chạy trối chết cũng theo bốn phía tám hướng tràn tới, hơn một ngàn binh lính Chu quân bị gần năm ngàn người và ngựa của quân Hán bao vây.
Tướng lĩnh lãnh binh của Chu quân biết mình bị trúng kế, nhưng lúc này chỉ có thể đi về phía trước. Sở Ly Hỏa mang theo bảy tám trăm binh lính Chu quân đuổi theo tướng của quân Hán, nếu một mình cứ thế đuổi theo sẽ khó bảo toàn mạng sống vì phía trước kiểu gì cũng có mai phục. Dù sao cũng chỉ còn một con đường chết, giết thêm được tên nào thì hay tên đó!
Tướng lĩnh Chu quân quyết định hành động, thét vang một tiếng: – Đại Chu cường thịnh!
Quân tiên phong chỉ về hướng Sở Ly Hỏa, tên tướng lĩnh Chu quân thét vang:
– Cho dù là hi sinh trên chiến trường, chúng ta cũng phải hi sinh cùng với Sở tướng quân! Tiến về phía trước, giúp Sở tướng quân giết chết lũ tiểu nhân quân Hán kia! Đại Chu cường thịnh.
– Đại Chu cường thịnh!
Binh lính Chu quân bị bao vây đồng loạt hô to giống như đàn sói bị dồn vào đường cùng, mắt đỏ sọng như con ngươi con báo. Tuy rằng binh lính của Chu quân ít hơn rất nhiều nhưng khí thế cũng không thua kém quân Hán chút nào. Hơn hai ngàn tinh kỵ này của Sở Ly Hỏa đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện sinh tử. Bọn họ đều là những kỵ binh tinh nhuệ của Đại Chu, trong lúc này đây tất cả đều liều mạng và trong người phát ra một loại năng lượng mà trước nay chưa từng có.
Binh lính trên lưng ngựa từng người từng người ngã xuống, bất kể là Chu quân hay là Hán binh, gần như không có một thi thể nào còn nguyên vẹn. Một đạo, một đạo, máu tươi phun ra trong không trung, làm cho không khí chỉ có duy nhất một mùi tanh của máu. Bất kể là Chu quân hay Hán binh thì lúc này bản tính hung ác trong người như bị kích thích và trỗi dậy, một đám người này giống như đám dã thú cắn nhau không có lý trí, chỉ biết là không ngừng tàn sát lẫn nhau.
Hơn một ngàn Chu quân, kiên cường lấy vị tướng quân kia làm đầu tiễn, đem vòng vây của quân Hán mở ra một con đường máu liền xông ra ngoài. Trận chiến đấu kịch liệt này đã làm cho binh sĩ hai quân tử trận khoảng hai ngàn người. Kỵ binh tinh nhuệ của Chu quân thời khắc này bỗng phát ra uy lực thật mạnh, kết cục phải trả giá bởi cái chết của sáu bảy trăm người, mục tiêu là giết chết Hán binh nhưng không ngờ binh lính của Chu quân lại tử vong gấp đôi.
Hơn bốn nghìn người bao vây hơn một nghìn người, bị chừng năm trăm người cứng rắn phá vòng vây xông ra ngoài.
Lúc này, Chu quân chi viện cho Sở Ly Hỏa, dưới sự dẫn dắt của tướng quân Cao Tấn từ phía sau đồng loạt tiến lên! Tướng lĩnh của quân Hán hiểu được mục đích của trận chiến này, cắn răng quát một tiếng:
– Giúp Phùng tướng quân ngăn kẻ thù ở phía sau lại, bọn chúng nếu muốn đi qua nơi này thì phải bước qua xác của chúng ta trước đã! Cho dù chỉ còn lại có một binh một tốt, cũng phải đánh sao cho xứng với uy phong của Bình Nam quân Đại Hán chúng ta, quyết chiến đến giọt máu cuối cùng!
– Giết!
– Đại Hán uy vũ!
– Đại Hán uy vũ!
Dưới sự lãnh đạo của tướng lĩnh, ba nghìn quân Hán còn lại đồng loạt gào thét hướng tới đoàn quân của Cao Tấn và tấn công. Khi hai bên cách nhau khoảng một trăm bước, mũi tên bay ra như mưa. Từng mảnh từng mảnh binh sĩ ngay lập tức từ trên ngựa đổ xuống. Đội ngũ Chu quân đến sau tiếp viện không ngờ đến Hán binh lại có ý chí như vậy, nhất thời có chút sợ hãi.
Mà lúc này, vì để bảo đảm nhất định sẽ thắng lợi trở về, không thể để tinh thần của binh lính bị sa sút, Tôn Huyền Đạo tự mình dẫn dắt hai vạn binh lính đi tiếp ứng! Ngay từ đằng xa đã nghe thấy tiếng gươm đao chém giết động trời, bụi đất bay mù mịt. Trong lòng Tôn Huyền Đạo không khỏi chấn động, chỉ lo Sở Ly Hỏa và Cao Tấn bị Lưu Lăng mai phục nên càng thúc người ngựa gia tăng tốc độ để tới giải vây.
Thời điểm khi Chu quân đuổi tới, lập tức bị cảnh tượng thê thảm trước mắt hù dọa cho đến ngây người. Mất đi chủ nhân, những con ngựa chiến không ngừng cất lên tiếng kêu bi ai Xi…Xiiii, trên mặt đất la liệt những tay chân bị chém đứt, thậm chí mặt đất còn bị biến màu! Tại đây mùi máu tươi tràn ngập không khí, máu và thi thể trộn vào nhau giống như con sông mùa lũ vậy.
Cao Tấn chỉ huy hơn năm ngàn người vậy mà lúc này số người còn sống không đủ năm trăm người.
Ba nghìn quân Hán, tất cả đều chết trận, không còn bất kì một ai sống sót.
Nhìn tử thi nằm la liệt, Tôn Huyền Đạo cũng cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cùng là một chi quân Hán, vậy tại sao trước và sau lại có khác biệt lớn thế! Trước khi Lưu Lăng đến Ngọc Châu, Phủ Viễn quân do An Hằng suất lĩnh thậm chí không dám cùng quân đội Đại Chu giao chiến một trận! Vậy mà cùng một đội ngũ binh sĩ, vào thời khắc này lại biểu hiện ra sức chiến đấu đáng sợ!
Bắc Hán thế nhỏ lực yếu, binh lính bất kể là áo giáp, vũ khí trang bị hay là chiến mã thì cũng không bằng được Chu quân. Nhìn qua phục sức của đám quân Hán đã chết trước mắt, dường như còn kém xa trang bị của Phủ Viễn quân. Bởi vậy có thể thấy được đội quân phụ trách chặn lại Chu quân căn bản không phải là quân Hán tinh nhuệ!
Nhưng chính một đội quân như vậy, lại dám đương đầu liều chết với hơn bốn ngàn năm trăm Chu quân! Nếu như trước đó kỵ binh dưới tay Sở Ly Hỏa vì bị Hán quân bao vây mà bạo phát ra sức chiến đấu trước nay chưa từng có thì lúc này đội ngũ quân Hán ngăn cản sự tiến lên của đại quân Cao Tấn cũng tương tự như vậy phát ra dũng khí hung hãn không sợ chết!
Phùng Phục Ba lúc trước mang đến năm ngàn nhân mã, ngoại trừ vài trăm người bảo vệ y một đường rút lui, số còn lại toàn bộ đều tử vong, không một ai còn sống. Bọn họ chấp nhận dùng tính mạng của mình trả giá, ngăn cản đội ngũ của Cao Tấn tiến lên trợ giúp. Lại liều chết đem năm ngàn binh lính tinh nhuệ của Chu quân gần như giết sạch.
Chạy nhanh qua một quãng đường dài, trải qua những cuộc chiến liên tiếp, số lượng quân địch cao hơn quân mình, bất chấp những điều kiện bất lợi đó, lúc này chỉ còn duy nhất dũng khí bảo vệ quốc gia, làm cho binh lính sôi trào nhiệt huyết! Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh (Sinh vì quân nhân, tử vì quân hồn).
Nhìn thấy những thi thể không nguyên vẹn trên mặt đất, trong tim Tôn Huyền Đạo run rẩy không ngừng! Cả đời ông ta chinh chiến, đến bây giờ mới hiểu được thực tế tàn khốc của chiến tranh là như thế nào. Trên chiến trường không chỉ có thương vong, những con người tuổi còn rất trẻ nhưng mạng sống lại quá ngắn ngủi! Bất kể là bên nào thắng trận đi chăng nữa, thì con đường đi đến chiến thắng ấy cũng trải đầy tro cốt của đồng đội.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, lúc này Tôn Huyền Đạo rốt cục đã cảm nhận được sự bi thương. Lúc còn trẻ khí huyết phương cương, đấu tranh anh dũng bất kể sinh tử, lúc này già rồi mới phát hiện ra rằng bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì thì chiến tranh cũng là tội ác, đều là những thứ không thể dung thứ được. Khi đã đạt đến mục đích cần thiết, sẽ có vô số binh lính- những con người vô tội phải chết thay, chính bản thân mình cũng là một loại tàn nhẫn.
Chỉ có điều, ông ta thân là thần tử thì có thể làm khác được sao?
Ông ta có ý muốn bảo vệ tính mạng của các binh sĩ, cố gắng mọi cách để ngăn cản chiến tranh. Trận chiến đầu tiên công kích Ngọc Châu, tổn thất gần mười ngàn binh lính. Tôn Huyền Đạo ngay lập tức thay đổi sách lược, vây nhưng không đánh, cố gắng đạt được mục tiêu không đánh nhau mà vẫn thu phục được kẻ thù. Nhưng khi Chu Thế Tông đến làm cho ông ta không thể không thay đổi dự tính ban đầu, chỉ huy thủ hạ của mình liều chết xông vào thành Ngọc Châu.
Mà bây giờ, vì thể diện của quốc gia xã tắc, vì sự tôn nghiêm của Bệ hạ, lại có hơn sáu ngàn binh sĩ và kẻ thù cùng chết!
Ông ta cảm nhận được sự mệt mỏi sâu sắc đồng thời cũng cảm thấy có một sự bi ai mà không thể diễn tả thành lời.
Máu ngấm vào đất vẫn còn ấm, vẫn còn mang nhiệt độ của thân thể. Âm thanh của ngựa chiến Xi…Xiiii vô cùng bi thương. Binh khí vẫn còn cắm trên thi thể còn đang run rẩy kia và phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ. Hai bên dồn lại phải vượt qua mười ngàn oan hồn, tiếng rên rỉ tựa tiếng khóc than chốn địa ngục.
Nhưng ở độ tuổi sáu mươi của Tôn Huyền Đạo thì ông không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục chỉ huy người đi về phía trước, tiếp tục chém giết!
Cả người Cao Tấn toàn là máu, máu theo khôi giáp của hắn chảy xuống. Cả người hắn biến thành màu đỏ, thậm chỉ cả yên của chiến mã cũng bị máu tươi nhuộm đỏ! Trên người hắn chi chít những vết thương, máu trong người hắn chảy ra cùng với máu của kẻ thù phun tung tóe hòa trộn vào với nhau, tuy hai mà một.
Cuộc đời hắn sống đến bây giờ đã trải qua mấy chục cuộc chiến đấu, nhưng chỉ có cuộc chiến này mới khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi. Nhóm binh lính quân Hán kia, dường như là nhóm người mang ý chí chiến đấu và tâm huyết thiêu đốt linh hồn, thà chết chứ không chịu đầu hàng. Bất kể đó là tướng quân lãnh binh, hay là những tên lính tốt bình thường, tất cả bọn họ không ai lùi bước và đồng loạt hô lớn khẩu hiệu Đại Hán uy vũ. Người trước ngã xuống thì người sau tiến lên.
Đại đao của Cao Tấn bị xương cốt của Hán binh làm cho mẻ một số chỗ, trận chiến này hắn cũng đã giết ít nhất hai mươi mấy binh lính quân Hán nhưng trong mắt của những Hán binh trước khi chết không nhìn thấy bất kì tia sợ hãi nào! Ở trong đó chỉ có thù hận và ý chí chiến đấu bất khuất mà thôi.
Có được tướng lĩnh và binh sĩ như vậy, Bắc Hán có thể dễ dàng bị đánh đổ và thống trị sao?
Mặc dù là kẻ thù nhưng ở trong lòng Cao Tấn đối với nhóm tướng sĩ đã tử trận của quân Hán, thật sâu trong lòng có chút kính trọng. Đây là một nhóm chiến sĩ khả kính và cũng là một nhóm chiến sĩ chân chính.
Tôn Huyền Đạo nhìn đến Cao Tấn giục ngựa đi đến trước mặt mình, thở dài nói: – Đây là cuộc chiến tranh bất đắc dĩ, ta và ngươi không có lựa chọn nào khác!
Cao Tấn gật nhẹ đầu và chỉ nói có bốn chữ.
– Mạt tướng hiểu rồi!
Giọng điệu thê lương.
– Tiếp tục tiến lên!
Tôn Huyền Đạo quát một tiếng, thúc ngựa xông ra ngoài. Ở phía sau ông ta là hai vạn binh lính Chu quân vì chiến tranh thảm khốc mà đáy lòng có chút sợ hãi, cũng là hai vạn người bị thù hận che mắt mà trở thành những cỗ máy xay thịt người.
Phùng Phục Ba dẫn theo mấy trăm tàn binh, cùng nhau chạy gấp, dần dần không nghe thấy tiếng hò hét từ phía sau nữa thì y hiểu rằng đồng đội của mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Năm nghìn binh sĩ tốt, những người còn sống bên cạnh mình giờ đây chỉ còn lại vài trăm người. Những tướng sĩ đã hi sinh đều là những người con ưu tú của Đại Hán, bọn họ vì bảo vệ tổ quốc mà hi sinh bản thân mình. Cái chết của bọn họ nặng tựa Thái Sơn!
Phùng Phục Ba không còn tâm trí để nhục mạ Sở Ly Hỏa đang đuổi theo sát phía sau nữa, y thúc Hồng Sư Tử, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống và máu trên thân Hồng Sư Tử hòa vào với nhau giống như là mồ hôi. Mấy trăm binh lính quân Hán ở bên cạnh y lúc này cũng đều bị thù hận làm cho mờ mắt. Bọn họ vừa chạy, vừa đợi, chờ đến được Ngư Long Pha, dẫn quân địch vào trong vòng mai phục rồi, bọn họ sẽ không chút do dự mà quay đầu báo thù cho các huynh đệ đã chết!
Nước mắt chảy trên mặt người đàn ông kiên cường rớt xuống.
Ngư Long Pha
Trần Viễn Sơn đã bất động mai phục tại đây gần một ngày. Nằm sấp trong bụi cỏ, Trần Viễn Sơn nhìn phía trước bụi bay mù mịt, nghe xa xa truyền đến tiếng của binh đao, mắt rưng rưng, hai tay nắm chặt lại. Để có thể đem Chu quân xuất doanh tàn sát đến mức cao nhất, năm nghìn quân Hán phụ trách dụ địch gần như đã bị diệt sạch.
Chỉ có vài trăm người đi theo Phùng Phục Ba trở lại Ngư Long Pha, Trần Viễn Sơn cũng cảm giác lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực mình! Áy náy đối với cái chết của huynh đệ chiến hữu, sự thù hận với quân địch giờ phút này tất cả đã hòa vào với nhau, biến thành ngọn lửa lớn, thiêu đốt linh hồn hắn.
Thời điểm mà Phùng Phục Ba dẫn theo tàn quân đi qua Ngư Long Pha, hắn đã nhìn thấy Chu quân đuổi gần đến nơi. Trần Viễn Sơn đứng trên sườn núi cao, giơ bảo kiếm trong tay lên và hét lớn một tiếng: – Giết!
– Giết!
– Báo thù!
– Đại Hán uy vũ!
Giống như thủy triều, quân Hán từ hai bên sườn núi tràn xuống, mũi tên bắn xuống che khuất cả mặt trời. Chỉ trong nháy mắt, sáu bảy trăm Chu quân mà Sở Ly Hỏa mang theo đã bị tiêu diệt một nửa. Mắt nhìn thấy quân Hán che trời phủ đất xông tới, Sở Ly Hỏa nhổ mũi tên cắm trên vai mình, ánh mắt càng ngày càng điên cuồng, giận dữ.
– Giết!
– Đại Chu cường thịnh!
Sở Ly Hỏa hét lớn một tiếng, hướng đến phía quân Hán mà giết! Cứ một đao lại một đao, những binh lính Hán quân không ai có thể đỡ nổi một đao của gã! Áo giáp của gã ngày càng nhiều máu bắn vào, đại đao của gã rung động liên hồi.
Mười lăm ngàn người vây giết vài trăm người, không hề nương tay. Lúc mà Tôn Huyền Đạo chỉ đạo đội quân chạy đến, binh lính Chu quân chỉ còn lại hai mươi chín người. Hai mươi chín con người này tựa lưng lại với nhau tạo thành một vòng tròn, trên thân thể mỗi người đều trọng thương, toàn thân đầy máu. Dẫn đầu là đội phó Bồi Nhung, trên ngực phải của hắn vẫn còn mũi tên cắm vào, trên cánh tay trái thì có một vết chém sâu tới tận xương, trên đùi lại có một vết thương dài do dao nhỏ cứa đứt, máu không ngừng chảy ra!
Còn người đang ở bên cạnh hắn, toàn thân trúng hơn mười mũi tên, trước sau bị đâm hơn mười mũi thương chính là Sở Ly Hỏa chết mà không ngã, mắt trợn trừng!
Người này nhìn thấy đại đội người và ngựa chiến Chu quân đến, lập tức hô to một câu chấn thiên nộ hống: – Đại Chu cường thịnh!
Đó giống như một lời tuyệt mệnh, Tôn Huyền Đạo cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn ra. Vung tay lên, hai vạn Chu quân như thủy triều xông đến! Bộ hạ dưới trướng Sở Ly Hỏa hơn hai ngàn người ngựa mà chỉ còn lại xương cốt thôi, lúc này tuy rằng chỉ còn lại có mấy người nhưng bất kể thế nào cũng phải cứu họ trở về.
Dường như là bị tiếng gầm lên giận dữ của gã Bồi Nhung Giáo úy của Chu quân gây kinh sợ, dường như là bị thế công của Chu quân hù cho sợ hãi, quân Hán bắt đầu lui lại. Lúc này Tôn Huyền Đạo cho người vọt tới cứu hai mươi chín người kia trở về, lúc này Bồi Nhung Giáo Úy kia không còn chống đỡ nổi nữa, ngã nhào trên mặt đất.