• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Triệu giáo chủ, tại hạ có điều không hiểu. - Ngồi đối diện với Triệu Vân Long, Lục Nghị nhíu mày nói.

Trị thương xong cho Trấn Thiên, ba vị giáo chủ cùng Nguyên Minh và Lục Nghị đã nhanh chóng dời sang phòng khác để nói chuyện. Căn phòng này đối diện với sương phòng của Hồng Y giáo chủ, rất tiện để theo dõi thương thế của nàng.

Triệu giáo chủ mỉm cười:

- Cậu cứ nói.

- Khi chữa thương cho Trấn Thiên ngài có nói rằng ngài chưa từng nghi ngờ chúng tôi, tại sao lại như vậy? - Lục Nghị nhíu mày.

Triệu giáo chủ nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhạt trả lời:

- Là suy đoán.

- Suy đoán? - Lục Nghị nheo mắt.

Triệu giáo chủ đưa mắt nhìn Lục Nghị sau đó đứng dậy bước ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu:

- Kỳ thực, lúc đầu khi Hoàng tiểu huynh đệ lên tiếng nói Lâm giáo chủ ngu ngốc thì ta đã có chút nghi ngờ, bởi không một ai trong bốn đại phái dám cuồng ngôn như vậy, đặc biệt là môn đồ của Triệu Vân Long ta. Khi đó ta đã biết ba người không phải là người của Thanh Trúc giáo.

Ngừng lại một chút, Triệu giáo chủ nói tiếp:

- Tuy vậy, ta không hề nghĩ các cậu là do triều đình phái tới. Bởi gian tế của người đó làm việc rất thận trọng, một khi biết Trịnh Vân Ảnh bị phát hiện thì lập tức sẽ ra tay diệt khẩu. Nhưng các cậu có làm không? Không hề. Đặc biệt khi Hoàng tiểu huynh đệ thất thố xông lên lần hai thì suy đoán này của ta lại được khẳng định một lần nữa.

Nói đến đây, một cơn gió vô tình thổi tới làm tung bay tà áo xanh phiêu linh của Triệu Vân Long, càng làm nổi bật phong thái tiêu diêu của Thanh Trúc giáo chủ, trước có ánh trăng, sau có màn đêm làm nền, quả nhiên rất có phong cách!

- Có điều... - giọng nói lạnh lẽo như băng đá của Hà giáo chủ chợt vang lên - Chúng ta chỉ có thể suy đoán các cậu không phải là người của bà ta chứ không thể khẳng định các cậu không do người khác phái đến. Cho nên...

- Cho nên các vị mới ra tay thử chúng ta?! - Nguyên Minh đang ngồi im bỗng cắt lời, trừng mắt nhìn Hà giáo chủ. - Các ngài đã đi quá rồi đó!

- Nguyên Minh... - Lục Nghị khẽ nhắc nhở.

Lại nói Hà giáo chủ vốn lạnh lùng, lãnh đạm, không hiểu sao từ lúc giao đấu với Nguyên Minh thì luôn cố ý tránh mặt cậu ta. Lúc này chạm phải ánh mắt của cậu thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lời nói nghẹn ứ trong cổ họng.

Sau khi ôm Trấn Thiên về phòng trị thương, Nguyên Minh âm trầm không nói tiếng nào, khuôn mặt tuấn tú sắt lại, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, mày kiếm nhíu chặt, trán nổi gân xanh. Thậm chí ngay cả Lam Hà kiếm cũng quên tra vào vỏ, máu tươi từ đó rỏ xuống thấy mà ghê người.

Mọi người đều có một linh cảm, cơ hồ chàng trai có nụ cười lấn át cả Thái Dương này trong tức khắc sẽ lao đến chỗ Tử Trường, chọc cho nửa cái mạng của hắn thành tổ ong!

Triệu giáo chủ quay lại, khẽ thở dài:

- Quả thực lần này chúng ta đã sai. Tứ đại quái nhân cũng không cố ý đả thương các cậu, chỉ là Tử Trường huynh đệ quá lỗ mãng... Cũng may khi đánh với Lục Nghị, Lâm giáo chủ đã nhận ra mảnh ngọc đặc trưng của các Nho sinh Thái Học Viện, nếu không...

Chưa đợi Triệu giáo chủ nói hết câu, Nguyên Minh đã đứng phắt dậy, cao giọng:

- Có lỗi? Bây giờ người đã bị thương, nhận trách nhiệm thì cũng được gì!? nếu lúc đó ta không nhanh tay thì người nằm dưới đất bây giờ sẽ là Trấn Thiên!

- Nguyên Minh! - Lục Nghị vội đứng lên ấn vai cậu ta xuống - Triệu giáo chủ đã nói thương thế của Trấn Thiên không đáng lo ngại, hơn nữa chúng ta cũng không thể trách ngài ấy được.

Nguyên Minh mím môi, nghiến răng ngồi xuống, hai bàn tay nắm chặt khẽ run lên, toàn thân toả ra hàn khí.

Bốn người còn lại đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, không khỏi chỉnh lại cổ áo, cảm giác mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm rất nhiều.

Không khí trong phòng nhất thời ngưng trọng.

- Ta thực không biết phải nói gì, thú thực Tứ đại quái nhân là do chúng ta mời tới nhằm truy ra số gian tế còn lại. Chắc các cậu cũng nghĩ tại sao ta phải mời cả Tứ đại quái nhân tới đúng không? - Triệu giáo chủ dường như không để ý đến sự phẫn nộ của Nguyên Minh, hắng giọng tiếp lời.

Nguyên Minh thoáng chau mày, Lục Nghị khẽ gật.

Triệu giáo chủ đang định nói thì một âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Gian tế được người đó đào tạo có võ công rất cao cường.

Mọi người ngạc nhiên, nhất loạt nhìn về hướng âm thanh đó phát ra. Chỉ thấy ở ngoài có một thanh niên tay ôm bảo kiếm đang tựa vào cửa, mái tóc đen nhánh xoã trên vai, điệu cười nửa miệng hiện trên khuôn mặt tuấn tú bất giác khiến mọi người nhớ tới chuyện gì đó, không hẹn trước mà đồng loạt ngoảnh lại phía sau nhìn chằm chằm vào một vị.

Hà giáo chủ giật mình, khuôn mặt bằng phẳng tĩnh lặng như nước hồ thu hơi co giật:

- Nhìn, nhìn ta làm cái gì!?

Chàng trai từ ngoài cửa đột nhiên cười lớn, tiến vào trong:

- Cha à, sao cha lại kích động đến vậy chứ. Con trai giống cha là đúng rồi mà.

Nguyên Minh há hốc mồm, Lục Nghị trợn mắt, Lâm giáo chủ ngã bổ chửng ra đất, Triệu giáo chủ thẫn thờ vội tựa vào cửa sổ suýt trượt xuống.

Chàng trai kia vội khựng lại, cười khổ:

- Cha không nói cho ai biết là mình có con trai sao? Biểu tình như vậy hình như hơi phô trương.

Im ắng...

- Hà lão đệ! - Triệu giáo chủ ổn định thân hình, cao giọng.

- Hà Trác Phi! - Lâm giáo chủ lồm cồm bò dậy.

- Hà giáo chủ!? - Nguyên Minh và Lúc Nghị nhíu mày.

Cuối cùng tất cả đồng loạt chỉ về hướng chàng trai kia:

- Đó là con trai ngài ( Huynh) sao?

Hà giáo chủ vội đứng dậy, lui về phía sau, dáo dác nhìn hai bên:

- Đúng, đúng, đúng vậy.

- Haiza! Sao đệ lại giấu chúng ta chứ! - Triệu giáo chủ phất tay áo.

- Thật là! - Lâm giáo chủ khẽ lắc đầu.

- Haizzz... - Nguyên Minh thở dài.

Lục Nghị dường như suy nghĩ điều gì đó, khẽ gật đầu.

Chắc hẳn bạn đọc sẽ hỏi: Tại sao việc Hà giáo chủ có con trai lại làm mọi người kích động đến vậy? Chuyện này kể ra cũng thật là dài...

Hơn hai mươi năm về trước, tại đỉnh Phật Hầu - Nơi toạ lạc của Cổ Trùng tổng đà - đột nhiên xuất hiện một kì tài võ thuật. Lại nói người này mới mười chín tuổi, vậy mà có thể đánh bại cả bốn vị trưởng lão cùng hai vị hộ pháp của Cổ Trùng giáo, cộng thêm dung mạo tuấn tú, phong thái lạnh tựa sương giá đã khiến cho các vị cô nương, đại thẩm thời bấy giờ điên đảo. Và người này không ai khác chính là Hà Trác Phi.

Hà Trác Phi vốn là một cô nhi, được lão giáo chủ Cổ Trùng giáo nhặt về nuôi khi mới lên ba. Từ rất sớm đứa trẻ này đã thông minh khác thường, thiên tư võ thuật cũng vượt trội chưa từng thấy, lại hiền lành ít nói cho nên rất được lão giáo chủ thương yêu, thậm chí còn chấm trước cho nó lên làm giáo chủ Cổ Trùng đời tiếp theo.

Quả nhiên khi lớn lên Hà Trác Phi đã không phụ lòng ông, mười tuổi đã luyện thành công Độc Công - Một loại võ công mà ngay cả lão giáo chủ phải tốn mười năm tu tập, mười lăm tuổi đã luyện xong Ngũ Độc kiếm trận, cho đến mười chín tuổi thì võ công đã vượt qua cả các vị trưởng lão cùng hộ pháp trong giáo. Giang hồ không ai không biết tới danh tiếng Hà Trác Phi.

Anh hùng tất gặp giai nhân.

Một ngày nọ, khi trên đường tới tham gia đại hội võ thuật tại Mã Gia sơn trang, Hà Trác Phi đã tao ngộ Mã Nghi - Con gái của trang chủ. Lại nói Mã Nghi này tuy nhan sắc tầm thường nhưng không hề giống những người phụ nữ khác, nàng ta không thèm liếc mắt tới Hà Trác Phi lấy một lần, điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới lòng tự tôn của vị đại hiệp cao ngạo. Cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hà Trác Phi lại theo đuổi Mã tiểu thư tới cùng, chẳng bao lâu sau thì hai người họ thành thân.

Còn nhớ tình cảnh ngày ấy rất thảm, các cô nương, thẩm thẩm nghe tin này mà khóc than hết mấy ngày mấy đêm, cả nước chấn động. Nhưng hai người họ không ở bên nhau được mấy tháng thì Hà phu nhân đột nhiên bỏ đi, nàng ta chỉ viết lại mấy chữ nói muốn chu du giang hồ một phen. "Một phen" này đã kéo dài suốt hơn hai mươi năm còn Hà giáo chủ vẫn một lòng chờ đợi. Mối tình này không ai ở Đại Nam là không biết, quần chúng nhân dân hết lòng ngưỡng mộ tấm chân tình của Hà giáo chủ.

Vậy mà nay bỗng dưng mọc đâu ra một thiếu niên là con trai của ông, người này lại trên dưới hai mươi tuổi, rất trùng khớp với khoảng thời gian mà Hà phu nhân bỏ đi. Lẽ nào... Mọi người trong phòng bắn ánh mắt toé lửa về phía Hà giáo chủ, trong lòng thầm hô: Lẽ nào do Hà giáo chủ ăn vụng, Hà phu nhân phát hiện ra nên mới bỏ nhà ra đi? Thật không ngờ!

Hà giáo chủ bị lườm thiếu chút nữa thì cháy cả râu, nhìn nét mặt của mọi người liền hiểu ra vấn đề. Nhưng ông còn chưa kịp thanh minh thì đã bị con trai mình cướp lời:

- Ta hiểu mọi người đang nghĩ gì, nhưng xin đừng hiểu lầm cha ta, ông ấy không phải loại người đó đâu. Ta đích thực là con trai của Hà giáo chủ Hà Trác Phi và Hà phu nhân Mã Nghi!

"Xoạch" - Lâm giáo chủ ngã lần hai.

Triệu giáo chủ kinh ngạc:

- Cái gì!? Chuyện này là không thể! Vì khi Hà phu nhân bỏ đi thì hai người mới thành thân được hai ba tháng, làm sao có thể?!

- Kỳ thực là vậy. - Hà giáo chủ khẽ thở dài - Nhưng lúc Mã Nghi bỏ đi thì nàng ấy đã có mang Hà Mã rồi.

"Phụt!" - Chợt một âm thanh dị thường vang lên, Nguyên Minh thiếu chút nữa thì phun ngụm trà trong miệng ra, nhưng thấy không hợp lí nên đành nuốt trở lại, trộm nghĩ: Dù có yêu thương nhau nhưng lúc đặt tên cũng phải cân nhắc chứ! Hà Mã? Chẳng phải tên con vật xấu xí mà mấy thương nhân hay kể sao?? Ha ha! Thật nghĩ không ra tên của một thiếu niên anh tuấn lại dung tục đến vậy.

Hà Mã khẽ lườm Nguyên Minh một cái, khoé môi giật giật. Một lúc sau cậu mới nói tiếp:

- Khi ngao du sơn thủy một thời gian thì mẫu thân ta mới biết chuyện này, ấy vậy mà bà vẫn không muốn về, liền đến hồ Nam Hoa dựng một căn nhà ngay trên mặt nước. Cuộc sống của hai mẹ con ta vô cùng nhàn nhã, haizz. Thật không ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, cách đây hai năm người nỡ "nhẫn tâm" đuổi ta đến đây.

Nói rồi, ánh mắt của Hà Mã ngập tràn ủy khuất:

- Vừa về ta đã phải thay tên, cái tên "Hà Mã" rất hay vậy mà cha ta lại đổi thành " Hà Vô Song", dung tục không chịu nổi!

- Tiểu tử! - Hà giáo chủ phẫn nộ đập bàn.

- Con về hồ Nam Hoa! - Hà Vô Song lập tức doạ dẫm. - Để xem mẫu thân sẽ nói sao!

- Con dám!? - Hà giáo chủ trừng mắt. - Có gan thì đi đi!

Hà Vô Song liền quay lưng, mọi người cứ nghĩ cậu ta sẽ bỏ đi ngay lập tức. Bỗng nhiên Vô Song lại quay ngoắt lại, tiến đến chỗ Triệu giáo chủ với vẻ mặt khẩn trương:

- Suýt thì hỏng chuyện! Triệu giáo chủ, theo kế của ngài, ta và ba quái nhân còn lại đã tóm được số gian tế kia, cộng thêm Trịnh Vân Ảnh cả thảy là mười ba người.

- Thật chứ!? - Triệu giáo chủ vui mừng nói.

Hà Vô Song khẽ gật rồi liếc Hà giáo chủ một cái, khẽ nhún vai. Hà giáo chủ cảm thấy đau đầu vô cùng, đưa tay lên day day hai bên thái dương, trầm giọng:

- Mau dẫn đường đi!

Hà Vô Song nghe thấy liền nhe răng cười rồi nhảy chân sáo đi trước, Hà giáo chủ chầm chậm theo sau. Bốn người còn lại nhìn hai cha con họ rồi lại quay sang nhìn nhau, khẽ cười khổ rồi cũng đứng lên.

Trước khi Triệu giáo chủ rời đi, Nguyên Minh liền kéo ông lại, hỏi:

- Triệu giáo chủ, không rõ "người đó" mà các vị nhắc tới là ai?

- Là kẻ thù của cả Đại Nam! - Triệu giáo chủ khẽ cười, đáy mắt loé lên tia cừu hận.

***

Thời tiết thất thường, ta lại bị ốm. Haizzz.

...

... Ha, xuất hiện thêm nhân vật mới, tình địch chăng?? Ta thật muốn sau khi lên ngôi, Trấn Thiên sẽ thành lập một hậu cung. :">

... Hà giáo chủ xem ra rất sợ vợ, bệnh thâm niên của cánh đàn ông chăng???

...

Lại mưa rồi! Ngọc Hoàng, lão quản cấp dưới thế nào mà cứ bão suốt thế!?

"Roẹt!! Đùng"

"Tò tí te" - 115, ở đây có ca sét đánh!

- Đánh cái đầu mi! Gọi nhầm cứu hoả rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK