Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhị đệ, tại sao ngươi lại đồng ý cho cái tên giả thần giả quỷ kia chữa trị cho chủ nhân,lỡ như hắn...- Hắc y nhân bực dọc lên tiếng.

- Đại ca, huynh không thấy có điều gì khác thường sao? -Lục bào trung niên nhân vừa nói vừa thong thả nhấp một ngụm trà.

- Có cái gì lạ à? - Nam tử vận hắc bào nghi hoặc lên tiếng.

- Ngu ngốc như vậy cũng không nhìn ra, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. - Nam tử trẻ lạnh lùng nói.

- Ngươi! - hắc y nhân nghiến răng nghiến lợi,tay kia cũng tính toán giơ lên nắm lấy cổ áo của nam tử kia.

- Thôi được rồi đại ca,tam đệ cũng không có ác ý gì.Quay lại vấn đề ban nãy,việc bất thường chính là khi tên thần bí kia nói gì thì cũng chỉ có ba người chúng ta là nghe được.

- Cái gì,làm sao có thể? - Hắc y nam tử hung hăng trợn to hai mắt.

- Nãy giờ ngươi không nghe thấy gì sao, huynh không để ý rằng đang bàn tán huynh đệ chúng ta tự nói chuyện một mình à?

Không để ý đến lời châm chọc của tam đệ mình, hắc y nhân như không thể tin vào mắt mình miệng lẩm bẩm:

- Vậy chẳng lẽ hắn...

- Không sai,hắn dùng chính là truyền âm nhập mật, công phu đã thất truyền cách đây hai trăm năm. - Như dự đoán được ý nghĩ của nam tử hắc y, người lục bào nhẹ giọng cắt lời hắn.

Sở dĩ bọn họ nhìn không ra được nơi ẩn thân của nàng, cũng không phải vì Lệ Băng có nội công thâm hậu hơn bọn họ mà chính là vì loại tâm pháp nàng tu luyện có hai ưu điểm.So với các loại tâm pháp khác, nội công tâm pháp của Vô Song bà bà giúp cho người luyện có thể rút ngắn thời gian mà thành quả luyện ra lại vượt bậc gấp nhiều lần so với người thường.Mặt khác là có thể che dấu đi nội công của người luyện,cho dù là cao thủ đệ nhất thì cũng chưa chắc gì đã nhìn ra.

Sáng ngày hôm sau,nàng liền âm thầm theo bọn họ lên đường đến Âu Dương sơn trang nơi minh chủ võ lâm Âu Dương Liệt đang cư ngụ.Ba người này chính là tam đại hộ pháp dưới trướng của hắn.Đại ca là Tống hiên,lão nhị là Trương Hàm,tam đệ là Mạc Thanh.Đều là những cao thủ có tên trong Võ Lâm Thập Nhị Bảng.

(Võ Lâm Thập Nhị Bảng: là bảng xếp hạng mười hai người đứng đầu về võ công trên giang hồ.)

Vì lo lắng bệnh tình của Âu Dương Liệt ngày càng trầm trọng nên bọn họ không dừng lại nghỉ ngơi mà gấp rút lên đường,chẳng mấy chốc trải qua hai ngày một đêm đã đến nơi.

Tuy là nơi ở của minh chủ võ lâm tiếng tâm lừng lẫy trên giang hồ,nhưng cũng không hoa lệ hoành tráng như nàng tưởng tượng mà là một hào trang phong nhã.Đêm khuya,trăng khuyết cả sơn trang bị màn đêm bao phủ chìm dần vào bóng tối làm nổi bật lên những ngọn đèn vừa được thắp sáng.Trong đình viện:

- Cái tên lừa đảo kia đã hứa hẹn sẽ chữa trị cho chủ nhân vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu. -Tống Hiên gương mặt cương nghị âm trầm lên tiếng.

- Độc trên người chủ tử không thể kéo dài được nữa,dù chúng ta đã dùng nội công áp chế nhưng độc tính vẫn không thể tiêu trừ chỉ làm chậm đi thời gian phát độc thôi. - Người luôn duy trì điềm tĩnh như Mạc Thanh cũng không khỏi bất giác nhíu mày.

- Chỉ sợ tên kia thấy mình không đủ bản lĩnh, hối hận lúc trước đã mạnh miệng đáp ứng thành ra chuồn luôn rồi đi! -Tống Hiên nói bằng giọng điệu khinh thường.

Chưa đợi họ nói tiếp,một giọng nói âm lãnh quen thuộc vang lên:

- Không nghĩ tới là ta không được hoan nghênh như vậy! - Dứt lời một bóng bạch y đột ngột xuất hiện trước mặt ba người,áo choàng màu trắng che khuất thân hình nhỏ bé kể cả gương mặt cũng bị lu mờ bởi bóng đêm chẳng nhìn rõ ngũ quan.

- Thật không ngờ tới cao nhân thần bí trong miệng nhị đệ lại là một tên lùn,che che đậy đậy tựa hồ không muốn người khác nhìn ra cái bí mật gì của ngươi đi.

Lời hắn vừa nói ra khiến không khí xung quanh bỗng giảm đi đột ngột.

- Ta là đến đây để chữa bệnh không phải để các ngươi đánh giá.Nếu muốn kéo dài thì giờ để chủ tử các ngươi chết nhanh chút,thì ta cũng không ngại đâu.- Lời nói lạnh nhạt đáp trả của nàng thành công khiến Tống đại hộ pháp câm như hến.

- Cao nhân mời ngươi theo ta.- Trương Hàm lễ độ lên tiếng,đồng thời đưa tay về phía trước làm ra động tác mời.

Đi theo nhóm người Trương Hàm đến một gian phòng tràn ngập mùi thuốc,trên giường gỗ là một nam tử dáng vẻ tầm nhi lập chi niên( ~ba mươi tuổi) gầy gò,tái nhợt trên gương mặt tuấn tú không có một tia huyết sắc.Lệ Băng nhìn đôi môi thì thấy vài điểm tím tái, lại nhìn từng làn khí lượn lờ quanh căn phòng.Nàng nhíu mày chán ghét,vung tay áo một đợt kình phong hướng tới phía hai cửa sổ.Tức thời bốn cánh cửa bung ra,khí tức trong căn phòng cũng thừa diệp tràn ra ngoài.

Thấy thế tam đại hộ pháp vừa muốn mở miệng,thì nàng cũng vừa lúc giải đáp nghi vấn cho bọn họ:

- Dùng những thứ này không có ích gì cho sức khỏe của hắn đâu,ngược lại nó càng phản tác dụng khiến cơ thể hắn càng suy yếu.Các ngươi có lòng muốn giúp chỉ sợ làm hại hắn mà thôi!- Giọng nói lạnh lùng không có chút tình cảm,mang theo sự tức giận chỉ trích đám người Trương Hàm.

Tuy không phục nhưng cũng chẳng thể làm gì,với lại hiện tại bọn họ đặt tất cả hi vọng gửi gắm vào "hắn" cũng không phải lúc nên làm cho "hắn" tức giận.Khẽ đặt tay lên mạch đập yếu ớt của Âu Dương Liệt,lại xem xét vài điểm trên người hắn một lúc sau nàng lại rút tay lại.Sau đó quay sang ba người đang lo lắng bên cạnh:

- Độc này ta có thể giải,chỉ là cần chút thời gian.Hơn nữa trong lúc ta giải độc không thích có người khác ở cạnh nên cảm phiền các ngươi lui ra ngoài một lát.

Vừa nghe nàng nói bọn họ lúc đầu là vui mừng nhưng khi nghe đến vế sau thì không khỏi nhất thời trầm tư:

- Làm sao bọn ta có thể tin tưởng ngươi không hạ độc thủ với chủ tử?

- Ha...ha, ta thấy các ngươi là không tin tưởng với chính mình đi?

- Nói vậy là có ý gì? - Tống Hiên mắt nheo lại nói.

- Thì chính là ý tứ như vậy,ba người các ngươi đường đường tự xưng là cao thủ võ lâm vậy mà còn sợ mình không đủ bản lãnh ngăn cản ta gây bất lợi đến chủ nhân các ngươi đi.

- Với lại nếu ta muốn giết hắn thì cần gì phải phí thời giờ ở tửu lâu nói chuyện cùng các ngươi,chẳng bằng thừa lúc các ngươi ra ngoài cầu y hạ thủ như vậy chẳng phải dễ hơn sao?

Nói xong một tràng,nàng liền trở về biếu tình băng lãnh vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn:

- Ra ngoài,ta không có nhiều thì giờ.

Thấy đại ca mình vừa tính nói,Trương Hàm nhất thời ngăn cản hắn lại.Hướng về phía lệ Băng nói:

- Vậy chúng ta chờ tin tốt của ngài.

Nói xong bọn hắn cũng nhất thời lui ra,còn không quên đóng kín cửa.Thấy vậy nàng vừa lòng nàng quay sang mở ra Tiểu Bạch để bắt tay chữa trị cho Âu Dương Liệt.Mà ngay bên ngoài,cách căn phòng không xa.Ba người nam tử đều có thần sắc khác nhau.

- Nhị đệ,ngươi cũng thấy.

- Ân,bàn tay dùng để bắt mạch của tên kia... - Trương Hàm như vô ý kéo dài.

Mạc thanh lạnh lùng thêm vào:

- Là tay của tiểu oa nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK