• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gà Beta: Tiểu Tuyền Hân Hân quay đầu lại nhìn liếc nhìn người đàn ông đi theo mình kia, thấy vẻ mặt anh ta mờ mịt ra chiều không hiểu!

Hân Hân đành phải chỉ chỉ về phía người phụ nữ, sau đó làm động tác bắt cóc. Vệ sĩ cuối cùng đã hiểu một chút. Anh ta rất rối rắm, Thống soái đại nhân chỉ bảo anh ta bảo vệ phu nhân, nhưng cũng đâu bảo anh ta phải giúp phu nhân bắt cóc người khác chứ?

Nhưng rất rõ ràng, nếu anh ta không giúp thì phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua.

Cho nên, chờ lúc người phụ nữ kia ra ngoài bọn họ bèn đi theo. Đến một góc khuất, nam vệ sĩ xông lên đánh ngất cô ta, sau đó đưa mắt nhìn Hân Hân.

Hân Hân nói: “Quán bar có cửa sau không? Kéo cô ta vào phòng của tôi.”

“Vâng . . . . .” Phu nhân, rốt cuộc cô muốn làm cái gì vậy?

Nhưng anh ta vẫn làm theo, hơn nữa còn lần đầu tiên nhận nhiệm vụ do một người phụ nữ giao, trong lòng có chút căng thẳng sợ không hoàn thành được.

Lúc này anh ta trói người phụ nữ biến chủng kia trên ghế, nhìn dáng vẻ không cách nào xuống tay với cô ta của phu nhân, anh ta cẩn thận hỏi: “Phu nhân, cô định xử lý cô ta như thế nào?”

Hân Hân giật giật khóe miệng, nói: “Tôi chỉ muốn làm cô ta tỉnh lại, sau đó hỏi một ít chuyện.”

Người vệ sĩ nghe vậy bèn nói: “Chuyện này rất đơn giản.” Anh ta đi tới bên cạnh người phụ nữ kia, một tay bịt chiếc miệng đã hơi biến dị của cô ta, sau đó ở phía sau gáy cô ta dùng sức ấn một cái.

Người phụ nữ biến chủng kia lập tức tỉnh lại, thậm chí còn muốn lớn tiếng hét lên, tiếc là đã bị bịt miệng, tiếng la hét kinh thiên động địa không cách nào thoát ra.

“Sao cậu làm được vậy?” Hân Hân giật mình.

Người vệ sĩ nói: “Sau gáy người có một vị trí đau, chỉ cần dùng lực ấn vào đấy là người đó sẽ đau đến không muốn sống.”

“Đau đến không muốn sống.” Như vậy có ổn không?

Nhưng Hân Hân nhìn người phụ nữ kia đã tỉnh táo lại, bắt đầu tra hỏi: “Sao cô lại đến cửa hàng trả lại sữa bột, thùng sữa bột kia cô mua cho ai?”

Người phụ nữ biến chủng kia không trả lời, cô ta có vẻ rất phẫn nộ, không ngừng giãy giụa. Tuy nhiên, cô ta hoàn toàn không nhúc nhích được, bởi vì người vệ sĩ đã dùng tinh thần lực ngăn cô ta lại.

Hân Hân quay sang nói với anh ta: “Cậu có thể ấn vào chỗ kia lần nữa không?” Giọng điệu tùy tiện giống nói như cậu có thể đưa cho tôi vật gì đó không.

Người vệ sĩ sau khi nhận lệnh lại rất vui vẻ, lập tức ấn vào phía sau gáy người phụ nữ kia. Hiện giờ cái gì mà đối xử với phụ nữ phải dịu dàng, phải gallant đã bị anh ta quăng lên tận chín tầng mây rồi, bởi vì trong đàn ông loài người, phụ nữ người biến chủng căn bản không được tính là phụ nữ.

Nhưng dù sao phụ nữ người biến chủng trong mắt đàn ông người biến chủng vẫn là phụ nữ, ít nhất phải nhận được sự yêu thương của bọn họ, bởi vì tuy chỗ họ có phụ nữ, nhưng số lượng lại không phải là nhiều.

Người phụ nữ này chưa từng bị ai đối xử như vậy, đã đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, dáng vẻ như sắp ngất đến nơi.

Hân Hân nói: “Nếu cô không nói bọn tôi sẽ ấn thêm lần nữa.” Thực ra cô không dám chắc cô ta có liên quan gì tới con gái mình không, có lẽ người ta chỉ đơn giản là đi đổi sữa bột hộ người khác, hoặc là có lý do hợp lý hơn vậy. Nếu như vậy, cô nhất định sẽ nói xin lỗi.

Thế nhưng người phụ nữ kia vẫn không chịu nói, nhìn đôi mắt trợn to của cô ta liền biết cô ta nhất định có điều gì giấu diếm. Đưa sữa bột thôi thì có gì phải giấu diếm?

Nhưng cô ta vẫn không nói, Hân Hân càng lúc càng sốt ruột, nói: “Ấn thêm lần nữa. . . ..”

“Chờ một chút.” Người phụ nữ kia thật sự sợ hãi, không muốn chịu đau lần nữa. Cô ta mở miệng nói: “Tôi chỉ mang trả lại một ít sữa bột trẻ em mà bọn họ không cần nữa để lấy chút tiền thôi, không có ý gì khác.”

“Bọn họ là ai, có phải có ôm theo một bé gái loài người không?” Hân Hân gần như là túm cô ta lên để hỏi, bởi vì một chút xúc động mà tinh thần lực lại phát ra, đầu người phụ nữ kia có vẻ rất đau đớn, thậm chí đôi mắt cũng đỏ cả lên.

Hân Hân theo bản năng kiềm chế lại tâm trạng của mình. Từ sau khi con gái mất tích, tinh thần lực của cô rất dễ bị bộc phát ra ngoài.

Lần này, người phụ nữ kia đã sợ hãi thực sự, nói: “Bọn họ là người tinh cầu Doha, lúc trước có người liên lạc với tôi bảo tôi tiếp ứng cho bọn họ. Tôi không nhìn thấy có trẻ con, nhưng tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”

“Bây giờ bọn họ đang ở đâu ?” Hân Hân vừa nghe có tin tức con gái, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, không ngừng lay cô ta gặng hỏi.

Người phụ nữ kia bị cô lay đến sắp hôn mê, đành phải nói ra địa chỉ. Hân Hân quay sang nói với vệ sĩ: “Đánh ngất cô ta, chúng ta đi tìm tiểu công chúa.”

Vệ sĩ gật đầu, sau khi đánh ngất cô ta thì dùng bộ đàm liên lạc với Thống soái đại nhân.

Đại Thống soái vẫn chưa quay lại, không còn cách nào khác, bọn đành phải tự mình vội vàng chạy đến chỗ kia.

Nhưng không thể trực tiếp xông vào, Hân Hân cùng vệ sĩ loanh quanh bên ngoài lúc lâu mới phát hiện có một ô cửa sổ nhỏ. Cô đưa mắt nhìn người vệ sĩ, nói: “Có thể nhờ cậu giúp một việc được không?”

Người vệ sĩ gật đầu, rất tự giác khom người xuống, đặt hai tay lên nhau, sau đó nói: “Giẫm lên đây đi.”

Hân Hân nói cảm ơn, sau đó giẫm lên đôi tay kia. Người vệ sĩ nâng cô lên phía trên, cô nhìn xem tình bên trong. Nơi này không có người, nhưng cả căn phòng giống như một mớ hỗn độn.

Cô lay nhẹ cánh cửa sổ, chất gỗ rất mềm nên rất dễ dàng bị cô gỡ xuống. Sau đó Hân Hân chui vào theo lối cửa sổ này.

Người vệ sĩ sau đó cũng đi theo vào, nhưng vì cửa sổ rất nhỏ nên anh ta phải mất một chút thời gian.

Sau khi vào trong, Hân Hân liền xác định con gái cô vừa ở nơi này cách đây không lâu, bởi vì nơi này có một chiếc chăn nhỏ dùng để quấn cô bé.

Xem ra bọn họ có cho con bé uống sữa bột, nhưng bọn họ thực sự chăm sóc cho con bé sao, vì sao chăm sóc một đứa bé thôi mà khiến nơi này trở nên lộn xộn như vậy ?

Vệ sĩ ở bên cạnh nói: “Nơi này có dấu vết tinh thần lực bùng phát, rất rõ ràng. Đồ vật xung quanh hẳn là bị tinh thần lực phá hỏng. Hơn nữa, nếu có người tinh cầu Doha thì nhất định đầu bọn họ đang đau đến muốn nứt ra, sống không bằng chết.”

“Là ai, con gái của tôi đã được cứu sao?” Hân Hân tìm kiếm khắp nơi, kết quả không phát hiện ra manh mối có thể chứng minh con gái cô đã được cứu.

“Thống soái đại nhân gọi đến.” Vệ sĩ đưa bộ đàm cho Hân Hân. Cô nhận lấy, lớn tiếng nói: “Sao không bắt máy, bên chỗ anh xảy ra chuyện gì sao?”

Cesar nghe ra cô đang sốt ruột, liền nói: “Vừa mới chiến đấu cùng người tinh cầu Doha, nhưng không phát hiện thấy con gái của chúng ta. Không cần quá lo lắng.”

Hân Hân lập tức kể lại những gì cô vừa phát hiện, Cesar liền nói: “Đừng đi lung tung, anh đến ngay đây.”

Hân Hân chỉ có thể nghe theo lời anh. Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng sau anh đã quay trở lại. Cesar quan sát tình hình xung quanh một chút, sau đó cười nói: “Anh thấy bọn họ nếu muốn chăm sóc con gái của chúng ta sẽ phải chịu không ít khổ đấy, con bé còn nhỏ như vậy mà tinh thần lực đã có thể bùng nổ rồi.”

“Ý anh là tinh thần lực còn sót lại ở đây là của con gái chúng ta? Bởi vì con bé không quen hoặc không thích hoàn cảnh xung quanh nên đã bộc phát, sau đó. . . . . .” Bàn ghế chén bát với các loại đồ đạc khác liền biến thành như này?

Chẳng lẽ con gái cô lại có khuynh hướng bạo lực sao?

Cesar nói: “Không cần lo lắng, con bé không bị thương gì, nhưng bọn bắt cóc thì xem ra. . . . . . Em phải tin tưởng, tinh thần lực đối với bọn họ giống như thuốc độc vậy.”

Hân Hân lại càng lo lắng hơn, nói: “Nhưng mà, con bé làm như vậy liệu có khiến cho bọn chúng có hành vi thương tổn đến con bé, bởi vì thấy phiền toái nên muốn giết con bé, hoặc là. . . . . .”

“Không đâu, em không cần lo lắng quá. Bất kể có làm khó một chủng tộc cỡ nào, hoặc là vì một gia tộc, bọn họ đều sẽ nhẫn nhịn.” Trong lòng Cesar đã tìm được điểm mấu chốt. Dọc đường đi anh bị người tinh cầu Doha ngăn cản nên không cách nào cứu được con gái. Cho dù người biến chủng có bắt được con gái cũng không thể chạy ra khỏi tinh cầu Tam Giác được, bởi vì anh đã dùng nhân mạch nơi này để khống chế tất cả các sân bay lớn nhỏ nơi này. Nếu phi thuyền không đáp ứng điều kiện bay trong không gian thì không thể khởi hành. Đường bay có một chút vấn đề cũng không được, nếu không sẽ gây cản trở đến việc cất cánh, thậm chí có thể khiến phi thuyền nổ tung.

Trong lúc đó, tình huống của cô con gái nhỏ đang khiến bọn họ lo lắng lại không đến nỗi tệ lắm. Cô bé đã rơi vào tay Quốc vương Smith của người biến chủng, rồi được giao xuống cho hai người phụ nữ chăm sóc.

Có điều, khi các cô muốn đi vào căn phòng nhỏ kia, điều đầu tiên là phải đội mũ chống tinh thần lực. Loại mũ này có đặc điểm là làm từ chất liệu gỗ, đội lên đầu khá là nặng, hơn nữa lại còn có âm thanh ong ong, đội lên một lúc sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trang bị thứ này rồi mang sữa bột vào. Bé gái kia đang nằm trong chiếc nôi nhỏ đá đá chân, có vẻ vô cùng yên tĩnh. Nhưng vừa nhìn thấy mấy cô, cả khuôn mặt khả ái lập tức nhăn lại, sau đó oa một tiếng khóc lớn lên.

Tiếng khóc này, nếu là người bình thường thì không có vấn đề gì, đối với người biến chủng lại có lực tấn công rất mạnh.

Cho dù có đội mũ bảo hộ, hai người phụ nữ biến chủng vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Các cô cố gắng nhích tới gần cô bé một chút, sau đó đẩy bình sữa vào trong lòng cô bé.

Rõ ràng chỉ là một đứa bé, cô bé đã tự mình ôm lấy, tìm được núm vú cao su rồi uống. Trong lúc này, rốt cuộc đã ngừng khóc.

Hai người phụ nữ nhân cơ hội này thay tã cho cô các kiểu, sau đó thở phào nhẹ nhõm, túm lấy bình sữa bỏ chạy.

Tiểu công chúa Lily vẫn chưa ăn no, thấy bình sữa bị cướp đi thì vô cùng không vui, oa một tiếng lại khóc tiếp. Vừa khóc một cái là khóc không ngừng, hai người phụ nữ đành phải chạy vọt đến ném bình sữa vào.

Cô bé ăn no nê xong mới cho phép bọn họ mang bình sữa đi. Sau đó, mở to mắt yên lặng ở trong phòng mình chơi.

Quốc vương Smith hỏi hai người phụ nữ đã sắp bị dọa sợ chết khiếp kia. Bọn họ vẫn bịt lấy lỗ tai, nói: “Đau quá, đau quá.”

Quốc vương Smith đợi một lát mới nói: “Con bé sao rồi?”

“Cô bé rất tốt, có thể tự mình uống sữa. Nhưng tinh thần lực của cô bé quá mạnh, bọn tôi không thể nào tới gần quá được.” Người phụ nữ nói.

Quốc vương Smith lại có chút kích động. Đứa bé này thật quá lợi hại, là nhân loại thuần chủng, có tinh thần lực mạnh. Nếu con bé kết hôn sinh con với con trai mình, vậy nhất định sẽ có thể thay đổi được vận mệnh của người biến chủng bọn họ.

Chỉ có điều muốn chăm sóc hoặc muốn mang con bé về quốc gia của mình thì hơi khó khăn một chút. Nhưng nhất định phải làm như vậy. Anh ta cảm giác dường như con bé đã ngủ thiếp đi. Nhân cơ hội này, anh ta muốn tiến lại gần để xem một chút. Lúc trước, khi đón lấy cô bé, đầu anh ta đau như muốn nổ tung, giờ mới đỡ hơn một chút.

Dù sao thì người biến chủng vẫn là thuộc loài người, cho nên khả năng chống chịu tinh thần lực cũng mạnh hơn so với những người vũ trụ khác. Như người tinh cầu Doha, lúc ấy có hai người bị mất thính giác, một người nổi hết cả mạch máu . . . . . .

Quốc vương Smith đội mũ lên, sau đó từng chút từng chút tiến lại gần, phát hiện cô bé đã nhắm mắt ngủ. Không có người chăm sóc cô bé vẫn không khóc nháo, chỉ cần bọn không xuất hiện, cô bé sẽ im lặng, ngoại trừ lúc đói bụng vốn thuộc vấn đề sinh lý ra.

Hiện giờ cô bé đang ngủ giống như một thiên sứ. Thời khắc này, anh ta cảm thấy tổ tiên thực sự quá sai lầm. Nếu bọn họ không tự tiện thay đổi gien của mình thì tốt biết bao, lúc đấy trẻ sơ sinh của bọn họ cũng sẽ đáng yêu giống như cô công chúa nhỏ này.

Anh ta nghĩ tới đứa con của mình, vừa chào đời đã giết chết mẹ nó, giờ chỉ cần bị chọc giận sẽ không khống chế được bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK