Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ lập tức sợ đến mức trên mặt không còn chút máu, bọn họ thật không ngờ lá gan của Phương Lâm lớn đến như vậy, cư nhiên vô pháp vô thiên đến như vậy. Hắn xông vào lúc bọn họ đang học trong cung, nhiều người chứng kiến như vậy, ai cũng đều biết bọn họ bị trưởng tử của Tứ Phương hầu bắt về phủ. Mà hắn, Phương Lâm này, cư nhiên dám ở tại bên trong hầu phủ giết chết bọn hắn.
Hắn chẳng lẽ không sợ rước lấy tai ương ngập đầu cho Tứ Phương hầu phủ sao? Hắn chẳng lẽ không sợ Trấn Quốc hầu cùng với Bình Đỉnh hầu liên hợp lại đối phó bọn họ sao?
Hắn sao lại dám làm như vậy? ! ! Việc này quả thực chính là vô pháp vô thiên a!
Cả hai há to miệng, muốn mở miệng xin tha thứ. Nhưng cuồng phong thổi vào trong miệng, nên làm cách nào cũng không nói được. Hơn nữa, bọn họ lúc này thực sự đã bị Phương Lâm vô pháp vô thiên này dọa sợ, mất đi khả năng nói chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Lâm hành động theo cảm tính, vung một quyền ra muốn bổ cả hai người, rước một hồi tai họa thật lớn về cho Tứ Phương hầu phủ.
- Đại ca, dừng tay!
Vào lúc nguy hiểm, Phương Vân rốt cuộc cũng hét lên ngăn cản. Hắn thật vất vả mới được "trùng sinh" về tới năm mười bốn tuổi, có được cơ hội thay đổi vận mệnh của gia tộc, như thế nào lại cho phép phát sinh loại chuyện không ra gì như thế này, để khiến cho gia tộc diệt vong càng thêm nhanh.
Hoa Dương phu nhân không phản ứng kịp, nhưng Phương Vân lại phản ứng kịp.
Tiếng nói của Phương Vân rất lớn, trong lòng Phương Lâm tuy rằng dày đặc sát khí, nhưng nghe tiếng nói của đệ đệ, vẫn là thanh tỉnh lại đúng lúc. Lực lượng dồi dào dừng cách hai người Dương Khiêm, Lý Bình chừng hai thước. Cuồng bạo lực lượng hóa thành gió tiêu tán trong không khí, Phương Lâm hiển lộ một thân công lực cao minh, thu phát tùy tâm.
"Xèo xèo!"
Nhìn bàn tay gần trong gan tấc, hai người Dương Khiêm, Lý Bình đều run lên, dưới háng ướt đẫm, mùi vị nước tiểu khuếch tán ở trong phòng. Hai người này vừa mới dạo một vòng ở Quỷ môn quan, sợ tới mức không tự kiềm chế được.
"Chát!"
Phương Lâm nhìn đệ đệ trên giường, dang muốn hỏi vì sao lại ngăn cản hắn. Nhưng còn chưa mở miệng thì trên mặt đã trúng một bạt tay thật mạnh.
- Súc sinh, ngươi muốn khiến Phương gia diệt tộc hay sao hả?
Đánh ra một chưởng chính là Hoa Dương phu nhân. Cùng với Tứ Phương hầu là không giống, Hoa Dương phu nhân hoàn toàn là một người bình thường, hai tay trói gà không chặt.
Phương Lâm ra tay quá mức bất ngờ, Hoa Dương phu nhân căn bản không kịp ngăn cản. Chờ tới khi phản ứng, mới cảm thấy sợ hãi. Bình Đỉnh hầu cùng Trấn Quốc hầu đều là Đại Chu quý tộc, tổ tiên của họ cũng là công thần khai quốc. Thế gia như vậy, thế lực ở trong triều, ở trong quân đội đều cực kỳ đáng sợ. Nếu Bình Đỉnh hầu cùng Trấn Quốc hầu thật sự liên hợp lại, Tứ Phương hầu phủ rất có khả năng đại nạn ngập đầu.
Phương Lâm trúng một bạt tay của mẫu thân, tất cả nóng nảy đều lập tức tiết ra hết. Cúi đầu, không kêu một tiếng.
Hít sâu một hơi, Hoa Dương phu nhân đối diện với Dương Khiêm cùng Lý Bình, nói:
- Hai vị tiểu Hầu gia, chuyện này là do khuyển tử làm quá trớn. Cái gọi là con không có giáo dục, lỗi ở người mẹ. Hoa Dương thị tại đây hướng hai vị tiểu Hầu gia nói lời bồi tội. Đợi lát nữa, ta sẽ sai bảo hạ nhân đưa hai vị Hầu gia hồi phủ.
Hoa Dương phu nhân có hơi cung kính thi lễ. Giọng nói của nàng cực kỳ bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy rất lãnh tĩnh, rất có lí trí.
- Hôm nay khuyển tử Phương Lâm làm ra một số chuyện, khiến cho hai vị tiểu Hầu gia chịu rất nhiều nhục nhã. Nhưng mà, chuyện này cũng là do trước đó hai vị đả thương tiểu nhi Phương Vân. Cái gọi là oan oan tương báo (ND: báo hoàn nhất báo - 一报还一报), chuyện này chi bằng cứ thế mà bỏ qua đi. Như thế nào?
Dương Khiêm, Lý Bình không nói gì, chỉ oán độc nhìn mẹ cọn bọn họ. Bọn họ cư nhiên bị Phương Lâm dọa sợ đến mức không tự khống chế, chuyện này trước giờ chưa từng có, là một chuyện cực kỳ mất mặt. Bọn họ khi nào lại bị người ta uy hiếp như vậy. Mặc dù trên thân thể của bọn họ không bị bất cứ vết thương nào, nhưng tâm hồn cùng lòng tự tôn đều bị vứt sạch, nằm trên mặt đất để cho người ta hung hăng vũ nhục, lúc giẫm lúc đạp.
"Tiện nhân, tiện phụ, chờ sau khi ta trở về, nhất định sẽ để mẫu thân vào cung dốc sức vu cáo các ngươi... Khẩu khí này, ta sao có thể nhịn được a!"
"Anh em Phương gia thật to gan, thật to gan! Cư nhiên dám ở bên trong hầu phủ muốn giết chúng ta! Chờ ta ra khỏi phủ này, lập tức để cho phụ vương đại nhân điều động đại quân bao vây Tứ Phương hầu phủ! ..."
Ý nghĩ của cả hai lóe lên trong mắt, nhưng một câu cũng không nói. Nhưng mà trong lòng chửi bới ngoan độc. Công phu tùy mặt gửi lời cùng phân biệt tình thế của cả hai đã đạt tới mức thuần thục, làm sao không biết. Vào lúc này, nếu cường ngạnh hơn thì chỉ là đi tìm cái chết.
Hoa Dương phu nhân là ai, quản lí một hầu phủ lớn như vậy, có âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng thấy qua. Tâm tư của cả hai, làm sao có thể qua được nàng.
- Hai vị tiểu Hầu gia sau khi trở về cũng đừng nên nghĩ để cho hai vị nương nương vào cung tấu chuyện. Chuyện này nếu thật sự muốn kinh động tới Hoàng hậu nương nương, thì ai thắng ai thua vẫn chưa biết được. Hoa Dương thị mặt dù không hiển hách bằng Trấn Quốc phu nhân, Bình Đỉnh phu nhân, nhưng cũng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do triều đình đích thân sắc phong. Các ngươi một câu tiện phụ, một câu tiện nhân, Hoa Dương thị xem tuổi hai ngươi còn nhỏ nên không để ý, nhưng hai người các ngươi để hoàng thất ở đâu? Quyền uy của hoàng thất ở chổ nào? Nếu thật sự muốn làm kinh động tới Hoàng hậu nương nương, Hoa Dương thị đến lúc đó bẩm tấu chuyện này, hai người các ngươi sẽ không thoát khỏi đại tội miệt thị triều đình, ngay lập tức sẽ bị bắt bỏ tù, giam vào thiên lao.
Dương Khiêm, Lý Bình nghe được lời này, sắc mặt chỉ trong chốc lát đã trắng bệch. Theo pháp lệnh của triều Đại Chu, miệt thị triều đình, sẽ bị cắt mũi.
- Đó vẫn còn là chuyện nhỏ, nếu kinh động tới chổ của thái phó, để cho các đại thân trong triều đều biết, cùng tham gia vào. Đến khi đó, chỉ sợ ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không ép xuống được, việc đầu tiên chính là sẽ trị tội mẫu thân của các ngươi!
Dương Khiêm, Lý Bình sắc mặt vốn đã trắng bệch, nghe được lời này thì không còn chút máu, môi bắt đầu run rẩy.
- Phu nhân hiểu lầm..., hai người chúng ta tuyệt đối không có tâm tư này.
Dương Khiêm run cầm cập, không dám đem mỹ phụ phu nhân trước mắt này mà cho là nữ nhân bình thường để đối đãi.
Đại Chu tuy rằng lấy võ lập quốc, nhưng xem trọng cả văn lẫn võ. Dùng võ hộ quốc, lấy văn trì quốc. Các chức quan trong quân đội cùng văn thần đều không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nho gia chú ý nhất chính là nhân, lễ, nghĩa, trí, tín trong đó lấy lễ làm trọng. Lớn thì có hiến tế điển lễ, nhỏ thì là quần áo, hoa văn trang sức của quý tộc, tất cả đều thuộc phạm vi quản hạt của triều thần. Cho dù là đám Vương công quý tộc đi mèo mở cùng với thị thiếp, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ, để cho đám văn thần biết được, ngay ngày hôm sau liền đăng môn kể tội.
(Thật ra đoạn trên chỉ đề cập tới hai đạo đức là nhân cùng lễ, nên thêm ba thứ kia vào để đủ bộ năm.)
Bình Đỉnh hầu cùng Trấn Quốc hầu tuy rằng quyền cao chức trong, ở trong quân đội lại là một ngôi sao sáng, nhưng trong đội ngũ quan văn thì ngay cả một chút ảnh hưởng cũng không có. Nhóm văn thần trong triều đó, căn bản không cấp cho quan võ chút mặt mũi nào. Cho dù là Hoàng hậu nương nương, khi đối mặt với đám văn thần này, nói chuyện cũng phải luôn cân nhắc, tuyệt đối không để chuyện gì khác lạ xảy ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK