Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc tan tầm.

" Này, nghe gì chưa?"

" Làm sao vậy, lúc nãy ta đi ăn cơm, có chuyện gì à?"

" Người mới cùng Điền Bân xém nữa thì đánh nhau."

" Gì ? Thiệt không đó? Sao lại thế ?"

Trong phòng làm việc, nhiều người khẽ nói thầm, ai cũng thích hóng chuyện.

Trương Diệp cũng không về, chạm vào nhẫn trò chơi, mở ra ô [ vật phẩm ], lấy ra vật phẩm có hình miệng vết thương mà lúc trước hắn lấy từ bảo rương ra, mở ra tấm thiệp, vừa lúc Điền Bân cũng trở lại, chỗ ngồi của hai người là đối diện, cách rất gần, Điền Bân đi ngang qua người Trương Diệp, tay Trương Diệp không tiếng động vươn ra, đem thiệp xui xẻo dính vào quần Điền Bân, không ai nhìn thấy nó, trừ Trương Diệp.

Ba!

Điền Bân có cảm giác, khi đi ngang qua người Trương Diệp, hình như đối phương có đụng vào mình, cúi đầu xem lại không thấy cái gì, mới lạnh lùng liếc đối phương.

Nhẫn trò chơi có thông báo !

Thiệp xui xẻo đã sử dụng, tác dụng trong năm phút đồng hồ, xui xẻo bắt đầu, 4 phút 59 giây, 4 phút 58 giây .......

Tuy rằng, Điền Bân cực kì khó chịu vì chuyện với Trương Diệp, nhưng tâm tình hắn vẫn là không sai, " Chiêu hồn" là tiểu thuyết ma quỷ nổi tiếng hiện thời, hắn đã phải mất chín trâu hai hổ mới lấy được bản quyền phát thanh từ nhà xuất bản, có vài đài radio cấp tỉnh còn dùng tiền cướp đoạt, cuối cùng vẫn bị Điền Bân hắn lấy được, kỳ thật hắn cũng dùng một chút thủ đoạn, hắn không có liên hệ tác giả tiểu thuyết trước mà trực tiếp nói chuyện với ban quản lý của nhà xuất bản, hứa hẹn cho giá cao, còn chuyện nhà xuất bản ăn chia hoặc ức hiếp tác giả là người mới mà chèn ép giá, hắn không quan tâm. Hắn chỉ cam đoan với nhà xuất bản, bên phía hắn sẽ không tiết lộ cho tác giả, hai nhà cùng nhau kiếm tiền. Điền Bân cũng chịu khó, hắn cũng hiểu, nhờ vào quyển sách này làm tăng tỉ lệ người nghe cho tiết mục [ chuyện ma đêm khuya], từ đó hắn vừa được tăng phần trăm từ quảng cáo, lại tăng lên danh tiếng của mình.

Giọt giọt, có tin nhắn đến.

Điền Bân mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của phó tổng bên nhà xuất bản, chúc cho tiết mục của hắn thành công, cũng mơ hồ ám chỉ hắn không cần lộ ra số tiền mua bản quyền. Điền Bân cười trừ, đứng lên, vừa đi vừa trả lời, bàn làm việc bên trái lại bất ngờ có chuyện.

Một đồng sự nữ muốn cầm hộp cơm ra về, do không chú ý, hộp cơm bị bung ra, rơi trên mặt đất.

Điền Bân vừa lúc đạp xuống, liền vèo, trượt chân té ngã, cú ngã quá đẹp.

" Ôi trời !"

" Điền lão sư !"

" Anh có sao không ?"

" Thật xin lỗi, anh không có sao chứ?"

Điền Bân đau đớn, nhưng vẫn đứng lên, phất phất tay: " Không sao, không sao!"

Hắn cầm lại điện thoại, hộp thư đến đã đóng, đành phải mở tin nhắn mới, ghi "Phó tổng Lý, ngài cứ an tâm, phía ngươi đưa cho tác giả bao nhiêu, chúng ta sẽ không hỏi. Chúng ta sẽ không để tác giả Lý Căn biết giá thật. Đây không phải lần đầu hợp tác, ta làm việc, ngài cứ an tâm." Đọc lại, Điền Bân tìm đến số điện thoại của phó tổng Lý, liền chuẩn bị ấn chọn, không ngờ, lại có một đồng nghiệp muốn ra về, đi ngang qua Điền Bân, lại chạm nhẹ vào hắn, trong tay vị đồng nghiệp kia đang cầm một cây quạt bằng lụa cũng rơi xuống, mở ra một nữa nằm dưới đất, Điền Bân cũng hơi mất thăng bằng, vừa đúng giẫm vào cây quạt, lại a .... té ngã lần nữa.

" Xin lỗi, xin lỗi ! Anh Điền !"

" Ngươi .... Ai ui, lưng của ta, bị sao thế này !"

Lần này không ít người chú ý, té 2 lần trong vài giây ?

Điền Bân chật vật đứng dậy, tức giận muốn chửi, lại nhìn thấy điện thoại, lúc té làm sao lại chọn nhầm sang tên của tác giả Lý Căn, phó tổng Lý cùng Lý Căn đều họ Lý, nên tên gần nhau. Điền Bân bực bội, đành phải chọn lại tên người gửi.

Vậy mà lúc này Lý Tứ từ sau lưng chạy đến " Anh Điền!"

Điền Bân xoay người. Phanh! Bóng đèn trên đầu, không có dấu hiệu bỗng dưng nổ!

Mảnh vỡ rơi xuống dưới, dọa Lý Tứ hết hồn, theo phản xạ đưa tay lên che, kết quả, chạm vào cằm Điền Bân.

Điền Bân lại kêu một tiếng, phù phù! Thân thể té ngữa ra sau, tay run lên, ấn vào nút gửi tin nhắn.

Lý Tứ vội vàng đỡ hắn dậy : " Anh Điền! Xin lỗi ! Chuyện này .... "

Điền Bân sắp khóc :" Ngươi làm gì vậy! Không có mắt hả ?"

Lý Tứ vò đầu nói:" Xin lỗi ! Anh Điền! Ta không chú ý, ai ngờ bóng đèn bị hư."

Mà khi nhìn xuống màn hình di động, mặt Điền Bân liền trắng rồi, con em ngươi, sao lại gửi rồi. Hắn ráng cứu vớt, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Trương Diệp nhìn hết quá trình, Điền Bân bị trượt, bị đụng, bị " đấm" té ngã, đồng nghiệp trong văn phòng cũng buồn cười, cảm thấy hôm nay Điền Bân quá đen.

Ba lần !

Té ngã ba lần !

Hôm nay ra cửa, ngươi không xem hoàng lịch hả?

Nhưng chưa hết, trước khi thời gian xui xẻo kết thúc, phụ trách kênh radio văn nghệ chạy ào đến.

" Điền Bân !" Triệu Quốc Châu hét to.

Trong lòng Điền Bân liền biết không ổn :" Sếp!"

Tất cả mọi người không hiểu chuyện gì, cũng nhìn qua.

Triệu Quốc Châu tức giận nói : " Ngươi đã làm cái gì ? tác giả của " chiêu hồn " Lý Căn vừa gọi điện thoại tới Đài, yêu cầu chúng ta đình chỉ trên radio phát ra tác phẩm của hắn vì hợp đồng vô hiệu. Còn nói, nếu chúng ta vi phạm bản quyền, ngày mai sẽ cho luật sư gửi thông báo tới. Chuyện này ngươi tính sao? Ngươi làm việc như vậy hả?

Điền Bân không dám cãi, cúi đầu im lặng.

Bản quyền của tác phẩm " chiêu hồn" đều nằm trong tay tác giả, phát thanh bản quyền cũng vậy, tác giả có quan hệ với nhà xuất bản, từ sự tín nhiệm mà trao quyền cho nhà xuất bản quản lý các loại bản quyền khác, nhưng về nguyên tắc, nếu không có văn kiện trao quyền, hoặc ký tên bản quyền của tác giả, thì đều vô hiệu, hiệp ước về " chiêu hồn" là do Điền Bân cùng nhà xuất bản kí kết, bình thường nếu tác giả nhận tiền bản quyền mà không ý kiến, hiệp ước liền hợp pháp, nhưng nếu tác giả có ý kiến, hiệp ước hoàn toàn vô hiệu.

Triệu Quốc Châu mắng hắn hơn mười phút.

Cuối cùng, một vài vị tổ trưởng trong kênh radio văn nghệ đều đến, ngươi một lời, ta một câu, Trương Diệp cùng mọi người mới hiểu được chuyện gì. Hóa ra, Điền Bân cùng nhà xuất bản tác phẩm " chiêu hồn" đạt thành giao dịch, nhà xuất bản tiểu thuyết bán cho hắn bản quyền phát thanh, hắn sẽ lừa tác giả về chuyện giá cả bản quyền, điều này làm cho nhà xuất bản kiếm lời nhiều hơn. Trong nước hiện tượng này rất phổ biến, cho dù Điền Bân không giấu diếm, nhà xuất bản không nói, tác giả chưa chắc sẽ biết, nhưng Điền Bân lại nhắn tin sai cho tác giả.

Đây chính là muốn chết.

Đây không phải làm người ta khó chịu sao?

Việc hủy bỏ trao quyền không có nhiều, nhưng tác giả nào nhìn thấy tin nhắn như thế mà không chửi má nó!

Điền Bân giải thích nói: "Thưa sếp, việc này là sai lầm của ta, nhưng ta cảm thấy chúng ta cứ phát radio cũng không sao, chúng ta đều có hợp đồng với nhà xuất bản, kỳ thật ......"

Còn chưa đi về Vương Tiểu Mĩ không vui nói: "Ngươi muốn ra tòa ?"

Biên tập tổ một vị tổ trưởng cũng nói : " Tuyệt đối không thể phát sóng! Xảy ra vấn đề ai chịu trách nhiệm?"

Bọn họ là cơ quan hành chính sự nghiệp nhà nước, coi trọng nhất không phải là lợi nhuận, mà là trách nhiệm.

Mọi người cùng nhau ầm ĩ, cuối cùng vẫn là Triệu Quốc Châu to nhất : " Đổi lại tiểu thuyết khác, các ngành tìm xem có tiểu thuyết khác không, hỗ trợ liên hệ, tiết mục trực tiếp đêm nay không dừng được, muốn dừng cũng không thể, cố xem có thể ký hợp đồng bản quyền trong thời gian ngắn nhất hay không!" Triệu Quốc Châu chỉ vào mũi Điền Bân nói: " Sự tình đều do ngươi mà ra! Chờ xử phạt đi!"

Điền Bân vẻ mặt như cha chết !

Trương Diệp hả giận, vừa nhìn đồng hồ cũng sửng sốt, thiệp xui xẻo vừa kết thúc, năm phút đồng hồ ngắn ngủi đã khiến Điền Bân xui xẻo như vậy? Vật phẩm thần kỳ!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK