Mục lục
[Dịch]Thiếu Gia Phong Lưu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hoàng Dật Nhiên chuyển trường rồi hả?

Thường Nhạc khẽ mỉm cười, chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn.

Cao Tiếu gật gât đầu, rất bựa nói:

- Thánh Mahler ơi, cái thằng kia đã bị vô cùng nhục nhã, không lăn lộn nổi ở học viện Kiêu Tử nữa, nghe nói đã ra nước ngoài rồi.

Dừng một chút, Cao Tiếu lại nói:

- Còn có một tin tức trọng đại, Thiên sứ u buồn Lam Tử đứng đầu tứ đại mỹ nhân trường chúng ta cũng chuyển trường rồi, theo tin tức đáng tin tiết lộ, chị ấy chuyển đến Học viện âm nhạc Vienna!

- Cái gì?

Thường Nhạc nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cao Tiếu hỏang sợ, đoán đoán tâm tư Thường Nhạc, ngập ngừng nói:

- Nghe nói cơ thể của chị Lam Tử không tốt, thường xuyên bị ốm, là một mỹ nhân ốm yếu giống Tây Thi, hai ngày trước hình như nhập viện, sau khi ra viện liền ra nước ngoài du học…

Nhìn nhìn sắc mặt Thường Nhạc, Cao Tiếu lại nói:

- Còn nữa… đây là tin đồn tôi nghe được, ông chủ đừng trách tôi. Nghe đồn là có tên bội tình bạc nghĩa nào đó khiến học tỷ Lam Tử càng ngày càng tiều tụy, vì quá nản lòng thoái chí nên mới ra nước ngoài… Nhưng tin tức này cũng không đáng tin cậy lắm, loại thần tiên hạ thế như học tỷ Lam Tử, sao có thể có người làm tổn thương chị ấy được chứ, lại có ai dẫm nhầm cứt chó mà có thể có được sự ưu ái của chị ấy? Năm đó khi chị ấy vừa vào học viện Kiêu Tử, nghe nói Tư Đồ Lôi Minh lúc ấy học lớp 12 đã từng theo đuổi chị ấy, kết quả là không thể thành công…

- Bội tình bạc nghĩa?

Thường Nhạc cười khổ, đây là đang nói mình sao, làm gì đến mức ấy? Mình còn chưa xuống tay mà.

Trong lòng lờ mờ dâng lên một loại mất mát, khuôn mặt tà mị cũng có vài tia phiền muộn, nhưng hắn rất nhanh bình phục lại, đàn ông có phong cách như hắn tuyệt sẽ không vì một thân cây mà buông cả rừng cây, chi bằng để tất cả thuận theo tự nhiên đi.

Thấy sắc mặt Thường Nhạc dịu xuống, Huyết Hổ nhếch miệng nói:

- Đúng rồi! Thiếu gia, hôm nay tôi đi ra ngoài có gặp Cổ Tư Văn, gã nói có thời gian thì mời cậu ăn cơm, xem bộ dạng của gã có vẻ không có ác ý gì.

- Ồ, phải không?

Thường Nhạc nhắm mắt trầm tư một lát, lúc mở mắt ra hai con ngươi đã sáng rực lên, trên mặt như bị một vầng sáng màu bạc bao phủ, mười phần tự tin cười nói:

- Ha ha, đến lúc rồi!

Huyết Hổ và Cao Tiếu đồng thời ngẩn ra, buồn bực nói:

- Cái gì?

Thường Nhạc trực tiếp bỏ qua Huyết Hổ, nhìn thẳng vào Cao Tiếu hỏi:

- Toàn bộ học viện Kiêu Tử có 4000 người, có 1000 người gia nhập vào các tổ chức, có biết điều này có ý nghĩa gì với chúng ta không?

Cao Tiếu chuyển động ánh mắt gian tà, ngẫm nghỉ nửa ngày, cuối cùng vẫn phải ủ rũ nói:

- Ông chủ, tôi không hiểu lắm.

Trên mặt mang theo nụ cười như có như không, Thường Nhạc từ từ nói:

- Ý nghĩa là, có 3000 tài nguyên tự do đang chờ chúng ta khai thác, phát triển… Nếu như lại có thể đào từ trong đám 1000 kia ra nữa, vậy thì quá tốt rồi!

Huyết Hổ đang sờ sờ cái đầu ngơ ngẩn thì Cao Tiếu đã kinh hô:

- Ông chủ, cậu là muốn trèo lên cao xé đại kỳ tự lập môn hộ!

- Đúng vậy, tài nguyên tốt như vậy mà lãng phí hết không phải là quá đáng tiếc sao?

Thường Nhạc khẽ mỉm cười, nụ cười kia có một loại í xấu không nói ra được.

- Đúng, đúng, đúng, toàn bộ học viện Kiêu Tử bây giờ người sùng bái ông chủ quả thực nhiều như biển, không biết bao nhiêu kẻ làm mà không nghĩ đến kết quả muốn lăn lộn với cậu. Chỉ cần thả tin tức ra, bọn họ lập tức vội vội vàng vàng chạy tới cống hiến sức lực, chúng ta quả thật không nên lãng phí tài nguyên tốt này!

Cao Tiếu nước miếng tung bay nói, trong mắt lộ ra quang mang hưng phấn, lập tức thể hiện ‘đạo đức nghề nghiệp’ thao thao bất tuyệt:

- Ông chủ, ngài thật sự quá biết nhìn xa trông rộng! Lòng ngưỡng mộ của tiểu sinh đối với lâu chủ cuồn cuộn như nước sông liên miên không dứt, sông cạn đá mòn, trời sụp đất nứt, vĩnh viễn không đổi lòng! Lời nói của ông chủ khiến tâm tình tiểu sinh thật lâu cũng không thể bình tĩnh. Chính là lão tử Sở Vân: Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình (Âm luật tuyệt vời vô song không thể dùng âm thanh để diễn tả, tưởng tượng tự do không thể có hạn chế). Tiểu sinh hiện tại rốt cục cũng hiểu được mình khuyết thiếu cái gì, thiếu chính là loại chấp nhất theo đuổi chân lý của ông chủ, loại bày mưu nghĩ kế quyết thắng và cái nhìn đại cục từ xa ngàn dặm…

Dừng một chút, Cao Tiếu lộ ra vẻ mặt cực kỳ xúc cảm, gống như tiểu xử nam ngây thơ nóng lòng nói hết nội tâm:

- Tôi luôn muốn nói với cậu một chút về tiếng lòng của tôi, mặc dù trong mắt rất nhiều người, cậu là kẻ bại hoại, nhưng ở một số trình độ, cậu đáng để tôi noi theo, đáng để tôi học tập. Chấp nhất của cậu, kiên trì của cậu, tinh thần kiên trì bất khuất của cậu, để chúng tôi gọi là ‘tinh thần Thường Nhạc’ được không? Tinh thần Thường Nhạc thật giống như mặt trời mọc ở phía Đông, dẫn đường cho chúng tôi, như bóng đèn soi sáng trong đêm, an ủi trái tim bị lạc, dẫn chúng tôi đi. Xin cho phép tôi không kìm nổi lòng mình mà nói lên một tiếng, ông chủ, tôi yêu cậu!!!

‘Bịch’ một tiếng, Huyết Hổ ngã xuống đất, đè vào cái mông của Big Ben, khiến Big Ben cũng đau đớn sủa một tiếng.

Lui mạnh về sau hai bước, cả người Thường Nhạc đều nổi hết da gà da vịt, nhìn ánh mắt ‘thâm tình’ của Cao Tiếu, loại người vĩnh viễn không thừa nhận mình bị đánh bại như Thường Nhạc nay cũng phải thừa nhận. Đột nhiên, trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười không có ý tốt:

- Nếu anh đã nghĩ như vậy, chuyện này liền giao cho anh xử lý!

- Không phải chứ?

Cao Tiếu nhét cả nửa quả đấm vào miệng, khuôn mặt khoa trương,

- Ông chủ, tôi không làm được đâu, không có chỉ dẫn của ngài, tôi căn bản không có phương hướng!

- Tôi nói anh đi làm thì anh phải đi làm. Nhiệm vụ thứ nhất, lôi kéo tên nhóc Cổ Tư Văn về đây, bản thiếu gia nhìn gã coi như là thuận mắt, nói thế nào cũng đã từng hợp tác trên sân bóng, ha ha…

Thường Nhạc không cho phép chống lại, xem ra càng giống như hắn đã tính trước kỹ càng. Trong số những người quen biết Thường Nhạc, có hai người có thể nói là chuyên gia đàm phán, một người là Tả Thả - nhân vật hoành tráng hiện tại cùng Huyết Hổ nổi tiếng tỉnh S. Người kia chính là Cao Tiếu, tài ăn nói của người này nếu không lợi dụng thì quả là lãng phí, ma luyện một chút tất sẽ thành châu báu.

Nhíu mày như thoáng chút suy nghĩ, trong mắt hiện lên một chút tia sáng kỳ dị mà thâm thúy, Thường Nhạc nhìn trần nhà thì thào tự nói:

- Tổ chức này lấy tên là gì nhỉ? Không thể quá tục khí, cũng không thể quá lập dị, thật là khó khăn a… Hừ hừ, người thật sự hoành tráng sẽ không để bất cứ khó khăn nào vào trong mắt, chỉ là tìm kiếm điều kích thích mới mẻ, tựa như bận rộn tìm kiếm khiêu chiến với điểm G của mỹ nữ… Có rồi, tổ chức của chúng ta sau này sẽ gọi là ‘Điểm G’?

- Điểm G?

Huyết Hổ căn bản không kịp phản ứng, Cao Tiếu lại lầu bầu một trận, lập tức miệng lưỡi lưu loát nói:

- Tên rất hay, vừa tục lại vừa nhã, ý vị sâu xa, ý nhị mười phần, mơ hồ biểu hiện được sự lên án mãnh liệt của chủ nghĩa hậu hiện đại đối với thanh niên xã hội hiện đại!

Mãnh kích một chút, Cao Tiếu lại tán dương:

- Tên rất hay, tên hay hiếm thấy, thực mẹ nó quá hay, tên hay khó gặp, tên hay nghìn năm mới gặp, hay đến không thể hay hơn, tên hay đến nỗi khiến kinh thiên động địa mà lại quỷ sợ thần khiếp, làm cho người ta nghe xong đều vỗ tay hoan nghênh bội phục sát đất, khiến người ta nhanh chóng báo cho người trên toàn cầu biết… Lời ít mà ý nhiều, hoàn mỹ không khuyết điểm, điểm đúng chỗ mấu chốt, nhìn xa hiểu rộng, lời lẽ chính nghĩa, hành văn liền mạch lưu loát, trổ hết tài năng, xuất khẩu thành thơ, xuất chúng nổi bật, xuất thần nhập hóa, muôn đời lưu danh, chững chạc đàng hoàng, nhất tiễn song điêu, công đức vô lượng… tên rất hay!

Huyết Hổ thật sự muốn chết luôn cho xong, cầm một quả cam nhét vào miệng Cao Tiếu, cuối cùng cũng ngăn được gã thao thao bất tuyệt.

Thường Nhạc lại phản ứng giống như chết lặng, dường như đã quen với thói thao thao bất tuyệt của Cao Tiếu. Mí mắt đang giật giật đột nhiên mở to, tinh quang mãnh liệt bắn ra, cả người phóng xuất một loại khí độ quân lâm thiên hạ, Thường Nhạc từng chữ từng chữ nhấn mạnh nói:

- Anh đi nói với Cổ Tư Văn, thậm chí là nói cho những người anh tin cẩn – Điểm G không phải bang phái xã hội đen, cũng không phải phần tử khủng bố, chỉ là một tổ chức từ nay về sau sẽ bắt đầu đi theo con đường hoành tráng, tổ chức khiến tất cả các thế lực đều phải cúi đầu!

Huyết Hổ và Cao Tiếu nhất thời hoảng hốt, dường như Thường Nhạc trời sinh đã có một loại khí độ chỉ điểm giang sơn, khiến bọn họ không kìm lòng nổi mà bắt đầu hưng trí, suy nghĩ xem sau này tổ chức Điểm G sẽ là cái dạng gì.

Trên thực tế, ngay cả lúc này Thường Nhạc cũng không nghĩ đến, Điểm G tương lai lại khủng bố như vậy. Vài năm về sau, điểm G có được rất nhiều công ty con có tính chất tổ dệt, như hội Huyết Thủ xưng bá xã hội đen, tổ chức ‘U Linh’ tung hoành giới sát thủ, tổ chức hacker ‘Mị Ảnh’ quét ngang toàn cầu, ‘Tập đoàn Thiên Tử’ khiến thương giới khiếp sợ, còn có cả tổ hợp ‘Phòng thí nghiệm Điểm G’ tụ tập một đám không giống người bình thường, thậm chí còn là siêu cấp quái thai phi nhân loại vân vân… Những phân tổ dệt khác thì không giới thiệu nữa, chỗ đất nho nhỏ này để đánh mai phục.

Lúc này Cao Tiếu cuối cùng cũng đổi lại thần trí, thu lại thái độ cợt nhả, nghiêm mặt nói:

- Đã rõ, tôi sẽ dốc toàn lực đi làm!

Thường Nhạc lại nghiêm túc nhìn kỹ Cao Tiếu, cười nói:

- Với bản lĩnh hiện tại của anh chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm.

Cao Tiếu bị lời này làm cho hồ đồ, Thường Nhạc liếc mắt một cái, Huyết Hổ lập tức ôm Big Ben ra ngoài cửa canh chừng.

Trong mắt toát ra sắc thái thần bí, Thường Nhạc đột nhiên bí hiểm hỏi:

- A Tiếu, anh có biết nên khai thác năng lực của mình như nào, phát triển ra sao không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK