Mục lục
[Dịch] Ngã Thị Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại khai sát giới

- Ngươi muốn gì?

Thu Lão Nguyên soái trừng mắt lườm Vân Dương, hiên nhiên không hài lòng khi người nào đó không phân chủ thứ mà tùy tiện chen miệng nói lung tung.

Không thấy mấy đại nhân đnag khí phách kinh thiên, tráng ý lăng Vân, ngạo ý càng bao trùm cửu trọng thiên a?!

- Ta muốn nói, kỳ thực, sau dược hiệu của đan dược, ta có thể giúp Bệ hạ, trì hoãn thêm một chút nữa...

Ánh mắt Vân Dương đầy vô tội nhìn Thu kiếm hàn.

- Huyền khí mà huyền công ta tu luyện đem đến... Đối với việc chống cự các loại đọc tố độc vật, có chút hiệu quả đặc biệt... Chỉ cần mấy ngày điều dưỡng kinh mạch cho Bệ hạ một lần, liền có thể áp chế tác hại của độc tố... Ở điểm này, ta rất có tự tin, ngày hôm trước, không phải là chứng cứ rõ ràng sao?

- Cái gì? Người nói cái gì?

Thu kiếm hàn có chút không tin nổi những gì mà tai mình nghe được, ngay cả lão huynh đệ mà hắn kỳ vọng, đương kim thiên hạ đệ nhất thần y Du Thiết Tâm đều phải thúc thủ vô sách, không làm gì được thứ quỷ độc này, tiểu tử ngươi lại dám tự tin nói bản thân có thể ứng phó, ngươi có khả năng này, thế nào không đi lật trời luôn đi?!

- Ta nói là thực, ngày đó ta đã từng giúp Bệ hạ điều dưỡng kinh mạch a, nếu không ngươi cho rằng Bệ hạ có thể thanh tỉnh như lúc này sao? Chính ta đã ép độc tố ăn mòn trong đầu Bệ hạ xuống, Bệ hạ mới có thể khôi phục thanh minh đó a! Lão Nguyên soái, người không thể phủ nhận đại công của ta a!

Vân Dương tràn đầy ủy khuất nói.

Ba người nghe vậy mà không khỏi đồng thời sững sờ, Thu Lão Nguyên soái tức thì nhớ lại tình hình hôm đó, lúc đó, đúng là thần trí Bệ hạ đã mơ hồ nhơ cách cả tầng nước đục, hoàn toàn không còn sự cơ trí vào quả quyết như lúc này, hóa ra đúng là công lao của Vân Dương, vậy... Vậy chẳng phải là, chuyện này cũng không phải là tuyệt vọng như vậy!

- Vậy, chuyện trọng yếu như vậy, sao ngươi không nói sớm!

Sau khi kinh hỉ, Thu kiếm hàn lại giận tím mặt.

Nhìn lão đầu không nói lý này, Vân Dương chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói:

- Lão Nguyên soái, dù ngài quyền cao chức trọng, nhưng cũng phải nói lý một chút a, ngày đó, sau khi ta điều dưỡng kinh mạch cho Bệ hạ, rõ ràng có nói với ngươi, vô luận tình trạng của Bệ hạ thế nào, đều có biện pháp ứng đối, thế nhưng ngài cũng không nghe lọt, cho tới hôm nay mới nhớ tới ta, không đúng, rõ ràng không phải là nhớ ta, mà là nhớ ba viên linh dược kia... Đến hôm nay, ta cũng đã nhắc lại tới ba lần rồi a...

- Ngươi chưa nói!

Lão đầu nhi không thèm nói đạo lý, lập tức giương tay lên, hiển nhiên muốn chào đón bằng bạo lực.

- Ách... Ừm... Ngài nói ta chưa nói thì coi như ta chưa nói a... Xem như ta quên nói còn không được a...

Vân Dương hiển nhiên là kẻ thức thời, nhanh chóng đổi giọng, xin lỗi:

- Là ta nhất thời sơ sẩy, ngài đại nhân đại lượng, tuổi cao đức trọng... Tôn...

- Vậy tiểu tử ngươi còn lải nhải cái gì nữa? Còn không mau cút nhanh đến giúp Bệ hạ!

Lão Nguyên soái vuốt vuốt râu ria. Có vẻ như cái mặt mo của lão cũng không nhịn được mà đỏ lên, không biết là cảm thấy xấu hổ hay thế nào, dù sao cũng không được tốt lắm...

Vân Dương cười khan một tiếng, nhìn Du Thiết Tâm ở bên đã sớm không nhịn được cười. Cùng với ánh mắt của Hoàng đế Bệ hạ cũng tràn đầy ý cười, cúi đầu khom lưng vội vàng đáp ứng.

Sau đó liền đứng dậy đi qua.

Lão già này, thực lòng đúng là không thể trêu vào a.

- Để ta thử cảm nhận huyền khí của người một chút!

Du Thiết Tâm khẽ vươn tay.

Vân Dương biết lão đầu này muốn làm như thế, tất là có nguyên nhân, người ta chính là đại sư y đạo, nhất đinh biết cân nhắc chu đáo cẩn thận, hắn cũng không có phản đối, cũng không quá để ý, trực tiếp vận chuyển huyền công độc môn, dạo một vòng quanh thân kinh mạch của Du Thiết Tâm.

Thậm chí còn chưa vận đủ một vòng, Du Thiết Tâm đã biến sắc.

Đôi mắt bỗng trợn to, con ngươi nhìn chằm chặp vào Vân Dương, suýt nữa thất thố mà kinh hô thành tiếng.

- Tốt tốt, đủ rồi.

Toàn thân Du Thiết Tâm có chút run rẩy, ánh mắt nhìn Vân Dương càng thêm nóng bỏng.

- Bệ hạ, Lão Nguyên soái.

Du Thiết Tâm cân nhắc câu từ, cẩn thận nói:

- Có ba viên đan dược này, lại có thêm huyền công của Vân công tử phụ trợ... Chỉ cần chia ba tháng phục dụng. Lại thêm Vân công tử thường xuyên điều dưỡng... Thân thể của Bệ hạ, theo phỏng đoán cẩn thận nhất, tối thiểu nhất...

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp:

- Tối thiểu trong vòng năm năm, không cần lo lắng quá nhiều, thậm chí, thỉnh thoảng vận dụng huyền khí... Cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Hơn nữa...

- Nếu như, ngày sau tu vi của Vân công tử tiến thêm một bước, độc hoạn của Bệ hạ... Có thể nhờ huyền công của Vân công tử mà trừ bỏ, trị liệu tận gốc!

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi:

- Ngọc Đường may mắn! Thiên hạ may mắn!

Mấy lời này, dù Hoàng đế Bệ hạ đã sớm không để ý sinh tử, nhưng cũng không nhịn được mà vui vẻ lộ rõ.

Cho dù là người nhìn rộng thoáng đến đâu, chỉ cần có thể sống, ai lại thực sự muốn chết a!

Về phần Thu Lão Nguyên soái lại càng thêm vui vẻ, mặt mày hớn hở, nếu không phải trước mặt Bệ hạ, lại có Vân Dương, chỉ sợ lão đã sớm nhảy múa ăn mừng.

Lão tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Vân Dương:

- Hảo tiểu tử, có bản lĩnh, về sau ngươi chính là quốc bảo Ngọc Đường ta!

Vân Dương tiến thẳng đến sau lưng Hoàng đế Bệ hạ, len lén trợn trắng mắt, lúc này mới bắt đầu trị liệu.

Quốc bảo? Ca vốn chính là quốc bảo!

Sau khi Hoàng đế Bệ hạ ăn vào một viên Thuốc, lại thêm Vân Dương vận dụng Sinh Sinh Bất Tức Thần Công khơi thông kinh mạch, Hoàng đế Bệ hạ đã có thể trọng trấn tinh thân đứng dậy, chỉ thấy lúc này, nhẹ nhõm như chưa từng có, thần thanh khí sảng nói:

- Xem ra mệnh Trẫm đúng là chưa đến đường cùng, ha ha, chắc chắn có phúc tinh từ trên trời rơi xuống a.

Hoàng đế Bệ hạ bắt đầu nói giỡn, Thu kiếm hàn chỉ thấy quả tạ treo trên tim đã rơi xuống.

- Bất quá, Bệ hạ cũng đừng quá bất cẩn...

Du Thiết Tâm nói:

- Trong khoảng thời gian này, Bệ hạ phải chú ý cẩn thận, nhất là ở phương diện ăn uống, phải đặc biệt chú ý... Vạn nhất bị người hạ độc phát hiện bất thường, sợ răng sẽ thay đổi sách lược, suy cho cùng địch trong tối còn ta ngoài sáng, khó lòng phòng bị a...

Lời lão thần y còn chưa nói xong.

Nhưng Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ đã sớm hiểu ý hắn.

Hoàng đế Bệ hạ nhàn nhạt gật đầu, trầm giọng nói:

- Điều này, Trẫm tự nhiên hiểu rõ.

Năm chữ ngán ngủi, khiến ngày cả Du Thiết Tâm thường xuyên chứng kiến sinh tử, cùng Vân tôn đại nhân mỗi ngày đảo qua Diêm Vương điện một lần, cũng không khỏi không rét mà run.

...

Ban đêm.

Trong hoàng cung đột nhiên bạo phát đại án phản quốc.

Hơn 300 tên thái giám, hơn 100 cung nữ, kể cả đầu bếp Ngự Thiện phòng, thậm chí kể cả ba vị Phi tần mà Hoàng đế Bệ hạ sủng ái nhất, thậm chí ngay cả thái giám cung nữ của Ngự Thư phòng và tẩm cung, cùng với cả ba gia tộc xuất thân của ba vị sủng phi kia, trong một đêm đều bị hốt gọn!

Toàn bộ bị đày ra ngọ môn chém đầu thị chúng!

Số người bị chém đợt này, tính qua cũng hơn con số tám ngàn.

Biến cố này có thể nói là cực lớn, nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng được, lại là cường độ phản kích của đám người kia.

...

Đầu tiên là khi đại nội thị vệ bắt mấy tên thủ lĩnh thái giám, rất bất ngờ gặp phải chống cự cực mạnh, thậm chí năm sáu tên thái giám trong đó, bất ngờ lại là cao thủ có tu vi năm sáu trọng, sau một trận đại chiến, đại nội thị vệ phải bỏ ra một cái giá lớn, mới có thể bắt tất cả những người này lại.

Không, cũng không phải là bắt được tất cả, bởi, có ba người, dựa vào một thân thực lực cường hoành, sinh sinh ngạnh phá trùng vây, mang theo trọng thương mà đào tẩu.

Thị nữ bên cạnh ba vị sủng phi, cũng có mấy người có thân thủ không tầm thường, sau một hồi vây quét, cũng có một người thành công phá vây đào thoát, mấy người khác sau khi phản kháng kịch liệt, đều bị đáng chết tại chỗ.

Còn gia tộc của tam đại sủng phi kia, có hai nhà hoàn toàn không phòng bị, toàn bộ đều bị bắt, mà một nhà còn lại, lại ẩn dấu mấy ngàn tư binh, chính diện đối kháng với Ngự Lâm quân mà không rơi vào thế hạ phong, ngược lại lại ẩn chứa tư thế phản công. Cho đến khi Thành Vệ quân điều động ba vạn đại quân, lúc này mới có thể giết tuyệt cả nhà đó!

Sau trận vây quét này, toàn bộ Thiên Đường thành đều bị bao phủ bởi một bầu không khí huyết quang trùng thiên, mùi máu tanh nồng đậm, tới mấy ngày sau cũng chưa thể tan hết.

Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng.

Toàn bộ Thiên Đường thành, đều đang run rẩy.

Tất cả văn võ bá quan, đồng thời bình tức, tĩnh khí, không người nào dám lỗ mãng hành động.

Tứ hoàng tử tiến cung vấn an, lúc đầu không có chuyện gì, không biết vì sao lại hỏi đến chuyện này, Hoàng đế Bệ hạ âm âm dương dương nói:

- Có vẻ hoàng nhi rất để ý chuyện này nha, không biết là động đến lợi ích của vị Thuộc hạ thân thiết nào? Lại có thể khiến hoàng nhi hao công đến tận đây hỏi. Nếu ngươi đã để ý như vậy, không bằng Trẫm để lại cái hoàng vị này cho ngươi ngồi được chứ?

- Trẫm làm việc như thế nào, chẳng nhẽ còn cần ngươi hỏi thăm?! Sau khi hỏi, có phải còn muốn chỉ đạo Trẫm làm việc hay không?!

Đối mặt với lời nói tru tâm như vậy, Tứ hoàng tử đổ đầy mồ hôi, sợ tới mức tè ra quần mà thoát khỏi hoàng cung.

Mãi cho đến khi rời khỏi hoàng cung, trở lại phủ đệ, Tứ hoàng tử vẫn còn sợ hãi, mặt mày trắng bệch tựa cương thi.

Sau lần bị Hoàng đế Bệ hạ dọa một trận này, sau khi về nhà liền bị bệnh một chặp.

Lời nói của Hoàng đế Bệ hạ, chẳng những có ý uy hiếp sâu nặng, thậm chí còn vạch thẳng ý đồ!

Nhân viên trong hoàng cung, cơ hồ thay máu cả một lượt.

Mà chính ngày thứ hai, tận nhiệm bếp trưởng của Ngự Thiện phòng, không biết là phạm phải chỗ nào kiêng kỵ, bị Hoàng đế Bệ hạ lật thẳng bàn ăn, nổi trận lôi đình, trực tiếp hạ lệnh chém đầu thị chúng, tiếp đó, đến chiều lại đổi một vị bếp trưởng khác.

Nghe nói, Hoàng hậu nương nương còn từng cầu tình cho một vị Tần phi, Hoàng đế Bệ hạ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Hoàng hậu thật lâu. Sau đó, hoàng hậu bị cấm túc, đến bây giờ vẫn không được rời khỏi Vạn Thọ cung.

Hơn nữa... Nghe nói... Trong vòng một năm, đoán chừng... Cũng không thể đi ra...

...

- Đợt thanh tẩy này... Nói chung vẫn chỉ mới được có một nửa...

Đêm ngày thứ hai, Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Lão Nguyên soái bí mật họp mặt, rất thẳng thắn bàn bạc:

- Những tên còn lại, Trẫm... Biết là ai. Nhưng bây giờ còn không phải là lúc nhổ sạch.

Thu kiếm hàn an ủi:

- Long thể của Bệ hạ được đảm bảo không có chuyện gì, đã là thiên đại hỉ sự. Sau này còn rất nhiều cơ hội tính sổ với đám gia hỏa này, xác thực không cần nóng lòng nhất thời, đánh cỏ động rắn, cũng không phải là chuyện tốt!

- Ừm...

...

----------------

Phóng tác: xonevictory

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK