Thực ra Dư Mặc Nhiên trúng độc không sâu, thậm chí cũng chưa ngã xuống.
Tính cảnh giác của hắn rất cao, vừa phát hiện trong mưa khác thường, lập tức bế khí nín thở, muốn chống lại độc lực, cho nên thần không ngưng, khí không tụ. Cũng vì vậy, Lôi Bố bị thương nhiều chỗ, hổn hển nhớn nhác mới có thể quay người cướp lại đao trên tay hắn, giết ngược vào Danh Lợi Quyển.
Hắn một đường giết vào, ít nhất đã giết thêm sáu bảy người.
Lúc này Lôi Bố đã bị thương nặng, hơn nữa cả người còn ngơ ngác, dù sao thuốc mê của Ngư Thiên Lương rải vào hắn vẫn có công hiệu.
Trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn rất cường hãn, gặp người là giết, một đường xông vào khách sạn.
Lúc này trong khách sạn là một mảng lờ mờ, tử thương lộn xộn, máu chảy khắp nơi.
Hắn đạp lên những thi thể trên đất giết vào khách sạn.
Trong Danh Lợi Quyển tuy ảm đạm tối đen, nhưng vẫn có hai chỗ có đèn dầu, vì vậy miễn cưỡng có thể nhìn thấy tình hình trong tiệm.
Lúc này vẫn có người còn tâm tình và cả gan đốt đèn xem cuộc chiến sao?
Là ai?
Là người ở hai bàn kia.
Một bàn có hai trẻ một già, đ1o là một vị công tử tôn quý xinh đẹp, một thanh niên thẹn thùng nho nhã, còn có một lão già mặt phệ dung mạo bỉ ổi.
Một bàn khác có bốn người, đó là một thanh niên sắc mặt vàng như nến, mặt ủ mày chau, một đại hán cao lớn uy mãnh, hung thần ác sát nhưng lại vô thần, một thư sinh thanh tú xinh xắn, trắng ngần thanh nhã nhưng cũng thất thần, ngoài ra còn có một thanh niên to con đang đứng (không, là một kẻ luôn nhích tới nhích lui, móc mũi, móc tai, xỉa răng, không ngồi yên được một lúc), dáng vẻ khả ái, rất hoạt bát cũng rất hăng hái.
Chính là bọn họ.
Chính là người ở hai bàn này đã đốt đèn.
Đèn ở trên bàn bọn họ.
Trên tay Lôi Bố lại có đao.
Lôi Bố có đao, mặc dù vẫn rất kinh hoàng, rất chật vật, bị thương cũng rất nặng, nhưng không biết vì sao hắn lại đột nhiên trở nên rất khủng bố.
Hắn lại biến thành Lôi Bố khủng bố, bởi vì trên tay hắn có đao.
Trên tay có đao, hắn lại trở thành “Sát Lục Vương” Lôi Bố.
Vết thương của Lôi Bố vẫn đang chảy máu, lòng của hắn vẫn đang cuồng loạn.
Hắn còn đang sợ.
Hắn cũng là người, hắn sợ chết.
Là người thì sẽ sợ chết.
Nhưng so với sự sợ hãi vừa rồi lại có điểm khác biệt, bởi vì trên tay hắn có đao.
Hắn biết những người này đều như sói như hổ muốn liều mạng với hắn, muốn lấy mạng của hắn.
Hắn hiểu rõ, những người này đều không cần tính mạng, chủ yếu là do hắn áp bức. Bởi vì hắn giết chóc quá nặng, nếu bọn họ không hợp sức giết hắn, hắn nhất định sẽ giết sạch mọi người ở đây.
Bởi vì hắn nhất thời tính sai, đoán sai phản kích đáng sợ của những người này khi đồng tâm hiệp lực, liên thủ liều chết, vì vậy hắn gần như bỏ mạng đương trường.
May mắn hắn lại đoạt được đao, cho dù đó không phải là một thanh đao thuận tiện, nhưng dù sao vẫn là đao.
Hắn giết người trong tiệm, chỉ cầu nghỉ được một chút, hít được một hơi, sẽ lập tức phản kích.
Giết sạch những kẻ gần như đã liên thủ giết chết hắn, không chừa lại một tên nào.
Lúc này hắn đang lui đến một chiếc bàn bị đổ, thân hình đột nhiên dừng lại. Chiếc bàn này đang ngả vào tường, chân bàn chống lên tường, trên đất là đũa sứ vỡ tan, thức ăn lộn xộn. Lôi Bố đạp phải, gần như té ngã, do đó hắn phát hiện nơi ấy có một chiếc bàn bị lật một lửa, lập tức dừng lại.
Thật tốt, bây giờ lưng hắn đã có chỗ dựa.
Hắn quyết định lấy lại tinh thần, quyết một trận tử chiến với kẻ địch.
Dù sao kẻ địch còn lại cũng không nhiều lắm.
Lỡ may đánh không lại, hắn chỉ cần giết thêm vài người, chấn nhiếp mọi người, sau đó nghênh ngang rời đi.
Hắn đã từng trải qua tình cảnh như vậy. Có hai lần, hắn rõ ràng đã kiệt sức, không thể tái chiến, nhưng vì uy thế giết chóc của hắn đã hù dọa mọi người, hắn lại cố nén đau đớn, gắng gượng đến cùng, kết quả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn nhìn hắn ung dung rời đi.
Thực ra khi đó chỉ cần có người liều mạng với hắn, cho dù là một đao nữa, một kiếm nữa, một chiêu nữa, có lẽ hắn sẽ không ngăn được. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chấn nhiếp toàn trường, bình yên rời đi.
Lúc này hắn đã cảm thấy hoảng sợ, trong lòng biết khó giành được toàn thắng, giết sạch kẻ địch, nhưng hắn vẫn có hi vọng.
Ít nhất phải lấy lại thần uy, áp bức toàn trường, để mình bình yên vượt qua một kiếp này.
Có thể, có thể… hắn tự nói với mình.
Chỉ có hi vọng, mới có thể toại nguyện… hắn tự an ủi mình.
Chỉ khi tin tưởng sẽ xảy ra, mới có thể xảy ra.
Ánh nến u ảm, gió thảm mưa sầu, sấm sét ngoài trời, nhưng đấu chí trong lòng hắn lại mạnh mẽ.
Hắn muốn trước tiên khôi phục một hơi, bình tĩnh lại, sau đó tái chiến.
Nhưng không ngờ ngay lúc này, mắt cá chân của hắn lại đau nhói, gót chân nóng lên.
Không hay, trúng mai phục rồi…
Hắn lập tức lao ra, lướt ra.
Sau đó hắn phát hiện mình đã đứng không vững, gót chân trái của hắn đã bị người ta đâm thủng, gân mạch nơi mắt cá chân phải cũng bị cắt đứt.
Bởi vì hắn đã đứng không vững, cho nên gần như lập tức bị bảy người đang xông lên vây giết “ép” trở về.
Hắn không phải đi về, thậm chí không phải lui về, mà là “lăn” về.
Chân của hắn đã không thể đứng, ngoại trừ “lăn” thì hắn còn có thể dùng biện pháp gì?
Chẳng lẽ dùng “bò” sao?
Trong phút chốc, hắn đã bị người ta phế đi đôi chân.
Trong khoảnh khắc, giấc mộng giết ra trùng vây của hắn đã tan vỡ.
Hiện giờ ngay cả mong muốn cầu sống của hắn cũng biến thành nghi vấn, là ai khiến hắn trở nên như vậy, thua không còn manh giáp?
Rốt cuộc hắn “ngã” dưới tay ai?
Đó là hai đứa trẻ, Ngư Đầu và Ngư Vĩ.
Lúc vừa khai chiến, hắn đã nhiều lần hạ độc thủ ép bức, truy sát hai đứa trẻ này.
Ngư Đầu và Ngư Vĩ đúng là hai tiểu hài tử, tiểu nhân vật không nổi bật, cũng không đặc biệt. Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, lại có tác dụng mang tính quyết định chuyển bại thành thắng.
Bởi vì từ lúc đầu bọn họ vẫn luôn chờ đợi.
Chờ cơ hội hạ thủ, nhẫn nại báo thù, kiên trì giết địch. Nếu như giết không được, ít nhất cũng phải đả thương kẻ địch.
Chờ đợi, nhẫn nại, kiên trì.
Chờ đợi, nhẫn nại và kiên trì, đó là ba điều kiện cần thiết để “thành công” (nhất là thành đại sự), giống như là một chiếc đỉnh nhất định phải có ba chân chống đỡ.
Ngư Vĩ và Ngư Đầu vẫn luôn chờ đợi, nhẫn nại, kiên định muốn ám toán Sát Lục Vương.
Bọn họ biết nếu cậy sức liều mạng, nhất định không phải là đối thủ của Lôi Bố.
Bọn họ đã thử, nếu không nhờ Ngư cô nương ra sức bảo vệ, có lẽ bọn họ đã sớm thành hai con cá chết rồi.
Cho nên bọn họ quyết định “lui và kết lưới”.
Nhân lúc sắc đèn mờ mịt, bọn họ nấp ở dưới chiếc bàn lật ngược hơn phân nửa này. Mặt bàn này đang hướng ra cửa chính, trừ khi Lôi Bố không giết trở vào, nếu không quá nửa sẽ đi qua nơi này, ít nhất cũng sẽ lướt qua nơi này.
Bọn họ lại không ngờ, Lôi Bố chẳng những dừng lại ở đây, hơn nữa còn dự định dùng nơi này làm cơ sở tiến hành phản công.
Ngư Đầu Ngư Vĩ cuối cùng đã chờ được, không cần tiếp tục nhẫn nại, kiên trì đã có kết quả, lập tức thay đổi hành động. Nếu không cơ hội gần như sẽ biến mất, rời đi, thậm chí sẽ vĩnh viễn không trở lại, chờ đợi, nhẫn nại và kiên trì sẽ trở thành ủy khuất, hụt hẫng mất mát.
Ngư Đầu phát ra tiểu mi thập tự thương của mình, một thương đâm vào gót chân Lôi Bố, nghiêng nghiêng cắt qua, khiến cho gân và thịt đồng loạt bị cắt đứt. Những máu thịt gân cơ kia dường như còn rất đa tình, dính vào trên mũi thương màu ngọc lam ra tay không tiếng động của hắn.
Ngư Vĩ lại lặng lẽ đánh ra thập tự qua (binh khí gần giống với mâu) của mình.
Qua làm bằng kim loại màu xanh, đồng thời đâm vào mắt cá chân Lôi Bố, kéo ngang một cái. Mắt cá chân và gót chân của Lôi Bố, ngay cả da xương đều hoàn toàn bị phế.
Một chiêu này tuyệt đối tàn độc, cũng hết sức vô tình.
Hữu tình dường như là hai người không hạ sát thủ, chỉ đánh vào hai chân Lôi Bố, tạm thời không muốn lấy mạng của hắn.
Nhưng càng vô tình là bọn họ không đánh vào thân trên của Lôi Bố. Nếu là như vậy, thân trên của Lôi Bố phòng thủ nghiêm ngặt, hơn nữa đã vận “lực sát thương”, cho dù Ngư Đầu Ngư Vĩ tập kích, cũng chưa chắc có thể một chiêu khiến hắn bị thương.
Nếu như một chiêu không gây thương tổn được hắn, còn không biết ai sẽ giết ai.
Không ngờ loại ám toán mày nhỏ mắt nhỏ này, lại vừa lúc đánh trọng thương Lôi Bố luôn chém lớn giết lớn, tạo thành “vết thương chí mạng” của hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK