Thiếp và thị thiếp có khác biệt rất lớn, tác dụng của thị thiếp là hầu hạ, địa vị vẻn vẹn chỉ cao hơn tì nữ. Đương nhiên nếu đặc biệt sủng ái, vậy thì lại hoàn toàn khác. À, thực ra làm thê làm thiếp hoặc thị thiếp cũng đâu có phân biệt, nếu không có tình yêu thì đều là công cụ ấm giường cho người khác mà thôi.
Thiếp là một trong số những thê, địa vị chỉ cao hơn thiếp.
Tần Mộ Phong không có thê, Thiên Mạch đương nhiên là nữ tử địa vị cao nhất vương phủ. Theo thông lệ, bốn vị thị thiếp bắt buộc phải thỉnh an nàng.
Tại vương phủ, mỗi một nữ nhân đều có biệt viện của riêng mình. Đạm Tình Cư Thiên Mạch ngụ là nơi hẻo lánh nhất, đổ nát nhất. Dạo trước khi xây Vương phủ, hoàng thượng từng nói đùa rằng Đạm Tình Cư là lãnh cung của Vương phủ. Ngày đầu tiên nàng vào Vương phủ đã trực tiếp bị đẩy vào Đạm Tình Cư, Tần Mộ Phong đơn giản muốn nói cho nàng biết, nàng đã thất sủng, đừng nên mơ mộng hão huyền.
Ngụ ở đây, nàng không có bất cứ lời oán thán nào, hai chữ ‘Đạm Tình’ vừa hợp ý nàng. Nàng lạnh nhạt, lại càng vô tình. Có lẽ, gọi là Vô Tình Cư sẽ càng hợp hơn.
Trang điểm xong, Liễu Thiên Mạch bơ vơ ngồi trên ghế thủ tọa phòng khách. Ngồi trên vị trí ấy, nàng không khỏi buồn cười, Họ sẽ tới thỉnh an nàng ư? Nàng trước khi thất sủng chưa từng được sủng ái, càng huống chi nàng chỉ là một người thiếp, bốn nữ tử nọ hà tất phải thỉnh an nàng chứ? Bất kể họ tới hay không, nàng vẫn phải chờ, đây là quy tắc.
Thiên Mạch là một người khá an tĩnh, nàng có thể ngồi một mình mấy ngày mấy đêm mà không nói chuyện. Thời gian một buổi sáng đối với nàng mà nói cũng chẳng khó chịu cho lắm.
Đúng, một buổi sáng, nàng ngồi nguyên một buổi sáng, Đạm Tình Cư vẫn chỉ có một mình nàng.
Nàng dường như đã bị lãng quên, không ai nói cho nàng phải dùng điểm tâm, cũng không ai nói cho nàng phải dùng bữa trưa. Ngày đầu tiên vào Vương phủ đã khiến nàng đói bụng, đây là một trong những kế hoạch trả thù của Tần Mộ Phong chăng? Nàng không biết, cũng chẳng muốn biết. Trước khi vào Vương phủ, nàng đã có sẵn tư tưởng chịu đày đọa.
Chỉ là không cho nàng đồ ăn mà thôi, chẳng tính là gì cả, sự trả thù khốc liệt hơn còn đang ở đằng sau. Chà, nàng chờ đợi.
Giờ Mùi một khắc, vẻ đìu hiu của Đạm Tình Cư rốt cuộc đã bị phá vỡ.
- Vương gia, ngài xấu quá đi mất. –Một âm thanh êm dịu rót vào tai nàng, khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên một đường cong, cười rất chi lạnh nhạt. Y rốt cuộc vẫn không kiên nhẫn nổi, màn kịch vừa mới bắt đầu, y đã thua mất nửa rồi.
- Nàng không thích ta xấu ư? –Trong thanh âm mang theo vẻ ám muội.
- Vương gia, ngài thật không công bằng, trong lòng chỉ có Thải Y tỷ tỷ, đều quên Ngọc La đến tận chân trời rồi.
-Vương gia, còn có Hàm Thúy nữa nè.
- Vương gia, chẳng lẽ ngài không hài lòng Yên Chi hầu hạ ngài lúc mới rồi? Chẳng thèm để ý thiếp.
Trong lúc nói cười, năm người đã đi vào. Bốn cô gái vắt vẻo bên người Tần Mộ Phong, mỗi bên hai người, ai nấy đều mang dáng chim nhỏ nép vào người.
Đối mặt với Thiên Mạch, bốn cô gái ‘ôn nhu’ đều vênh vang tự đắc, ngầm chứa tiếng cười châm chọc liếc xéo Thiên Mạch. Vẻ mặt bốn người chẳng khác như cùng một khuôn đúc ra, bày tỏ rõ một tin tức giống nhau: Thiên Mạch không có địa vị.
Thiên Mạch đáp trả ánh mắt châm chọc của họ, vẫn lạnh nhạt như trước, nhìn không ra bất cứ biểu cảm nào. Đôi mắt sáng long lanh, lại bị che bởi một làn sương mờ mỏng manh.
Tần Mộ Phong lạnh nhạt liếc Thiên Mạch, hài lòng khi nhìn thấy lệ quang trong mắt nàng. Năm người như không thấy Thiên Mạch, tiếp tục trêu ghẹo.
Bốn thị thiếp Vương phủ, mỗi người một vẻ.
Thải Y quyến rũ, Ngọc La nhu mì, Hàm Thúy thanh nhã, Yên Chi diễm lệ. Mỗi một người đều là mỹ nhân hiếm thấy.
Liễu Thiên Mạch cũng là mỹ nhân, nhưng so với các nàng vẫn thua kém rất nhiều.
Mắt nàng lóe lên một tia quang mang kỳ dị, uyển chuyển quỳ gối:
-Tiện thiếp tham kiến Vương gia. –Đây là điều y muốn, đúng chăng?
Tần Mộ Phong cười lạnh:
- Cất cái khuôn mặt khốn khổ của cô đi.
Chẳng nhẽ nàng ngay cả tư cách khóc lóc cũng không có ư?
-Vâng. –Thiên Mạch nghẹn ngào, nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Nước mắt nàng luôn khiến y phấn khích, y chẳng thèm nâng nàng dậy:
- Cô khóc cái gì, người ta không biết lại tưởng ta xử tệ với cô.
- Tiện thiếp chỉ là nhớ nhà. –Nàng dùng một lý do đến ngay cả chính nàng đều không dám tin.
Thải Y chúm chím cười:
- Nếu muội đã nhớ nhà đến vậy, chi bằng về thăm là được.
- Về không? –Tần Mộ Phong cười hỏi, vẻ cười lại không đặt trong mắt.
Thiên Mạch hạ tầm mắt:
- Được. –Nàng ngoan ngoãn gật đầu, tất bật đuổi nàng như vậy ư? Không, nàng sẽ không.
- Cô… -Câu trả lời của nàng khiến Tần Mộ Phong rất khó chịu, nàng là món đồ chơi của y, là nô lệ của y, đừng mơ muốn nói đi là đi.
- Cô là nô lệ của ta, trước khi ta chán cô, đừng mong rời khỏi Vương phủ.
- Vâng. –Nàng vẫn ôn nhu ngoan ngoãn trước sau như một.
Bàn tay nắn cằm nàng gia tăng lực lượng, dường như muốn bóp vỡ nó, cơn đau khiến nước mắt nàng tuôn trào.
- Vương gia, vị này chính là ‘thiên kim’ tể tướng ư? –Hàm Thúy cố tình vặn hỏi.
Tần Mộ Phong cúi đầu lướt lên môi Hàm Thúy một cái, khẽ nhấn mũi nàng:
- Thông minh lắm.
Thải Y giả bộ hơi khom người:
- Thải Y bái kiến phu nhân, Thải Y tới thỉnh an trễ, mong phu nhân thứ tội.
Bàn tay y ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Thải Y, thì thầm bên tai nàng:
-Nàng tối qua hầu hạ ta, đương nhiên tới trễ rồi.
- Hầu hạ ngài còn có cả Hàm Thúy mà. –Hàm Thúy níu y phục Tần Mộ Phong làm nũng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt thị uy về phía Thiên Mạch.
Y quay lại ngậm vành tai Hàm Thúy:
-Hàm Thúy thật thơm, vĩnh viễn không thiếu phần nàng.
Đôi tay Yên Chi vịn lên cổ y, hờn dỗi nói:
- Vương gia, người ta lúc nãy mới hầu hạ ngài xong, mệt chết thiếp rồi, nhưng ngài chẳng thương thiếp tí nào cả.
- Vương gia, ngài không công bằng, chẳng nhẽ ngài chê Ngọc La hầu hạ không tốt.
Tay Tần Mộ Phong mò lên ngực nàng, ám muội cười:
- Lát nữa cần nàng hầu hạ.
- Tần Mộ Phong, ngươi đúng là một con heo giống. –Thanh âm hàm ẩn ý cười cắt ngang bọn họ.
Thanh âm nọ mang theo vài phần khinh bỉ, vài phần dí dỏm, thanh thúy dễ nghe, người phát ngôn tuyệt đối là một cô gái.
- Ai? –Tần Mộ Phong vô ý thức ngó sang Thiên Mạch, chỉ thấy nàng cúi đầu, hai mắt rưng rưng lệ. Không có khả năng, câu nói vừa rồi không thể là nàng nói.
Thiên Mạch chỉ biết khóc, nhát gan yếu đuối, thanh âm nàng sẽ không dí dỏm hoạt bát đến như thế.
- Tần Mộ Phong, ngươi lợi hại đến vậy, chi bằng tới mục trường đi, ở đó có vô số bò cái ngựa cái đang chờ ngươi đó. –Tiếp theo là một tràng cười duyên thanh thúy.
Thanh âm hình như truyền tới từ trên nóc nhà.
- Cô là ai? –Y võ công không kém, nếu là trên nóc nhà thì có người có thể qua mắt được y ư? Hay là do y buông thả quá độ, thiếu thốn tinh lực, cho nên không phát hiện ra?
Bốn thị thiếp không dám tíu tít nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng, dựa sát vào Tần Mộ Phong. Xuất hiện ở trên nóc nhà sẽ chẳng phải là người tốt gì cả, rất có khả năng là thích khách.
- Ha ha, bổn cô nương Dạ đạo Phi Yến là vậy, nhìn không thuận mắt hành vi của loại heo giống nhà ngươi nên rút đao tương trợ. Sao nào? Không phục, ngươi cắn ta đi. Xí, bị ngươi cắn ta còn sợ mắc bệnh đó. Loại nam nhân như ngươi, sớm muộn gì cũng bị hoa liễu, chết không chỗ chôn. Đã lấy Liễu Thiên Mạch còn lạm dụng bốn nữ nhân, ngươi trùng hôn có biết hay không, lấy tội danh của ngươi cũng đủ để bắn chết. –Phi Yến càng nói càng khinh bỉ, nói xong còn không quên nhổ một cái.
Tần Mộ Phong không quan tâm Phi Yến chửi y, mà quan tâm ả vì sao lại xuất hiện ở Vương phủ. Y chấp chưởng một nửa binh quyền của vương triều, chỗ tư liệu bản đồ bố trí canh phòng cửa ải quan trọng đều trong tay y, ả xuất hiện rốt cuộc có mục đích gì đây?
- Nghe nói Phi Yến yêu châu bảo, từng nghe có câu, chỉ thay cố chủ trộm đồ lấy thù lao mà không tự trộm tài bảo, cô đến Vương phủ ta là có ý gì? –Phi Yến chính là đệ nhất thần thâu đương kim thiên hạ, thiên hạ không chỗ nào nàng không trộm nổi. Chỉ cần cho nàng tiền, nàng cái gì cũng trộm, dù là long bào của hoàng đế, nàng đều có thể lột ra.
Phi Yến năm năm trước xuất đạo, bởi trộm lấy trấn phái chi bảo của Thanh Lương phái một trong số lục đại môn phái của võ lâm mà nức tiếng giang hồ. Một tháng sau khi trộm bảo vật của Thanh Lương phái, Phi Yến lẻn vào hoàng cung đánh cắp Dạ Minh Châu do Tây Vực cống nạp, từ đó, đại danh của nàng ai ai cũng biết, ai ai cũng hay.
Nàng yêu tiền như mệnh, nhưng chưa từng trộm tài vật của người khác. Rất nhiều khi giá đồ nàng trộm vượt xa thù lao cố chủ trả cho, nhưng nàng trước sau vẫn lấy tiền trộm vật, chưa từng làm hỏng quy tắc. Chính bởi danh dự tốt đẹp của nàng mà người mời nàng trộm đồ nhiều không kể xiết.
Phi Yến rất thần bí, người muốn thuê nàng trộm đồ rất khó tìm được nàng. Nghe nói, nàng dừng chân ở một lầu xanh, tú bà của lầu xanh chính là người liên hệ của nàng. Chỉ cần tìm đúng chỗ là có thể liên lạc được với nàng. Trên đời nhiều lầu xanh như vậy, nhà nào mới là cứ điểm của nàng? Quỷ mới biết.
Lại có một kiểu kiến giải khác, Phi Yến là người của tổ chức tình báo đệ nhất võ lâm Thiên Cơ Các, muốn mời nàng trộm đồ phải dùng bồ câu đưa thư cho Thiên Cơ Các mới được.
Đồn đại trước sau vẫn là đồn đại, không biết thật giả thế nào. Ít nhất, hiện tại chưa ai chứng thực. Ngay cả Thiên Cơ Các cũng không tra được hành tung của nàng.
Phi Yến xuất hiện ở Vương Phủ rốt cuộc là muốn thâu thứ gì? Tóm lại là sẽ không cố ý đến tìm hắn gây khó dễ đó chứ?
Phi Yến cười ha hả, khoái trá nói:
-Liễu Thiên Mạch, Phi Yến ta cũng trộm mạng người, Tần Mộ Phong ức hiếp cô như vậy, ta giúp cô giết gã được hay không? Nể tình cô đáng thương như vậy, ta sẽ giảm giá cho cô, nửa đồng tiền là được. Bình Nam Vương, ngươi trong mắt ta, chỉ đáng giá nửa đồng tiền.
- Không… không không… Không cần đâu. –Liễu Thiên Mạch vừa nói vừa run rẩy, lời còn chưa xong, người đã ngồi phịch xuống đất.
Phi Yến thở dài một tiếng:
-Thật vô dụng, thật không biết cô gả cho tên heo giống này làm gì nữa. Nữ nhân đó, phải biết làm chủ cho mình, đừng luôn nghĩ theo kiểu nam nhân là ông trời. Thế này đi, cô làm đồ đệ ta, ta giúp cô giết Tần Mộ Phong. Không phải chỉ là một Bình Nam Vương sao, ta tin ta có năng lực giết y.
- Cảm ơn… ý tốt… của nữ hiệp… -Thân thể Liễu Thiên Mạch loáng thoáng run rẩy, mặt đầy vẻ sợ sệt.
Phi Yến càu nhàu một câu:
-Ôi, thật vô dụng. Ta đi đây, trông cô đáng thương như vậy, người tốt như ta sẽ làm đến cùng. Có lời muốn giết người phóng hỏa hãy liên hệ với ta, ta sẽ giảm giá 50% cho cô.
Khá lâu sau, phòng khách yên tĩnh, ai cũng không nói câu nào.
Xác định Phi Yến đã thật sự rời đi, Tần Mộ Phong không để ý tới bốn thị thiếp, bước mau ra ngoài.
Đi tới cửa, y lạnh lùng nói:
-Cô ngoan ngoãn ở lại cho ta, không có lệnh của ta không cho phép cô rời khỏi biệt viện này.
Y hơi dừng lại:
- Ta sẽ phái nha hoàn hầu hạ cô. –Chỉ e là giám thị đi.
Bốn thị thiếp đi theo phía sau y, thi thoảng ngoảnh đầu lạnh lùng châm chọc Thiên Mạch.
Nhìn bóng năm người bọn họ rời đi, khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên, hời hợt cười…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK