Trên đường về, Cao Thuận thập phần khó hiểu hỏi hắn :
- Ta xem thôn trưởng cũng có ý, vì sao Trương huynh việc sắp thành công rồi lại bỏ đi.
Trương Lãng tự tin cười hai tiếng nói :
- Nếu quả thực Điền Phong có ý chí vạn giáp không xuyên thì trong vòng hai ngày tới hắn sẽ tự mình tới bái phỏng, nếu không e rằng người này chỉ là cái danh hão, có nói nữa cũng thế mà thôi.
Cao thuận vẫn chưa hiểu ý của Trương Lãng nói, bất quá nếu hắn không muốn nói thì mình cũng không cần hỏi làm gì.
Nhưng Dương Dung bên cạnh hắn thì không giằn lòng được nhéo tay hắn, dịu dàng hỏi :
- Chàng chắc là ông ta sẽ đến chứ?
Trương Lãng để tay lên mũi nàng nói :
- Nhất định sẽ đến.
Dương Dung khi nói chuyện với Trương Lãng thì vô cùng đáng yêu, làm cho Cao Thuận hai mắt trở nên si ngốc, không thể tưởng tượng được lại có người đáng yêu đến như thế.
Trong khi đó Điền Phong ở trong nhà chẳng khác gì cái lá khô, đứng ngồi không yên, trong kinh nghiệm của hắn, Trương Lãng đang là người đi cầu tài vậy mà hắn thực ra lại không phải là người chiếm thế thượng phong. Hai người chỉ mới luận đàm một chút, chỉ bằng vài câu nói đã thể hiện được sự tự tin cùng mưu trí hơn người của hắn. Nhớ tới Trương Lãng, Điền Phong không khỏi rung mình, ánh mắt đầy tự tin, khí phách mãnh liệt khiến cho người khác phải khuất phục. Rốt cuộc mình có nên theo phò tá hắn hay không? Chỉ một câu hỏi mà khiến Điền Phong luôn phải động não suy nghĩ, vô cùng mệt mỏi.
Những nỗi băn khoăn này của Điền Phong thực ra Trương Lãng cũng chưa nghĩ tới.Lúc này hắn đang cùng Dương Dung hai người thưởng thức phong cảnh núi non, không khác gì bồng lai tiên cảnh được trời đất tạo, tạc nên, mỗi một ngọn núi một dòng sông, một ngọn cỏ một cái cây đều khiến con người ta động lòng. So với những thắng cảnh nỗi danh nhất của thế kỉ 21 không biết đẹp hơn bao nhiêu lần. Hai người nói cười thoáng cái đã hết một ngày liền trở về.
Về đến nhà, mặt trời cũng sắp xuống núi, ánh nắng vào buổi hoàng hôn tỏa ra làm rực đỏ cả chân trời, khiến cho người ta không muốn rời đi. Dương Dung không khỏi tán thưởng nói :
- Phong cảnh thật tuyệt, ánh nắng chiều mùa thu, thật sự rất động lòng người a.
Trương Lãng cũng tràn đầy cảm xúc, bây giờ mới hiểu thiên nhiên, sinh thái thế kỉ 21 đã bị tàn phá đến mức nào, nguyên lai là bầu trời có thể trong xanh đến như thế, ánh nắng chiều có thể mê người như vậy. Xa xa chân trời có một con chim nhạn bay qua, trong đầu bất giác nhớ đến một câu thơ từng học thời phổ thông : “Lạc hà dữ cô nhạn tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc."
"Lạc hà dữ cô vụ tề phi
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc"
(Cô đơn ráng lẻ bay ngang
Trời thu cùng với trường giang một màu)
( Vương Bột )
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là âm thanh tán thưởng :
- Hay, rất hay, không tưởng được Trương huynh không chỉ hùng tâm tráng chí mà còn có khả năng xuất khẩu thành thơ, tuyệt tác như vậy tất có thể lưu danh thiên cổ, đời đời truyền tụng.
Trương Lãng quay đầu lại, thì ra người vừa nói là Điền Phong đang cùng Cao Thuận đi ra, vẻ mặt ca ngợi, tán thưởng.
Trong lòng thầm hổ thẹn đang định chối từ, bỗng nhiên cảm thấy nhói đau ở cánh tay, nguyên lai là Dương Dung nhéo tay hắn, nhỏ giọng mắng hắn :
- Chàng thật là kẻ tiểu nhân, dùng thơ của người khác để giăng bẫy Điền Phong, như vậy là xâm phạm bản quyền người khác.
Trương Lãng cười khổ hai tiếng, trong lòng thầm kêu oan uổng, hắn đâu có biết Điền Phong chưa gì đã không nhẫn nại được mà chạy đến, quả thật lúc nãy hắn nhất thời bị phong cảnh hấp dẫn mới tự nhiên đọc lại bài thơ đó chứ, không những thế lại còn vô cùng hợp với khung cảnh bây giờ.
Đang muốn giả thích rõ ràng với Dương Dung thì Trương Sở ra ngoài gọi lớn :
- Tất cả mọi người vào nhà nói chuyện đi, sau lại đứng tất ngoài đấy bộ không thấy mệt à. Thôn trưởng lúc nãy đến gặp hai vị vậy mà cả hai lại đi xem phong cảnh, thật không khác gì hài tử. Thôn trưởng bỏ cơm tối để mà vội đến đây, chờ cũng được nửa canh giờ rồi đó.
Cao Thuận nghe xong thập phần giật mình nhìn Trương Lãng, trong lòng vô cùng bội phục, không thể tin được hắn liệu sự như thần, xem ra sau này nếu có cơ hội sẽ kể với thôn trưởng chuyện này mới được.
Dương Dung bây giờ cũng không khác là mấy, nhìn Trương Lãng như là nhìn thấy quái vật, đôi mắt mở to, như lần đầu mới gặp hắn. Trong khi đó, Trương Lãng lộ vẻ tiểu nhân đắc chí, nghênh ngang tiêu sái đi vào nhà.
Điền Phong thấy có gì đó khác lạ bèn đợi Trương Lãng và Dương Dung đi vào trước mới hỏi Cao Thuận :
- Vừa rồi có chuyện gì vậy?
Cao Thuận vẻ mặt bội phục thấp giọng nói :
- Buổi sáng khi rời khỏi chỗ thôn trưởng hắn đã nói với tôi, không quá hai ngày huynh tất sẽ tự mình đến bái phỏng, bọn tại hạ vốn không tin, chỉ là không ngờ thôn trưởng lại đến thật.
Điền Phong kinh hãi, thất sắc nói :
- Trương huynh thật sự nói như vậy sao?
Cao Thuận gật đầu nói :
- Đúng vậy, hắn chính là đã nói với tôi như thế?
Điền Phong mặt tái cả lại, nói :
Không thể tưởng được Trương Lãng này chẳng những ý chí bất phàm mà còn đoán trước được tiên cơ, … sau này tất có ngày làm bá chủ một phương.
Cao Thuận gật đầu đồng tình với Điền Phong, rồi cả hai người cùng đi vào nhà.
Đợi cả bốn người đều ngồi xuống, Điền Phong mới nói :
- Thiên hạ hiện nay đại loạn, anh hùng liên tiếp xuất hiện nhưng cũng chia thành nhiều dạng người. Viên Thuật ở Nam Dương tuy có binh lực mạnh mẽ nhưng tính cách lại hẹp hòi, Bắc Bình Công Tôn Toản tuy có đại trí nhưng lại là kẻ kiêu ngạo, Kinh Châu Lưu Biểu, danh xưng Bát Tuấn, uy trấn chín châu, bất quá lại chỉ là cái danh hão, Giang Nam Tôn Kiên dũng mãnh có thừa nhưng mưu lược lại không đủ, Ích Châu Lưu Yên tuy làm chủ vùng đất tới ngàn dặm nhưng vẫn là kẻ vô năng không có chí tiến thủ, đây đã là những người đứng đầu hiện nay rồi, những kẻ còn lại không đáng để nhắc đến. Nhìn khắp thiên hạ xem ra chỉ có Viên Thiệu là theo được, không biết Trương huynh nghĩ thế nào?
Trương Lãng cười to hai tiếng, Điền Phong này rất có mắt nhìn a …. Lúc này Viên Thiệu quả là đang có binh lực rất mạnh, rất có uy trong thiên hạ, đề cử hắn cũng là chuyện thường tình. Quả thật sau này hắn cũng đã về dưới trướng Viên Thiệu, nhưng bày mưu kế lại không được dụng, cuối cùng phải chịu chết trong ngục. Nghĩ đến đây liền nói :
- Họ Viên bốn đời chịu ơn vua , mấy đời công hầu. Môn sinh trải khắp thiên hạ, nếu như đứng lên hô hào một tiếng, có thể thu hút hào kiệt đông đảo đổ về, quả thật rất có khả năng tạo thành sự nghiệp. Song y bề ngoài hung dữ trong lại hèn nhát, có mưu hay mà không quyết đoán, gặp đại sự thì trù trừ, thấy lợi nhỏ thì mờ mắt, muốn cứu thiên hạ khỏi đại nạn, tạo thành nghiệp bá vương, khó lắm thay!
Điền Phong nghe xong không khỏi khen ngợi :
- Trương huynh quả nhiên là người có tầm nhìn rộng, chí lớn không hẹn mà gặp, Viên Thiệu cũng không phải là kẻ anh hùng, bất quá trong mấy ngày gần đây hắn đã gửi thư đến mời, tại hạ tả hữu đều rất khó xử a.
“Ha ha.” Trương Lãng cười lớn hai tiếng, Điền Phong này tuy là người tài song Viên Thiệu cũng không phải là kẻ biết đối đãi với người hiền,xem ra là hắn đang thử mình. Trong lòng nghĩ vậy liền chuyển kế nói :
- Chuyện này nào có đáng gì, vậy thư đang ở đâu ?
Điền Phong liền lấy trong ngực ra một bức thư đưa cho hắn, Trương Lãng không thèm nhìn liền xé ra làm đôi, không để ý tới vẻ mặt kinh dị của Điền Phong, thong dong nói :
- Viên Thiệu vốn bên cạnh đã không ít mưu sĩ nếu Điền huynh quả thật vẫn muốn đến đó thì chỉ là uổng phí tài năng mà thôi.
Điền Phong thở dài đầy tâm sự rồi gật gật đầu.
Trương Lãng biết thời cơ đã tới, liền chân thành nói :
- Bằng chính khả năng của mình, giống như Lã Vọng thời Chu, ta Trương Lãng xin thề, nếu Điền huynh nguyện cùng tại hạ tay không dựng cơ đồ, thì chỉ không lâu nữa có thể bình được thiên hạ.
Điền Phong không khỏi cảm động nói :
- Trương huynh tuyệt không phải người phàm, là rồng trong chúng nhân, suy nghĩ thấu đáo, rất có tướng làm bá chủ, chỉ cần mình huynh không chê, Điền mỗ xin lấy cả tính mạng hết lòng phò tá.
Trương Lãng rất vui mừng nói :
- Vậy là thiên hạ đã tìm thấy đường sống rồi, Cao Thuận mau lấy rượu ra đây hôm nay nhất định phải uống cho thoải mái, không say không về.
- Hảo, không say không về.
Cao Thuận vô cùng cao hứng, chuẩn bị đồ nhắm cùng rượu ngon lâu năm ra mời, ba người mỗi người hết chén này đến chén khác mãi không dứt.
Mãi cho tới nửa đêm, Điền Phong mới đại túy ra về.
Ba ngày sau, năm người sớm đã chuẩn bị hành trang tập trung ở đầu thôn, hai vợ chồng Cao Thuận, Trương Sở cùng
Điền Phong đối với cuộc sống àn nhàn mấy năm ở trong thôn có phần hơi nuối tiếc.
Dương Dung cũng vậy, cuộc sống của nàng của Trương Lãng tuy chỉ là ở trong một căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng lại vô cùng ấm áp, hạnh phúc.
Trương Lãng nhịn không được khuyên nhủ mọi người :
- Đi thôi, kỉ niệm những ngày sống ở nơi đây sẽ luôn ghi tạc trong đáy lòng mỗi chúng ta.
Điền Phong không nói gì chỉ gật gật đầu mà chậm rãi bước về phía trước.
Có Cao Thuận và Điền Phong mang theo đồ ăn nên trên đừng cũng thoải mái hơn. Mà Cao Thuận không những võ nghệ cao cường lại còn có khả năng nướng thức ăn cực kì cao siêu khiến cho mọi người khen không dứt miệng. Không chỉ thế Trương Sở còn véo tai trồng hạ quân lệnh từ nay về sau hắn sẽ phải lo việc bếp núc khiến hành trình của mọi người trở nên rất vui vẻ.
Năm ngày sau, bọn họ đã tới một thôn lớn tên là Huyền Thành. Mấy trăm ngôi nhà phân bố trên một vùng thảo nguyên rộng lớn, phong cảnh cũng đẹp chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên trước kia.
Điền Phong tuy đối với nơi này có vẻ không thân quen lắm, nhưng lại rất được bọn họ tôn kính, mấy đứa trẻ nhìn thấy hắn đến liền chạy vào trong thôn thông báo, không lâu sau từ trong thôn tiếng pháo nổ cùng tiếng kèn la vang lên. Dương Dung nhìn thấy thú vị nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, mặc dù cũng mặc quần áo băng da thú giống Trương Sở nhưng lại không làm giảm sắc đẹp mỹ lệ của nàng mà còn mang thêm một nét đẹp hoang dã. Thấy Trương Lãng sắc tâm nổi lên lại nghĩ đến những giây phút hạnh phúc khi cùng hắn ân ái.
Sau khi tiến vào thôn, thỉnh thoảng mới có vài thôn nhân cùng Điền Phong chào hỏi, những nam nữ trẻ trong thôn tỏ vẻ rất có cảm tình với Trương lãng và Hoàng Dung. Nam nhân thì nhìn Hoàng Dung mà trợn mắt há mồm, còn mấy nữ tử cũng thỉnh thoảng nhìn lén Trương Lãng. Xem ra Điền Phong này là người thích sống một mình, không thích giao thiệp với người khác.
Điền Phong cũng không thèm để ý đến việc này, vừa đi vừa nói :
- Trong thôn này có một tráng sĩ, lực lượng vô cùng cường đại, anh dũng hơn người, cung thuật mã thuật thành thục, là mãnh tướng trong ba quân, với tại hạ cũng có giao tình. Hắn đã cùng với Điền mỗ hẹn từng nhau nếu như rời núi tất sẽ cùng thờ một chủ, hôm nay đưa mọi người tới đây chính là để gặp người này.
Trương Lãng rất tò mò không biết người mà Điền Phong định giới thiệu là ai, chắc hẳn không phải là người tầm thường, bèn hỏi :
- Là ai?
Điền Phong nói :
- Hắn vốn là người Trần Lưu, họ Điển, tên Vi, lúc trước đi theo Trương Mạc, nhưng lại không hợp với bọn tiểu nhân ở đó liền sát hơn mười người rồi trốn vào trong núi. Bọn chúng đem quân lên báo thù nhưng hơn mấy trăm người cũng không làm gì được, hắn vũ khí chính là một cây song thiết kích, nặng hơn tám mươi cân, vừa cưỡi ngựa vừa múa như không. Nhưng chỉ vì bị quan phủ đuổi bắt mà phải ẩn cư nơi đây.
“A.” Trương Lãng nghe được hai chữ Điển Vi nhịn không được kinh ngạc thét lên, sau đó lại mừng rõ vô cùng, lần này thì bắt được vàng rồi. Điển Vi chính là tuyệt thế danh tướng, tuyệt không dưới Quan Trương hai người. Nếu như được hắn tương trợ thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Điền Phong kinh ngạc nhìn Trương Lãng nói :
- Chẳng lẽ quân thượng cũng đã từng gặp Điển Vi.
Vừa nói xong Điền Phong tựa hồ hiểu ra điều gì giật mình nói :
- Chủ công vì nghiệp lớn chắc chắn đã đi tìm người hiền tài, Điển Vi vũ dũng hơn người tất là có nghe thấy.
Trương Lãng trong lòng cười thầm, bất quá nếu Điền Phong đã tụ nói như thế thì đành nhận vậy, có lẽ sau này nên chú ý một chút.
Lúc này Cao Thuận có chút không phục nói :
- Người này lợi hại như thế thật sao ? Cao mỗ nếu có cơ hội nhất định phải lãnh giáo một phen mới được.
Trương Lãng và Điền Phong nhìn nhau rồi cùng cười to. Cao Thuận trong lòng lại càng không phục.
Không lâu sau đó mọi người đã đến một căn nhà đơn sơ chỉ là cửa đang đóng chặt. Trương Lãng có phần thất vọng nói :
- Xem ra Điển Vi không có nhà, không biết là đi đâu đây?
Điền Phong mỉm cười đẩy cửa nói :
- Điển Vi nhất định là đang ở trong nhà, tại hạ đoán là đang ở hậu viện luyện võ.
Trương Lãng tinh thần đại chấn liền cùng Cao Thuận đi nhanh vào.
Vừa vào đến hậu viện, liền nghe được một tràng quát tháo, giữa sân một đại hán đang múa kích như bay, hổ hổ sanh phong.
Cao Thuận nhìn thấy trong lòng không khỏi ngứa ngáy, nhịn không được liền cầm thương trên lưng. Liền khiến thương dài ra, nguyên lai là trong thiết thương này ẩn chứa cơ quan, có thể biến lớn biến nhỏ. Trương Lãng cũng không ngăn cản, hắn cũng muốn xem thực lực của hai người, ai hơn ai kém.
Sau đó Cao Thuận hét lên một tiếng cầm thiết thương đâm thẳng vào Điển Vi.
Điển Vi đang luyện tập rất cao hứng lại đột nhiên thấy một người cầm thương đâm về phía mình, không khỏi hô lớn một tiếng : “ Tới hảo.” rồi múa song kích đối kháng. Sau đó liền vang lên một trận âm thanh thương kích giao tranh vang lên, quang hoa bắn ra bốn phía. Cao Thuân :”Được, được.” thối lui ba bước, cả cánh tay run lên.
Lần giao tranh thứ nhất xem ra Điển Vi là người chiếm thế thượng phong.
Cao Thuận trong lòng thầm nhủ, bình thường tự cho rằng mình khỏe mạnh hơn người, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, vội vàng vũ khởi thiết thương xuất hết bản lĩnh.
Điển Vi cũng rất cởi mở liền cùng đối thủ cứng đối cứng, hai người vũ khí quả nhiên bất đồng, thiết thương của Cao Thuận không khác gì một con mặc xà, nhẵn nhụi tinh xảo, khiến cho đối thủ không có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Cả hai đều thi triển sở trường của mình, tất cả mọi người đều say mê xem trận đấu, quả là một màn long tranh hổ đấu khiến cho Trương Lãng và Dương Dung cũng ngứa ngáy trong lòng.
Đảo mắt hai người đã đánh hơn trăm hiệp, Cao Thuận về khí lực so với Điển Vi có phần kém hơn, tuy thế phòng thủ không bị đối thủ phá vỡ, nhưng lực lại càng ngày càng giảm sút, tiến công cũng lực bất tòng tâm. Trái lại, Điển Vi càng đánh càng hăng, song kích trong tay thế như giao long xuất hải, như một cơn sóng trào tới.
Điền Phong thấy Cao Thuận có vẻ không trụ tiếp được, lo hắn bị thương vội mở miệng quát :
- Điển Vi mau dừng tay
Sau đó liền chạy nhanh tới.
Cao Thuận lúc này mới phát hiện hai tay mình đang liên tục run rẩy, cả người kinh hãi, như vừa được giải thoát khỏi áp lực nặng nề.
Điển Vi quay đầu lại thì nhìn thấy Điền Phong, liền vui vẻ nói :
- Điền tiên sinh, đã lâu không gặp lại, vị huynh đệ này của huynh rất mạnh đó, không hề thua sút ta, đánh cả trăm hiệp mà cũng không phân thắng bại.
Trương Lãng giờ mới có cơ hội dò xét Điển Vi, chỉ thấy hắn thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, đôi mắt to, tiếng cười tựa như cự lôi. Không khỏi ghé sát vào tai Dương Dung nói :
- Điển Vi quả nhiên là hổ tướng a.
Dương Dung mở cái miệng nhỏ nhắn nói :
- Nhìn bề ngoài trông không khác một gã đần độn là mấy, chỉ là có một cơ thể cường tráng.
“Ách.” Trương Lãng không khỏi cười hai tiếng, nếu nói những lời này cho Điển Vi nghe thấy thật không biết hắn sẽ có cảm giác thế nào.
Lúc này Trương Sở đã bước nhanh đến bên Cao Thuận, lau mồ hôi cho hắn. Cao Thuận vừa thở vừa nói :
- Điền huynh quả nhiên là người tài, Cao mỗ trong lòng vô cùng bội phục.
Điền Vi liền cười lớn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK