Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bạn Senjougahara?" Hanekawa nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt hiện rõ vẻ bối rối "Bạn Senjougahara làm sao cơ?"

"À thì..." Tôi ngập ngừng. "Hiếu kỳ tí ấy mà."

"Không phải thế."

"Ừ thì, tên cô ấy nghe có vẻ kỳ kỳ phải không?" (Senjougahara tiếng Nhật có nghĩa là “chiến trường”)

"Senjougahara là tên một địa danh."

"Không, không phải cái đó, ý mình là tên của cô ấy kìa."

"Mình nhớ là bạn ấy tên Hitagi? Cũng không kỳ gì đâu. Nếu mình không nhầm thì đó là một thuật ngữ liên quan đến công việc hành chính."

"Gì cậu cũng biết nhỉ..."

"Mình không hề biết tất cả đâu, mỉnh chỉ biết những điều mình biết thôi." Dù Hanekawa có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời của tôi nhưng cô ấy cũng không hỏi lại nữa, mà chỉ trả lời miễn cưỡng. "Hiếm khi thấy Araragi nhà mình để ý đến người khác đấy nha."

Tôi nói rằng đó không phải là chuyện của cô ấy.

Hanekawa Tsubasa.

Cô ấy là lớp trưởng.

Một cô gái mang phong thái của một lớp trưởng, với cặp kính đứng đắn, luôn tuân theo nội quy, cực kỳ nghiêm nghị và thân thiết với các giáo viên. Một trong những con người chỉ tồn tại trong anime và manga ngày nay.

Cô ấy làm lớp trưởng từ bé đến lớn, và có một phong thái cho ta thấy rằng cô ấy sẽ tiếp tục làm lớp trưởng suốt cuộc đời mình, lớp trưởng của những lớp trưởng. Còn có tin đồn rằng cô ấy đã được Chúa chọn để làm lớp trưởng (thật ra thì tôi chém gió thế thôi.)

Năm lớp 10 và 11 chúng tôi học khác lớp, và chỉ vừa học chung với nhau năm 12 này thôi. Thế nhưng trước cả khi học chung với nhau, tôi đã nghe nhiều về sự tồn tại của Hanekawa. Đó giống như điều hiển nhiên vậy; nếu Senjougahara là một trong những học sinh giỏi nhất lớp thì Hanekawa là học sinh giỏi nhất trường. Cô ấy được điểm tối đa trong tất cả năm hay sáu môn cứ như thể việc đó dễ dàng như ăn cháo vậy, và đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ một chiến tích cực kỳ đáng sợ của cô ấy. Đó là vào kỳ thi học kỳ năm lớp 11, bao gồm cả Thể Dục và Mỹ Thuật, sơ hở duy nhất của cô ấy là sai một câu hỏi mẹo trong bài thi môn Lịch Sử. Cô ấy nổi tiếng đến nỗi dù tôi không muốn biết về cô ấy nhưng vẫn phải nghe.

Và.

Xui xẻo thay, không, có thể đó là một điều tốt, nhưng vẫn không thể không nói rằng điều đó thật sự khó chịu. Hanekawa là một người rất tốt bụng, thích chăm sóc người khác. Và cũng thật sự rất xui xẻo khi cô ấy cũng là một người kiên định. Cô ấy cứng đầu đến nỗi một khi cô ấy đã quyết định thì không gì có thể suy chuyển cô ấy cả. Trong kỳ nghỉ xuân, chỉ vì một biến cố nhỏ mà giờ cần phải được cho qua, mặc dù cô ấy không biết hai chúng tôi có học chung lớp với nhau hay không nhưng vẫn tuyên bố: “Mình chắc chắn sẽ làm cho cậu trở thành con người tốt hơn.”

Một người không phải là một tên du côn cũng chả phải là trẻ tự kỷ, gần như là một học sinh danh dự của lớp như tôi đây thì câu nói đó là một cú sốc. Dù tôi đã hết lời can ngăn cô ấy, nhưng Hanekawa vẫn khăng khăng bắt tôi làm lớp phó.

Và đó là lý do vì sao ngày hôm nay, ngày 8 tháng 5, hai chúng tôi phải ở lại sau giờ học để lập kế hoạch cho lễ hội trường sẽ diễn ra vào trung tuần tháng 6.

“Dù là lễ hội trường thật đấy, nhưng chúng ta là học sinh cuối cấp rồi. Chúng ta không thể làm quá lớn được, vì ta sớm sẽ phải đối mặt với các kỳ thi.” Hanekawa nói.

Quả đúng là lớp trưởng của mọi lớp trưởng, cô ấy đề cao những kỳ thi hơn là lễ hội trường.

“Thay vì tốn thời gian hỏi ý kiến từng bạn, chúng ta sẽ nghĩ ra vài lựa chọn rồi để các bạn ấy bỏ phiếu được không?”

“Nghe có vẻ hay đấy. Dân chủ.”

“Cậu lúc nào cũng vậy, nói cứ như cậu đang khó chịu vậy. Giọng điểu chả khác gì người thua cuộc cả.”

“Mình không hề thua, và đừng có đụng chạm vào điểm yếu của mình nhá.”

“Mà này, cho mình hỏi chút, Araragi-kun, hai năm trước lớp cậu đã tổ chức gì cho lễ hội trường?”

“Nhà Ma và Quán Café.”

“Vậy à… bình thường nhỉ. Quá đỗi bình thường. Có thể nói là tầm thường.”

“Chắc vậy.”

“Tầm thường có lẽ lại tốt.”

“Đừng có nói thế.”

“Ahaha.”

“Hầu hết các quầy sẽ tầm thường, nhưng đó không phải là ý tưởng tồi sao? Chúng ta không những phải làm vui lòng khác, mà chúng ta cũng phải vui vẻ nữa… Nhắc mới nhớ, Senjougahara – cô ấy chưa bao giờ tham gia một lễ hội trường nào phải không?”

Năm trước không – và năm kia cũng không nốt.

Không phải chỉ lễ hội trường. Senjougahara chắc chẳng tham gia vào bất cứ dịp gì ngoài giờ học. Hội thao của trường thì miễn bàn, nhưng cô ấy cũng không hề tham gia các buổi cắm trại hay các buổi đi chơi của lớp. Lý do là bác sĩ đã cấm không cho cô ấy hoạt động mạnh dưới mọi hình thức, hay đại loại vậy. Giờ ngẫm lại, tôi thấy hơi lạ. Hoạt động mạnh thì có thể hiểu được, chứ dưới mọi hình thức thì –

Nhưng, nếu –

Nếu tôi đã nhầm.

Nếu Senjougahara thật sự không có trọng lượng thì sao.

Đúng vậy, ngoài những tiết học bình thường ra, trong những trường hợp cô ấy ở gần nhiều người, ví dụ như môn Thể Dục, sẽ làm tăng thêm khả năng cô ấy bị chạm vào, và do đó cô ấy chắc chắn sẽ không thể tham gia.

“Cậu quan tâm đến Senjougahara nhiều đến thế cơ à?”

“Không hẳn.”

“Thì ra con trai thích những cô gái bệnh tật và yếu đuối hơn. Thật hư hỏng!” Hanekawa trêu chọc.

Cô ấy có vẻ kích động quá mức bình thường.

“Bệnh à…”

Có lẽ có thể nói cô ấy bị bệnh.

Nhưng đó có phải là một căn bệnh không?

Xếp nó vào chung với bệnh không sao chứ?

Trong thời gian bị bệnh cơ thể gấy đi chút ít thì có thể hiểu được, đằng này nó đã vượt xa giới hạn của một căn bệnh mất rồi.

Từ trên bậc thang cao nhất, một cô gái ngã xuống, cứ như là đang khiêu vũ vậy. Trong trường hợp đó, người đang muốn đỡ lấy cô ấy chắc chắn sẽ bị thương.

Thế nhưng, không hề có tí tác động nào cả.

“Chẳng phải cậu hiểu rõ Senjougahara hơn mình sao? Dù sao thì hai người cũng đã học cùng lớp với nhau ba năm cơ mà.”

“Nói vậy cũng đúng - nhưng con gái thì hiểu nhau hơn chứ.”

“Thật à…”

Một nụ cười mỉa mai.

“Nếu một cô gái có vấn đề thì cô ấy sẽ không nói cho bọn con trai biết, đúng vậy không?”

“Đúng…”

Đương nhiên rồi.

“Thế nên… cứ cho như đây là một câu hỏi từ lớp phó cho lớp trưởng. Senjougahara là người thế nào?”

Hanekawa, không hề dừng bút khi nói chuyện với tôi (Cô ấy viết, xóa đi rồi lại viết lại “Ngôi nhà ma” và “Quán café”, những thứ đầu tiên trong danh sách “Những hoạt động cho lễ hội trường”), ngừng viết và khoanh tay lại.

“Senjougahara à… Họ bạn ấy nghe thì có vẻ nguy hiểm, nhưng bạn ấy là một học sinh danh dự không có một vấn đề nhỏ nào. Bạn ấy thông minh và không hề bỏ trực nhật.”

“Mình biết những điều đó rồi. Mình hỏi vì muốn nghe những điều mình chưa biết.”

“Nhưng mình chỉ mới học chung với bạn ấy một tháng thôi mà. Đương nhiên là nhiều thứ mình không biết. Cả Tuần lễ Vàng nữa.”

“Ừ ha, Tuần lễ Vàng.”

“Tuần lễ Vàng thì sao?”

“Không có gì. Cậu cứ nói tiếp đi.”

“À… Đúng rồi, Senjougahara không phải là người nhiều lời và hình như bạn ấy không có nhiều bạn bè. Dù mình cố làm quen với bạn ấy nhưng Senjougahara cho ta một cảm giác bạn ấy đã tạo nên một bức tường quanh mình…”

“…”

Đúng như mong đợi, cô ấy nhìn thấu được mọi người.

Đương nhiên là tôi cũng đã biết trước câu trả lời này.

“Việc đó – thật khó nói cho đúng”, Hanekawa nói với một giọng đầy chán nản.

“Mình nghĩ chắc có lẽ do căn bệnh. Vì hồi ở cấp hai, bạn ấy rạng rỡ và năng động hơn nhiều.”

“Cậu nói cấp hai – Hanekawa, cậu học chung cấp hai với Senjougahara à?”

“Ơ, không phải cậu hỏi mình vì điều đó sao?” Cô ấy ngạc nhiên. “Bọn mình học chung cấp hai mà, trường Trung học Công lập Kiyokaze. Dù bọn mình không học chung lớp, nhưng Senjougahara rất nổi tiếng.”

Ý cậu là hơn cả cậu à? đó là điều tôi chợt nói, nhưng đã kịp ngậm miệng lại. Hanekawa ghét bị xem như một người nổi tiếng. Tôi nghĩ là cô ấy không hề tự ý thức được, vì cô ấy vẫn nghĩ về bản thân là “một nữ sinh bình thường lấy cần cù bù thông minh”. Theo cô ấy thì học là việc ai cũng làm được.

“Bạn ấy rất xinh đẹp, và giỏi thể thao.”

“Giỏi thể thao…”

“Bạn ấy là ngôi sao của câu lạc bộ điền kinh. Chắc cũng đã phá được vài kỷ lục.”

Điều đó nghĩa là.

Cô ấy không hề như vậy hồi cấp hai.

Rạng rỡ và năng động – nói trắng ra, đó là điều không tưởng khi nhìn vào Senjougahara; thật sự không tưởng khi nhìn vào Senjougahara của hiện tại.

“Đó là lý do vì sao mình nghe rất nhiều về bạn ấy”

“Nghe?”

“Rằng bạn ấy là một người rất chu đáo. Rằng bạn ấy không hề xem thường ai và đối xử với mọi người rất tốt. Rằng bố bạn ấy là một trong những người đứng đầu một công ty nước ngoài, bạn ấy sống trong một dinh thự, và dù rất giàu có nhưng bạn ấy không hề kiêu căng tí nào. Rằng bạn ấy trên chúng ta, và vẫn cố gắng vươn lên cao nữa.”

“Thật là khủng.”

“Ừ, gần như là thế đấy”

Tin đồn chỉ là tin đồn.

“Đương nhiên đó là điều họ nói vào lúc đó.”

“Vào lúc đó.”

“Khi bọn mình vào cấp ba, mình nghe rằng bạn ấy bị bệnh. Vậy nên khi biết bọn mình học chung lớp năm nay và nhìn thấy bạn ấy mình đã rất sốc. Bạn ấy không phải là tuýp người ngồi lặng lẽ ở một góc lớp như vậy.”

Đó là điều Hanekawa tự kết luận. Chắc chắn là thế.

Con người ta thay đổi.

Từ cấp hai lên cấp ba, con người sẽ đổi thay. Tôi đã đổi thay, và Hanekawa chắc cũng vậy. Vậy nên việc Senjougahara thay đổi là điều dễ hiểu. Cô ấy chắc có vấn đề riêng của mình. Và đó là lý do vì sao cô ấy đã đánh mất phần hoạt bát kia của mình. Chắc hẳn cô ấy đã mất hết sức lực. Ai bị bệnh mà chẳng xuống sức. Đặc biệt khi họ đã từng là người năng động. Chắc là vậy, phỏng đoán của tôi chắc chắn đúng.

Nếu sáng nay không xảy ra chuyện đó.

Tôi đã có thể đồng ý với giả thuyết trên.

“Nhưng – Mình không nên nói điều này về Senjougahara.”

“Sao?”

“So với lúc trước, giờ bạn ấy xinh đẹp hơn nhiều.”

“…”

“Trông bạn ấy – thật mỏng manh.”

Im lặng – là nó đấy.

Chính điều đó.

Một thân thể mỏng manh.

Cô ấy không – tồn tại.

Như thể cô ấy là một linh hồn?

Senjougahara Hitagi.

Một cô gái yếu ớt.

Một cô gái không hề có - trọng lượng.

Truyền thuyết giữa lòng thành phố.

Đối tượng để bàn tán.

Nguồn gốc của tin đồn.

Điều đó, chỉ đúng một nửa.

“À, mình vừa nhớ ra vài điều.”

“Ơ?”

“Oshino gọi cho mình.”

“Oshino-san? Để làm gì?”

“Làm vài điều – Chắc lão lại muốn mình giúp lão vài việc.”

“Vậy à.” Nét mặt của Hanekawa thật khó hiểu.

Đột ngột thay đổi đề tài – đúng hơn là, một cố gắng đầy mờ ám kết thúc cuộc nói chuyện. Hanekawa nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Cũng phải thôi, vì “giúp lão vài việc” là điều tôi vừa nghĩ ra. Đó là lý do vì sao tôi không hợp với những người nhạy bén.

Chắc cô ấy biết tôi đang nghĩ gì.

Tôi đứng dậy, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Thế nên giờ mình về nhé. Phần còn lại nhờ cậu giúp mình được không, Hanekawa?”

“Nếu cậu đồng ý sẽ bù cho hôm nay thì không sao. Cũng không còn gì nhiều, thế nên hôm nay tớ sẽ để cậu đi. Cậu không nên Oshino-san đợi.”

Hanekawa nói thế chắc vi cũng muốn tốt cho tôi.

Có vẻ việc dùng Oshino là một điều đúng đắn. Oshino là ân nhân của cả hai chúng tôi, và chúng tôi không hề muốn làm kẻ vô ơn. À, đương nhiên là, tôi đã tính trước điều đó, và đó cũng chẳng phải là nói dối hoàn toàn.

“Vậy thì phần chương trình cho lễ hội trường, một mình mình quyết định được không? Dù sau này cũng phải lấy ý kiến mọi người nữa.”

“Được, tất cả nhờ cậu nhé.”

“Gửi lời chúc sức khỏe Oshino-san giùm tớ.”

“Biết rồi.”

Và rồi tôi bước ra khỏi cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK