Edit: rubymoon2710
Phần một
Cuối cùng, Mạc Vong vẫn không nhận cây gậy Lang Nha bổng kia....Ai thèm thứ đồ chơi này chứ, cô mới không cần cầm thứ đồ chơi này đi khắp nơi đâu, quá là mất mặt.
Nhưng dù như vậy, tâm hồn của thiếu nữ cũng gặp phải tổn thương cực lớn, cũng may lời nói tiếp theo của Esther an ủi cô __ sử dụng cách nói của hắn, là bởi vì đây là Mộng thế giới, nên bồn hoa bị cô bắn vỡ chỉ là hình ảnh của thế giới thực, không phải nó thật sự tồn tại.
"Thật sự quá tốt...." Ma vương bệ họa bị hù dọa, thở phào một cái, mặc dù làm hư hại của công rồi bồi thường là đúng, nhưng cô cũng không muốn dính phải lý do tuyệt đỉnh giống như "Đập nát bồn hoa" đâu.
"Nhưng mà, bệ hạ." Thanh niên nói tiếp,: "Chúng ta cũng là lấy thân thể của chính mình để tiến vào thế giới này."
"Ý của anh là," Mạc Vong sửng sốt,: "Nếu như ở đây tôi bị thương, thì thật sự sẽ bị thương? Tôi nói là....Ưmh......"
Mặc dù lời nói của cô gái có chút lộn xộn, nhưng thanh niên vẫn có thể hiểu được hàm ý trong đó, khẽ vuốt cằm, khẳng định cách nói của cô: "Đúng vậy."
"... ..." Cảm giác bị trúng Đá ác mộng thât chẳng tốt chút nào. TAT.
"Bệ hạ, đừng lo," Esther quỳ xuống, đem tay cô gái đặt lên trán, lấy giọng nói trịnh trọng thề,: "Cho dù phải hi sinh cả tính mạng, chúng tôi quyết không để ngài chịu bất cứ tổn thương nào."
"Mặc dù rất ghét ngươi đại diện, nhưng lần này miễn cưỡng coi như xong đi." Thanh niên tóc tím khẽ hừ một tiếng.
"Tôi cũng vậy, không đúng, tôi không ghét tiền bối Esther một chút nào." Thanh niên tóc vàng nắm tóc, cười rự rỡ.
"......"
Mặc dù bình thường cũng đều nghe thấy bọn họ nói như vậy, nhưng có lẽ là bởi vì trước đây không thật sự ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên cũng chưa có giây phút nào, giống như hiện giờ cô càng cảm thấy ___ thứ cô bỏ lỡ, so với thứ cô nhận được, thật sự ít hơn rất nhiều.
Cảm xúc trong lòng vô cùng khó tả, bị sự cảm động sâu sắc thúc đẩy, Mạc Vong nặng nề gật đầu: "Tôi biết rồi, vậy thì đành giao cho các anh."
"Vâng."
"Dạ, bệ hạ."
"Hiểu rõ ~"
Nhưng vào lúc này, ánh mắt cô gái một lại không cẩn thận chống lại ánh mắt đã nhìn thấu bối cảnh của các vị sư huynh một lần nữa, cô: "....." = mãnh = giống như không cẩn thận lại làm chuyện kỳ lạ rồi.
___Nhưng mà, thôi, dù thế nào đi nữa, bọn họ sẽ không nhớ được những việc này, không quan trọng!
Vì vậy, Mạc Vong ho nhẹ lên tiếng: "Cái đó, các anh đã lấy ra vũ khí, có phải chứng tỏ đã có nguy hiểm rồi phải không?"
"Không sai," Thain cười nói,: "Nghe nói, Mộng thế giới sẽ tạo ra quái vật đáng sợ nhất trong lòng mọi người! Mà Đá ác mộng lại ký thân trên người mạnh nhất đó."
"....." Loại cảm giác đáng sợ bất thình lình này là chuyện gì đây? A,: "Đúng rồi, Esther."
"?"
"Anh còn có vũ khí khác không? Loại mà người bình thường cũng có thể sử dụng được...."
"Có" Esther vừa dứt lời, trong tay đã xuất hiện hai thanh kiếm dài kiểu phương Tây, trên thân kiếm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén,: "Bởi vì họ không có ma lực, cho nên chỉ có thể sử dụng vũ khí bình thường."
"Như vậy là được rồi." Mạc Vong thể hiện mình đã rất thỏa mãn rồi, mặc dù trong hai vị sư huynh có thể có một nguời là ....Nhưng mà, dù sao cô vẫn cảm thấy, cho dù ở tình huống đã biết rõ hết thảy chân tướng ___ Thì cá nhân cô vẫn rất khó khăn khi hoài nghi người khác.
Có lẽ bản thân cô gái cũng không biết, ở trong mắt của cô, cái thế giới này có thể không phải hoàn mỹ, nhưng vô cùng tốt đẹp đó chính là, số lượng người tốt vượt xa số lượng người xấu. Hoặc là nói, trong mười lăm năm cô lớn lên, sinh vật có tên "Người xấu" Trong truyền thuyết, cô chỉ biết có tồn tại, nhưng chưa một lần nào thực sự tiếp xúc. Đây là một phần hạnh phúc khó có được, nhưng phần hạnh phúc này cũng khiến cô vô cùng đơn thuần, cho nên trước khi thật sự nhìn thấy chứng cứ, cô sợ rằng cũng sẽ không cho rằng một trong hai vị sư huynh chính là người xấu.
Nhưng cô cũng vô cùng rõ ràng ý nghĩ của mình có chút ngây thơ, cũng ở đây rối rắm, có phải sẽ mang đến phiền toái và rắc rối cho bọn Esther hay không? Nghĩ đến đây, cô mím môi, nhỏ giọng nói,: "Tôi làm như vậy có phải quá tùy hứng hay không?" Nế như quả thật là như vậy, cô nguyện ý sửa sai.
"Không, quyết định của ngài là quyết định vô cùng sáng suốt." Thanh niên trả lời như vậy.
Cô gái mới thở dài một hơi, lại nghe được hắn nói tiếp: 'Hơn nữa, chỉ cần ngài đưa ra phán đoán thì chính là hợp lý, chính xác, không thể nghi ngờ, cũng không tồn tại cách nói tùy hứng."
"...." Loại tư tưởng như vậy nên kiên quyết vứt bỏ đi, còn bị cưng chiều như vậy nữa, cô thật sự có thể biến thành đồng đội bốc đồng như heo đấy!
"Hừ, kẻ chuyên nịnh nọt."
Mạc Vong cảm động nhìn về phía âm thanh bất đồng: "Grays...."
"Đừng dùng lời nói thật để làm tăng thiện cảm của bệ hạ!"
Cô gái: "......" Kết quả hắn cũng không phải là đang nịnh hót sao? !
"Nói cách khác, Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, ngài có quyền tùy hứng một cách thỏa thích," Thain chấm dứt sự suy đoán, gật đầu một cái,: "Mà chúng tôi ai cũng không cho rằng sự tùy hứng của ngài là bốc đồng, ngược lại sẽ cùng nhau tùy hứng."
Cô: "... ......" Cầu xin đừng bổ đao! ! !
Nếu cứ tiếp tục nói chuyện như vậy, Mạc Vong cảm giác mình nhất định sẽ có nguy cơ bị tắc nghẽn cơ tim, cho nên dứt khoát cầm hai thanh kiếm trong tay Esther, đi về phía hai vị thiếu niên cách đó không xa. Đến gần, cô mới phát hiện, đến đây cô cũng cảm thấy vô cùng lúng túng có được không? Trong lòng bi thương chảy thành sông, cô nhắm mắt đưa ra vũ khí trong tay: "Sư huynh, cái này cho các anh phòng thân."
"Phòng thân?" Lục Minh Duệ nhận lấy vũ khí, nhíu mày hỏi ngược lạ.
"Ách....." Cô gái do dự một chút, vẫn gật đầu một cái,: "Ừ, nơi này rất nguy hiểm, vì an toàn, đừng để thất lạc với bọn em."
Cô vốn tưởng rằng đối phương sẽ hỏi nhiều vấn đề hơn, lại không nghĩ tới hắn chỉ dứt khoát gật đầu một cái: "Anh biết rồi!"
"......"
"Là khó hiểu tại sao anh không hỏi nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì đúng không?"
"... ...." Làm sao hắn biết!
Lục Minh Duệ "Xuy" một tiếng bật cười: "Sư muội thật đúng là...." Cái gì cũng viết lên trên mặt.
"Cái gì?" Cô gái hỏi ngược lại theo bản năng.
"Không," Thiếu niên lắc đầu một cái,: "Nhưng mà, so với hai vấn đề trên, thứ anh để ý hơn chính là, sư muội," khuôn mặt hắn khẽ lại gần,: "Rốt cuộc em là ai?"
Mạc Vong rụt về phía sau một cái theo bản năng: "......" Vấn đề này bảo cô trả lời như thế nào đây? Loại chuyện tràn đầy "j□j" như vậy ai có thể nói ra chứ! Cầu xin....Cầu xin bỏ qua cho!
Thiếu niên nhìn chăm chú vào ánh mắt mới một chút đã tức giận của cô gái, lại bật cười lần nữa, hắn khẽ lui về phía sai, một tay đặt ở trên đầu vai bạn tốt, một tay lượn lờ vòng quanh trên bím tóc của bản thân: "Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút, không cần lộ ra ánh mắt khổ sở như vậy, đúng không, Tử Du?"
"... ..."
Không nghe được câu trả lời, thiếu niên nghiêng dầu: "Tử Du?"
Mục Tử Du sửng sốt một chút, mới phục hồi lại tinh thần: "... .....À? Ừ."
". . . . . ." Lục Minh duệ hơi ngoài ý muốn liếc bạn tốt một cái, ngay sau đó cũng không biết nghĩ tới điều gì, lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, nhưng vẻ mặt này rất nhanh đã biến mất không thấy, hắn cười đưa một thanh kiếm đến trước mặt bạn tốt,: "Của cậu."
Trên thực tế, không chỉ có thiếu niên, thiếu nữ cũng mơ hồ đã nhận ra nét mặt Mục Sư huynh hình như có chút kỳ quái, hơn nữa sắc mặt cũng có chút tái nhợt, cô ngẩn người, cuối cùng vẫn còn cẩn thận từng li từng tí hỏi,: "Mục Sư huynh, anh không sao chớ?"
"Không, " thiếu niên giống như trước kia lộ ra một nụ cười ôn nhu như bình thường,: "Không có chuyện gì."
". . . . . ."
--- nói láo!
Nhưng dù vậy, dường như cô cũng không có lập trường gì để tiếp tục hỏi tới cả, dù sao bọn họ còn chưa thân quen đến mức đó. Nhưng mà, nếu như nguyên nhân khiếnsư huynh thất thường là. . . . . . Nếu như là anh ấy. . . . . .
Ánh mắt cô gái ngưng lại, nhưng vào lúc này, cô nghe được Esther quát khẽ một tiếng: "Đến rồi!"
Trong nháy mắt, ba vị Thủ Hộ Giả tiến lên bảo vệ chung quanh Ma vương bệ hạ cùng hai vị người bạn nhỏ của cô theo hình quạt.
"Ra, đi ra?" Chẳng biết tại sao, trong lòng Mạc Vong đột nhiên hiện ra câu nói -- một đại sóng zombie sắp đột kích, rồi sau đó cô lặng lẽ 囧 i, đây chính là di chứng sau khi chơi《 Plans vs Zombie 》 đến ngu rồi sao ?
Nhưng ngay sau đó, cô bị thực tế hung hăng tát cho một bạt tai.
Bầu trời chẳng biết lúc nào càng đen đến dọa người, màu sắc thâm thúy dày đặc này tạo thành nhà tù bao phủ mọi người, vừa đè nén lại nặng nề. Nhưng cũng không cách nào bỏ chạy. Mặc dù bộ phận vũ khí cũng có thể làm dụng cụ chiếu sáng, nhưng cũng chỉ có thể khiến cho người ta thấy rõ thân thể và tình hình quanh mình. Mà cho tới giờ khắc này, cô gái mới phát hiện,chẳng biết lúc nào bóng đen vây quay bọn họ bốn phương tám hướng đã xuất hiện quái vật , ngoại hinh của bọn chúng tương tự với con nguời, chậm rãi bước những bước chân nghiêng ngả đi về phía mấy người , người đi ở giữa, còn thì thỉnh thoảng hé miệng phát ra mấy tiếng gào thét, những giọt nước miếng tí tách tí tách rơi xuống, chỉ làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
"Zombie?" Lục Minh Duệ ho nhẹ ra tiếng,: "Này này, nói đùa sao? Chúng ta đi đến mạt thế?"
Đừng quên: ". . . . . ." Đây không phải là lỗi của cô chứ? QAQ
Giọng nói nghi ngờ của Thain truyền đến: "Zombie? Đó là cái gì?"
Cô gái vội vàng giải thích: "Là một loại quái vật sẽ cắn người, một khi bị cắn sẽ bị giống như bọn họ!"
". . . . . . Quá xấu rồi, tuyệt đối không muốn!" Thain lắc đầu chê một cái,: "Đúng rồi, Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, bọn họ di chuyển chậm như vậy, có thể nói là bia ngắm tự nhiên, lấy luyện tập thật sự rất tốt, ngài muốn thử một chút không?"
"Làm thử?"
"Ừ, không phải khống chế ma lực phát ra vẫn chưa được tốt lắm sao?"
Esther gật đầu: "Đây là một ý kiến hay."
"Tôi...tôi biết." Mạc Vong gật đầu một cái, mặc dù lấy được đánh giá là ....."Lợi hại" , nhưng đến bây giờ cô cũng không có cảm giác một chút cảm giác chân thật nào cả, nhưng cô rất rõ ràng, mình không thể cứ đứng sau lưng bọn họ tìm kiếm sự bảo vệ, mà phải tự mình làm chút gì đó, cho dù là chuyện có đủ khả năng.
Dù có thế nào thì, có nỗ lực, so không cố gắng cũng tốt hơn rất nhiều.
Suy nghĩ trên, cũng chính là suy nghĩ của Tiểu Trúc Mã của cô.
Grays nhẹ nhàng cầm gậy thần trong tay xoay từng vòng từng vòng: "Như vậy, phía đông giao cho tôi,phía Nam là Esther, phía tây là Thain, về phần phía bắc, bệ hạ, liền nhờ ngài và này hai người đi đường này rồi."
Người qua đường thứ nhất: ". . . . . ."
Người qua đường thứ hai: ". . . . . ."
Mạc Vong gật đầu: "Tôi biết rồi!"
Thain: "Cái đó. . . . . ." Giơ tay, "Có thể xin hỏi một chút, bên kia là phía tây sao?"
". . . . . ." X lần N.
Ngu phương hướng xin tự trọng! ! !