• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đi theo Tô Tiểu Lai vào ký túc xá của cô, Trình Thiếu Phàm nhìn xung quanh như đánh giá nơi sinh hoạt suốt ba năm qua của cô, bỗng dưng ánh mắt dừng lại ở một đống lộnộn trên bàn, anh hơi giật mình kinh ngạc.



Cô lấy cốc riêng của mình rót nước lọc mời anh, sau đó theo ánh mắt anh nhìn qua, mặt bắt đầu đỏ hồng lên, lập tức cô nhảy vọt ra trước bàn, tay chân luống cuống thu dọn mọi thứ cho ngăn nắp.


Anh bưng cốc nước đứng trước bàn, vẻ mặt như nghiền ngẫm thái độ bối rối của cô, “Bàn học của em?”


“Dạ.” Cô nhẹ giọng đáp.

“Em có phải là con gái không đấy? Nhìn bàn người khác gọn gàng thế kia mà không biết học tập à?” Ngữ khí anh cứng rắn. Dứt lời anh lại quay xung quanh xem, tiếp tục nói, “ Xem ra cái giường này là của em.” Trên một chiếc giường rải rác đủ thứ linh tinh như quần áo, sách vở, chai lọ... anh cảm thấy thật kinh ngạc, cái giường lộn xộn như vậy mà vẫn có người ngủ được!!


Cô quay đầu gật gật. Trong lòng không khỏi cảm thán, ai biết có một ngày Trình Thiếu Phàm lại bước chân vào ký túc xá của cô chứ, thật sự khó lường mà!!!


Cô thu xếp vài thứ trên bàn nhanh chóng, rồi dọn tiếp đồ đạc, quần áo cho một cái thùng đặt ở giường.


“Cái này không mang đi à?” Anh chỉ vào cái thùng ở trên giường.


“Bỏ đi, anh à, anh cứ ngồi nghỉ ngơi đi. Một mình em thu xếp là được.” Tô Tiểu Lai vội vàng thu xếp đóng gói thùng quần áo lớn, kỳ thực cũng không muốn mang đi nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ ở hơn một tháng, cô còn ngại mang đi nhiều lúc về lại khiêng cũng phiền phức.


Anh liếc nhìn vào thùng của cô, thấy nghi hoặc.


“Quần áo em trong cái thùng này sao anh thấy quen vậy?” Anh thuận thế ngồi trên giường cao nhìn xuống cô.


Cơ thể của cô vốn đang nghiêng về phía sau, nghe được câu nói của anh thiếu chút nữa tặng mông cho đất, mồ hôi trên trán chảy dọc xuống cổ áo T-shirt màu trắng. Thấy không ngờ tới quần áo này anh lại nhớ rõ đến vậy, chẳng lẽ anh tự tay chọn nó sao?


Đúng vậy, toàn bộ quần áo tặng cho Tiểu Lai đều do Trình Thiếu Phàm tự tay chọn, hơn nữa đều được chọn từ các tạp chí thời trang nổi tiếng nhất và mới nhất. Mỗi tháng luôn có vài ngày anh sẽ đọc vài quyển tạp chí, sau đó tìm xem những bộ quần áo thích với cô nhất, lúc đó anh luôn lầm bầm nói, “Bộ quần áo này thích hợp với cô ấy.” “Bộ váy này cô ấy mặc rất đẹp.” Dần dần, việc lựa chọn quần áo cho cô dường như cũng đã trở thành một thói quen thường trực trong cuộc sống của anh.


Cô căn môi, cười yếu ớt nói, “Quần áo anh gửi cho em, em rất rất quý trọng cho nên không dám mặc, cho nên mới đóng gói vào thùng này.”


Anh sờ cằm, mặt đăm chiêu nói, “À, vậy lấy nữa ra đây cho anh xem đi.”


Tâm trí cô bắt đầu thấy rối bời, rốt cuộc nói thật hay là nói dối đây, à mà chuyện di động không phải anh ấy tin tưởng cô sao? Đúng không? Đúng chứ! Hay là giờ đánh liều canh bạc này.


“Em đều mang về nhà rồi, thật đấy.” Lúc nói câu này cô cảm thấy tim mình như nhảy lên tận cổ họng, nhưng biểu hiện của cô vẫn rất bình tĩnh.


Anh ngờ vực nhìn cô, một lúc lâu miệng mới bật ra ba chữ, “Nói thật đi.”


Chẳng lẽ làm bất cứ việc gì cũng không trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của anh sao? Cô phải nhận sai sao??


Cô sợ hãi cắn môi, tay ngừng việc thu xếp quần áo, từ từ chậm rãi ngồi xổm xuống bên chân anh, tay kéo kéo ống quần, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt trông đợi, cộng thêm cả ngữ khí cầu xin, “Anh, em sai rồi.” Cô biết giờ phút này cô phải tỏ ra đáng thương, càng đáng thương sẽ càng dễ được tha thứ.


Đúng là chứng nào tật nấy, anh đang cố kiềm chế nội tâm đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cố bình tĩnh hỏi, “Nói đi? Anh sẽ không trách em.”


Cô đứng lên ngay lập tức, lau mồ hôi trên trán, nói, “Là anh nói đấy, anh nói anh sẽ không tránh em, đến lúc đó anh đừng có nổi giận đấy.”


“Ừ.” Anh đáp.

“Quần áo này em đều bán cho bạn bè, em đã cầm tiền mua ít quần áo khác và máy tính xách tay.” Cô nhìn sắc mặt anh trai đột nhiên biến đổi, vội vàng nói tiếp, “Anh nói, anh sẽ không giận, anh đã nói rồi không thể nuốt lời được!!!”


Anh đứng dậy, ấn tay vào trán cô, cố đè nén tức giận nói, “Tô Tiểu Lai, chuyện này anh sẽ không nói thêm nữa. Nhưng em nói đi, sau này còn dám tái phạm không?” Anh quả thực đang rất nhịn, cố nhịn, phải nhịn thôi.


“Không đâu, em thề, em hứa, em đảm bảo đấy.” Cô tuyên bố lời thề son sắc.


***

Mùa hè, thời tiết luôn nóng bức như thế này.


Bầu trời cao vời vợi mang màu xanh nhạt, không một gợn mây, không một cơn gió, trên đỉnh đầu ánh mặt trời còn tỏa rực rỡ, cây cối hai bên đường lặng lẽ đứng đó tỏa bóng râm ít ỏi. Trên con đường lớn rộng mở chỉ thấy hình bóng hai người. Trình Thiếu Phàm kéo chiếc valy nặng trịch đầy đồ đạc đi về phía trước, Tô Tiểu Lai mệt mỏi lê bước theo sau.


Đi mãi đi mãi khoảng cách hai người càng ngày càng xa.


Cách đó không xa, cô nhìn thấy anh đang nhận điện thoại, loáng thoáng nghe được mấy câu đối thoại anh nói, “Hả, thật không?... Sao tớ lại không biết chuyện này?... Được rồi, tớ sẽ nói với con bé.”


Bỗng dưng, anh xoay người, tháo kính râm xuống, nhìn về phía cô hét to, “Tô-Tiểu-Lai!!!”


Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, sao anh lại mang cả họ lẫn tên của cô mà gọi thế kia, chẳng lẽ đi chậm một chút cũng bị mắng sao? Cái tên gia trưởng này!! Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô vẫn ngoan ngoãn chạy nhanh về phía anh, cô còn chưa có thời gian để thở, chưa có thời gian lau mồ hôi, đã chợt nghe thấy giọng nói đầy tức giận của anh, “Em đúng là đã chạy đến công ty Xuyên Thần phỏng vấn, vậy mà không đến tìm anh.”


Đầu óc của cô còn đang ở trạng thái hỗn loạn, có chút không hiểu rõ ràng anh cô đang nói cái gì. Phỏng vấn ? Cô chỉ đến mỗi một công ty phỏng vấn mà thôi, vỗ trán, a, nhớ rồi, cô lập tức phản ứng kịp thời.


“Em, em...” Cô rất muốn giải thích, lúc cô vào đó phỏng vấn cũng không biết là công ty của Dịch Xuyên Thần, nhưng cô vốn muốn giải thích như vậy, nhưng ....


“Em rất ghét nhìn thấy anh phải không?” Anh giận dữ cuồng loạn nói, tức giận bao phủ vẻ lạnh lùng lên khuôn mặt hoàn mỹ của anh.


Nhìn mặt anh chợt biến thành màu xám xịt, mặt cô cũng bắt đầu sợ hãi tớ mức trắng bệch. Chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy,đơn giản chỉ là một buổi phỏng vấn nhỏ như vậy mà còn có thể làm anh tức giận như vậy, cô thật chẳng hiểu rõ ràng. Nhưng anh cứ tự coi mình là hiểu rõ mọi chuyện, cho là cô ghét anh. Thực ra ghét chỉ chiếm một phần thôi, phần nhiều là sợ hãi.


“Tô Tiểu Lai, trả lời anh.” Nhìn Tô Tiểu Lai sững sờ, giọng nói anh dường như bình tĩnh lại một chút, nhưng đôi lông mày rậm vẫn nhíu chặt lại.


“Không có, anh, em...” Cô cảm thấy giờ mình mà giải thích chắc chắn sẽ càng đổ thêm dầu vào lửa, bây giờ cô rất hy vọng mình ngất xỉu đi, phải ngất xỉu là cách tốt nhất, có ngất xỉu đi thì mọi chuyện không cần giải quyết nữa. Cũng không biết nắng quá to hay tâm lý đã ngầm ám chỉ rõ ràng mãnh liệt, đột nhiên trước mặt cô dần tối đen, thực sự mờ nhạt.


Cô rất sợ mình bị ngã phải nền đất xi măng cứng rắn, lại rất muốn tỉnh lại. Nhưng ngoài mong đợi, một vòng tay to lớn rắn chắc ôm lấy cô, mờ ảo mông lung, bên tai vang lên giọng nói lo lắng của anh, “Tiểu Lai, làm sao vậy?” Đầu cô vẫn có chút ý thức, nhưng mắt không mở được ra, miệng cũng không bật được ra tiếng nào. Khoảng cách gần anh như vậy, gần gũi đến mức cô có thể ngửi được mùi hương dã yên thảo [1] tự nhiên, nghe được hơi thở dồn dập gấp gáp của anh, cảm nhận được tiếng bước chân sốt ruột nôn nóng của anh.


Cô từ từ tựa vào lòng anh, cơ thể nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vô thức tâm trạng thư giãn, ý thức cũng dần rời xa chính mình.


_____

[1] Dã yên thảo là cây thân cỏ, thường được trồng trong chậu để trang trí cho các khu vườn và là cây hàng năm. Phần lớn Dã yên thảo chúng ta trồng ngày nay là Dã yên thảo đã được lai tạo từ Petunia Aillaris, P. Violacea và P. Inflata.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK