***
“Mặt Trời Vĩ Đại ơi,” Fringilla đứng trên ngưỡng cửa, nghiêng đầu sang bên vì ngạc nhiên và nhìn bạn mình. “Cô đã làm gì với mái tóc của mình thế, Assire?”
“Tôi đã gội nó,” Assire var Anahid đáp khô khan. “Và làm xoăn. Vào đi nào, ngồi xuống đi. Ra khỏi ghế mau, Merlin. Shoo!”
Nữ pháp sư ngồi xuống cái ghế mà con mèo đen miễn cưỡng phải bỏ đi, vẫn nhìn chằm chằm mái tóc của người bạn.
“Đừng có nhìn tôi nữa,” Assire đưa tay lên chạm vào những lọn tóc xoăn óng ả mềm mại. “Tôi đã quyết định thay đổi một chút. Dù sao thì, tôi cũng làm theo cô đó.”
“Tôi,” Fringilla Vigo cười, “vẫn luôn bị coi là bất trị và có máu nổi loạn. Nhưng khi mà họ trông thấy cô ở học viện hay trên triều đình...”
“Tôi không lên triều đình bao giờ,” Assire đáp. “Và học viện sẽ phải làm quen với nó thôi. Đây là thế kỷ 13 rồi, đã tới lúc chúng ta phá bỏ định kiến cho rằng chăm chút đến vẻ ngoài là dấu hiệu của nông nổi và tâm trí yếu ớt.”
“Cả móng tay nữa,” Fringilla nheo đôi mắt xanh lục, mà không bỏ lỡ điều gì. “Tôi không nhận ra nổi cô, cô bạn thân mến.”
“Một câu thần chú đơn giản,” nữ pháp sư lạnh lùng trả lời, “sẽ là đủ để chứng minh tôi không phải một kẻ giả dạng. Cứ việc thực hiện, nếu cô phải. Và rồi chúng ta sẽ chuyển sang thảo luận lý do tôi mời cô đến đây.”
Fringilla Vigo vuốt ve con mèo đang dựa vào chân mình, rên ư ử và duỗi người, giả vờ rằng đó là một cử chỉ thân thiện, chứ không phải lời gợi ý rằng nữ pháp sư tóc đen đang ngồi trên ghế của nó.
“Có đúng thật,” cô ta nói, mà không ngẩng đầu lên, “là quan nhiếp chính Ceallach aep Gryffyd đã tới thăm cô không?”
“Phải.” Assire xác nhận. “Ceallach đã tới gặp tôi, trong tuyệt vọng, cầu xin tôi can thiệp vào vấn đề với con trai ông ta, người mà Hoàng đế Emhyr đã ra lệnh bắt giữ, tra tấn và tử hình. Một người cha tuyệt vọng sẽ cầu viện đến ai ngoài họ hàng của mình đây? Mawr, vợ của Ceallach, mẹ của Cahir, là cháu của tôi, đứa con gái út của em gái tôi. Tuy nhiên kể cả như vậy, tôi vẫn chưa dám hứa hẹn gì. Bởi vì trong trường hợp này tôi không thể làm gì. Gần đây, một số sự việc đã xảy ra khiến tôi không thể thu hút sự chú ý vào mình được. Để tôi giải thích với cô. Nhưng đầu tiên, hãy để tôi nghe thông tin mà tôi đã nhờ cô thu thập đã.”
Fringilla bí mật thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đã sợ là bạn mình muốn nhúng tay vào vấn đề của Cahir, con trai của Ceallach, một phạm trù sặc mùi đài hành hình. Và nếu bị nhờ giúp, cô ta sẽ không thể từ chối được.
“Vào khoảng giữa tháng 7,” nữ pháp sư bắt đầu, “cả triều đình Loc Grim đã có cơ hội chiêm ngưỡng một cô gái 15 tuổi, người được coi là công chúa của Cintra, mà trong buổi thiết triều, Emhyr đã coi như nữ hoàng và đối đãi với cô ta hết mực tử tế, đến mức mà những lời đồn về một đám cưới đã rộ lên ngay sau đó.”
“Tôi có nghe,” Assire vuốt con mèo, mà đã mất kiên nhẫn vì Fringilla không chịu di chuyển, và giờ đang cân nhắc khả năng ngồi lên một cái ghế khác, “rằng giờ người ta vẫn chưa ngừng bàn tán về cuộc hôn nhân chính trị này.”
“Nhưng ở âm vực thấp hơn và bớt thường xuyên hơn. Bởi vì cô công chúa Cintra đã được đưa đến Darn Rowan. Và Darn Rowan, như cô biết, thường được biết đến là nơi chứa tù nhân. Hiếm khi là chỗ ở của một ứng viên nữ hoàng trong tương lai.”
Assire không bình luận gì. Cô ta kiên nhẫn đợi, nhìn vào những cái móng tay được sơn đẹp đẽ mới đây.
“Tôi chắc là cô vẫn nhớ,” Fringilla Vigo tiếp tục, “rằng ba năm về trước, Emhyr đã cho gọi tất cả chúng ta và yêu cầu chúng ta tìm kiếm nơi ở của một người. Trong phạm vi các vương quốc phương Bắc. Tôi chắc cô vẫn nhớ là ông ta đã tức giận ra sao khi chúng ta không thể làm được. Albrich, người đã giải thích rằng tìm ở khoảng cách xa như vậy là bất khả thi, chứ chưa nói đến chuyện vượt qua được rào cản ma thuật, đã bị khiển trách thậm tệ. Và giờ thì nghe đây. Một tuần sau buổi thiết triều đình đám ở Loc Grim, khi đang ăn mừng chiến thắng Aldersberg, Emhyr đột nhiên cho mời Albrich và tôi tới để nói chuyện. Ý ông ta muốn truyền đạt, mà không giản lược quá mức, thì là như này: “Các ngươi là lũ ăn bám, xấc láo và lười biếng. Mấy trò bịp bợm của các ngươi làm ta tốn cả một gia tài mà chẳng được ích gì. Nhiệm vụ mà ta giao cho cái học viện kém cỏi đó của các ngươi đã được hoàn thành bởi một tay chiêm tinh đơn giản chỉ trong vòng bốn ngày.”
Assire var Anahid kịt mũi với vẻ khinh bỉ, vẫn vuốt ve con mèo.
“Tôi đã tìm ra dễ dàng,” Fringilla tiếp tục, “rằng tay chiêm tinh đó không phải ai khác ngoại trừ Xarthisius lừng danh.”
“Vậy cái người đang cần tìm này, cái cô công chúa Cintra đang là ứng viên nữ hoàng tương lai này. Xarthisius đã tìm thấy cô ta. Rồi sao? Ông ta có được phong làm Bộ trưởng không? Người đứng đầu cơ quan Nhiệm Vụ Bất Khả Thi?”
“Không. Họ tống ông ta vào ngục một tuần sau đó.”
“Tôi e là mình không hiểu chuyện này thì có liên quan gì tới Cahir, con trai của Ceallach.”
“Kiên nhẫn. Hãy để tôi kể lần lượt. Quan trọng đấy.”
“Xin lỗi. Tôi đang nghe đây.”
“Cô có nhớ Emhyr đã đưa cho chúng ta cái gì ba năm trước khi chúng ta bắt đầu tìm kiếm không?”
“Một lọn tóc.”
“Chính xác.” Fringilla thò tay vào trong túi. “Chính xác thì là lọn tóc này. Một lọn tóc của một đứa bé gái 6 tuổi. Tôi đã giữ nó lại. Và nó đã chứng tỏ là có ích, bởi vì người đang chịu trách nhiệm chăm nom cô công chúa Cintra bị giam lỏng ở Darn Rowan chính là Stella Congreve, Bá tước phu nhân của Liddertal. Stella hồi trước có mắc nợ tôi, vậy nên không có gì là khó khăn để kiếm được một lọn tóc thứ hai. Chính là cái này. Nó sẫm màu hơn, nhưng tóc thì sẫm màu theo tuổi tác. Tuy nhiên, hai lọn tóc này thuộc về hai người hoàn toàn khác nhau. Tôi đã kiểm tra rồi và không có nhầm lẫn gì.”
“Tôi đã tưởng tượng ra điều này,” Assire thú nhận, “ngay khi nghe tin cô công chúa Cintra bị gửi đến Darn Rowan. Tay chiêm tinh hoặc là đã không tìm được đúng đối tượng, hoặc là bị lôi kéo vào một âm mưu nhằm đưa một kẻ giả mạo tới cho Emhyr. Một âm mưu mà sẽ khiến Cahir aep Ceallach mất đầu. Cảm ơn, Fringilla. Giờ thì mọi việc rõ ràng rồi.”
“Không hẳn là mọi việc,” nữ pháp sư tóc đen lắc đầu. “Đầu tiên, Xarthisius không phải là người đã tìm ra cô công chúa Cintra hay đem cô ta tới Loc Grim. Tay chiêm tinh chỉ bắt đầu đọc các vì sao sau khi Emhyr nhận ra là mình đang có trong tay một kẻ giả mạo và bắt đầu ráo riết tìm kiếm sự thật. Và lão già khùng bị tống vào ngục là do một lỗi ngu ngốc trong công việc hay trò lừa đảo của ông ta. Tất cả những gì tôi thu thập được là ông ta đã xác định ra nơi ở của nhân vật đang bị truy nã đó trong vòng bán kính một trăm dặm. Ở giữa một sa mạc, một sa mạc không có người sinh sống nằm đâu đó đằng sau dãy núi Tir Tochair, vượt qua sông Velda. Stefan Skellen, người được cử đến đó, đã không tìm được gì ngoại trừ bò cạp và kền kền.”
“Tôi cũng chẳng trông mong gì hơn từ Xarthisius. Nhưng chuyện này sẽ không thể tác động gì được tới vấn đề của Cahir. Emhyr đang tức giận, nhưng ông ta sẽ không tra tấn hay xử tử ai mà không có lý do. Như chính cô đã nói đấy, có người đã sắp đặt để đưa cô công chúa giả mạo tới Loc Grim. Có người đã tìm được kẻ đóng thế. Vậy tức là có một âm mưu và Cahir đã bị kéo vào đó. Tôi sẽ không loại trừ khả năng là cậu ta không hay biết gì hết. Có thể cậu ta đã bị lợi dụng.”
“Nếu thế thật, thì chúng đã dùng cậu ta cho tới phút chót. Cậu ta sẽ phải là người đưa kẻ đóng thế tới cho Emhyr. Nhưng Cahir đã biến mất không một dấu vết. Tại sao? Chính sự biến mất của cậu ta đã dấy lên mối nghi ngờ. Có thể cậu ta đã lường trước được rằng Emhyr sẽ phát hiện ra kẻ giả mạo từ cái nhìn đầu tiên? Bởi vì ông ta sẽ nhận ra. Sẽ nhận ra vì...”
“Một lọn tóc,” Assire cắt ngang. “Một lọn tóc của một đứa bé gái 6 tuổi. Fringilla, Emhyr đã không tìm kiếm đứa trẻ chỉ trong vòng ba năm trở lại đây, mà từ trước đấy rất nhiều. Có vẻ như Cahir đã bị kéo vào một thứ gì đó khủng khiếp, một thứ đã bắt đầu kể từ hồi cậu ta vẫn còn đang cưỡi chổi và giả vờ nó là một con ngựa. Hmm...hãy để lọn tóc này lại cho tôi. Tôi muốn làm vài thử nghiệm.”
Fringilla chậm rãi lắc đầu, đôi mắt xanh nheo lại.
“Tôi sẽ để nó lại. Nhưng hãy thật cẩn trọng, Assire. Đừng dính vào chuyện gì không hay. Bởi vì điều này sẽ thu hút sự chú ý vào cô. Khi bắt đầu cuộc nói chuyện cô đã nói là mình không thể cho phép việc đó rồi. Cô đã hứa là sẽ giải thích.”
Assire var Anahid đứng dậy và ra phía cửa sổ, ngắm nhìn hoàng hôn lấp lánh trên những mái nhà và tòa tháp của Nilfgaard, thủ phủ của Đế chế, còn gọi là Thành Phố Tòa Tháp Vàng.
“Cô đã từng nói, và tôi vẫn còn nhớ,” nữ pháp sư lên tiếng mà không ngoảnh lại, “rằng phép thuật không nên bị chia cắt bởi biên giới. Rằng sự an nguy của phép thuật là lý tưởng vĩ đại nhất, mà nên đứng trên tất cả mọi thứ khác. Một điều như vậy đòi hỏi phải có một...tổ chức bí mật...một cái gì đó như hội đồng...”
“Tôi đã sẵn sàng.” Fringilla trả lời câu hỏi không thành tiếng của người nữ pháp sư Nilfgaard. “Tôi quyết tâm và sẵn sàng tiếp tục. Cảm ơn cô vì lòng tin tưởng và vinh dự này. Thời gian và địa điểm của hội như thế nào vậy, người bạn bí hiểm của tôi?”
Assire var Anahid, nữ pháp sư của đế chế Nilfgaard, quay đầu lại. Trên môi nở một nụ cười.
“Sớm thôi,” cô ta nói. “Giờ tôi sẽ giải thích mọi thứ. Nhưng trước hết...tôi sẽ cho cô địa chỉ thợ may của tôi, Fringilla.”
***
“Không một đốm lửa nào,” Milva thì thầm, quan sát phía bờ tăm tối của con sông lấp lánh dưới ánh trăng. “Cũng không có một bóng người nào ở đó. Khu trại có gần 200 người tị nạn cơ mà. Chẳng lẽ không ai cứu họ sao?”
“Nếu quân của đế chế thắng, họ sẽ bắt tất cả mọi người làm nô lệ,” Cahir trả lời, cũng đang thì thầm. “Nếu quân của các cô thắng, họ cũng sẽ đem tất cả mọi người rời khỏi chỗ này.”
Họ di chuyển lại gần bờ sông hơn, tiến sát đám rau bèo mơn mởn. Milva giẫm phải thứ gì đó và nhảy dựng lên, cố kìm lại một tiếng kêu khi trông thấy một bàn tay thò ra từ dưới lớp bùn nhung nhúc giòi.
“Chỉ là một cái xác thôi.” Cahir lầm bầm, nắm lấy tay cô. “Của chúng tôi. Một Daerlan.”
“Ai cơ?”
“Lữ đoàn Daerlan số 7. Bọ cạp bạc in trên tay áo anh ta...”
“Thần linh ơi,” cô đột nhiên rùng mình, nắm chặt cây cung trong bàn tay nhễ nhại mồ hôi. “Anh có nghe thấy không? Tiếng gì vậy?”
“Một con sói.”
“Hoặc một con ghoul...hoặc một linh hồn đọa đày nào đó. Chắc xung quanh khu trại rải rác rất nhiều xác chết...bệnh dịch, tôi sẽ không sang bờ bên kia vào buổi đêm đâu!”
“Chúng ta sẽ đợi đến bình minh...Milva? Cái mùi gì kỳ lạ...”
“Regis...” nữ cung thủ kìm lại một tiếng kêu, ngửi thấy mùi ngải đắng, rau thơm và hồi hương. “Có phải ông đấy không Regis?”
“Là tôi đây.” Người bác sĩ hiện ra khẽ khàng từ trong bóng tối. “Tôi đã lo cho cô. Tôi thấy là cô không đi một mình.”
“Ông thấy tốt đấy,” Milva bỏ tay của Cahir ra, người lúc này đã đang với lấy thanh kiếm đeo bên hông. “Tôi không đi một mình nhưng ông thì không như vậy. Regis, witcher đâu? Dandelion? Và những người còn lại? Ông có biết chuyện gì đã xảy ra với họ không?”
“Tôi biết. Cô có ngựa không?”
“Chúng tôi có. Tôi giấu chúng ở trong bụi cây...”
“Vậy chúng ta sẽ xuống phía nam, đi men theo dòng Cholta. Không chậm trễ. Trước nửa đêm chúng ta phải tới được Ameria.”
“Vậy còn witcher và nhà thơ? Họ còn sống không?”
“Còn. Nhưng họ đang gặp rắc rối.”
“Rắc rối gì?”
“Đó là một câu truyện dài.”
***
Dandelion rên rỉ, xoay người qua lại và cố thoải mái hơn. Tuy nhiên, đó là điều bất khả thi đối với một người đang nằm trên một đống mùn cưa và bị trói gô như một con heo chuẩn bị để quay.
“Chúng ta vẫn chưa bị treo cổ ngay lập tức.” Cậu nói. “Vẫn còn hy vọng...”
“Bình tĩnh đi,” witcher nằm yên, ngắm nhìn ánh trăng qua cái lỗ thủng trên mái của căn nhà kho. “Cậu có biết tại sao Vissergerd lại không treo cổ chúng ta ngay không? Bởi vì chúng ta sẽ bị xử tử công khai vào lúc bình minh, khi cả khu trại đã tập trung đầy đủ. Để tuyên truyền.”
Dandelion im lặng. Geralt nghe thấy cậu sụt sịt luyến tiếc.
“Cậu vẫn có cơ hội thoát,” anh cố an ủi nhà thơ. “Vissegerd muốn trả thù cá nhân với tôi, nhưng ông ta không thù hằn gì cậu. Ông bạn bá tước khắc sẽ cứu cậu ra khỏi tù, rồi xem.”
“Nhảm nhí.” nhà thơ đáp lại, trước sự ngạc nhiên của witcher, một cách điềm tĩnh và khá tỉnh táo. “Nhảm nhí, nhảm nhí, nhảm nhí. Đừng coi tôi như một đứa trẻ. Đầu tiên, vì mục đích tuyên truyền, treo cổ hai thì tốt hơn một. Thứ hai, tôi đã chứng kiến một vụ trả thù cá nhân, ông ta sẽ không để tôi sống mà ra khỏi đây đâu. Đừng bận tâm, chúng ta sẽ đung đưa cùng nhau.”
“Dừng lại đi, Dandelion. Hãy im lặng và nghĩ ra gì đó.”
“Nghĩ cái gì, mẹ kiếp?”
“Bất kỳ cái gì.”
Màn độc thoại của nhà thơ làm witcher không tập trung được. Anh cần thứ gì đó. Anh đã trông đợi bất kỳ giây phút nào thôi cái nhà kho sẽ đầy ắp các đặc vụ của cơ quan tình báo Temeria, những người chắc chắn là phục vụ dưới quyền Vissegerd. Các đặc vụ chắc sẽ hỏi anh vô số chi tiết liên quan đến sự kiện đã xảy ra ở Garstang trên đảo Thanedd. Geralt gần như chẳng biết gì, nhưng anh biết rằng trước khi các đặc vụ tin như vậy, sức khỏe của anh sẽ phải xuống cấp trầm trọng. Hy vọng duy nhất của anh đó là Vissegerd, mù quáng vì ham muốn báo thù, đã không thông báo với các đặc vụ về việc bắt giữ witcher. Các đặc vụ có thể sẽ muốn giải thoát các tù nhân khỏi móng vuốt của vị Nguyên soái giận dữ và đem họ về trụ sở để tra khảo. Hay nói chính xác hơn, là đem những gì còn sót lại của các tù nhân sau lần hỏi cung đầu tiên về.
Vào giây phút đó nhà thơ nghĩ ra một kế hoạch.
“Geralt! Chúng ta có thể giả vờ là biết thông tin gì đó quan trọng. Rằng chúng ta thực sự là gián điệp hay gì đó. Rồi...”
“Làm ơn đi, Dandelion.”
“Chúng ta cũng có thể hối lộ lính gác. Tôi có tiền giấu trong người. Mấy đồng vàng để trong nếp khâu dưới giày tôi. Dành một ngày mưa nào đó...gọi lính gác đi...”
“Và rồi họ sẽ lấy hết mọi thứ và cậu vẫn cứ đung đưa.”
Nhà thơ rụt người lại với vẻ kinh tởm, nhưng rồi cũng chịu thua. Từ khu trại họ có thể nghe thấy những tiếng hét, móng guốc giậm và tệ hơn, mùi súp đậu của quân lính, một bát súp mà giờ đây Geralt sẵn sàng đổi tất cả thịt bò và nấm cục trên thế giới để lấy. Đám lính canh đứng cạnh nhà kho trò truyện rôm rả, cười đùa và thỉnh thoảng hắng giọng và khạc nhổ. Đám lính canh là quân nhân chuyên nghiệp, nên có khả năng giao tiếp bằng những câu chữ cộc lốc, đặc biệt bậy bạ và ghê tởm.
“Geralt?”
“Cái gì?”
“Tôi thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra với Milva...và Zoltan, Percival và Regis...Anh có trông thấy gì không?”
“Không. Tôi cũng không loại trừ khả năng là trong trận đánh họ đã bị giết và giẫm nát bởi ngựa. Và xác họ giờ đang nằm ở khu trại.”
“Tôi không tin điều đó.” Dandelion nói, bướng bỉnh và có chút hy vọng. “Tôi không tin là những người ranh mãnh như Zoltan, Percival...hay Milva...”
“Đừng tự lừa bản thân nữa. Kể cả nếu còn sống, họ cũng không thể giúp được ta.”
“Tại sao?”
“Vì ba lý do. Đầu tiên, họ có những rắc rối của riêng mình. Thứ hai, vì chúng ta đang bị trói trong một nhà kho ở giữa một doanh trại quân đội với vài ngàn người.”
“Còn lý do thứ ba? Anh nói có ba lý do cơ mà.”
“Thứ ba,” anh trả lời mệt mỏi, “số lượng phép màu trong tháng này đã cạn kiệt khi những người phụ nữ Kernow tìm thấy chồng mình.”
***
“Ở đó,” vị bác sĩ nói, chỉ tay về phía những đốm lửa trại. “Đó là pháo đài Ameria, trại tập trung vào thời điểm hiện tại của quân đội Temeria ở Mayena.”
“Witcher và Dandelion bị giam ở trong đó?” Milva đứng trên bàn đạp. “Ha, vậy thì tệ rồi...sẽ có hàng đống lính vũ trang canh gác khắp xung quanh. Chúng ta không thể tiếp cận mà không bị phát hiện.”
“Cô sẽ không cần phải làm thế,” Regis nói, xuống khỏi lưng Pegasus. Con ngựa khịt mũi, khó chịu trước mùi thảo mộc bốc ra từ người bác sĩ.
“Cô sẽ không cần phải vào đó.” Ông nhắc lại. “Tôi có thể tự lo việc này. Cô hãy đi cùng lũ ngựa theo ngôi sao sáng nhất trên chòm Bảy Dê. Đợi ở cửa sông nơi dòng Cholta đổ vào Ina. Khi đã giải thoát được witcher, chúng tôi sẽ đến đó. Rồi chúng ta gặp nhau.”
“Ông ta cực kỳ ngạo mạn,” Cahir thì thầm với Milva sau khi xuống ngựa và cả hai ở gần nhau. “Một mình, không cần trợ giúp, cô có nghe không? Ông ta là ai?”
“Thực sự thì tôi không biết.” Milva cũng thì thầm. “Nhưng tôi tin những gì ông ấy nói. Ngày hôm qua, ông ấy đã cầm lên một cái móng ngựa nung đỏ từ trong đống than chỉ bằng tay không, ngay trước mắt tôi...”
“Một pháp sư?”
“Không,” Regis nói từ đằng sau Pegasus, cho thấy khả năng thính giác cực nhạy. “Điều đó có quan trọng không? Tôi đâu có hỏi chi tiết đời tư của cậu.”
“Tôi là Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach.”
“Cảm ơn và tôi rất thán phục,” giọng của người bác sĩ có hơi hướm mỉa mai, “rằng cái tên Nilfgaard đó được phát âm mà gần như không có chút ngữ điệu nào.”
“Tôi không phải...”
“Đủ rồi!” Milva cắt ngang. “Không có thời gian để tranh cãi và chơi đùa đâu. Regis, witcher đang đợi giải cứu.”
“Không phải trước nửa đêm,” người bác sĩ nói lạnh lùng, nhìn lên mặt trăng. “Vậy chúng ta có thời gian để tán gẫu. Người đàn ông này là ai, Milva?”
“Người đàn ông này,” nữ cung thủ lên tiếng, bắt đầu tức giận, “đã giúp tôi khỏi rắc rối. Người đàn ông này sẽ nói với witcher, khi họ gặp nhau, rằng chúng ta đang đi sai hướng. Ciri không ở Nilfgaard.”
“Quả thực, đúng là một phát hiện vĩ đại.” Giọng của người bác sĩ dịu đôi chút. “Và nguồn tin của cậu ở đâu ra, Cahir thân mến, con trai của Ceallach?”
“Đó là một câu truyện dài.”
***
Dandelion đã im lặng được một lúc lâu sau khi một người lính canh ngừng lại giữa chừng một câu chửi thề, ngọng nghịu, người thứ hai rên lên một tiếng. Geralt biết họ có ba người, nên anh lắng nghe, nhưng người thứ ba không phát ra âm thanh nào.
Anh nín thở chờ đợi. Nhưng âm thanh lọt đến tai anh không phải là tiếng cánh cửa căn nhà kho cọt kẹt mở ra, mà là tiếng người ngáy. Đám lính canh đã thiếp đi trong lúc làm nhiệm vụ.
Anh thở ra và nguyền rủa không thành lời, đang chuẩn bị lại đắm mình trong suy nghĩ về Yennefer thì bỗng dưng tấm mề đay quanh cổ chợt rung lên và một thứ mùi cực mạnh sộc vào mũi. Mùi ngải đắng, rau thơm và hồi hương. Và chỉ có thần linh mới biết còn gì khác nữa.
“Regis?” anh thì thầm không tin nổi, cố gắng không thành công để nhổm đầu dậy khỏi sàn nhà.
“Regis,” Dandelion cũng thì thầm, cựa quậy và sột soạt. “Không còn ai khác bốc mùi như vậy...ông ở đâu? Tôi không nhìn thấy ông.”
“Bé tiếng thôi.”
Tấm mề đay ngừng rung, Geralt nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của nhà thơ và ngay sau đó là âm thanh một con dao cắt đứt dây thừng. Một giây sau, Dandelion rên lên đau đớn vì máu lại tuần hoàn xuống các chi bị trói gô nãy giờ, cậu cố kìm nén tiếng kêu bằng cách ngậm nắm đấm vào mồm.
“Geralt,” cái bóng người mờ nhạt của vị bác sĩ lại gần anh và cắt dây trói. “Anh cần phải vượt qua lính canh. Đi theo ngôi sao sáng nhất trên chòm Bảy Dê tới phía đông. Thẳng tới dòng Ina. Milva đang đợi ở đó với lũ ngựa.”
“Giúp tôi đứng dậy...”
Anh đứng bằng một chân, rồi hai chân, ngậm nắm đấm vào mồm. Mạch máu của Dandelion đã có thời gian bình phục. Witcher, sau một lúc, cũng đã sẵn sàng.
“Chúng ta ra khỏi đây kiểu gì bây giờ?” nhà thơ chợt hỏi. “Đám lính gác ngoài cửa đang ngáy, nhưng họ...”
“Họ sẽ không đâu,” Regis cắt ngang bằng một tiếng thì thầm. “Nhưng hãy đi thật cẩn thận. Mặt trăng đang tròn và trại đầy ắp ánh đuốc. Mặc dù đang là nửa đêm, vẫn có nhiều người đi lại quanh trại, nhưng điều này là tốt. Đội tuần tra đã phát mệt vì phải hỏi mật khẩu rồi. Đi đi. Chúc may mắn.”
“Còn ông?”
“Đừng lo cho tôi. Đừng đợi tôi hay ngoái lại.”
“Nhưng...”
“Dandelion,” witcher rít lên. “Ông ta bảo đừng lo, cậu không nghe à?”
“Đi đi.” Regis nhắc lại. “Chúc may mắn. Tạm biệt, Geralt.”
Witcher quay đầu lại.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ông,” anh nói. “Nhưng tốt nhất là chúng ta không bao giờ gặp lại nhau. Ông hiểu chứ?”
“Hoàn toàn. Đừng tốn thời gian nữa.”
Đám lính gác ngủ trong những tư thế như tranh vẽ, ngáy o o và lầm rầm. Không ai động đậy khi Dandelion và Geralt mở cửa đi ra. Không ai phản ứng khi witcher lấy mất hai tấm áo choàng dệt ở nhà.
“Đây không phải là ngủ thông thường.” Dandelion thì thầm.
“Đương nhiên là không rồi.” Geralt, ẩn náu trong bóng tối của nhà kho, nhìn quanh bãi đất.
“Tôi hiểu rồi,” nhà thơ thở ra. “Regis là một pháp sư?”
“Không. Không phải một pháp sư.”
“Ông ấy rút một cái móng ngựa đỏ rực khỏi đống lửa. Ông ấy ru đám lính canh ngủ...”
“Ngậm mồm vào và tập trung đi. Chúng ta vẫn chưa an toàn đâu. Khoác áo vào và băng qua bãi đất. Nếu có ai chặn lại, giả vờ chúng ta là quân lính.”
“Được rồi. Nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ nói...”
“Chúng ta sẽ giả vờ là hai tên lính bị thiểu năng. Đi thôi.”
Họ băng qua sân, tránh xa những người lính đang tụ tập quanh xe hàng và lửa trại. Đầy người đang đi loanh quanh bãi đất, thêm hai cũng chả có gì đáng chú ý. Không ai nghi ngờ gì, không ai gọi lại hay chặn đường họ. Họ nhanh chóng và không chậm trễ tới được hàng rào.
Mọi thứ đều diễn ra trơn tru, quá trơn tru. Geralt trở nên căng thẳng, bởi vì anh có thể cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, và họ càng rời xa trung tâm của doanh trại thì cảm giác này càng mạnh lên chứ không thuyên giảm. Anh liên tục lặp lại với chính mình rằng chuyện này không có gì đáng ngờ cả - vào giữa một đêm bận rộn không ai sẽ để ý hai người, họ chỉ gặp nguy nếu ai đó phát hiện ra đám lính canh nằm ngủ cạnh nhà kho và báo động. Tuy nhiên, giờ họ đang lại gần hàng rào nơi mà lính canh bắt buộc phải cảnh giác. Chỉ đến khi này witcher mới nhớ là trong quân đội của Vissegerd đang xảy ra nạn đào ngũ, và anh chắc chắn rằng lính gác đã được ra lệnh phải để ý kỹ càng bất kỳ ai muốn rời khỏi trại.
Ánh trăng đủ sáng để Dandelion không phải lò dò. Witcher có thể nhìn trong ánh sáng này dễ như ban ngày, nên họ tránh được hai trạm gác và nấp trong bụi cây đợi toán tuần tra đi qua. Ngay trước mặt họ là một bụi cây trăn, nằm bên ngoài vòng gác.
Mọi thứ đều diễn ra trơn tru.
Quá trơn tru.
Anh đã quên mất kiến thức về thủ tục quân đội.
Bụi cây thấp và tối om rất quyến rũ bởi vì nó có thể che giấu họ. Nhưng từ khi thế giới bắt đầu, những người lính, khi đến phiên phải trực luôn nằm trong bụi cây, để có thể đánh một giấc cũng như nhìn rõ kẻ địch và quan sát tay sĩ quan nóng nảy của mình phòng khi họ bất chợt ghé qua để kiểm tra.
Geralt và Dandelion còn chưa tới nơi thì những bóng người xuất hiện trước mặt họ. Và những ngọn giáo sáng loáng.
“Mật khẩu!”
“Cintra!” Dandelion buột mồm thốt lên mà không nghĩ.
Những người lính đồng thanh cười.
“Ôi, các chàng trai ơi,” một người nói. “Các cậu chẳng có trí tưởng tượng gì cả. Chẳng lẽ không thể nghĩ ra cái gì đó sáng tạo hơn hay sao. Chỉ mỗi “Cintra”. Nhớ nhà quá hả? Được rồi. Giá vẫn như ngày hôm qua.”
Dandelion nghiến răng thành tiếng. Geralt có cơ hội đánh giá tình hình. Nhưng kết quả cho ra thật tệ hại.
“Nhanh nào,” người lính giục. “Các cậu muốn đi thì trả tiền đây, chúng tôi sẽ làm ngơ cho. Nhanh nào, lính đi tuần sắp tới rồi.”
“Được rồi,” nhà thơ đổi giọng. “Tôi cần phải ngồi xuống và cởi giày ra bởi vì...”
Cậu không có cơ hội nói gì thêm. Bốn người lính đè cậu xuống đất, hai người giữ chân và tháo giày cậu ra. Người đã hỏi mật khẩu xé nếp khâu trên giày cậu. Có thứ gì đó rơi leng keng.
“Vàng!” người chỉ huy kêu lên. “Lục soát tên kia! Và gọi đội tuần tra tới đây!”
Chẳng ai nghe cả vì còn đang bận bò lồm cồm. Một số đang lục lọi trong đống lá tìm mấy đồng vàng, đám còn lại tháo nốt cái giày kia của Dandelion. Bây giờ hoặc không bao giờ, Geralt nghĩ, rồi tung một cú đấm vào dưới hàm người chỉ huy và đá vào bên đầu khi ông ta ngã xuống. Những người đang tìm vàng thậm chí còn chẳng thèm để tâm. Dandelion không cần ra hiệu, bật dậy và lao vào bụi cây. Geralt chạy theo cậu.
“Cứu! Cứu!” người chỉ huy bị đánh ngã la lên, được các đồng đội giúp đứng dậy. “Lính tuần tra đâu!”
“Lũ vô lại,” Dandelion vừa chạy vừa kêu. “Quân trộm cắp! Chúng lấy tiền của tôi!”
“Giữ sức đi, đồ ngốc! Cậu không thấy khu rừng à? Chạy đi!”
“Báo động! Báo độnnnnnggggggg!”
Họ chạy. Geralt nguyền rủa khi nghe thấy những tiếng hét, huýt sáo và móng ngựa. Đằng sau họ. Và cả đằng trước họ. Sự ngạc nhiên của anh không kéo dài được lâu. Thứ mà anh tưởng là khu rừng cứu rỗi, lại chính là kỵ binh đang xông tới, ồ ạt như một cơn sóng.
“Dừng lại, Dandelion!” anh hét lên, rồi quay lại phía toán tuần tra đang truy đuổi và huýt sáo thật lớn.
“Nilfgaard!” anh gầm lên vớt tất cả sức lực. “Nilfgaard đang tới! Quay về trại! Quay về trại, lũ ngốc! Báo động! Nilfgaard!”
Người kỵ sĩ chỉ huy đội tuần tra truy đuổi họ nhìn lên trước, rồi la lên hoảng hốt và cố quay đầu con ngựa. Nhưng Geralt quyết định là anh đã chịu quá đủ với sư tử vàng Cintra và huệ trắng Temeria rồi. Anh nhảy lên và điệu nghệ hất ngã người lính khỏi yên ngựa.
“Lên đây, Dandelion! Bám chắc vào!”
Nhà thơ không cần phải được bảo hai lần. Con ngựa đứng lại một chút dưới sức nặng của hai người cưỡi, nhưng bị thúc bởi hai cặp gót chân, bắt đầu phi điên loạn. Lực lượng kỵ binh Nilfgaard đang xông tới giờ đây là mối nguy còn lớn hơn Vissegerd và quân đội của ông ta, vậy nên họ phi dọc vòng tròn trạm gác, cố gắng tránh càng xa càng tốt chiến tuyến sẽ rực lửa bất cứ lúc nào thôi khi hai đội quân va chạm với nhau. Tuy nhiên, quân Nilfgaard ở gần hơn và đã trông thấy họ. Dandelion hét lên, Geralt quay lại và trông thấy bức tường đen kỵ binh Nilfgaard bắt đầu vươn dài ra về phía họ như một cái vòi bạch tuộc. Không chần chừ, họ quay ngựa về phía trại, vượt qua đám lính canh đang bỏ chạy. Dandelion lại hét lên, nhưng lần này là không cần thiết. Witcher cũng đã trông thấy kỵ binh đang lao tới từ phía bên kia khu trại. Quân đội của Vissegerd, đã nghe thấy báo động, trèo lên ngựa trong khoảng thời gian ngắn đến phi thường. Geralt và Dandelion kẹt ở giữa.
Không còn đường nào cả. Witcher lại đổi hướng và bắt con ngựa chạy hết tốc lực, cố gắng thoát ra bằng khoảng trống tí xíu giữa cái búa và cái đe. Khi có vẻ như là họ đã thành công, màn đêm bỗng sống dậy bởi tiếng huýt sáo của những mũi tên. Dandelion hét lên đau đớn và cắm móng tay vào sườn Geralt. Witcher cảm thấy thứ gì đó âm ấm bắn lên cổ mình.
“Giữ chắc vào!” anh túm lấy tay nhà thơ và giữ chặt vào mình. “Bám chắc vào Dandelion!”
“Chúng giết tôi rồi!” nhà thơ la lớn, có lẽ là hơi lớn so với một người chết. “Tôi đang chảy máu! Tôi đang chết!”
“Giữ chắc vào!”
Cơn mưa tên đang nhấn chìm hai đạo quân và đã giết chết Dandelion cũng trở thành cứu cánh cho anh. Cả hai bên đều bị bắn, đã giảm tốc độ lại và khe hở ở giữa có vẻ đủ để cứu cả hai người và con ngựa ra khỏi cái bẫy. Geralt thúc con vật chạy không thương tiếc, vì mặc dù những cái cây và sự an toàn đang ở trước họ, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập ở phía sau. Con ngựa khò khè, vấp chân, nhưng nếu tiếp tục chạy họ có thể đã thoát được nếu không vì Dandelion đột nhiên ậm ực và trượt khỏi yên ngựa, kéo theo witcher. Geralt vô thức giật dây cương, con ngựa đứng lên và cả hai bị quăng xuống đất vào một bụi cây. Nhà thơ nằm nhũn ra và không đứng dậy, chỉ khẽ rên ư ử. Cả bên trái đầu và vai cậu bê bết máu, sáng loáng dưới ánh trăng.
Phía sau họ, hai đội quân va chạm, tiếng loảng xoảng và la hét. Nhưng bất chấp trận chiến, những tên Nilfgaard truy đuổi vẫn không quên họ. Ba kỵ sĩ lao về phía Geralt.
Witcher đứng dậy, một cơn thịnh nộ âm ỉ trong người anh. Anh nhảy lên trước mặt những kẻ truy đuổi, cố đánh lạc hướng chúng khỏi Dandelion. Anh không có ý định hy sinh bản thân vì bạn mình. Anh muốn giết.
Tên kỵ sĩ đầu tiên lao tới anh với cây rìu trong tay. Nhưng hắn không ngờ rằng mình đang đối mặt với một witcher. Geralt, không cần cố gắng, tránh sang bên, một tay nắm lấy yên cương, tay kia túm lấy thắt lưng của người Nilfgaard. Với một cú giật mạnh anh lôi hắn xuống khỏi yên ngựa và đè lên người hắn. Chỉ khi đó anh mới nhận ra mình không có vũ khí. Witcher nắm lấy cổ hắn, nhưng không thể bóp chết được do hắn đeo miếng bảo vệ bằng sắt. Người Nilfgaard vật lộn bên dưới và đấm bằng bàn tay đeo găng sắt, làm rách má anh. Witcher lật hắn sang bên và sờ thấy một con dao găm giắt ở thắt lưng tên kỵ sĩ và rút nó ra. Gã đàn ông nhận ra và bắt đầu la hét. Geralt ghìm cánh tay in hình con bọ cạp bạc xuống và giơ cao con dao. Người Nilfgaard hét lên.
Witcher đâm thẳng vào mồm hắn, ngập đến tận chuôi dao.
Khi đứng dậy, anh trông thấy những con ngựa không còn người cưỡi, vài xác chết và một nhóm lính đang quay lại trận đánh. Những người Cintra đã đuổi theo toán Nilfgaard truy đuổi và trong bóng tối không để ý thấy nhà thơ hay hai con người đang vật lộn dưới đất.
“Dandelion? Cậu bị thương ở đâu? Mũi tên cắm ở đâu?”
“Ở...trên đầu...cắm xuyên qua đầu...”
“Đừng nói vớ vẩn nữa! Chết tiệt, cậu may đó...chỉ bị một vết xước thôi...”
“Tôi đang chảy máu...”
Geralt cởi áo khoác ra và xé một tay áo. Đầu mũi tên đã sượt qua tai Dandelion, để lại một vết cắt ở thái dương. Nhà thơ, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay run rẩy lên sờ vết thương, rồi nhìn vệt máu loang lổ trên tay và áo mình. Đôi mắt cậu thẫn thờ. Witcher nhận ra rằng trước mặt anh là một người lần đầu tiên nếm trải đau đớn thực sự và lần đầu tiên trong đời nhìn thấy nhiều máu của chính mình như vậy.
“Đứng dậy,” anh nói, nhanh nhẹn quấn tay áo quanh đầu nhà thơ. “Không có gì đâu, Dandelion, chỉ là một vết xước thôi...đứng dậy, chúng ta phải đi...”
Trận chiến giữa khoảng rừng đang đến lúc cao trào, tiếng sắt thép va chạm, tiếng ngựa hý và người hét to hết mức có thể. Geralt nhanh chóng bắt lấy hai con ngựa Nilfgaard, nhưng họ chỉ cần một. Dandelion đứng dậy, nhưng ngay lập tức ngồi thụp xuống, rên rỉ và khẽ nức nở. Witcher bế cậu dậy, lay cho tới khi cậu tỉnh ra và giúp cậu ngồi lên yên ngựa. Rồi anh trèo ra phía sau và thúc con vật đi. Họ hướng về phía đông, nơi mà ở giữa bầu trời quang đãng là ngôi sao sáng nhất trên chòm Bảy Dê.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK